Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 84: Nhiệt độ trong bang tăng cao


Trong rừng núi u tĩnh, một biệt thự hào hoa phong cách Châu Âu đập vào mắt, ban đêm yên tĩnh có vẻ làm biệt thự càng thêm âm trầm.

Giờ phút này trong phòng ngủ không ngừng vang tiếng thở dốc của nam tử hòa với tiếng tiếng rên rỉ yêu kiều, trong mơ hồ có thể nhìn thấy hai bóng dáng dây dưa trên giường lớn, từ thanh âm cũng biết bọn họ giờ phút này thỏa mãn và hăng hái cỡ nào, tiếng thở dốc và rên rỉ yêu kiều lúc cao lúc thấp, làm người ta đỏ mặt.

Một lúc lâu sau, cả căn phòng yên tĩnh, Vương Tuấn Khải một thân áo choàng tắm màu đen từ phòng ngủ đi ra. Áo choàng chỉ là tùy ý giắt trên người, lộ ra lồng ngực to lớn hấp dẫn chí mạng, tóc ngắn xám đen mang theo cuồng dã vô tận, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, dáng vẻ lạnh như băng, tròng mắt đen thâm thúy khẽ nheo lại, không còn vẻ dịu dàng lúc đối mặt với Vương Nguyên. Bộ thái ưu nhã, khí chất cao quý vĩnh viễn người khác cũng không thể bắt chước.

Vương Tuấn Khải chậm rãi bước vào đại sảnh, không nhìn thẳng đám thuộc hạ đã sớm cung kính đứng chờ, chậm rãi lấy một chai rượu đỏ được ủ lâu năm từ tủ kính tinh xảo, đổ một ít vào ly. Ngón tay thon dài cầm ly rượu chân cao lười biếng ngồi trên ghế salon, cử chỉ vẻ mặt dị thường ưu nhã, tràn đầy hơi thở quý tộc.

Ba trưởng lão và tứ đại Đường chủ cung kính đứng một bên ngay cả thở cũng lặng lẽ, chỉ sợ trước mặt bang chủ xảy ra sai sót. Kể từ khi cưới phu nhân, đã hơn hai năm chủ tử chưa trở về trong bang, không nghĩ tới anh tối nay lại đột nhiên xuất động tất cả huynh đệ bảo vệ phu nhân, còn ôm phu nhân về bang nghỉ ngơi, hơn nữa bang chủ và phu nhân ở trong phòng một giờ, khi ra ngoài bộ dáng hấp dẫn, cho dù là kẻ ngu cũng biết vừa rồi xảy ra chuyện gì.

Bang Chủ vẫn lãnh khí,khiến bọn họ thật hoài nghi, phu nhân dám ở cùng một chỗ với anh sao? Bang Chủ không nói lời nào, bọn họ ngay cả thở đều thận trọng, không khí đúng là an tĩnh làm người ta sợ, trừ đồng hồ báo thức trên tường tích tích vang lên, đều không nghe được bất cứ động tĩnh gì.

Vương Tuấn Khải hạ mi xuống, nhẹ nhàng lắc lắc ly rượu đỏ, vẻ mặt khiến người ta không nhìn ra tâm tình. Nhưng anh không nói, vẻ mặt giống như đang chờ đợi, thời gian chậm chạp trôi qua, tất cả thuộc hạ đều lén lau cái trán đầy mồ hôi, rõ ràng ban đêm tương đối âm lãnh, bọn họ lại cảm giác sống lưng toàn mồ hôi.

Một lát sau,tiếng bước chân truyền vào đại sảnh, thanh âm giày da dẫm trên đất, mà còn không chỉ một đôi, thanh âm chỉnh tề, càng ngày càng vang. Xa xa, Lý trưởng lão tinh mắt nhìn thấy thủ lĩnh ám vệ của bang chủ dẫn năm người áo đen đi tới, ông thở khẽ một hơi, xem ra bọn họ tạm thời không cần lo sợ rồi, nhìn vẻ mặt ám vệ tựa hồ là có chuyện trọng đại, chuyện xảy ra hôm nay có rất nhiều nghi vấn.

"Bang Chủ!" Thủ lĩnh ám vệ dẫn năm người áo đen đi tới trước mặt Vương Tuấn Khải, cung kính hô, mặt không chút biểu tình y như cũ chỉ là con mắt lạnh như băng lúc nhìn Vương Tuấn Khải hiện lên vẻ kính nể. Anh trở thành thủ lĩnh ám vệ của bang chủ đã sáu năm rồi nhưng Bang Chủ cường đại đến mức căn bản không cần anh bảo vệ, mặc dù đã rất cố gắng tập luyện không ngừng.


"Như thế nào?" Vương Tuấn Khải trầm mặc một hồi, tiếng nói lạnh như băng xuyên thẳng lòng người, khiến mọi người ở đại sảnh tim gan run sợ, không hổ là thủ lĩnh hắc đạo, chỉ một biểu tình, một câu nói cũng khiến bao nhiêu người bất giác thần phục.

"Thưa, chuyện đã hoàn thành, tối nay tất cả nhân viên gặp qua phu nhân đã biến mất, chỉ là. . . . . ." Ám vệ cung kính nói, lời cuối cùng chợt im lặng, không dám nói tiếp bởi vì anh hiểu tính chất nghiêm trọng của chuyện này. Ở bên cạnh Bang Chủ đã lâu, tính khí bang chủ anh rõ ràng nhất, phu nhân là ranh giới cuối cùng, nếu có người chạm đến nó hậu quả rất nguy hiểm, anh đảm đương không nổi sự tức giận của Bang Chủ.

"Chỉ là cái gì?" Vương Tuấn Khải không chút để ý nghi vấn hỏi, nhẹ nhàng nhấp một hớp rượu đỏ, bình tĩnh làm người ta không nhìn ra tâm tình, anh càng như vậy càng bí hiểm, khiến người người kinh hồn bạt vía.

"Trừ thị trưởng A thị Vệ Thanh Nhiên, đám người tối nay gặp qua phu nhân đều biến mất." Ám vệ lặng lẽ hít một hơi, ôm cái chết quyết tâm nói ra. Vệ Thanh Nhiên này không phải đơn giản, bọn họ không được chỉ thị cũng không dám manh động, nếu không sẽ làm cả Hắc bang lâm vào chỗ vạn kiếp bất phục. Bọn họ cũng không nghĩ đến dựa vào bản lĩnh phu nhân cũng thua trong tay Vệ Thanh Nhiên, xem ra hắn rất bí hiểm, hi vọng ông chủ có thể tha thứ bọn họ thất trách.

"Vậy sao? Ta biết rồi." Vương Tuấn Khải nghe vậy, gạt gạt mày đẹp, khóe miệng gợi lên nhất mạt đường cong tàn nhẫn, bất cứ thương tổn gì bảo bối của anh chịu, người khác chỉ có thể lấy cái chết bồi tội. Cho dù là Tổng thống các nước liên minh, nếu Vệ Thanh Nhiên dám báo án khiến bảo bối gặp nguy hiểm, anh sẽ làm cả A thị chôn theo hành động ngu xuẩn của hắn, anh tuyệt đối có năng lực này.

". . . . . ." Ám vệ nghe ông chủ nhà mình nói, tuy muốn nói thêm nữa nhưng vẫn nhịn không nói, dựa vào quan tâm của Bang Chủ đối với phu nhân, anh có lý do tin tưởng người đã có kế sách ứng đối.

Vương Tuấn Khải để ly rượu xuống, không nhìn mọi người trong đại sảnh, trực tiếp lên phòng. Hiện tại anh đã biết đáp án, anh không muốn hao phí thêm thời gian. Trời biết anh mới rời đi bảo bối một lát nhưng trong lòng anh lại dị thường nhớ thương cậu, về phần Vệ Thanh Nhiên, hi vọng hắn biết cái gì gọi là "thức thời vụ giả vi tuấn kiệt" (người thức thời mới là người khôn ngoan), hừ! Nếu không phải bảo bối ngăn trở động tác của anh, anh sớm đã đem tiểu tử kia đá chết rồi.

Đợi Vương Tuấn Khải rời đi, không khí trong đại sảnh nháy mắt buông xuôi, mọi người thở phào nhẹ nhõm. Tính khí Bang Chủ thật sự chấn áp nhân tâm, bọn họ rối rít tiến lên hỏi thăm thủ lĩnh ám vệ của Vương Tuấn Khải, muốn biết tất cả mọi chuyện xảy ra tối nay, còn việc Bang Chủ vừa gọi anh đi làm gì, nghe đối thoại của bọn họ, làm tất cả những người gặp qua phu nhân biến mất, bọn họ sẽ không ngây thơ đến mức cho rằng biến mất đơn giản như vậy.

Mọi người, ngươi một lời ta một câu hỏi ám vệ, hoàn toàn không để ý sự lạnh lẽo trên người anh. Điều này làm anh rất ảo não, tại sao đám người này cảm nhận được trên người Bang Chủ phát ra khí thế lạnh như băng, tất cả đều sợ muốn chết,thế mà gặp mình, đám người kia liền trực tiếp không nhìn, khác biệt rất lớn sao? Dầu gì chính mình cũng học được từ Bang Chủ.

Giữa trưa, nắng ấm xuyên thấu rèm cửa sổ thật dày trải trên giường lớn, Vương Nguyên cảm nhận sau lưng có nguồn nhiệt người khác truyền tới, rất không có tự giác nhắm mắt tiếp tục giả vờ ngủ.

Đáng tiếc đau nhức trên người nhắc nhở cậu đêm qua điên cuồng đói khát. Ngày hôm qua bọn họ đang nhiệt liệt dây dưa hôn môi, cậu liền mơ mơ màng màng bị anh dẫn tới địa phương xa lạ này. Nơi này bố trí rất phù hợp với phong cách của cậu, bởi vì lòng áy náy, vì vậy cứ như chuyện đương nhiên bị anh ăn xương đều không chừa. Bị anh trêu đùa mất đi lý trí, cậu cũng rất phối hợp hành động, kết quả di chứng tới đây, hậu quả tham lam a, làm người trong cuộc là anh không những bình an vô sự, hơn nữa tinh thần còn rất phấn chấn, thật làm cậu tức chết.

"Đang suy nghĩ gì?" Vương Tuấn Khải biết cậu đang giả bộ ngủ, ngay cả lúc cậu tức giận không yên cũng bị anh nhất nhất thu vào đáy mắt. Anh đối với cậu thật sự là muốn ngừng mà không được, thời thời khắc khắc muốn ở bên cạnh cậu, anh còn muốn cậu không ngừng, tùy thời tùy chỗ đều giống như dã thú động tình muốn cậu, Vương Tuấn Khải anh từ trước đến giờ cao ngạo tự chủ của mình nhưng trước mặt cậu lại như bị chó tha đi mất.

Vương Nguyên làm bộ như không nghe thấy, nhắm mắt tiếp tục giả vờ ngủ. Nếu giờ phút này tỉnh sẽ phải đối mặt với bí mật hai người giấu giếm lẫn nhau, hơn nữa còn có khả năng bị anh ăn vào bụng lần nữa, ngay cả mẩu vụn cũng đều không còn.

Vương Tuấn Khải cười khẽ một tiếng, từ phía sau ôm hông cậu, bàn tay rộng rãi ấm áp khẽ vuốt ve da thịt cậu, trêu đùa lướt qua rốn cậu, đi lên, đi lên nữa.

"Không nên nháo!" Vương Nguyên gắt giọng kêu lên một tiếng, bắt được bàn tay đang nháo loạn, người đàn ông này tinh lực cũng quá thịnh, tối hôm qua còn chưa đủ điên cuồng sao? Hiện tại đã là buổi trưa, nếu như không phải tối qua cả đêm chưa ngủ, hôm nay cậu cũng không đến nỗi ngủ thẳng tới buổi trưa mới tỉnh, về phần anh vẫn ở trên giường, thật là một kỳ tích.

"Được mà!" Anh thẳng thắng cự tuyệt, cúi đầu gặm vành tai cậu, rồi sau đó từng điểm từng điểm đi xuống, hôn môi đỏ mọng, đi tới xương quai xanh rồi chuyển qua ngực.

"A, đừng, đừng động." Vương Nguyên rên lên một tiếng, bàn tay nhỏ bé từ từ từ mềm yếu, thần chí dần dần trở nên mờ nhạt.

Vương Tuấn Khải khẽ cười một tiếng, bảo bối vẫn còn nhạy cảm như thế làm sao có thể cự tuyệt anh. Anh muốn trừng phạt cậu, còn chưa kết thúc đâu, ai kêu cậu tối khuya còn dám chạy tới chỗ nguy hiểm như vậy, lại bị người khác bắt được.

Bàn tay bắt đầu không kiêng kỵ vuốt bụng cậu, phối hợp đầu lưỡi linh hoạt ở trên người cậu chuyển động, cảm giác nóng bỏng trơn trợt ép sắc mặt Vương Nguyên đỏ hồng, thở gấp liên tiếp, khẽ cắn môi dưới, rên nhẹ ra tiếng. Thân thể phản ứng chân thực khiến cậu đầu hàng. Âm điệu mềm nhũn truyền vào tai Vương Tuấn Khải, nhất thời làm bụng dưới anh căng thẳng, con mắt sắc sâu mấy phần, nhiệt độ chung quanh không ngừng lên cao, cảm thấy người phía dưới buông lỏng, anh mới hạ người đi vào.

Vương Nguyên hô nhỏ một tiếng, vô lực vịn cổ anh, hưởng thụ cảm giác vui sướng anh mang tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #kaiyuan