Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 35+36

"BÁC SĨ.... bác sĩ đâu?"

"Các người phải cứu em ấy, muốn thế nào cũng được, chỉ cần cứu em ấy. Nếu không em ấy có chuyện gì tôi sẽ không tha cho cái bệnh viện này." anh túm cổ viện trưởng kêu gào điên cuồng, kẻ đứng trên mọi người.

Khi cậu được đưa vào phòng cấp cứu cũng là lúc anh khụy xuống, anh suy sụp ngồi dưới đất, hình ảnh người đàn ông bận tây trang thẳng thớm khắp người đều dính máu ngồi bệt dưới sàn bệnh viện, cả người co lại ôm lấy đầu thì có thể biết người bên trong quan trọng với anh ta đến mức nào. Người mạnh mẽ, uy lãnh như anh cũng có ngày hôm nay thật đúng là bất ngờ. Nhưng chẳng có gì lạ khi anh đã xem cậu như mạng sống của mình, không có cậu cuộc sống của anh sẽ cũng chỉ là chuỗi ngày đơn độc, máy móc, thiếu đi thứ gọi là ấm áp. Nhìn cậu đau đớn tuyệt vọng nằm trên nền đất dơ bẩn kia tim anh như có ai bóp nghẹn, anh sẽ không tha cho bất cứ kẻ nào làm hại cậu.

Khi Namjoon đưa Seokjin đến bệnh viện thì anh đã như người điên, hễ thấy y tá hay bác sĩ nào đi ra đều túm họ lại dọa họ đến xanh cả mặt mày.

Namjoon vội vã chạy đến khuyên can.

"Jungkook bình tĩnh lại đi, Yoongi sẽ ổn mà."

Giờ đây tâm trí anh đã đi theo cậu, anh chẳng nghe ai nói gì nữa, cứ ngồi đó lẩm bẩm với bản thân "Yoonie...Yoonie...em đừng có chuyện gì... sẽ ổn thôi..."

Cả hai là bạn thân lâu rồi nhưng trước giờ Namjoon chỉ thấy một Jungkook ngang tàn, bá đạo, luôn đứng trên mọi người. Nay lại suy sụp, yếu đuối như vậy cũng chỉ vì chữ YÊU.

"Yoonie sẽ không sao đâu phải không anh?" Seokjinkhẽ kéo góc áo Namjoon dè dặt lên tiếng, hốc mắt cũng không kiềm được mà đỏ hết lên. Thở dài ôm Jin đang thút thít bên cạnh vào lòng, người yêu bé nhỏ của anh có mệnh hệ gì chắc anh cũng sẽ đau lòng đến mức phát điên như Jungkook hiện tại.

.

.

.

Cạch

"Sao rồi? Em ấy sao rồi?" đèn phòng cấp cứu vừa tắt anh đã lao đến nắm cổ áo viện trưởng bệnh viện gấp gáp hỏi.

"Chúng tôi xin lỗi..."

"Mẹ kiếp, các người làm bác sĩ làm gì nữa, có một người mà cũng cứu không được. Bệnh viện này đến lúc phải được dọn sạch sẽ rồi." anh đấm mạnh vào bức tường gần đó khiến nó có dấu hiệu bị nứt, rồi điên cuồng gào lên như thú hoang, anh không thể chấp nhận được việc cậu rời bỏ anh, anh không cho phép.

"Jungkook, cậu bình tĩnh lại đi. Cậu đang làm tổn thương bản thân đó." Namjoon thấy Jungkook như vậy thì hốt hoảng kéo anh ra.

"Cậu nói mình biết đi, không phải sự thật phải không? Namjoon, người chúng ta cứu ra khi nảy không phải Yoongi đâu, em ấy vẫn đang ngủ ở phòng bệnh mà...haha... đúng như vậy rồi....đúng rồi" càng nói anh càng hoảng loạn, nước mắt cứ như vậy mà đi ra.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

Yoongi ra đi thật rồi?

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

Đứa con bé bỏng của họ chưa kịp chào đời đã cùng với cậu ra đi?

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

Haha không có chuyện ta cho đi dễ dàng vậy đâu :))))

---------------

Chap 36

Cậu đang ở đâu đây? Tại sao xung quanh cậu chẳng có ai cả, ngay cả một đồ vật cũng chẳng có, ngơ ngác quay đầu nhìn bốn phía mong tìm kiếm được bóng dáng anh. Nhưng tại sao trong không gian vắng lặng này lại có tiếng la hét cùng với tiếng bước chân của người chạy, càng ngày tiếng chân người chạy càng đến gần cậu, cậu nghe thấy được có nhiều người đang đến gần đây.... Lúc cậu xoay người lại đã thấy bọn người cùng với Taeyeon đang định hãm hại cậu chạy đến, cậu hốt hoảng bỏ chạy, bọn người đó đã đuổi đến gần, gần như sắp bắt được cậu thì đột nhiên cậu vấp té. Bọn người kia cũng biết mất nhưng bụng cậu lại đau đến sắp ngất đi được, cậu thấy máu chảy từ chân mình loang ra khắp khoảng không trắng xóa, loang lỗ đến đáng sợ. Trong lúc cậu sắp ngất đi thì không biết từ đâu có một đứa bé trai xuất hiện trước mặt cậu, mặt bé bụi bẫm đáng yêu mang nhiều nét tương đồng của anh và cậu... bé cứ đứng trước mặt cậu khóc, khuôn miệng bập bẹ kêu lên "Pâp... baba...", khi cậu định ôm bé vào lòng vỗ về thì bé lại xoay đi chạy nhanh về phía trước rồi cứ thế mất dần trong khoảng không vô định kia để lại cậu vô lực ngồi đó kêu gào "Bảo bối đừng bỏ baba mà... đừng..." đến mất ý thức.

.

.

"Yoonie... Yoonie... có chuyện gì với em vậy.... Yoonie đừng làm anh sợ mà..."

"Bác sĩ.... bác sĩ đâu..." anh hoảng loạn bấm chuông khẩn cấp đến muốn hư.

Lúc anh đang gục cạnh cậu ngủ thì người cậu co giật dữ dội, tay chân cũng quơ quào loạn xạ.

Bác sĩ kiểm tra tình trạng cho cậu xong rồi cũng ra ngoài, còn anh ngồi đó, ngay cạnh cậu. Anh đã không thể nào chợp mắt được nữa, anh sợ, anh sợ một lần nữa khi mở mắt ra cậu lại như vậy mà đau đớn, lại như vậy mà biến mất khỏi anh. Yoonie của anh đã ngủ hơn hai hôm rồi, bác sĩ nói rằng cậu do bị chấn động tâm lý nên hôn mê sâu hơn bình thường, nhưng anh đã chịu đủ rồi, nhìn cậu nằm đó xanh xao, yếu ớt mà anh thấy đau lòng... Anh thề là sau khi bảo bối của anh tỉnh lại bọn người Taeyeon sẽ phải trả giá gấp đôi.

"Ưm..." xung quanh cậu lại là một màu trắng, nhưng không còn đáng sợ như khi nãy nữa rồi vì cậu đã nhìn thấy anh, không biết cậu đã như thế này bao lâu rồi mà anh lại hốc hác như vậy, anh suy tư ngồi cạnh cậu, tay hai người đang đan vào nhau. Tay anh thật ấm khiến cậu cảm nhận được mình đã trải qua một cơn ác mộng, nhưng phải chăng cơn ác mộng đó đã cho cậu biết rằng đứa con bé bỏng chưa kịp nhìn thấy mặt trời của cậu đã ra đi vĩnh viễn. Nước mắt cứ vậy lăn dài trên đôi gò má gầy gò đến đáng thương của cậu

Từng tiếng thút thít nho nhỏ của cậu đã làm anh chú ý đến, anh chưa kịp vui mừng thì đã xót xa khi thấy bảo bối nhà mình khóc đến thương tâm.

"Kook....Kookie...con của chúng ta...con...con mất rồi....con bỏ chúng ta đi rồi...hức hức..."

"Những người đó bắt con chúng ta đi rồi....hức...họ...họ xấu lắm...tại sao Kookie không đến cứu em sớm hơn..."

Đúng như lời bác sĩ đã nói, tâm lý cậu thật sự hoảng loạn.

"Bảo bối ngoan, nín đi. Con của chúng ta không sao cả, nín đi em." anh định ôm cậu vào lòng, anh nhớ lắm cảm giác trong lòng ngực mang hơi ấm của bảo bối nhà anh nhưng....

"Đừng...đừng đụng vào em...huhu..họ đã đụng vào em rồi, em dơ lắm...Kookie đụng vào sẽ bị bẩn..hức" ánh mắt cậu hốt hoảng khi anh định lại gần, giọng nói vì sợ hãi mà run rẩy đến đáng thương khi nghĩ mình chẳng còn trong sạch để xứng đáng ở cạnh anh nữa.

Nhưng anh là ai chứ, một kẻ bá đạo, anh bất chấp sự phản kháng yếu ớt của cậu mà tiến đến ôm lấy cậu vỗ về.

"Ngoan, mọi chuyện không sao nữa rồi. Bọn chúng chưa làm gì Yoonie của anh cả, con của chúng ta vẫn ở đây với em này. Yoonie phải nín khóc, không thôi con sẽ cười baba thích khóc nhè cho coi."

Anh xoa nhẹ cái bụng hơi nhô lên của cậu như chứng tỏ rằng đứa bé vẫn ở đó.

"Hức.."

"Thật sao? Con của chúng ta vẫn ở đây, con chưa bỏ chúng ta." khi cảm nhận được trong cơ thể mình còn một sinh linh nhỏ nữa thì cậu đã nín khóc, cũng dần ổn định lại nhưng dường như vẫn còn sợ hãi, cứ nép mãi trong lòng anh, tay nắm chặt lấy trước ngực anh.

14/9/2018

#Sun


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com