Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 1

Phác Chí Mẫn tỉnh lại giữa mùi hoa ngào ngạt, cậu mở mắt ra, phát hiện mình đang ở một nơi kỳ quái, dưới người mềm mại, hệt như đang ngồi trên mặt cây bông vậy. Trên đầu là bầu trời xanh biếc không thấy một gợn mây, xanh đến không có chút màu sắc nào, đẹp tựa một mặt nước màu xanh.

Phác Chí Mẫn cúi đầu nhìn, cậu không khỏi sửng sốt, đây không phải nhụy hoa à?

Cậu vươn mình đứng lên, giờ mới hiểu tại sao quanh mũi mình đều là mùi hoa ngào ngạt... Cậu, đang ngủ trên một đóa hoa.

Chờ đã..

Phác Chí Mẫn quay đầu lại một cách máy móc, cậu thấy sau lưng mình có một đôi cánh tựa như cánh ve, theo bản năng, cậu trơ mắt nhìn mình bay lên.

Phác Chí Mẫn:!!!

Chỉ đập cánh được vài giây đã vô lực rơi xuống, Phác Chí Mẫn ngã lên nhụy hoa, không quan tâm mình có bị thương hay không, cậu chỉ nhìn chằm chằm phía trước với vẻ khiếp sợ.

Ở đối diện là một mặt gương to, trong gương phản chiếu lại một giá vẽ, mà trên giá vẽ có đặt một bức tranh vẫn chưa vẽ xong. Bức tranh rất đẹp, bầu trời xanh biếc, bãi cỏ xanh mơn mởn, đóa hoa hồng nhạt.. Mà ở trên đóa hoa, có một tinh linh hoa nhỏ xíu.

Phác Chí Mẫn phất tay, tinh linh hoa trong gương cũng phất tay theo.

Vì thế, bây giờ cậu đang ở trong một bức tranh à?

Cậu dụi mắt, lại mở ra, trước mắt vẫn không hề thay đổi, cậu vẫn là tinh linh hoa kia.

Cậu quay người khoa tay với mặt gương, dựa theo tỉ lệ, Phác Chí Mẫn sợ hãi đưa ra kết luận: Đại khái thì cậu chỉ cao chừng mười centimet.

Cậu cắn đầu ngón tay, một cảm giác đau nhói truyền đến khiến cậu xác định đây không phải mơ.

Cậu xuyên qua rồi, nhưng cậu không biết tại sao.

Phác Chí Mẫn là một cô nhi bị vứt bỏ, lớn lên ở cô nhi viện, sau đó bị ép cúng cho con trai của viện trưởng một trái thận, dẫn đến việc cơ thể xảy ra vấn đề, gần như đều sống trên giường bệnh.

Ngày hôm qua là sinh nhật mười tám tuổi của cậu, cậu lén lút ước rằng mình có thể khỏe lại, không ngờ khi đang ngủ lại chết đi.

Phác Chí Mẫn thở dài, nhìn cơ thể "to lớn" của mình mà nhất thời không biết nên khóc hay nên cười.

Mười centimet... Cũng quá nhỏ rồi.

Cũng may cậu là một người lạc quan, chỉ phiền muộn vài giây rồi lại vui vẻ lên, tuy rằng biến thành tinh linh hoa nhỏ xíu trong tranh, nhưng cậu có thể suy nghĩ có thể hoạt động, cậu "sống".

Tuy hơi nhỏ, nhưng trong cơ thể đầy sức sống, đó là cảm giác khỏe mạnh thoải mái mà trước đây cậu chưa từng có được.

Cậu chạy tới chạy lui mấy vòng trên nhụy hoa, cậu vui đến mức gương mặt nhỏ đỏ bừng lên. Có phấn hoa rơi vào trên cánh, đôi cánh bỗng sinh ra ánh sáng nhàn nhạt.

Phác Chí Mẫn hiểu, chỉ cần phấn hoa rơi vào trên cánh thì sẽ khiến cánh mạnh mẽ hơn, có thể đưa cậu bay lên.

Phác Chí Mẫn bay ra khỏi nhụy hoa thì hưng phấn gần chết, cậu không nhịn được cười ra tiếng, đúng lúc này, ánh sáng trên cánh cũng tắt ngúm.

Không hay rồi.

Trong chớp mắt, trong đầu Phác Chí Mẫn nhảy ra một suy nghĩ: Không đủ phấn hoa.

Cậu vội vàng muốn bay về nhụy hoa, nhưng tiếc là còn chưa bay đến thì cánh đã đình công, cả người cậu rơi xuống đất.

Một giây sau, một ngọn cỏ thật lớn vươn ra, đón được cơ thể nhỏ xíu bị ngã khỏi nhụy hoa của Phác Chí Mẫn, ngọn cỏ búng lên, cậu lại bay ra ngoài, được một ngọn cỏ khác hứng được.

Liên tục có ngọn cỏ vươn ra, hệt như đạn bông vậy. Mấy giây sau, ngọn cỏ đưa cậu về lại trên đóa hoa kia. Phác Chí Mẫn tái mặt nằm trên nhụy hoa, trái tim cậu đập ầm ầm, nhất thời không thể hoàn hồn nổi, ôi, quá kích thích rồi.

Dường như ngọn cỏ kia biết nó đã làm cậu sợ, duỗi một sợi dây leo nhỏ xíu ra vỗ nhẹ vào người cậu như an ủi. Lúc cậu ngẩng đầu lên, nó lại thu mình về mặt đất cái vèo.

Sau khi trái tim ổn định lại, bụng cậu lại sôi lên ục ục. Cậu có thể ăn gì trong thế giới tranh chỉ có hoa và cỏ này?

Cậu vươn mình bò dậy, nhìn xung quanh, cuối cùng cậu đưa mắt nhìn sang cánh hoa tỏa mùi thơm ngát.

Tinh linh hoa... Là ăn hoa nhỉ?

Phác Chí Mẫn nhón chân lên, ra sức kéo cánh hoa xuống, bắt đầu mở miệng cắn thử.

Ngọt quá!

Hai mắt Phác Chí Mẫn sáng lên, cậu đã mất đi vị giác vì bệnh, bây giờ có thể nếm được mùi vị, cậu vừa mừng vừa vui cắn liên tục vài cái. Lúc cậu đang ôm cánh hoa mà cắn, bỗng tiếng mở cửa hấp dẫn sự chú ý của cậu.

Giá vẽ đối diện với cửa theo đường chéo, nói cách khác, ở hướng này, Phác Chí Mẫn có thể nhìn thấy cửa phòng.

Lúc nãy cậu thấy trong phòng có giường, theo như suy đoán của cậu, chắc hẳn vị trí của bức tranh này nằm ở phòng ngủ. Bây giờ cửa phòng mở ra, lẽ nào chủ nhà đã về?

Hơn nữa, cậu để ý thấy bức tranh này chưa vẽ xong, rất có thể là do người chủ nhà này vẽ.

Phác Chí Mẫn chợt nhớ ra khi tỉnh lại thì thấy mình đang ngồi trên nhụy hoa, cậu vội vàng cắn thêm vài miếng cánh hoa, vừa nhai vừa ngoan ngoãn ngồi lại vị trí cũ.

Theo tầm nhìn, cậu thấy cửa được đẩy ra, một người khổng lồ đi vào.

Cậu không nhìn thấy được mặt của người khổng lồ, chỉ có thể nhìn thấy được hai cái chân, thấy được quần áo, chắc là một người đàn ông.

Sau khi người đàn ông đi vào, lại có thêm một người phụ nữ theo cùng.

Trái tim Phác Chí Mẫn nhảy lên một cái, cậu không biết bây giờ là ban ngày hay ban đêm, nói không chừng hai người họ là vợ chồng, hai người họ buồn ngủ, lỡ đâu...

Suy nghĩ vừa lóe lên, cậu bỗng nghe được giọng nói có phần bén nhọn của người phụ nữ: "Chính Quốc, anh có biết tôi đã tốn bao nhiêu sức lực cho bữa tiệc hôm nay không, cho dù anh không thích thì cũng đừng thể hiện ra như thế. Tuy anh là một ảnh đế, nhưng anh quá trẻ, địa vị cũng chưa vững chắc. Anh không hề nể mặt nhà đầu tư như thế, đến lúc đó cũng chỉ có anh thiệt thòi mà thôi."

"Nếu không nể mặt của cô thì tôi đã không đi." Giọng nói của Điền Chính Quốc khá trầm, ẩn chứa sự khó chịu: "Đây là lần cuối cùng, tôi muốn đi ngủ."

Anh hạ lệnh đuổi khách.

Người đại diện Cao Vũ nhìn đến ánh mắt của Điền Chính Quốc, biết anh đã thật sự tức giận, cô ta cắn răng, chỉ đành ngậm miệng rời đi.

Điền Chính Quốc tự rót một ly nước cho mình, anh đi tới cạnh cửa sổ, đưa tay vén một góc rèm cửa sổ lên. Anh nhìn thấy Cao Vũ lái xe rời đi, giữa hàng mày hiện lên một sự lạnh lẽo.

Điện thoại di động vang lên, là trợ lý Kiều Hựu Song gọi đến, anh nhấn nút nghe rồi mở loa lớn, lại cầm lấy bút vẽ trên bàn vẽ, đi tới trước giá vẽ nâng giá vẽ lên.

"Anh Điền, Cao Vũ thật sự ở cùng Dương Diệc Luân. Cô ta đã lợi dụng anh để mời những nhà đầu tư này đến dự tiệc, thực tế là vì muốn để Dương Diệc Luân tạo quan hệ, muốn để Dương Diệc Luân thủ vai nam thứ trong bộ phim của anh."

Điền Chính Quốc thờ ơ ừ một tiếng, anh bỗng phát hiện cánh hoa hơi phai màu, anh lại dùng bút vẽ vẽ bù lại phần màu bị mất đi của cánh hoa.

Phác Chí Mẫn nhìn gương mặt to lớn gần ngay trước mắt mình, cậu căng thẳng đến mức không dám thở mạnh, cũng không rảnh xem người này có đẹp trai hay không, cậu sợ bị anh phát hiện có chỗ không đúng.

Sau đó cậu phát hiện, cánh hoa bị cậu ăn mất khi nãy đã mọc ra lại. Phác Chí Mẫn không khỏi nhìn chăm chăm vào bút vẽ trong tay người đàn ông.

"Anh Điền, lần này Cao Vũ thật quá đáng, cũng không nhìn xem Dương Diệc Luân là kẻ thế nào." Kiều Hựu Song rất tức giận, nói: "Mấy năm nay anh luôn nhân nhượng cô ta, nếu không phải vì cô ta, anh cũng sẽ không có lịch sử đen tối kia."

Tinh linh hoa trong bức tranh có mái tóc hơi ngắn, Điền Chính Quốc hơi trầm tư, lại đổi bút vẽ khác, vẽ mái tóc của tinh linh hoa dài hơn một chút.

Phác Chí Mẫn trơ mắt nhìn mái tóc ngắn của mình bỗng dài đến mang tai, lại còn hơi xoăn một chút.

Phác Chí Mẫn: "..."

Điền Chính Quốc dừng bút, mi tâm khẽ nhíu lại.

"Anh Điền, anh có nghe em nói không vậy." Điền Chính Quốc cầm điện thoại di động lên, giọng nói lạnh băng: "Tôi biết rồi". Anh tắt điện thoại.

Điền Chính Quốc đưa sát mắt vào nhìn chăm chú tinh linh hoa.

Phác Chí Mẫn nín thở, cậu mắt to trừng mắt nhỏ với người đàn ông.

"Thêm chút tàn nhan nhỏ sẽ tốt hơn." Điền Chính Quốc khẽ lẩm bẩm.

Phác Chí Mẫn: "...???"

Cậu hoảng sợ nhìn đầu bút vẽ đang chầm chậm hướng đến mặt mình, cũng may, khi đầu bút sắp chạm vào thì người đàn ông đặt dời bút sang bên cạnh, nhíu mày nói một câu: "Bỏ đi."

Điền Chính Quốc chỉ mới vẽ được một nửa bức tranh tinh linh hoa này, ở bên cạnh còn một mảng giấy trắng tinh. Anh tùy ý vẽ vời vào bên trên, hồn nhiên không biết có một đôi mắt nhỏ đang dõi theo anh.

Phác Chí Mẫn lặng lẽ di chuyển đôi chân nhỏ đã tê rần vì ngồi lâu của mình, trong nháy mắt đó, cậu bỗng nghĩ mình nên nói chuyện với vị chủ nhà này, xin anh dùng bút vẽ vẽ cơ thể lớn như một người bình thường.

Cũng may lý trí đã khiến cậu im lặng.

Lỡ đâu, khi anh biết sự tồn tại của cậu, không vẽ lớn, còn bắt cậu ra làm đồ chơi thì phải làm sao bây giờ?

Bây giờ tay chân cậu nhỏ tí ti, sao có thể chịu nỗi dằn vặt chứ, người ta chỉ dùng hai ngón tay thôi đã có thể bóp chết cậu rồi. Lúc chưa xác định được nhân phẩm của vị chủ nhà này, cậu phải suy nghĩ cho cái mạng nhỏ của mình, cậu không thể mạo hiểm được.

Phác Chí Mẫn xoa chân, ngay lúc Điền Chính Quốc chuẩn bị kết thúc thì vội vàng ngồi ngay ngắn lại.

Điền Chính Quốc vẽ thêm một giàn nho và một cái xích đu bên dưới, anh giơ tay xem đồng hồ, đã mười giờ tối, không còn sớm nữa. Anh buông bút vẽ xuống, thu dọn gọn gàng. Trên tay anh có một ít màu vẽ, anh xoay người vào phòng tắm rửa mặt.

Phác Chí Mẫn nghe được tiếng đóng cửa, cậu không thể chờ nổi nữa mà quay đầu lại, nhìn thấy ở ngay đối diện xuất hiện một giàn nho, bên trên có những chùm nho có trái tròn vo. Mà ở dưới giàn nho lại có một xích đu từ dây nho, nhẹ nhàng đong đưa theo gió.

Ngửi được mùi nho thơm ngọt, cậu khẽ nuốt nước bọt. Lúc này cậu đã thông minh hơn, tung thêm nhiều phấn hoa vào cánh của mình, xong mới cẩn thận bay đến chỗ giàn nho.

Một trái nho lớn bằng hai phần ba người cậu, một trái nho này có thể ăn được chừng hai, ba ngày. Nhiều như vậy, cậu sẽ ăn được rất lâu.

Phác Chí Mẫn vui vẻ nằm ngoài trên một trái nho, cậu tốn hết sức lực mới lột được lớp vỏ nho. Cậu nhìn quanh bốn phía, muốn tìm một "bộ chén đũa" hợp với mình, một lát sau, cậu bất đắc dĩ giơ tay lên.. Cứ dùng tay móc vậy.

Cậu ở đây ăn nho hăng say, Điền Chính Quốc trong phòng tắm đã rửa sạch màu nước, cũng tiện thể tắm rửa luôn. Anh không cầm theo áo ngủ, anh tùy tiện lấy một cái khăn tắm quấn quanh thắt lưng rồi kéo cửa phòng tắm đi ra ngoài.

Phác Chí Mẫn đang ăn nho quên trời quên đất, cậu hồn nhiên không phát hiện chủ nhà đã xuất hiện. Mãi đến khi ngọn cỏ vươn một sợi dây leo ra chọt chọt thì cậu mới nghe được tiếng bước chân.

Phác Chí Mẫn hoảng hồn, cậu ném trái nho đã bị gặm lõm vào một miếng đi, bay về lại trên nhụy hoa, bày ra dáng vẻ ban đầu. Mới vừa ngồi xong, trước mắt cậu bỗng xuất hiện một vòng tròn khá kỳ lạ.

Cậu hoàn hồn nhìn lại thì chợt đỏ bừng mặt: Đây là rốn của người đàn ông kia!

Anh anh anh, anh ở nhà đều không mặc quần áo à!

Cũng may người đàn ông quay về mặt gương, đưa lưng lại với cậu. Cậu nhìn thấy chiếc khăn tắm quấn quanh eo anh, lỡ anh bỏ khăn tắm ra thì sao.

Phác Chí Mẫn đưa tay che mắt, một lát sau, lại lặng lẽ tách hai ngón tay ra thành một khe hở nhỏ.

Điền Chính Quốc đang đứng nhìn mình trong gương, vì đóng phim mà anh đã tăng tận mười ký. Cánh môi mỏng khẽ nhếch lên, một độ cong lạnh lẽo.

Trái tim của Phác Chí Mẫn đã sắp nhảy ra ngoài đến nơi, cũng may cậu cảnh giác, thả tay xuống.

Điền Chính Quốc xoay người, anh cụp mắt nhìn bức tranh, một lát sau anh nâng giá vẽ lên.

Đã thế, tầm mắt của Phác Chí Mẫn cũng thay đổi, cái rốn trước mắt cậu khi nãy đã biến thành hai điểm nhỏ trước ngực.

Phác Chí Mẫn: "..."

Cuối cùng Điền Chính Quốc cũng phát hiện điểm quái lạ, anh duỗi ngón tay chạm nhẹ lên tinh linh hoa mình vẽ, thật bất ngờ làm sao, anh vừa vặn chạm vào ngực tinh linh hoa.

"Sao mặt lại đỏ thế." Anh nhíu mày, như thể đang tự hỏi mình.

Dứt lời, anh lại phát hiện mặt của tinh linh hoa càng đỏ hơn.

Điền Chính Quốc giương mắt nhìn ánh đèn trên đầu, vẫn không hề thu ngón tay lại.

Phác Chí Mẫn trừng mắt với ngón tay trước ngực, cậu cắn răng: Khốn nạn! Lưu manh!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com