Chương 11: Bữa Trưa
Hoàng Tử Thao thật vất vả mới thấy được một tòa nhà xanh vàng rực rỡ trên đỉnh viết hai chữ "Nhà ăn", bên trong có các loại bàn ăn kiểu dáng khác nhau kết hợp với những cái ghế thoải mái, sang trọng mà không xa xỉ, bởi vì là thời gian ăn cơm, học sinh của các chuyên ngành đều tề tựu tại Nhà ăn, vô cùng náo nhiệt, khiến Tử Thao không không hiểu tại sao Nhà ăn của trường lớn như vậy lại không có phòng ăn ở bên trong, khi về phải hỏi Phàm mới được.
Từ giây phút Hoàng Tử Thao tiến vào Nhà ăn, dường như tất cả các bạn học sinh đang dùng cơm đều ngẩng đầu lên nhìn về phía Tử Thao, trong mắt lóe lên kinh ngạc, bởi vì Tử Thao đứng ngược sáng, tất cả mọi người tưởng lầm là đang nhìn thấy Thiên sứ.
"Tiểu Thao , ở chỗ này." Bạch Hiền vẫy lớn tiếng gọi. Nhất thời mọi người mới hiểu được đó là một người, một nam sinh xinh đẹp dáng dấp tựa như Thiên sứ. Rất nhiều nam sinh nhìn cậu với ánh mắt đầy ái mộ, đồng thời cũng có một ít nữ sinh chằm chằm nhìn cậu ghen tỵ, Tử Thao không để ý đến những thứ ánh mắt khác thường kia, hướng về phía nhóm Bạch Hiền đi tới.
"Tiểu Thao , sao lại đến trễ như vậy? Không sao chứ" Bạch Hiền quan tâm hỏi.
"Ah, không có việc gì, chỉ là lạc đường, rất đói nha." Tử Thao giải thích.
"Ôi chao, bạn xem mình quên mất, nhanh ngồi xuống, ăn cơm thôi." Bạch Hiền vừa nói vừa cầm hộp cơm đặt vào trước mặt của Tử Thao.
Thấy dáng vẻ bận rộn của Bạch HIền, Tử Thao cảm thấy sống mũi cay cay, ngoại trừ Phàm đây là người duy nhất đối xử tốt với cậu một cách vô điều kiện, bạn ấy không giống như những người khác vì thân phận bần hàn mà xem thường cậu.
"Nhìn cái gì chứ? Không phải nói là đói bụng sao? Nhanh ăn đi!" Bạch Hiền vừa nói vừa gắp thịt vào hộp cơm của cậu.
"Ha ha. . . . . . Như vậy có phải là cảm động rồi không? Đừng xem bình thường bạn ấy bộ dạng thần kinh không ổn định, nhưng con người có thể coi là lương thiện nha." Lộc Hàm trêu ghẹo nói.
"Cái gì mà coi như, người ta là rất lương thiện có được hay không." Bạch Hiền sửa lại.
"Ha ha. . . . Chẳng những lương thiện, hơn nữa da mặt cũng rất dày." Tử Thao chế nhạo nói.
"Nào có cái kiểu nịnh nọt còn thêm dìm hàng như vậy ." Bạch Hiền không chịu thua nói.
Trong một gian phòng khách quý ở lầu ba Nhà ăn, nơi đó là một cấm địa, bởi vì chỉ có ba người bọn Tuấn Miên cùng nhân viên phục vụ riêng mới có thể vào. Hơn hai trăm mét vuông để mấy cái ghế sa lon nhập khẩu thượng hạng, trên bàn cơm bày bữa ăn Trung Quốc và Phương tây, món ăn đủ loại màu sắc hình dạng, cùng đủ loại thức uống. Ngoài ra còn có một quầy bar hợp với một phòng bếp nhỏ, bên trong phòng bếp có đầy đủ các dụng cụ cần thiết, ở bên cạnh phòng bếp có một tủ rượu cất chứa các loại rượu nổi tiếng. Cả phòng khách quý lộ ra vô cùng xa hoa chói mắt.
Trước cửa sổ rất lớn sát đất có một chàng trai anh tuấn phi phàm đang đứng, từ chỗ của hắn nhìn xuống vừa vặn có thể thấy được bàn ăn của nhóm Tử Thao, nhưng từ bên ngoài lại không thể nhìn thấy được tình huống bên trong, chỉ thấy khóe miệng của hắn bởi vì nụ cười của các cậu mà khẽ nhếch, trong nháy mắt giống như đóa hoa mùa xuân mới nở rực rỡ.
"Miên, cậu đứng ở phía trước cửa sổ nhìn cái gì vậy, có mỹ nam nào đó mà mình không biết sao?" Xán Liệt lười biếng nằm trên ghế sa lon hỏi.
"Cái người lạm tình như cậu, trong trường này có nam nhân nào mà cậu không biết chứ." Ngô Thế Huân nói.
"Đương nhiên là có mỹ nam mà mình không biết, bạn học hôm nay vừa tới Hoàng Tử Thao không phải là một sao, chỉ là cậu ấy dáng dấp cực kỳ đoan trang, so với các nam sinh mình biết cũng đẹp, mình quyết định, coi cậu ấy như một đối tượng để qua lại." Xán Liệt không để ý tới chiến hữu tốt bên cạnh hắn cố ý nói.
"Cậu đừng mơ tưởng nhúng chàm cậu ấy." Kim Tuấn Miên thu hồi ánh mắt, quay về phía Xán Liệt nghiến răng nghiến lợi nói.
"Tại sao vậy? Theo mình được biết cậu ấy còn chưa có bạn trai, cái gọi là nam chưa cưới nữ chưa gả, mình vẫn còn có cơ hội." Xán Liệt cố ý chọc giận bạn tốt.
"Tóm lại cậu ấy không phải người cậu có thể tùy tiện đùa bỡn, cậu nếu như không chịu nghe khuyến cáo, đến lúc đó đừng trách mình không khách khí." Tuấn Miên ác liệt nói.
"Tốt lắm, tốt lắm, Liệt, cậu đừng dò xét Miên nữa, còn Miên, cậu thích người ta thì thừa nhận đi, làm gì không được tự nhiên như thế, biểu hiện rõ ràng như vậy, ai cũng có thể nhìn ra được." Thế Huân nói.
"Không sai, mình chính là thích cậu ấy thế thì sao, không cho phép các cậu bắt nạt cậu ấy, về sau cậu ấy sẽ là chị dâu của các cậu." Tuấn Miên đỏ mặt nói.
"Thừa nhận sớm một chút không được sao, ha ha ha. . . . . . Chú Đông, chú đi xuống phía dưới mời ba vị cậu chủ kia lên đây." Xán Liệt nói với một ông lão giúp việc.
"Vâng, thiếu gia." người giúp việc vừa được gọi là "Chú Đông" nhận lệnh đi xuống.
"Cậu muốn làm gì? Tốt nhất chớ làm loạn." Tuấn Miên khẩn trương nói.
"Cậu đấy, thay vì ở chỗ này nhìn trộm người ta, không bằng gọi cậu ấy lên để cho cậu nhìn đủ đi, người anh em!" Xán Liệt vỗ ngực một cái giải thích.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com