3. Sao tôi có thể bỏ rơi bạn bè mình?
Ma thuật cạn kiệt dần, Yoongi thở hổn hển. Khung cảnh trước mắt cậu không còn rõ ràng nữa, cậu lo lắng nhìn về phía Namjoon. Gã trông có vẻ đơn hơn cậu nhiều, Yoongi thở phào, cậu quên mất giờ đây mình không còn đơn độc.
" Yoongi, làm một cú chốt hạ nhé."
Cậu gật đầu, tập trung huy động tất cả ma thuật còn sót lại để điều khiển dòng nước, một con sóng lớn đánh vào phía thân thuyền khiến nó chệch thẳng về phía bên trái, nơi an toàn cách xa khe hở thời gian.
Mà sau cú đánh đó Yoongi cũng mất hết sức lực, toàn thân cậu không còn chỗ nào là không ê ẩm cả, cậu chìm dần xuống biển.
" Yoongi!" Yoongi được Namjoon ôm lấy, gã lo sợ kêu gào tên cậu.
" Yoongi không, không sao."
Cậu cố gắng thều thào, thật may mắn vì có Namjoon đi cùng, nếu chỉ có một mình thì có lẽ Yoongi chẳng thể cứu nổi ai kể cả bản thân cậu.
Hai người chầm chậm bơi về phía thuyền, những người trên thuyền đều nước mắt lưng tròng cảm kích nhìn bọn họ. Có người quăng phao cứu sinh xuống và Namjoon đã bán được nó, mọi người hợp sức kéo gã và Yoongi lên.
Henri vẫn nhớ cậu trai tóc xanh ấy, chiều hôm trước anh đã thấy cậu đứng một mình trong góc. Đôi mắt màu chàm đượm buồn trông về một phương trời xa xôi, dường như cậu đang nhớ đến ai đó. Henri nhìn cậu mà có cảm giác chỉ cần một cái chạm thôi, cậu sẽ tan biến như bọt biển trắng xóa.
Không ngờ, người con trai ấy nom có vẻ yếu ớt thế mà giờ chính cậu ấy đã cứu mạng anh...
"Cẩn thận!"
Henri hét lên, sau lưng hai người họ khe hở thời gian đột nhiên mạnh hơn rất nhiều, giống như nó đang tức giận vì đồ ăn bị cướp mất. Gã trai bặm trợn một tay ôm chặt cậu một tay khác liều mạng giữ lấy phao cứu sinh. Mọi người cũng không buông bỏ mà nắm chặt dây thừng dồn sức kéo hai người họ lại.
Sức mạnh con người có lẽ không là gì so với sức mạnh đến từ thiên nhiên, hai mắt Henri đỏ ngầu, bàn tay của anh bị dây thừng làm cho rướm máu.
Nhưng vô dụng, tất cả mọi người đều thấy dây thừng đang đứt dần. Gã trai nhìn bọn họ, nhìn cậu trong lòng mình, cuối cùng biến toàn thân mình thành sắt và ôm chặt lấy cậu.
Tiếng 'phựt' vang lên, sợi dây đã đứt. Henri muốn cứu họ nhưng rồi anh nhận ra mình không thể làm được gì cả. Khe hở nhỏ dần sau khi nuốt chửng được bọn họ, rồi nó biến mất, mọi thứ trở về an tĩnh giống như chưa có gì xảy ra cả nhưng chính Henri biết nó đã lấy đi tính mạng ân nhân của anh.
Thậm chí anh còn chẳng biết tên họ là gì.
Namjoon biến thân thể mình thành sắt, gã ôm chặt Yoongi cố che chắn cho cậu khỏi những vết cắt thời không hỗn loạn. Dù thế cũng không thể ngăn chặn được hết, Yoongi rên lên vì đau đớn, cậu lờ mờ tỉnh lại.
"Chuyện..chuyện gì vậy?"
"Rơi vào khe hở thời gian rồi."
Namjoon cười khổ, gã không biết còn cơ hội thoát ra ngoài không nữa. Gã không muốn chết ở cái nơi mà xác gã phân năm xẻ bảy trôi lang thang, gã không muốn chết mất xác, gã không muốn chết khi chưa gặp lại người con trai gã yêu.
"Sao lại..."
Không, Yoongi không thể chết ở đây được, cậu không chấp nhận một cái chết vô nghĩa như thế. Sinh mệnh của cậu là của anh, cậu chỉ được phép chết vì anh thôi.
Nhưng Yoongi phải làm gì bây giờ, cậu không còn chút ma thuật nào để cứu lấy bản thân mình.
Lòng rối như tơ vò, nước mắt mặn chát trào ra khỏi khóe mi lăn dài trên gò má. Yoongi vùi đầu vào lồng ngực Namjoon vừa nấc vừa xin lỗi gã, giá mà cậu mạnh mẽ thêm chút nữa thì phải chăng hai người họ đã chẳng thể đến kết cục này.
"Anh buông Yoongi ra đi."
Nếu chỉ một mình Namjoon thôi, có lẽ gã ta sẽ sống sót được.
"Khi trở về làm ơn hãy nói với Taehyung là Yoongi yêu anh ấy nhiều lắm, việc hạnh phúc nhất đời Yoongi là được gặp anh Taehyung..."
"Cậu tự trở về mà nói đi."
"Namjoon!"
"Thôi đi!" Gã hét lên, "Cậu nghĩ tôi còn như xưa sao, làm sao tôi có thể bỏ rơi bạn bè mình chứ! Chúng ta sẽ thoát khỏi nơi chó má này, cả tôi và cậu."
"Yoongi..."
"Yoongi muốn về hội, muốn gặp anh Taehyung."
Giọng cậu run rẩy nhưng mang theo kiên quyết không thể nào chối từ. Chóp mũi ửng đỏ lên vì khóc, cậu vội lau đi hàng lệ yếu đuối của mình, nhịn xuống những tiếng rên rỉ khi bị dòng chảy thời gian cắt xé da thịt Yoongi biết cậu cần mạnh mẽ hơn để sống sót.
Yoongi quan sát quanh mình, một không gian vô tận khiến lòng người sợ hãi, Vụn vỡ đổ nát và xác người cứ trôi nổi khắp nơi, hỗn tạp bẩn thỉu cứ như trải dài đến vô cùng, cậu và Namjoon có may mắn sống sót nhưng rồi cũng sẽ đói mà chết hoặc mất máu đến chết nếu không tìm được lối thoát.
"Anh kiên trì được bao lâu nữa?"
Gã siết chặt tay mình, sắc mặt không tốt dù không cam tâm nhưng vẫn trả lời, "Không tới 30 phút."
"Hay là..."
"Tôi không bỏ cậu là đâu."
Yoongi ngạc nhiên vài giây cậu bật cười. "Yoongi cũng không có kêu anh bỏ tôi lại mà. Ý tôi là đợi tôi hồi phục ma thuật, chúng ta cùng giải phóng ma thuật để xé ra một vết rách thời gian."
Đó là biện pháp duy nhất mà Yoongi có thể nghĩ ra được, không thể chắc chắn họ sẽ sống nhưng nếu không làm thì chắc chắn sẽ không sống được.
"Xem ra chỉ có một cơ hội."
Gã hơi dừng một chút.
"Cậu có sợ không?"
"Có chứ."
Đương nhiên Yoongi sợ, hơn cả cái chết là cậu không được ở bên cạnh anh nữa. Sợ anh sẽ quên rằng có một người con trai đã yêu anh nhiều đến thế, để rồi sau này đối với anh Yoongi chỉ là một người bạn không hơn không kém.
Thời gian thật sự tàn nhẫn, không bỏ qua cho thứ gì cả. Theo thời gian vết thương sẽ lành lại, những tấm chân tình rồi cũng xói mòn, cảm xúc cũng biến chất.
"Sao cậu có thể kiên trì đến thế?"
"Trái tim Yoongi chỉ có một."
Đúng thế, cậu chỉ có mỗi một trái tim và nó đã thuộc về anh, không còn chỗ cho ai khác nữa. Anh chơi đùa với nó cũng được, bỏ mặc nó cũng được.
"Vậy cậu có từng hối hận?"
"Chưa từng."
Có là sai lầm có là ngu ngốc, Yoongi cũng chẳng hối hận, đó là lực chọn của cậu. Là vào khoảnh khắc cậu trao tâm mình cho anh có bao nhiêu kiên định cùng hạnh phúc chứ.
Tuy là anh từng khiến Yoongi tổn thương, khiến Yoongi đau thấu tâm can, khiến Yoongi khóc lên từng tiếng nghẹn ngào, thì anh vẫn là người đã kéo cậu lên từ vực sâu cho cậu biết cách trân trọng sinh mệnh.
"Phục cậu luôn đấy."
Yoongi cười cười đáp lại gã, cậu cũng biết rằng là mình cố chấp đến cỡ nào mà. Nhưng Yoongi tin rằng kẻ có tình rồi sẽ được đền đáp, cậu vẫn luôn tin vào một sớm mai cậu không cần nhìn bóng lưng anh nữa.
Rất nhanh đã gần hết 30 phút giới hạn của Namjoon, ma pháp của Yoongi cũng đã khôi phục kha khá. Không khí giữa cậu và gã nặng nề dần, thành công thì họ sẽ sống còn thất bại thì phải bỏ mạng tại nơi này.
"Sẵn sàng chưa?"
Có không sẵn sàng vẫn phải làm thôi, Yoongi khẽ gật đầu. Cậu căng thẳng cắn môi dưới thành một đường máu, làn da vốn có phần trắng quá trải qua một hồi ngâm nước cùng áp lực đè nặng khiến nó càng thêm tái nhợt.
Vài giây đếm ngược kết thúc, hai nguồn sáng lóe lên hòa thành một rồi vang lên âm thanh đinh tai nhức óc. Bên tai chỉ còn lại tiếng 'vù vù' mãi không dứt, tuy trước mắt lờ mờ không rõ nhưng Yoongi biết... Chẳng có nổi một vết rách.
Bàng hoàng, bi thương và tuyệt vọng ập tới. Thoáng chốc, kí ức lướt qua như một cuốn phim, Yoongi chợt nhận ra có nhiều khi cậu nghĩ mình quên mất rồi nhưng hóa ra nó vẫn còn đó, chỉ là cậu đã chôn nó tận sâu trái tim.
Dị dạng.
Quái thai.
Không cha không mẹ.
Nhớ đến câu mắng chửi khi còn bé đã từng nghe.
Mày là quái vật.
Nhớ đến câu nói không biết là thật hay giả.
Khi nào kết thúc cuộc chiến rồi tôi sẽ cho cậu câu trả lời.
Nhớ đến lời nói vu vơ mà cậu cứ nhất nhất phải chờ đợi mong ngóng.
Tiếc thay, Yoongi vĩnh viễn không đợi được câu trả lời của anh.
Nước mắt trong suốt rơi xuống vỡ tan tành, thế là kết thúc rồi sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com