Chương 13
Lúc hai người họ rời khỏi nhà hàng cũng là chuyện của một tiếng sau. Bầu trời lúc này đã là một màu đen hòa cùng không khí lành lạnh của tiết trời mùa đông thật thích hợp cho các cặp tình nhân dạo phố. Rời nhà hàng điểm đến tiếp theo của hai người họ chính là tháp Namsan nổi tiếng của Hàn Quốc, không chỉ là địa điểm du lịch nổi tiếng mà nó còn là nơi lý tưởng cho các cặp đôi hẹn hò." Thật đẹp, anh nhìn này từ cáp treo nhìn xuống khung cảnh thật đẹp."
" Phải a. Em thích không?"
" Tất nhiên thích, nhìn ở góc độ này em thấy tinh thần thực thoải mái, không phải phiền muộn về điều gì cả thực yên bình."
Sau vài phút trò chuyện cáp treo cũng đưa hai người đến nơi, buổi tối nhìn từ trên tháp xuống phía dưới thật làm cho lòng người bình yên hẳng.
" Chúng ta treo khóa tình yêu nhé?" Jihoon đang yên lặng nhắm mắt hưởng thụ không khí tươi mát thì nghe người bên cạnh cất giọng hỏi một câu, có chút giật mình nhưng sau đó quay sang người bên cạnh mỉm cười nhẹ nhàng gật đầu đồng ý với người kia. Hai người đi đến quầy bán khóa mua một cặp khóa hình dáng không quá cầu kì mỗi bên là một nữa trái tim đơn giản, ghi tên cả hai lên đó rồi cùng nhau treo ổ khóa lên.
" Cái này.....em....em có muốn giữ lại chìa khóa không nếu lở một ngày em hối hận có thể đến tháo nó ra."
Khi nghe xong câu nói Jihoon hơi ngạc nhiên sau đó hướng về phía Guanlin lại nở nụ cười rồi nói với anh một câu.
" Tại sao phải giữ? Đồng ý treo móc khóa cùng anh thì tại sao phải giữ nếu muốn giữ lại ngay từ đầu chi bằng từ chối. Đã bảo sẽ cùng anh thì sẽ không tháo nó ra đến sau này vẫn không tháo nó ra có hiểu chưa?"
" A nhưng mà lỡ sau này em hối hận th...." Lời còn chưa nói hết đã bị Jihoon cắt ngang.
" Không hối hận, bây giờ, sau này, kể cả đến khi già cũng không hối hận. Nếu anh còn nói thêm em sẽ giận thật đó. Ngày đầu tiên tuần trăng mặt mà anh lại nói những câu không vui vẻ như vậy."
" Anh xin lỗi Jihoon vậy bây giờ anh ném nó đi nhé."
" Cùng nhau ném đi"
Hai người sau đó đi dạo vài vòng trên đường phố Seoul đông đúc thì trở về khách sạn nghỉ ngơi, ngày hôm nay hai người cũng đã mệt mỏi sau chuyến bay nên cũng không đi đến địa điểm nào khác về khách sạn nghỉ ngơi trước rồi mai mới đi tiếp. Kết thúc một ngày của chuyến đi mang theo đó là một kỉ niệm đẹp của hai người, có lẽ sau này khi nhắc lại hai người cũng sẽ không thể nào quên được những khoảnh khắc ngọt ngào này.
.
.
.
.
.
Về phần Daniel sau khi hai người họ rời đi anh cũng nhanh chống chạy xe đến nhà Seong-woo chở cậu đi chơi. Nhưng cũng đâu dễ dàng gì mà chở được người thương đi chơi. Sau khi hay tin Jihoon cùng Guanlin đi tuần trăng mặt tâm trạng của Seong-woo cũng chẳng mấy vui vẻ, tâm trạng đang không thoải mái ngoài cửa lại vang lên một hồi chuông đinh tai không có tâm trạng chân cũng nhấc không nổi lười biếng mà nằm trên sofa cứ nghỉ sau một hồi không có ai mở cửa người kia sẽ tự rời đi, nhưng mà cậu lại nghỉ sai rồi ngoài cửa người kia hình như không có ý định rời đi mà tiếng chuông ngày một dày đặt hơn khiến người nghe càng thêm chán ghét. Cửa vừa mở liền thấy ngay khuôn mặt nói quen thuộc thì không hẳn là quen thuộc mà nói xa lạ thì lại là nói dối lại càng làm Seong-woo tâm trạng xuống thấp hơn, nhìn mặt người kia mà lớn tiếng.
" Cậu là có bệnh sao đến nhà người khác nhấn chuông cửa mãi thế, không thấy ai mở cửa thì tự biết mà về đi chứ? Thật là làm người ta chán ghét" Daniel đối với khuôn mặt tức giận mà đỏ lên của cậu có phần muốn cười một tiếng lại không dám vì sợ đụng tới con nhím đang xù lông kia làm cậu càng tức giận hơn. Có phần bất đắc dĩ mà mở miệng.
" Vì nghĩ anh ở nhà một mình sẽ buồn chán nên tôi muốn đến đây đưa anh đi dạo vài vòng cho thoải mái một chút vả lại anh Jihoon cũng nhờ tôi chăm sóc cho anh."
" Sao? cậu ấy chắc là bị ấm đầu đi cậu thì có thể chăm sóc cho ai chứ?" Có phần ghét bỏ mà liếc Daniel một cái.
" Dù sao nếu hôm nay anh không chịu đi dạo cùng tôi tôi nhất định sẽ không về mà nhất quyết đứng ở đây đến khi nào anh đi thì thôi"
" Cậu....Không đôi co với cậu vào nhà đi đợi tôi thay đồ" Tuy chỉ mới tiếp xúc với người này chưa lâu nhưng không hiểu sao cậu lại hiểu người này như đã quen rất lâu rồi nếu cậu ta nói ở đây không đi thì nhất định sẽ không đi chi bằng đi dạo với cậu ta cũng coi như là lấy lại tinh thần đi.
Daniel đưa Seong-woo đến nơi mà trước đây cậu cho là lãng phí thời gian đó là khu vui chơi. Từ nhỏ Daniel chỉ đi theo Guanlin làm bạn với Guanlin nên cũng chưa bước chân vào những nơi như vậy, thật ra thì lúc học sơ trung trường cũng có tổ chúc các hoạt động ngoại khóa ngoài trời địa điểm là các khu vui chơi hay sở thú nhưng Guanlin không đi nên cậu cũng chẳng thèm đi, đây cũng coi như là lần đầu tiên đi.
" Này, đều là hai thằng đàn ông hai mươi mấy tuổi cả rồi cậu lại đưa tôi đến đây làm gì" Seong-woo khinh bỉ nhìn Daniel hỏi.
" Đâu nhất thiết khu vui chơi là chỉ trẻ con mới được đi người lớn thì không được. Tôi muốn làm tinh thần anh thoải mái a." Không phải Daniel nhìn không ra Seong-woo là có tình cảm với Jihoon chỉ là anh không nói. Ngay từ đầu nhìn cách cậu đối xử với Jihoon cũng đã nói cho anh biết nhưng anh tin với sự đeo bám cùng chân thành của mình có thể làm cậu chuyển ý.
" Được vậy cậu nói xem nên chơi trò gì cho thoải mái đây" Cậu nghĩ dù sao cũng đến rồi thì nên chơi một bữa cho đã cũng đã lâu rồi cậu chưa bước chân đến đây.
" Cái kia tôi không biết tôi chưa đến khu vui chơi bao giờ bất quá anh thích trò gì thì tôi sẽ chơi cùng anh."
" Vậy thì chơi cái kia đi." Nói rồi Seong-woo chỉ tay về phía chiếc tàu lượn siêu tốc đang chuẩn bị khởi hành.
Nhìn theo hướng Seong-woo chỉ tay Daniel nuốt nước bọt một cái bất đắt dĩ hướng Seong-woo gật nhẹ đầu một cái liền bị người kia lập tức lôi đi. Khi leo lên tàu cậu chỉ cầu nguyện tàu chạy thật mau để đi xuống. Từ nhỏ quậy phá đánh nhau cậu không hề sợ gì cả duy chỉ có một điều mà cậu sợ chính là độ cao.
" Nè cậu không ổn sao nhìn mặt cậu xanh xao quá?"
" Tôi không sao chắc tại nhiều người nên hơi thiếu khí" Muốn làm đại anh hùng thì không thể nói ra chuyện mất mặt như vậy nên Daniel liền tìm đại một cái cớ trả lời cậu.
" À vậy mà tôi cứ tưởng cậu không khỏe. Cậu đợi xíu nữa tàu chạy rồi cảm giác sẽ rất thích lúc đó cũng sẽ không bị thiếu khí nữa."
" Vậy sao thật mong chờ nha" Bề ngoài cố tỏ vẻ phấn khởi nhưng bên trong đã thầm cầu nguyện nhanh kết thúc a.
Sau khi tàu ngừng lại anh đã vội vàng tìm một nơi để nôn ra chân bủn rủn không thể đứng nổi. Seong-woo vất vả lắm mới có thể kéo người kia đứng lên cũng không quên phàn nàn.
" Thật là nếu không thể chơi thì cứ nói là không thể tỏ vẻ anh hùng làm cái gì? Cũng chỉ có con nít mới có hành động đó cậu hiểu không? Nếu sợ độ cao thì nói tôi một tiếng là được rồi không phải sao?"
Người phía trước vừa đi vừa phàn nàn không chịu nhìn đường mà suýt va vào người khác cũng may Daniel ở phía sau vừa còn mệt mỏi nhìn tình cảnh kia nhanh chóng lấy lại thể lực kéo người kia vào trong lòng không thì chắc giờ người kia đã nằm ở mặt đất. Trong lúc đó Seong-woo bất ngờ bị người kia ôm lấy liền cảm thấy tim đập nhanh hơn bình thường mặt cũng bắt đầu nóng lên vội vàng đẩy người kia ra đi tiếp về phía trước.
---
End Chương 13
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com