Chương 38
Chương 38: Em sống cùng anh
Lisa vẫn như mọi ngày đi làm ở phòng cấp cứu, lúc này, một tin tức chấn động như cuồng phong khiến cô gần như ngất lịm đi.
28 phút 0 giây ngày 14 tháng 5 năm 2008, ở Pohang thuộc Gyeongsang xảy ra một trận động đất mạnh 8 độ richte, đây là trận động đất lớn nhất, có phạm vi ảnh hưởng và tàn phá rộng nhất khi tân Hàn Quốc được thành lập cho tới nay.
(Ngày, tháng, năm, richte là không đúng đâu nhé, nhưng địa điểm động đất là có thật)
Lần động đất này đã san bằng 50 vạn mét vuông diện tích, khu vực phía đông nam của nước cũng chịu ảnh hưởng của trận động đất. Nhưng những tin tức liên quan chưa chính thức công khai, có bị thiệt hại về người hay không vẫn còn là một ẩn số.
Thực ra xung quanh bệnh viện cũng cảm nhận được sự rung chuyển, nhưng những nơi đông người là nơi thường tạo ra không khí khủng hoảng nhanh nhất, trong ngoài bệnh viện hỗn loạn, bệnh nhân và nhân viên y tế xô nhau chạy, ai cũng đang ở trong trạng thái không an toàn, lo âu chờ đợi.
"Jung Kook, Jung Kook...nghe điện đi." Lisa lẩm bẩm tự nói, ngón tay run run bấm máy gọi cho Jung Kook.
Chính vì tất cả mọi người ai cũng lo lắng cho bạn bè và người thân, nên di động, mạng...các phương tiện truyền tải thông tin đều tắc nghẽn.
Lisa không kịp cả thay đồ, vừa tiếp tục gọi vào di động cho Jung Kook, vừa lao ra khỏi bệnh viện, bên ngoài ồn ào huyên náo, cô len qua biển người, cũng chẳng buồn quan tâm xem chiếc xe taxi đang đậu bên đường có hoạt động không nữa, cô lập tức chui đại vào xe.
"Bác tài, Gyeongsang. Nhanh."
(Đừng thắc mắc Lisa đang ở Seoul lại bắt taxi đến Gyeongsang cách xa như vậy, hãy nhắm mắt bỏ qua coi như xuyên không gian đi nhaa :(((!)
Bác tài vặn to radio trong xe, nhắc nhở Lisa: "Cô gái à, cô tự nghe tin tức đi, Pohang, Gyeongsang đang động đất, cô đổi xe khác đi...Hả? Cô...cô thật quá đáng..."
Tài xế hoảng sợ mở trừng mắt, bởi vì một con dao sáng loáng đang kề vào cổ họng anh ta, còn "nữ sát thủ" mặc blouse trắng này mặt đang đầy nước mắt.
Dân chúng chỉ biết là đang có động đất, nhưng thật ra chưa ai ý thức được rằng lần động đất này rất mạnh, rào rào bàn tán, ai chẳng muốn sống chứ? Đáng tiếc trên đường ngoài ngõ chỗ nào cũng chật ních người, chẳng còn cách nào đành tránh cho xa.
"Đi được bao xa thì đi, xin anh đấy." Lisa quệt nước mắt, đặt mấy tờ 1000 won lên phía trước xe.
Anh tài xế nào lại không nghe, tính mạng anh ta nằm trong tay nữ bác sĩ này mà! Thế là, nhấn ga cho xe chạy.
Lisa thấy xe đã khởi động, lúc này mới thu con dao phẫu thuật về, trịnh trọng nói lời xin lỗi "Xin lỗi anh, người nhà tôi đang làm việc trong khu vực bị động đất, điện thoại lại không gọi được. Anh đưa tôi đến gần đường vành đai hai là được rồi, tôi sẽ tự nghĩ cách tiếp."
"Không sao không sao, có thể hiểu được. Cô cũng đừng lo quá, lần nào tin tức chẳng sai với thực tế, báo mưa bão thì chỉ nưa phùn chứ? Tôi nhất định sẽ đưa cô đến tận nơi, ngồi vững nhé!" Anh lái xe tốt bụng an ủi.
Đàn ông con trai thường chỉ ưa nhu chứ không ưa cương, bạn cứ nói chuyện khách sáo quá, đối phương lại còn cảm thấy ngại.
Lisa yên lặng không đáp, nhìn về phía đám người đang chạy nạn, lòng rối như tơ vò.
Hơn hai tiếng sau, chiếc taxi đi lên cầu vào Gyeongsang. Cảnh sát giao thông vì muốn an toàn cho nhân dân, đã nhanh chóng phong tỏa khu vực bị động đất, vì vậy Lisa đành phải đi bộ vào khu vực nguy hiểm đó, đoạn đường này nói dài không dài, nói ngắn không ngắn ,cô điên cuồng chạy suốt dọc đường...
Rất nhanh, cô đã đứng trước tòa nhà nơi Jung Kook làm việc, trước tòa nhà lớn hùng vĩ quốc kỳ bay phấp phới, các đồng chí cảnh vệ vẫn đứng yên như pho tượng bên ngoài, từ ngoài nhìn vào, trông họ bình tĩnh dường như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy.
Khi Lisa nói rõ thân phận của mình cho anh cảnh vệ biết, di động của cô đổ chuông, ngay lập tức, mười mấy tin nhằn liên tiếp được gửi đến.
Nội dung đại khái khá giống nhau: Tiểu Liz, Gyeongsang xảy ra động đất khá lớn, số người tử vong vẫn đang thống kê, khu vực bọn anh làm việc chỉ bị chấn động nhẹ, điện thoại hiện nay đang bị nghẽn, không cần lo lắng cho anh. Jung Kook.
Tin nhắn báo bình an của anh khiến Lisa thở phào nhẹ nhõm, cô ngồi đờ đẫn trước bậc thềm của tòa nhà. Nhưng trước khi liên lạc được với Jung Kook,trái tim cô thật chơi vơi.
Tín hiệu điện thoại một lần nữa lại gián đoạn, Lisa đáp lại anh ta một tiếng, rồi đi đến bãi đỗ xe chờ máy kết nối.
Cùng lúc ấy, một nhóm nhân viên công vụ vội vội vàng vàng đi về phía bãi đỗ xe, Park Jimin đang chuẩn bị mở cửa xe, thì nhìn thấy Lisa mặc áo blouse trắng đứng gần đó.
"Tiểu Liz, sao em lại ở đây?" Park Jimin nói với đồng nghiệp một tiếng, rồi chạy lại phía cô.
Lisa như gặp được cứu tinh, vội vàng chạy tới, lo lắng hỏi: "Jung Kook không sao chứ?"
"Không sao, có điều phòng cậu ấy đang bận lắm, đang bận an ủi đại sứ các nước." Park Jimin nhìn đôi mắt đỏ mọng của cô, nụ cười dần dần tắt lịm: "Thực sự không sao đâu, Tiểu Liz, vừa rồi tòa nhà này đúng là có rung lắc một chút, nhưng từ tầng 5 trở xuống thì không thể cảm nhận được."
"Anh có thể đưa em vào gặp Jung Kook không? Em trốn ở một góc nhìn anh ấy cũng được." Lisa vẫn không yên tâm.
Park Jimiy bối rối, suy nghĩ hồi lâu rồi gật đầu.
Trong thang máy, Park Jimin nghiêng đầu nhìn Lisa, thoắt cái đã sáu bảy năm rồi không gặp, cô không thay đổi nhiều, hoặc nói cách khác là, từ thời thiếu nữ cô đã luôn thể hiện trước mặt người khác một vẽ mặt bình tĩnh nhàn tản.
"Tiểu Liz, anh phải thừa nhận với em một chuyện, anh đã từng đọc trộm nhật ký của em."
Lisa khẽ khựng người lại: "Em biết là có người đọc trộm, sợi tóc em kẹp trong đó biến mất. Thì ra là anh."
Park Jimin mình xin lỗi, ngượng ngùng nói: "Rất xin lỗi em, lúc ấy anh thực sự rất yêu em, em cũng là người con gái đầu tiên mà anh nghiêm túc theo đuổi, không nhận được tình cảm đáp lại của em anh rất đau khổ...anh cũng chỉ là đoán mò em có thói quen viết nhật ký, vì vậy đã...Xin lỗi."
"Tại sao anh lại cho rằng em sẽ có thói quen viết nhật ký?" Lisa cười, nói "Thôi, dù sao anh cũng đã không tiết lộ nội dung trong đó với người khác. Điểm này em có thể khẳng định."
Park Jimin nhún nhún vai: "Không sai. Anh chẳng nói với bất kỳ ai cả, nhưng em đúng là cô gái tự tin tới đáng sợ, khiến tất cả bọn đàn ông con trai đều cảm thấy mình thất bại. Còn việc anh nghĩ đến nhật ký..." Anh ta điềm nhiên nói: "Thời gian ấy vì theo đuổi em, anh có tham gia một khóa học về tâm lý, trong sách có viết người không muốn thổ lộ tâm sự của mình cho người khác, đa phần đều biểu lộ tình cảm bằng con chữ. Cuộc đời mỗi con người ai cũng có một cách đễ giải tỏa, bất luận là ôm búp bê khóc lóc hay đấm tay vào tường, đều giống nhau."
Lisa lắc lắc đầu: "Em không phải muốn giải tỏa tâm sự qua con chữ, chỉ là em muốn ghi chép lại tất cả những gì xảy ra trong cuộc sống mà em trân trọng thôi."
Mắt Lisa thoáng buồn, nhưng rất nhanh cô đã lấy lại vẻ bình tĩnh.
Park Jimin chau chau mày, đoán nói: "À há, không tường nào là không lọt gió, có phải Jung Kook cũng đọc được rồi không?"
"Đọc rồi, mà cũng có thể nói là chưa đọc được gì, vừa hay bị em phát hiện." Lisa đưa tay lên miệng, suỵt: "Đến đây thôi nhé, nếu anh đồng ý sẽ tôn trọng em."
Park Jimin đồng ý, bao nhiêu năm qua rồi, Lisa vẫn là kiểu con gái xinh đẹp băng giá như thế, dường như trong thế giới của cô không tồn tại hỉ nộ ái ố, cô ấy có thật sự hiểu như thế nào là niềm vui không?
Park Jimin đưa Lisa vào phòng nơi Jung Kook làm việc. Trong phòng điện thoại reo liên tục, nhân viên trong đó bận tới mức không có thời gian nói chuyện.
Lisa đứng ở cửa tìm kiếm bóng dáng của Jung Kook.
Park Jimin chạy vào phòng, khẽ tiếng hỏi tin tức của Jung Kook. Nghe đồng nghiệp của anh nói, Jung Kook đang tham gia một cuộc họp khẩn cấp, lần động đất đột ngột này, đã gây ra sự chú ý mang tính toàn cầu, cuộc họp này không thể kết thúc sớm được.
Nghe xong, cuối cùng Lisa cũng có thể chắc chắn Jung Kook bình an vô sự rồi, đột nhiên cô nhận thấy tay mình vẫn còn đeo găng bệnh viện, trên găng tay dính đầy những vệt máu do xử lú vết thương.
Thế là, cô hỏi Park Jimin dùng nhờ phòng tắm, vừa đi vào phòng tắm liền nghe thấy tiếng khóc nho nhỏ nghẹn ngào.
Lisa lần theo tiếng khóc rồi gõ cửa, hỏi thăm tình hình của đối phương.
Không lâu sau, một nhân viên nữ mở cửa ra, bàn tay cầm di động của cô ấy toàn nước mắt, trông cô ấy thật bơ vơ, đột nhiên, ôm chầm lấy Lisa bật khóc nức nở.
Lisa loạng choạng hai bước rồi đứng vững, mặc dù không quen nhưng cô gái xa lạ này đã truyền sự bi thương vô tận của mình sang tim cô.
Lisa vỗ vỗ vai cô gái, nữ nhân viên đó áp chiếc di động vào tai của Lisa, trong ấy vang lên những động thái đang xảy ra của trận động đất.
Rõ ràng là, trận động đất vẫn đang diễn ra, số người tử vong từ vài trăm lên đến vài nghìn, và con số kinh hoàng ấy vẫn đang không ngừng tăng cao.
Còn cô gái này lại đến từ Pohang, cô ấy đã mất liên lạc hoàn toàn với người nhà, nên rơi vào trạng thái khủng hoảng tột độ.
Cũng có thể mới một giây trước, cô ấy vẫn còn nói cười vui vẻ với người thân bạn bè, nhưng chỉ một giây sau, cơn ác mộng đã ập xuống.
Lisa đứng ngẩng ra tại chỗ rất lâu...câu chuyện liên quan tới hạnh phúc, ai cũng có thể kể ra một phiên bản không giống nhau.
Nhưng chờ đợi mà không biết đối phương còn sống hay đã chết, cảm giác lo lắng thấp thỏm bất an đó, cô lại cảm thấy đồng cảm, mỗi buổi tối khi đi ngủ, mỗi buổi sáng khi tỉnh dậy, đều sợ rằng ngay giây sau sẽ là sự biệt li.
Cô hít một hơi thật sâu, ngay lập tức đưa ra quyết định, rồi cười nói với cô gái đó:
"Tôi sẽ tham gia đội tình nguyện, muộn nhất là một tuần sau đó sẽ tới Pohang. Cô ghi họ tên và địa chỉ của người nhà cho tôi, mặc dù khả năng tìm được không cao, nhưng tôi sẽ cố gắng tìm giúp cô. Đừng khóc, trước khi nhận được thông báo tử vong thì tất cả vẫn còn là ẩn số. Còn sống đương nhiên là tốt, nhưng nếu không may...cô phải hiểu rõ một điều rằng, khóc lóc chẳng giải quyết được vấn đề gì cả. Cô phải kiên định lên, lạc quan lên một chút được không?"
Cô gái đó khóc nấc không thành tiếng, lúc này mới nhận ra Lisa đang mặc quần áo của bác sĩ, cô ta gật gật đầu, nhanh chóng ghi lại tên tuổi và địa chỉ của người nhà đưa cho Lisa, nhưng cô ta chưa kịp cúi người để cảm ơn cô, thì đột nhiên thấy phó cục trưởng Jeon đi vào phòng tắm nữ.
"Ai cho phép em tham gia đội tình nguyện viên? Em còn sợ anh chưa đủ mệt, muốn anh lo lắng tới chết đúng không?" Ánh mắt Jung Kook tràn đầy phẫn nộ, anh hoàn toàn quên mất rằng đây là nơi...đàn ông không thể vào.
Khi anh nghe Park Jimin nói Lisa vì lo lắng cho mình mà tới tận đây để tìm, có trời biết anh đã cảm động thế nào, nhưng khi anh chạy tới trước cửa phòng tắm đứng đợi chuẩn bị tặng cô một cái ôm siết, thì bị ngay một cú sốc đập thẳng vào đầu như thế.
Cô gái đó chưa từng nhìn thấy Jung Kook nổi giận bao giờ, ngượng ngùng hành lễ, sau đó lách qua người anh chạy mất.
Lisa cụp mắt không nói, Jung Kook cầm tay kéo cô đi vào văn phòng mình, rầm một tiếng đóng cửa lại.
Trong văn phòng, Jung Kook tức giận tới mức đi tới đi lui, hét lên: "Em biết tình hình lúc này là như thế nào không? Trận động đất có sức tàn phá mạnh nhất từ trước tới nay trong lịch sử Hàn Quốc vừa xảy ra ba tiếng trước! Em mau ra đây!"
Jung Kook kéo cô tới trước màn hình máy vi tính, mở báo cáo cơ mật về trận động đất ra cho cô xem, ấn vào gáy khiến cô phải cúi xuống tự mình nhìn xem: "Trời đát sụp đổ! Tất cả chỉ còn lại một đống đổ nát hoang tàn! Em nghĩ với khả năng trói gà không chặt của em em sẽ sống sót mà ra khỏi đó sao?"
Lisa sững sờ nhìn vào màn hình máy tính, nhà cửa đổ nát, thi thể vãi vương, những cơ thể máu me be bét đang hiện ra trước mắt cô.
Cô chầm chậm nhấc tay lên, sờ vào màn hình, một cánh tay bị đè dưới tảng đá máu me bê bết vằn vện, nước mắt nhòe nhoẹt.
"Jung Kook, anh còn nhớ bố mẹ em đã chết như thế nào không?Lúc ấy em cũng nghĩ...cũng tức giận....Hàn Quốc nhiều người như thế, có bao nhiêu ban ngành có thể lựa chọn, tại sao lại chọn họ làm vật hy sinh...nhưng bây giờ, em đã hiểu rồi, luôn phải có một đôi tay giơ ra níu kéo, nếu bây giờ em đang đứng cạnh đứa trẻ kia, có thể em đã nâng hòn đá lên và cứu nó ra rồi...anh cũng nhìn thấy rồi đấy, đứa trẻ đó chết thảm quá, em muốn cứu nó, chỉ hận là không thể chui vào màn hình mà tới thẳng đấy..."
Lisa nức nở khóc, chầm chậm nằm bò ra bàn, khóc một cách rất thương tâm.
Nghe xong, Jung Kook lại thấy hoảng sợ thật sự, bởi vì Lisa là mẫu người một khi đã quyết thì sẽ làm bằng được, nhưng sao anh cò thể để người con gái mình yêu dấn thân vào nơi nguy hiểm? Sao anh có thể cho phép cô rời khỏi mình?
Thế là, anh kéo vai Lisa thẳng dậy, ôm chặt cô vào lòng, nhưng anh còn chưa kịp nói, thì cảm giác bất lực đã lan tỏa khắp toàn thân.
"Tiểu Liz, anh xin em, xin em đấy, chúng ta đừng đi có được không? Sau này chuyện gì anh cũng nghe theo em hết được không? Anh xin em đấy Tiểu Liz..."
Tiểu Liz vòng tay ôm lấy eo Jung Kook, anh run rẩy gần như không thể khống chế được, cho dù cách một lớp áo, Lisa vẫn cảm nhận được cơ thể lạnh toát của anh...
"Em sẽ không có chuyện gì đâu, em sẽ bảo vệ mình...anh yên tâm đi nhé?"
Jung Kook chăm chú nhìn đôi mắt bình thản của cô, trong lúc cấp bách, gân xanh nổi hết cả lên.
Anh thực sự bị cô bức tới muốn phát điên rồi, anh đang trong trạng thái kinh hãi tột cùng, còn cô lại điềm đạm nhẹ nhàng như không.
"Không được, không được,vtuyệt đối không được! Em bảo anh làm sao mà yên tâm chứ? Cuộc đời này chỉ sống có một lần, em lấy gì ra để đảm bảo với anh?"
"Anh đừng giận vội...em đang bàn bạc với anh mà..." Lisa vừa vuốt vuốt ngực anh, vừa lau nước mắt, cô lại rút ra mấy tờ giấy ăn trên bàn lau mồ hôi trên trán cho Jung Kook, dịu dàng nói:
"Mặc dù em cho rằng khả năng nguy hiểm không cao, nhưng cũng không muốn khiến anh lo lắng, thôi, em không đi nữa."
Jung Kook không kịp phản ứng, nói cách khác thì là anh không tin trong một thời gian ngắn mà Lisa sẽ thay đổi quyết định của mình, anh giơ ngón tay chỉ về phía cô cảnh cáo nói:
"Em đừng có lừa anh đấy, đừng tưởng bây giờ anh không thể về nhà mà tìm cơ hội trốn đi. Trước khi anh có thể về nhà, cấm em không được đi làm, anh sẽ điều mấy cảnh vệ tới nhà giám sát em 24/24."
"Jung Kook, anh nói thật đi, khi anh nhìn thấy cảnh tượng ấy anh có buồn không?" Lisa chỉ vào màn hình máy tính.
"Em nói lăng nhăng gì thế? Em nghĩ anh không muốn đi cứu người bị nạn sao? Nhưng anh có trách nhiệm của mình, cho dù trong lòng có buồn bã cũng không được thể hiện ra mặt." Jung Kook day day huyệt thái dương, khi tai họa ập đến, tâm trạng ai cũng rất nặng nề.
Lisa vuốt vuốt mái tóc ngắn của anh, người khác nghĩ thế nào cô không biết, nhưng cô biết Jung Kook cũng muốn đi cứu người, bởi vì trong người anh cũng chảy một dòng máu đầy tinh thần nghĩa hiệp như thế, một tinh thần xả thân vì người khác.
Jung Kook vùi đầu vào người cô, bất lực nói: "Tiểu Liz, hãy hứa với anh là đừng đi nhé, hãy nói với anh em sẽ không bỏ anh lại."
Lisa vòng tay ôm lấy cổ anh, dùng trán cọ cọ vào đầu anh: "Anh càng ngày càng nhát gan rồi đấy, khi còn nhỏ anh đâu có thế."
"Đúng vậy, anh già rồi...già tới mức không còn sức lực để chịu đựng sự giày vò của lo lắng nữa, nếu em định cho anh sống thâm vài năm nữa, thì đừng khiêu khích anh." Jung Kook mệt mỏi thở dài, sớm biết yêu khổ thế này, thà chết ngay vào đợt Sars năm đó cho xong.
Lisa cần tay anh lên nắm chặt trong lòng bàn tay mình, xoa xoa, cô mong tay anh sẽ nhanh chóng ấm lên.
Lisa viết trong nhật ký.
9 giờ tối ngày 12 tháng 5 năm 2008
Nói thực, trước kia quyết định học y, tôi chỉ muốn mình có thể chăm sóc Jung Kook được tốt hơn.
Nhưng, sau khi tôi nhìn thấy những hình ảnh liên quan tới trận động đất kinh khủng đó, không chỉ ảnh hưởng của nó khiến tôi đau lòng. Bây giờ tôi mới vỡ ra rằng, thì ra dòng máu trong người tôi có cả tâm nguyện của bố mẹ.
Tôi là một nhân viên y tế được huấn luyện bài bản chuyên nghiệp, trách nhiệm nặng nề.
Do vậy. Xin lỗi anh Jung Kook, trên đường về nhà em đã quay lại bệnh viện xin tham gia vào đội cứu hộ. Nhưng sau khi em tới đó, việc đầu tiên em làm sẽ là liên lạc với anh, chỉ cần di động có tín hiệu em sẽ liên tục gọi điện thoại báo bình an với anh, đừng lo lắng, em sẽ tự biết bảo vệ mình.
Nhưng lần này sẽ không biết đi bao lâu, vì vậy em sẽ mang theo hai thứ quan trọng nhất trong cuộc đời mình: Đôi giày trắng và cuốn nhật ký.
Em sẽ đi đôi giày trắng mà anh tặng, mang theo tinh thần kiên trì không từ bỏ của anh tới vùng đất đang lắc lư rung động đó, cố gắng hết sức mình cứu những người gặp nạn.
Jeon Jung Kook, em muốn nói với anh chỉ cần em hít một hơi thở, là em cảm thấy sự tồn tại của anh, cho dù phải nhảy vào nước sôi lửa bỏng em cũng không run sợ.
Em thề đây là lần cuối cùng em rời xa anh, đợi em trở về, nhé?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com