Chap 26
_Phù phù phù ! Khốn kiếp ! Khốn kiếp ! Khốn kiếp !
Jiro nằm thở hì hục khi hắn cố gắng tránh xa chiếc xe, cũng may cho hắn vì đã nhìn vào kính chiếu hậu. Khi nhìn thấy một tên đàn em giương súng tầm xa. Biết trước kết cục, hắn đã nhanh chân mở cửa xe phóng ra ngoài. Màn đêm đã bảo vệ hắn nhưng không vì thế mà hắn không bị thương, toàn thân hắn đều chảy máu và mệt mỏi. Chết tiệt thật ! Hắn đã bị JackSon gài. Bọn đàn em của hắn đã bị giết sạch bởi những kẻ mà hắn đã chiêu dụ. Bao nhiêu tiền của hắn chi cho 12 bang cũng lọt vào túi của anh. Thật sự hắn đã quá chủ quan mà không nghe theo lời của Angela. Hắn đã quên….đây là Hàn Quốc
_Khốn kiếp! Wang JackSon, nếu tao chết….tao cũng lôi vợ mày theo với tao. Coi như đó là trừng phạt nhỏ cho mày ha ha ha ha ha khụ khụ khụ
Cố gắng ngồi dậy, Jiro bước đi một cách nặng nề. Vết thương nơi cánh tay quá nặng nên thật khó khăn khi di chuyển nhưng không sao, bây giờ hắn mất tất cả rồi. Hắn sẽ chơi vố cuối cùng với anh. Lần này hắn chắc chắn sẽ thắng.
…………..
Ăn mừng chiến thắng của mình, JackSon mở tiệc cho bọn đàn em mình thỏa thuê ăn uống. Jiro đã chết và chắc chắn Mark , nhất là anh sẽ không còn lo lắng nữa. JackSon uống vài chén với đàn em mình rồi cũng lên phòng gọi điện cho Mark . Để cho bọn đàn em vui say một bữa
_Uống đi Young Ji ! - Kang Jun cười tươi và đưa cho Young Ji ly bia lớn
_Cám ơn! Lúc nãy may có anh, không thì Angela giết chết tôi rồi
_Anh em mà ! - Kang Ju cười lớn và vỗ vai cô - Và vì tôi yêu cô nữa
Trong cơn say, người ta hay nói lời thật lòng và đây là lần đầu tiên nó nói thẳng thường lời yêu thương với Young Ji khiến cô phì cười với cái bộ dạng nói hớ của mình. Bây giờ trông nó cũng lúng túng như gà mắc tóc. Chưa bao giờ cô thấy một Kang Jun lắm mưu mô thủ đoạn và nghiêm túc cũng có lúc trẻ con như thế này. Bấc giác phì cười, ai đó ngẩn ngơ
_Có lẽ tôi cần phải suy nghĩ lại, đến lúc tìm hạnh phúc cho mình rồi
Bước nhẹ qua Kang Jun, nó vẫn chưa nghe kịp câu nói của cô nhưng lòng thầm vui vì cô đã mỉm cười với nó - nụ cười nhẹ nhàng, không u buồn, không lặng lẽ
_Tôi sẽ chờ cô ! - nó cũng mỉm cười
Phòng ngủ
“Alô ?”
_Bà xã à ! Em ngủ rồi à ? - JackSon hào hứng hỏi
“Ừ ! Em mệt lắm. con đạp em hu hu hu , em đau bụng quá đi”
_HẢ ? CON ĐẠP EM ? CON ĐẠP EM RỒI SAO ? - JackSon hét lớn
“Ừ ! Con đạp em rồi. Hồi chiều bác Kim qua chơi, sẵn khám cho em luôn. Bác ấy nói từ đây trở về sau sẽ bị con đạp hoài. Bảo em đừng có đi nhanh! Em mới ngủ được chút thôi. Bây giờ cũng đã 11 giờ khuya rồi mà anh!”
_Ôi~ anh muốn gặp con mình hu hu hu ! Anh muốn gặp con! - JackSon mè nheo
“Thôi em mệt lắm, em ngủ tiếp đây. Bác Kim nói trên ba tháng em sẽ khó ngủ lắm. Ngủ được lúc nào hay lúc đó. Em ngủ nha”
Không để JackSon nói thêm, Mark cúp máy và kéo chăn lên cao hơn, cậu ngủ ngay sao đó. Chỉ còn lại JackSon, anh mừng quá. Con anh biết đạp rồi! Con anh biết đạp rồi
_AAAAAAAA!!!!!!!!!!!!!!!!!! NHẬU ĐI ANH EM ƠI!
…………….
Buổi tiệc kéo dài hai hôm. Mọi người trên dưới đều say đến không biết trời trăng gì. Hai hôm nay nhà lớn đóng cửa im ỉm. Nếu như “giặc” tấn công vào lúc này thì cũng không thể nào chống trả nổi nữa. Nhất là JackSon, anh quá vui nên đã uống say bí tỉ. Chẳng phân biệt đâu là giường đâu là sàn nhà. Cứ thế mà ngủ ngon lành.
………………
Chungnam
_ Mark à ! Ăn cơm đi!
_Dạ!
Hai hôm nay JackSon không gọi điện về, Mark cảm thấy buồn lắm. Chỉ mới hai hôm nay mà cậu cảm giác như đã tăng lên một cân rồi. Chỉ tại mẹ cậu – bác Tuan mua rất nhiều đồ bổ cho cậu ăn. Hôm nào cũng gà hầm sâm vào buổi sáng, gà nấu thuốc bắc vào buổi trưa và thịt bò nướng tái vào buổi chiều, đó là chưa kể những món ăn vặt bổ dưỡng như trái cây, phomat , tối thì uống một ly sữa to rồi đi ngủ ngay. JackSon đã đưa cho mẹ cậu một số tiền lớn và dặn bà phải chăm sóc cho cậu thật tốt, nhưng nếu anh không làm vậy thì bà cũng đối xử với cậu như thế thôi. Chị hai và chị ba của cậu sau khi dưỡng thai ở nhà mẹ đến khi sanh đã tăng lên gần chục ký. Không ăn thì bị mẹ mắng, mà bị mắng thì thà ăn còn hơn. Trong xóm có ai là không biết oai danh của bà Tuan đâu. Mắng xóm trên mà xóm dưới còn nể. Chẳng ai dám cân thiếu cho bà hoặc ăn gian bà cả, bởi vì họ biết cái giá họ phải trả đắt hơn là cái mà họ đã ăn gian
_Umma à ! Con ngán lắm rồi, không muốn ăn nữa. Ngày nào cũng gà, con nào cũng mập. Con ngán lắm ! – Mark nhăn nhó nhìn vào tô gà hầm sâm to tướng của mình.
_Không than van, ăn đi để có sức mà sinh con. Bác sĩ khám mày thai yếu quá nên phải tẩm bổ. Mấy con gà ri này với thuốc bắc và sâm là bổ cho thai lắm. Umma mày lo cho cháu ngoại chứ có cho mày đâu. Mày không ăn hết là coi chừng. bây giờ umma đi lên thị trấn mua ít đồ. Liệu mà ăn hết rồi ăn trái cây. Umma về mà mày chưa ăn xong thì hậu quả tự biết – bà lườm nguýt đứa con của mình
_Appa đâu umma
_Mới sáng sớm ổng đi họp gì đó. Nghe đâu mấy người bạn chí cốt của ổng về đây nên ổng đi họp mặt, tới tối mới về. Umma cũng đi chiều mới về. Đồ ăn umma nấu hết rồi, nhớ ăn hết rồi đi ngủ. Nghe chưa! - bà vừa xỏ vớ vào chân và chỉnh trang quần áo lại - Umma đi đây!
_Vâng umma ! – Mark chán chường đáp - Umma đi nhớ mua dâu cho con nhé. Dạo này con thèm chua quá, muốn ăn dâu kinh khủng
_Ừ ! Vậy là mày sinh con gái rồi. ha ha ha! Thôi umma đi đây. Chừng nào đi ngủ nhớ khóa cửa cẩn thận. Dạo này trộm hay vào nhà lắm
_Vâng umma!
Nhìn thấy bà Tuan đi ra ngoài, Mark ngao ngán nhìn con gà mập mạp trên bàn. Ngán lắm lắm! Nếu bây giờ có Mark ở đây, anh chắc chắn sẽ năn nỉ cậu ăn, sẽ làm mọi thứ để cho cậu ăn chứ không bắt ép kinh khủng như thế này đâu. Chăm cho thai ? Cậu thấy bản thân đang nặng lên từng ngày đây, cậu mập lên rồi.
Hôm nay chỉ có mình Mark ở nhà, cậu cảm thấy chán lắm. Gọi điện cho JackSon thì anh chẳng bắt máy. Biết bao nhiều là suy nghĩ chạy ngang đầu cậu và suy nghĩ nào cũng khiến cho cậu gần như muốn bốc hỏa. JackSon có con khác ? Vợ chồng xa nhau thì thế nào cũng thiếu thốn tình cảm, có khi muốn… mà không được đáp ứng thì tất nhiên phải đi tìm người khác. Vụ gì chứ vụ đó cậu hiểu mà, đàn ông thường không nhịn được mấy vụ đó đâu, nhất là khi vợ mình mang thai nữa. Nhịn đến chín tháng mười ngày thì làm sao chịu nổi chứ.
_ JackSon chết tiệt! Hôm nay cũng không bắt máy ? Anh chết đi! Đừng có lết xác về quê nữa nha
Hậm hực để điện thoại xuống bàn, Mark xé cái đùi và cắn nó một cách giận dữ. Khi mang thai, người ta thường nhạy cảm lắm mà….
_Anh Mark à ! Anh Mark ! - Thằng bé trong thôn vội vã chạy đến chổ của Mark
_Bé Min ? Có chuyện gì mà chạy gấp vậy ? Mẹ anh không có ở nhà đâu, không thể qua chơi bài với mẹ em được – Mark tròn mắt
_Dạ…không! - thằng bé gập người vì thở gấp - Anh….anh JackSon….
_ Hửm ? – Mark vội bỏ đùi gà xuống - Anh JackSon ? Em thấy anh JackSon hửm ?
_Dạ! Anh ấy nhờ em nói với anh, bảo anh lên ngọn đồi sau thôn phù phù phù… anh ấy chờ anh ở đó. Có một bất ngờ dành cho anh phù phù phù
_ JackSon về à ? Tạo bất ngờ ? Coi như anh thông minh đấy – Mark cười tít mắt - Ừ ! Vậy em trông nhà cho anh nhé. Chỗ gà này em ăn hết đi ha! Anh cho em đó
_Thiệt hả anh Mark ? - mắt bé Min sáng rỡ
_Ừ ! Anh đi nha, ngọn đồi sau thôn phải không ? – Mark hỏi lại lần nữa
_Dạ!
Mark mừng rỡ, cậu vội vã mang giày vào và đi nhanh đến chỗ hẹn, để lại cậu bé tròn trĩnh dễ thương với tô gà hầm sâm trên bàn
_Ngon quá đi! Hôm nay ăn thịt gà ha ha ha ha!
…………
Đường từ nhà cậu đến ngọn đồi sau thôn thật sự rất dài, nhà cậu không có xe nên đành phải đi bộ lên. Tuy rằng mệt lắm nhưng Mark lại không cảm thấy mỏi chân chút nào. Cậu đang nghĩ rằng JackSon đang làm gì trên đồi ? Có phải anh đang trang trí ngọn đồi hoặc là mang món quà nào đó đến tặng cho cậu không nhỉ ?
Trong khi đó
Tit tit tit
Bé Min giật mình khi điện thoại ở dưới bàn reo lên. Bé thấy lạ lắm vì đây là lần đầu tiên bé nhìn thấy điện thoại di động. Chẳng biết phải như thế nào, bé ấn đại vào nút xanh
“Bà xã à ! Anh ngủ mới dậy thôi. Anh xin lỗi nhé. Hôm kia nhậu dữ quá tới bây giờ mới tỉnh, em đường giận anh nha”
_Ai vậy ? - bé Min cầm lên nghe
“Hửm ? Em là ai vậy ?”
_Em là bé Min, con của bà Kim hàng xóm của anh Mark - bé Min bé thêm cái cánh gà cho vào miệng
“À ! Bé Min hả ? Anh Mark đâu rồi em ? Em gọi anh Mark ra cho anh nhé. Anh là JackSon nè.”
_Anh Mark lên đồi rồi. hồi nãy bạn của anh nhờ em nói hộ, em đã nói với anh Mark rồi. Chắc ảnh cũng sắp tới đó
“Lên đồi ? Bạn anh ?” - JackSon ngạc nhiên
_Dạ! Chẳng phải lúc nãy bạn anh nói anh hẹn anh JackSon lên đồi để làm cho anh ấy ngạc nhiên à ?
“THÔI CHẾT RỒI! NGỌN ĐỒI SAU THÔN PHẢI KHÔNG EM ?”
_Dạ
“ĐƯỢC RỒI! CÁM ƠN EM NHÉ”
Bé Min bỏ điện thoại xuống và tiếp tục công cuộc của mình
Nhà lớn
Bỏ điện thoại vào túi và đi ra một cách vội vã. JackSon cảm thấy đầu mình như ong lên. Ai đã mạo danh anh để gạt Mark lên đồi chứ ? Với một người đang mang thai như cậu mà đi xa thì quả thật rất nguy hiểm. Vội vã gọi đàn em của mình và đến quê của Mark . JackSon gần như phát điên lên khi quãng đường càng lúc càng xa. Ngày xưa chỉ mất một chút thời gian là có thể đến quê mà bây giờ chạy mãi vẫn không thấy đến
_Nhanh lên Jaebum, lái hết tốc lực đi - JackSon hối thúc
_Dạ!
Chiếc limo tăng tốc, lao nhanh về Chungnam
…………..
Hít một hơi dài, Mark cảm thấy bụng của mình đang quặn lại và khát nước kinh khủng, mồ hôi cũng bắt đầu túa ra như tắm khiến cho Mark như muốn ngất đi
_Mệt quá! Không biết JackSon đang ở đâu nữa – Mark lau nhanh mồ hôi - ÔNG XÃ ƠI! EM TỚI RỒI NÈ! ANH Ở ĐÂU VẬY ? – Mark hét lớn - ÔNG XÃ ƠI! ÔNG XÃ À ! ĐỪNG CÓ TRỐN EM NỮA, EM ĐAU BỤNG QUÁ HÀ, CON ĐẠP EM RỒI!
Mark nói lớn và nhìn xung quanh, bụng cậu thật sự đang rất đau và cậu cần phải nằm để nghỉ ngơi
_Baby ngoan! Đừng có đạp umma nữa. một chút hãy đạp nhé, chừng nào appa con xuất hiện hãy đạp mạnh vào – Mark xoa xoa cái bụng tròn vo của mình - ÔNG XÃ ƠI! EM KHÔNG GIỠN NỮA ĐÂU, CON ĐẠP EM NÀY! – Mark hét lên và nhìn xung quanh
_Vậy sao ?
Cậu vội quay ra sau lưng khi nghe thấy một giọng nói rất quen, rất quen nhưng không phải là chồng của cậu
_ Jiro ?
…………….
_Nhanh lên! Lái nhanh lên Jaebum
_Dạ! Em đã chạy hết tốc lực rồi anh, không thể tăng thêm được nữa
_Khốn kiếp thật! Thằng nào mạo danh tao lừa Mark lên đồi. Em ấy mà có chuyện gì, tao băm xác cả nhà nó - JackSon rít qua kẽ răng
_Anh hai…có khi nào là…. - Young Ji nhìn sang JackSon
_Không thể được, nó chắc chắn chết. với khẩu phát đạn làm nổ tung chiếc xe thì không tài nào nó sống được - JackSon lắc đầu
_Cái đó thì không thể chắc chắn được, vì kẻ duy nhất biết quê của chị hai ngoài anh ra chỉ có hắn - Kang Jun nói theo - chúng ta nên cẩn thận con người này
_Khỉ thật!
…………..
_Em trông thật xinh đẹp với cái bụng trò trĩnh đấy Mark à ! - Jiro mỉm cười và tiến lại Mark trong khi cậu cứ lùi ra phía sau
_Anh…. JackSon đâu ? – Mark nắm chắc tay lại, cậu sợ quá
_ JackSon ? Ha ha ha ha - hắn bật cười khoái chí - Em hỏi hắn ta hả ? Nó ở dưới này nè - hắn giậm chân xuống đất
_Anh….!
Mark bàng hoàng, điệu bộ của hắn khiến cậu sợ. nỗi sợ chợt dâng lên gấp bội khi cậu nhớ lại hai hôm nay cậu gọi điện cho JackSon nhưng chẳng ai bắt máy cả. không lẽ những lời Jiro nói là thật sao ?
_TÔI KHÔNG TIN ĐÂU! ANH LÀ ĐỒ NÓI DỐI
_Ha ha ha ha! Em muốn nghĩ sao cũng được nhưng hôm nay em không trốn khỏi tôi đâu. Tôi sẽ đưa em đi theo hắn nhé, chịu không ?
Jiro vừa nói vừa tiến lại gần Mark trong khi Mark cứ lùi ra sau. Nỗi đau mất chồng khiến cho cậu mất hết lí trí
_ Jiro Lim – Mark nghiến răng nhìn hắn - TÔI LIỀU MẠNG VỚI ANH!
Xông vào với hết sức bình sinh của mình, Mark đánh thẳng vào ngực hắn. Cậu cứ đánh, mỗi cú đánh hòa cùng với nước mắt của mình. Cậu trả thù cho JackSon, cho baby chưa chào đời mà đã mồ côi cha. Cậu chẳng còn gì để mất nữa, cậu muốn giết hắn
_TÔI KHÔNG GIẾT ANH TỒI KHÔNG LÀM NGƯỜI NỮA – Mark gào lên và bóp chặt lấy cổ của Jiro, mặc cho hắn đánh mạnh vào lưng cậu, mặc cho hắn cào trầy cả tay cậu
“BỐP!”
Jiro đứng lên và phủi sạch bụi trên áo mình, với một cú đấm mạnh, hắn đã hất Mark ra khỏi người mình một cách dễ dàng
_Em mạnh lên trông thấy đấy Mark à ! - hắn nhếch mép
_Tên khốn!
Lau vội máu trên mép môi, Mark xông vào hắn lần nữa
…………
Két!
Mở cửa xe một cách vội vã, JackSon cùng đàn em của mình chạy lên đồi một cach nhanh nhất, Mark đang chờ anh và anh gần như phát điên lên khi tưởng tượng ra mọi thứ tồi tệ nhất có thể xảy đến cho cậu và con của mình. anh sẽ chết mất
Mark à ! Đợi anh! Em phải đợi anh, nhất định phải đợi anh!
…………..
_BỎ RA! TÊN KHỐN KIẾP! ANH MUỐN LÀM GÌ ? BỎ RA!
Mark hét lên một cách giận dữ khi Jiro ôm lấy cậu từ phía sau, hắn hôn lên cổ cậu rồi cắn mạnh lên đó khiến nó bật máu
_AAAAAAAAA!!!!!!!!!!!!!!!!! ÔNG XÃ ƠI HU HU HU ĐAU QUÁ! ÔNG XÃ À !
_BỎ MARK RA NGAY CHO TAO!
Jiro giật mình khi nghe thấy giọng nói giận dữ phát ra từ đối diện mình, ngẩng đầu lên một cách chậm rãi, hắn nhếch mép
_Mày hay thật, mò lên đây rồi à ?
_ÔNG XÃ ? ÔNG XÃ! ANH CHƯA CHẾT SAO ? – Mark hét lên một cách mừng rỡ - TÊN KHỐN NÀY NÓI NÓ GIẾT ANH RỒI, HU HU HU HU, ÔNG XÃ ƠI!
_BỎ MARK RA NGAY! KHÔNG TAO BẮN NÁT SỌ MÀY - JackSon tức giận móc súng chỉa thẳng vào Jiro
_Mày dám?
Jiro nhếch mép và nép thân người mình phía sau Mark . Sau hắn là vách núi rồi nên hắn yên tâm rằng sẽ không có kẻ bắn lén sau lưng
_Mày nhớ mày đã làm gì với tao không ? Bây giờ tao sẽ cho vợ mày gánh đủ cả.
“BỐP!”
_AAAAAAA!!!!!!!!!!
Jiro đấm mạnh vào bụng Mark khiến cậu gập người lại vì đau, con dao Jiro rút ra đặt lên cổ cậu đã cứa một đường nhỏ khiến máu chảy dài xuống cổ áo
_KHỐN KIẾP! BỎ MARK RA MAU LÊN
Mặt JackSon đỏ lên vì giận. anh gào lên và đi nhanh lại chỗ hắn
_Được! Mày bước thêm một bước thì nó sẽ bị đánh một cái - Jiro nhếch mép - Mày bước ba bước à ?
“BỐP!”
“BỐP!”
“BỐP!”
_KHÔNG! ĐỪNG ĐÁNH NỮA, LÀM ƠN ĐỪNG ĐÁNH NỮA - JackSon gào lên một cách bất lực trong khi thấy Mark bị Jiro đánh ngày càng mạnh vào bụng, máu chảy xuống dưới chân cậu khiến cậu khóc nức nở vì cơn đau trong bụng
_ĐỒ KHỐN! RỐT CỤC MÀY MUỐN GÌ ? MÀY MUỐN GÌ MỚI THẢ MARK RA ? EM ẤY KHÔNG CÓ TỘI!
_Ông xã à !
_QUỲ XUỐNG ĐI ! - Jiro nói giọng ra lệnh - TAO BIỂU MÀY QUỲ XUỐNG! QUỲ XUỐNG MAU LÊN! - Jiro điên cuồng cứa vào cổ Mark khiến đường cắt càng lúc càng sâu hơn
_ĐỪNG! ĐỪNG MÀ
“PHỊCH!”
_ÔNG XÃ! KHÔNG ĐƯỢC QUỲ! ANH KHÔNG ĐƯỢC QUỲ! ĐỨNG LÊN CHO EM! PHẢI QUỲ DƯỚI CHÂN TÊN CẶN BÃ NÀY ĐỂ XIN EM SỐNG THÌ EM CŨNG KHÔNG MUỐN SỐNG NỮA – Mark hét lên một cách phẫn uất - ĐẦU GỐI CỦA ANH CHỈ QUỲ DƯỚI CHÂN CHA MẸ THÔI, ANH KHÔNG ĐƯỢC QUỲ! ĐỨNG LÊN CHO EM
_Anh xin lỗi Mark à !
_HA HA HA HA! CUỐI CÙNG CŨNG CÓ NGÀY NÀY, WANG JACKSON PHẢI QUỲ DƯỚI CHÂN TAO ĐỂ XIN THA CHẾT CHO VỢ NÓ, HA AH HA HA HA! THẬT LÀ NHỤC NHÃ, ĐƯỜNG ĐƯỜNG LÀ MỘT ĐẠI CA, MÀY MẤT NÓ THÌ CÓ BAO NHIÊU ĐÀN BÀ KHÁC BÊN CẠNH, CHỈ VÌ THẰNG NÀY MÀ MÀY QUỲ SAOI ? ĐÚNG LÀ NHỤC NHÃ HA HA HA HA!
_ĐỨNG LÊN JACKSON, ĐỨNG LÊN CHO EM! TÊN KHỐN KIẾP
“BỐP!”
_KHI TAO NÓI, AI CHO PHÉP MÀY LÊN TIẾNG HẢ ?
Jiro tát mạnh vào má Mark khi cậu cố vùng vẫy khiến gương mặt của cậu sưng to lên trông thật thảm hại.
_ĐƯA SÚNG CHO TAO! MAU LÊN
_Làm theo đi - JackSon nói với đàn em mình
_ANH HAI!
_TAO BẢO ĐƯA SÚNG CHO NÓ ĐI
Kang Jun bậm môi ném khẩu súng lục về tay của Jiro. Hắn dùng chân móc súng lên và nắm chắc lấy nó
_Cám ơn
“Chíu!”
_KHÔNG! ÔNG XÃ À ! TÊN KHỐN NẠN! THÔI ĐI! THÔI ĐI! – Mark gào lên vào vùng vẫy thoát khỏi tay Jiro khi hắn bắn một phát vào tay anh. Máu bắt đầu nhỏ xuống cỏ khiến cậu lẫn đàn em của anh đều hốt hoảng, tuy chỉ có JackSon là vẫn bình thản
_Mày cứ việc giết tao nếu như điều đó khiến mày thả Mark ra - JackSon nhìn cậu và nói
_KHÔNG ÔNG XÃ À ! TỘI TÌNH GÌ ANH PHẢI LÀM THẾ CHỨ ? ANH ĐỨNG LÊN CHO EM, BẮN CHẾT TÊN NÀY CHO EM. NẾU ANH CHẾT THÌ EM SỐNG LÀM SAO ĐÂY ? ÔNG XÃ À !
“Chíu!”
“Chíu”
“Chíu”
“Chíu”
Thân người JackSon đổ ập xuống nền đất lạnh khi toàn thân anh bị hắn bắn. Anh không né tránh, cũng không chống trả, anh muốn Mark của anh được an toàn. Nói anh ngu ngốc, nói anh vì tình mà ngu muội cũng được, chỉ cần Mark bình an, anh làm tất cả
Jiro cười sang sảng khi nhìn thấy cơ thể Mark đổ gục xuống đất. Hắn bắn lên tay, chân anh chứ không bắn vào tim hay đầu, hắn muốn anh cảm nhận nỗi đau mà hắn đang phải chịu đựng, cho anh một viên để anh chết thì quá dễ dàng rồi
_TÊN KHỐN KIẾP! TRẢ MẠNG JACKSON ĐÂY
_A! MÀY LÀM GÌ THẾ ? TÊN KHỐN NÀY! - Jiro phát hoảng khi Mark lấn hắn ra sau, vội chĩa súng lên đầu cậu nhưng sáu viên đạn đã được xài hết, hắn điên tiết ném qua một bên
Mark điên tiết và đẩy ngược hắn xuống vực. Cậu không muốn JackSon của cậu như thế, anh chết rồi thì cậu sống trên đời này cũng không còn ý nghĩa gì cả, cậu sẽ chết cùng anh và trả thù cho anh
_KHÔNG! MARK À !
Nhìn thấy Mark đang rơi xuống núi,JackSon không còn nghĩ gì nhiều nữa. anh lao lại và nắm chắt lây hai tay cậu. Cơ thể anh bị Jiro lẫn Mark kéo nhanh xuống núi nhưng đàn em của anh đã nhanh chóng kéo được chân anh rồi
_MARK À ! NẮM CHẮT TAY ANH! ĐỪNG BỎ RA! ĐỪNG BỎ ANH! LÀM ƠN
_CON QUỶ CÁI! MÀY MUỐN GIẾT TAO À ? ĐỪNG HÒNG! ĐỪNG HÒNG GIẾT ĐƯỢC TAO - Jiro hét lên và ôm chặt lất chân cậu
_BUÔNG RA! BUÔNG RA, CÓ CHẾT THÌ TAO CŨNG KÉO MÀY XUỐNG, ĐỪNG HÒNG SỐNG! ÔNG XÃ AH! BUÔNG TAY EM RA ĐI, ANH BỊ THƯƠNG NẶNG LẮM
_KHÔNG! CÓ CHẾT ANH CŨNG KHÔNG BUÔNG! NẮM CHẮC TAY ANH, NẮM CHẮT TAY ANH
_ANH HAI! RÁNG CHỊU ĐỰNG, BỌN EM SẼ KÉO ANH CÙNG CHỊ HAI LÊN, SẼ CHẲNG AI CHẾT CẢ - Jaebum hét lên và rút dao nhắm thẳng đầu của Jiro
_MUỐN GIẾT TAO À ? ĐỪNG HÒNG
Jiro cười lớn và ôm chặt lấy chân Mark . Hắn lách qua lại khiến cho cậu mất thăng bằng cũng như JackSon không thể chịu thêm sức nặng của cả hai với đôi tay bị thương cua mình. Ba đàn em của mình giữ chặt chân anh lại
_CHỊ HAI! ĐƯA TAY CHO EM! ĐƯA TAY CHO EM -Young Ji hét lên và đưa tay mình xuống, để cho Kang Jun và Jaebum giữ lấy chân JackSon
Mark thật sự muốn với tay nhưng cậu không thể. Hai cổ tay của cậu được JackSon nắm đến đỏ ửng cả, cậu thật sự không thể với tay được
_HA HA HA! LẦN NÀY TAO SẼ LÔI HAI VỢ CHỒNG MÀY XUỐNG CÙNG TAO!
Jiro cười lớn và bấu chặt vào bụng Mark khiến cậu hét lên vì đau, hắn đang dùng Mark làm bậc thang để leo lên và sẽ giết JackSon.
_BỎ EM RA ÔNG XÃ À ! BỎ EM RA! – Mark hét lên khi tay hắn chạm vào vai cậu. Nếu cứ đà này thì chắc chắn hắn sẽ tới mà giết JackSon mất. Cậu không muốn đâu! Không muốn
Mark rút vội bàn tay phải ra khỏi JackSon khiến anh hét lên vì sợ. Hai tay anh nắm chặt lất bàn tay còn lại của cậu, nước mắt rơi ướt khuôn mặt của cậu khi anh hét “ĐỪNG BỎ ANH”
Mark đánh mạnh lên Jiro. Mặc cho hắn bấu chặt vào bụng và vai JackSon. Cậu đánh càng lúc càng mạnh. Dồn tất cả sức lực của mình vào mọi chứ đánh đặt biệt là lên đầu cậu không muốn hắn giết JackSon
_THẰNG KHỐN! - Jiro rít qua kẽ răng khi liên tục bị Mark đánh vào đầu
_KHÔNG ĐƯỢC HẠI CHỒNG TAO, KHÔNG ĐƯỢC
_KHÔNG! KHÔNG! AAAAAAAAAAA
Jiro hét lên khi tay hắn tuột ra khỏi áo của cậu và rơi xuống vực. Cơ thể hắn đập vào đá và lăn lông lốc xuống chân đồi dưới cặp mắt kinh sợ của Mark . Cậu gần như điếng người khi tận mắt nhìn thấy người rơi từ trên núi xuống tan xác, cơ thể cậu mềm nhũn ra
_ô…ông…ông xã….em mới giết….giết người…. – Mark run lên khi nhìn thấy cơ thể Jiro nát bét ở dưới chân đồi
_ĐỪNG NHÌN BÀ XÃ! LÀ HẮN TỰ TÉ, EM KHÔNG CÓ GIẾT. NHÌN ANH NÀY! ĐỪNG NHÌN XUỐNG! NHÌN ANH ĐI BÀ XÃ - JackSon điên cuồng nắm chắt tay Mark khi cơ thể cậu có dấu hiệu mềm nhũng ra. Máu anh chạy xuống thân người cậu và nhỏ thành giọt hòa vào máu cậu rơi xuống mỏm đá bên dưới
_Ông xã….ông xã ơi…. – Mark nhìn JackSon với đôi mắt sợ hãi - Em…em mới….
_KHÔNG! LÀ HẮN TỰ RƠI XUỐNG! NẮM LẤT TAY ANH, NẮM LẤY TAY ANH, ĐỪNG BỎ TAY ANH RA, BÀ XÃ À !
_CHỊ HAI À ! ĐƯA TAY CHO EM, ĐƯA TAY CHO EM ĐI! -Young Ji và Jaebum vội nằm xuống hai bên JackSon, một tay ôm chặt lấy eo anh còn một tay đưa xuống cho Mark nắm nhưng quả thật là không tới trong khi nắm tay của JackSon càng lúc càng lỏng dần. Vết thương trên hai tay khiến cho anh mất sức trầm trọng
_Ông xã à ! - với tay phải lên nhưng không được - Em yêu anh lắm, em thật sự yêu anh - cậu khóc
_Anh biết! Anh biết mà! Anh cũng yêu em. Anh yêu lắm Mark à ! Đừng bỏ anh! Em muốn anh làm gì cũng được, em không muốn ở dưới quê, được! Anh đưa em về nhà, em muốn anh làm gì anh cũng làm cả, anh thề với em!
_Ông xã à ! Anh đừng giận em. Hai năm nay, em chưa bao giờ dịu dàng với anh. Em hay đánh anh, mắng anh, em luôn làm theo ý mình nhưng mà em làm mọi thứ cũng chỉ vì yêu anh thôi. Em sợ anh chê em cũng giống như những người vợ tầm thường, em sợ anh chán em, em sợ anh bỏ em nên em mới dữ để anh sợ mà không dám bỏ em. Vì em yêu anh lắm ông xã! – Mark nhìn bàn tay mình đang tuột dần khỏi tay anh
_Anh hiểu mà, anh hiểu hết! Anh yêu em nên anh mới nghe em mắng. Anh yêu em lắm. Cho dù em có đánh anh nhiều hơn nữa, mắng anh nhiều hơn nữa anh cũng chịu. Em muốn làm gì anh cũng chịu - JackSon nắm lấy tay cậu - Đừng bỏ anh, em và con, không ai được bỏ anh cả. không có em anh cũng không muốn sống nữa bà xã à ! Làm ơn…anh xin em
_Em mệt quá ông xã à ! Bụng em đau….em bị chảy máu…. Em đau…. Em buồn ngủ lắm ông xã !- Mark lờ đờ nhìn anh. Cậu muốn mở to mắt hơn nhưng không thể. không thể.
_HÃY LÀ GÌ ĐÓ ĐI, LÀM GÌ ĐÓ ĐI - JackSon hét lên trong khi Young Ji và Jaebum đã nhoài nửa thân người của mình xuống vực để cứu cậu
_ĐƯỢC RỒI! TÔI NẮM ĐƯỢC RỒI!
Jaebum hét lên khi nó nắm được bàn tay mà JackSon đang nắm. Cùng với JackSon, nó dùng hết sức mình để kéo cậu lên
_ĐỂ TÔI GIÚP!
Young Ji cũng vội vòng qua người của JackSon và nắm lấy tay của Mark . Ba bàn tay nắm chắt lấy cánh tay nhỏ của Mark khiến nó ửng lên trông thấy trong khi Kang Jun vẫn nắm chắc chân của Mark và cố kéo anh lên
_ĐƯỢC RỒI!
_MARK À ! MARK À !
JackSon vội ôm lấy Mark vào lòng và gọi cậu liên tục nhưng cậu không tỉnh. Đũng quần cậu ướt đẫm máu của cậu khiến anh càng thêm hoảng loạn. Jaebum vội vã bế cậu và chạy xuống đồi trong khi Kang Jun cõng JackSon vì anh không còn sức để đi nữa
………………….
“KÉT!”
Chiếc limo dừng lại trước cửa bệnh viện. Hai chiếc băng ca nhanh chóng được đem ra và JackSon lẫn Mark được đặt lên đó. Cả hai đều ngất xỉu vì mất máu quá nhiều
_PHẢI CỨU LẤY MẸ! PHẢI CỨU LẤY MẸ NGHE RÕ CHƯA! - Jaebum gào lên với vị bác sĩ đang đẩy Mark
_PHẢI CỨU CHO ĐƯỢC NGƯỜI NÀY. ÔNG MÀ LÀM ANH TA BỊ GÌ, TÔI THỀ BIẾN CÁI BỆNH VIỆN NÀY THÀNH BÌNH ĐỊA! - Kang Jun và Young Ji cũng gào lên với vị bác sĩ đang đẩy JackSon
_Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức! - cả hai vị bác sĩ cùng đáp
“Póc!”
Đèn cấp cứu mở lên. Bên ngoài cả ba người đứng ngồi không yên. Họ cầu nguyện cho hai người. Không ai được chết. Nếu một người chết thì người còn lại cũng không thể nào sống nổi.
Làm ơn! Đừng xảy ra chuyện gì!
END CHAP 26.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com