Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 3

CHAP 3

...

Hôm Sau

"Đại ca!" – bọn đàn em cúi chào hắn

"Tối qua có gì không?" – Tuấn Khải vừa lúc ra đại sảnh đi đến sau lưng hắn


"Không! Thằng nhóc đó cũng biết sợ" – hắn cười khẩy ngồi vào bàn ăn sáng cùng Tuấn Khải. Nếu ở đây người có tư cách nói chuyện hoặc gọi thẳng tên hắn thì chỉ có Tuấn Khải thôi. Vì Tuấn Khải là em hắn, cả hai không phải là máu mủ nhưng có cùng một thân phận và là những đứa trẻ không may.

"Lát nữa Đinh Trình Hâm sẽ đến, lần này hắn sẽ kiêu ngạo nói sẽ dắt 'hàng xịn' đến đấy" – Tuấn Khải hơi đánh cong môi, cũng chưa hẳn là một nụ cười. Nó có chút gì đó mỉa mai.

"Vậy sao!" – Thiên Tỷ có vẻ không quan tâm cho lắm

...

...

Hai Tiếng Sau

"Thiên Tổng lâu quá không gặp" – Trình Hâm gỡ cặp kính đen xuống, tự nhiên ngồi xuống sofa trước mặt

"Hàng đâu?" – Thiên Tỷ hỏi

Trình Hâm cười búng tay, vài tên đưa một số người vào trong giống tù nhân đang bị áp giải vậy. Khỏang bảy người con trai trắng trẻo xinh đẹp đứng trước mặt hắn, tay vẫn còn bị còng lại.

" 'Hàng' lần này có vẻ 'ngon' nhỉ!" – Thiên Tỷ rút điếu thuốc trong vỏ ra , Tuấn Khải bậc quẹt mồi lửa cho hắn. Ngả người ra ghế hắn nhả từng vòng khói trắng đục mờ ảo lên không trung – "Giá cả thế nào?"

"Hơn lần trước một nửa"

"Không!" – hắn dứt khoát

"Anh cũng thấy 'hàng' lần này 'tốt' mà. Anh chỉ cần ăn diện cho họ đẹp lên một chút sẽ hờ giá gấp ba lần ở đây" – Trình Hâm biết rõ luật, không thể đưa hàng đến thẳng tay bà Lisa. Như vậy là ăn chặn tiền, mà làm mất tiền của Dịch Dương Thiên Tỷ thì cũng không có ngày yên đâu. Nhiều băng nhóm buôn người khác đều bị hắn dẹp sạch hết rồi.

"Kiểm tra 'hàng'!" – hắn hất mặt ra lệnh cho đám đàn em. Chúng đồng lọat kéo quần những tên 'hàng' và nhét ngón tay vào sau họ.

Nhìn biểu hiện khuôn mặt đau đớn đó chắc chắn là hàng còn nguyên.

"Đại ca! 'Hàng lỗi'" – một tên đàn em lên tiếng

"À.... lần này do tôi sơ suất, xem như quà tặng cho anh vậy. Giá đó được không?" – Trình Hâm lo lắng nhìn hắn

"Chỉ tăng 1/4 như mọi khi, được thì để hàng lại" – hắn viết tờ chi phiếu quăng lên bàn.

Trình Hâm đăm chiêu nhìn tờ chi phiếu suy nghĩ rồi cũng nhanh tay quơ lấy nó. – "Dịp khác gặp lại" – Trình Hâm mỉm cười hôn lên tờ chi phiếu trước tạm biệt chúng.

"Đưa tụi nó đi" – hắn phấy tay, bọn đàn em biết cần làm gì. Đây là những 'hàng cao cấp' khó tìm, họ sẽ được quấn luyện dạy dỗ lại rồi mới bán. Cái giá sẽ gấp mấy lần giá hắn mua được.

"Đại ca còn tên này thì sao?" – tên đàn em chỉ ra 'hàng lỗi' lúc nãy

"Tuấn Khải cho cậu đó, muốn làm gì thì làm. " – hắn nói rồi bỏ đi lên lầu về phòng mình.

"Tên gì?" – Tuấn Khải hỏi

"Vương Nguyên!" – 'hàng lỗi' đáp

Tuấn Khải ra hiệu cho Vương Nguyên đi theo mình, anh đưa cậu về phòng mình và đẩy xuống giường. Tay Vương Nguyên vẫn còn bị còng khóa, không cần thiết cởi ra lúc này làm gì có khi còn tiện hơn ấy chứ.

Tuấn Khải không nói lời nào thưởng thức hương vị thơm ngon của con mồi trong tay, lột nhanh quần áo của cả hai ra. Anh ngồi trên bụng Vương Nguyên nhếch môi nhìn vẻ hoảng sợ của cậu bên dưới mình.

"Không phải cậu từng làm chuyện này rồi sao? Sợ gì?"

"K.... không phải" – Vương Nguyên lắc đầu – "T.... tôi bị cha dượng cưỡng bức" – cậu nói lí nhí. Dòng nước nóng ấm chảy dài từ khóe mắt

Tuấn Khải nghe vậy liền thay đổi suy nghĩ về chuyện mình đang làm. Tưởng rằng có 'món hàng ngon' định vui đùa vài ngày. Cưỡng bức à? Tuấn Khải dừng lại rời khỏi thân thể cậu và tháo còng ra.

"Từ đây ở đây hầu hạ tôi. Biết không?" – anh mặc lại quần áo cho chính mình. Tự thấy sao bản thân hôm nay nhân từ quá. Tuy anh và Thiên Tỷ không khác gì mấy nhưng anh không bao giờ đánh người vô cớ. Anh bình tĩnh và suy nghĩ để chặn lại những cái nóng nảy của Thiên Tỷ.

"C.... cám ơn" – Vương Nguyên nhặt quần áo dưới sàn mặc vào người khẽ nhìn anh – "A...anh.... tên gì vậy?"

"Vương Tuấn Khải! Ngủ đi. Chiều mới có cơm" – anh đóng cửa đi ra ngoài.

Vương Nguyên kéo mền nằm cuộn tròn suy nghĩ. Bị bán đi cũng không phải một chuyện xấu ít ra không còn bị người cha dượng vô nhân tính đó cưỡng bức lần nữa.

...

Phòng Thiên Tỷ

"Ăn đi!" – hắn vừa vào phòng là quát cậu. Để con người như cậu ngủ chung cái giường của hắn thật là bực bội. Nếu không phải cậu chỉ bị thương ở chân và mang bộ mặt xinh đẹp thì đã bị hắn tống đi từ lâu rồi. Còn nguyên thì còn giá, hắn nhẫn nhịn chờ ngày đạp cậu ra khỏi chỗ này với món tiền khổng lồ mang về từ cậu.

Chí Hoành bước xuống giường hơi khó khăn, chân cậu hôm nay nhức quá. Cậu lại ăn những món đó, tuy là cơm canh nguội nhưng vẫn nuốt được. Có vỉ thuốc cùng ly nước trên bàn cậu biết đó là của mình, lấy mỗi thứ một viên cậu uống sạch ly nước.

Cốc Cốc

"Đại ca! Bác sĩ Lâm tới" – tên đàn em vào báo

"Uhm" – hắn ậm ừ cho vào.

Bác sĩ Lâm lần trước đến khám cho cậu mỉm cười chào Chí Hoành.

"Ngồi xuống đi! Tôi xem vết thương cho cậu"

Chí Hoành gật đầu ngồi xuống mép giường chỗ Thiên Tỷ đang nằm, hắn không quan tâm khám cái gì vì hắn biết nứt xương cũng hơn nửa tháng mới lành.

"Cậu có uống thuốc tôi đưa không?" – bác sĩ Lâm vừa thay băng thuốc ở chân vừa ngước lên nhìn cậu. Chí Hoành gật đầu. – "Cậu cứ uống theo chỉ dẫn trên giấy và uống thêm sữa để xương khỏe mạnh. Khi tắm thì dùng ni lông quấn quanh băng để không làm ướt vết thương, kiêng ăn hải sản và đồ mặn nhiều nhé" – cùng lúc bác sĩ Lâm đã băng xong cho cậu

"T.... tôi muốn đi tắm" – cậu quay sang nhìn hắn

"Thì đi đi! Bộ cùi đến nơi sao mà nói cái chuyện vớ vẩn đó" – hắn nằm trên giường quát lên

"Người ta là bệnh nhân đó" – bác sĩ Lâm lầm bầm trong miệng nhưng hắn nghe thấy

"Ông có muốn tự lấy đạn ra khỏi người không?" – hắn trừng mắt đẹ dọa. Bác sĩ Lâm thở dài rồi ra khỏi phòng.

"T...tắm ở đâu?" – cậu nhìn cái nhà tắm duy nhất trong phòng hắn

"Mày nghĩ đến đâu rồi? Cút xuống dưới mà tắm"

Chí Hoành ôm chân cà nhắc đi cùng lúc bác sĩ Lâm quay lại nhắc nhở – "Cậu đừng di chuyển nhiều quá, động vết thương lâu lành lắm"

"Dạ!" – cậu gật đầu cám ơn.

Chí Hoành nhìn hắn lần nữa rồi cà nhắc đi, tay vịn men theo vách tường mò ra đến cửa.

"Aishh mày vào đó tắm đi" – hắn nạt nộ bực bội. Chắc chắn là tên bác sĩ lang băm đó đã chơi xỏ hắn. Biết hắn mê tiền nên cố tình nói vậy để không hành cậu cho bỏ ghét.

Chí Hoành cà nhắc quay trở lại vào nhà tắm, cậu mở vòi nước ấm vào bồn nước cởi đồ và quấn quanh chỗ vết băng. Cậu không để nước quá cao mà chỉ lưng lửng vừa đủ thôi, ngồi vào bồn nước gác cái chân bị thương lên trên thành bồn cậu chà sạch cơ thể bằng xà phòng cao cấp của hắn. Mùi hương thơm mát trên cơ thể hắn cũng từ loại xà phòng này mà ra. Mỉm cười, cậu và hắn có chung mùi.

Tắm sạch sẽ cậu quay trở ra với cái khăn quấn từ bụng trở xuống, cậu có bộ đồ mới để thay nên đành quấn khăn vậy. Hắn thấy cậu đi ra liền ngồi bật dậy nắm cổ tay cậu lại gần giật mạnh cái khăn ra làm cậu giật mình. Nhìn thấy cơ thể mịn màng không chút tỳ vết ngoài cái chân hắn mỉm cười hài lòng.

"Tao mà thấy bất cứ vết thương nào khác trên người mày thì mày khỏi phải sống nữa" – nói rồi hắn quăng cho cậu cái áo sơmi lớn của hắn vừa mặc lúc nãy. Cậu chụp lấy tròng vào người. Hắn to con hơn cậu nên cái áo trở nên rộng thùng thình dài qua cả đùi non cậu nữa.

Nhưng chỉ cho mặc áo thế này......

Cậu cũng đâu có được rời khỏi phòng này, mặc gì cũng được mà.

...

...

Ba ngày sau.

Bữa chiều nay hắn xuống dùng thấy Tuấn Khải nắm tay Vương Nguyên ra bàn ăn cùng.

"Anh tưởng cậu chán rồi vứt chứ" – Thiên Tỷ nhếch mép không nhìn đến Vương Nguyên

"Sao anh không để Chí Hoành xuống ăn cùng?"

"Làm gì?" – hắn nhíu mày. Nhắc đến Chí Hoành làm hắn phát bực. Ngày nào cũng đòi đi tắm hai, ba lần. Hắn không cho cái áo nào khác ngoài cái ba ngày trước. Cậu tắm xong cũng chỉ mặc lại cái áo đó của hắn. Có khi giặt treo trong nhà tắm rồi quấn khăn trong phòng thôi.

"Người bệnh mà nhốt một chỗ sẽ nặng thêm đấy, sẵn có Nguyên Nhi cứ để họ làm bạn" – Tuấn Khải gấp thức ăn cho Vương Nguyên, ba ngày nay họ chỉ ngủ chung và nói chuyện. Vương Tuấn Khải cảm thấy Vương Nguyên rất dễ thương và hồn nhiên, cái quá khứ ám ảnh kia làm cậu sợ mỗi khi Tuấn Khải ôm cậu ngủ. Dần dần Vương Nguyên bắt đầu tin ở Vương Tuấn Khải nhiều hơn và không sợ va chạm giữa họ.

"Lên khiêng nó xuống đây" – hắn quay sang sai đàn em

Một lát sau tên đàn em xuống tay không. – "Đại ca, nó không cho em đụng đến còn tự cào tay mình chảy máu nữa"

Bốp – "Đồ ăn hại!" – hắn tát mạnh vào mặt thằng đàn em rồi đùng đùng đi thẳng lên phòng ngủ.

...

...


...

Vừa vào phòng hắn thấy cậu ngồi sát góc trên giường tay cầm cây bút dính máu, những vết trầy trên cánh tay cậu chảy dài dịch đỏ tanh nồng.

Bốp – "Khốn nạn!"– hắn lao lên giường tát cậu vài cái khiến cậu choáng váng

Chí Hoành không nói gì cắn răng chịu đựng. Hắn giật lấy cây bút quăng đi rồi quơ cái khăn tắm ngang hông cậu quấn lại vết máu để nó không chảy nữa. Bọn đàn em chạy vào mang theo thuốc cầm máu, vừa lại gần cậu thì Chí Hoành đã giật lùi ra sau phòng thủ.

"Mày thử làm lại điều lúc nãy xem? Khốn kiếp!"– mặt cậu đã đỏ rát lên còn tát nữa sẽ trầy mất. Khuôn mặt mà bị gì là mất giá hết, hắn điên cỡ nào cũng phải tránh đánh vào mặt.

Hắn giật lấy thùng y tế kéo cánh tay bị thương của cậu ra ngoài một chút đổ cả chai thuốc sát trùng lên.

"A!"– cậu la lên vì đau rát, vết thương xùi bọt trắng diệt khuẩn cho vết thương. Hắn dùng băng vải quấn đại vài vòng rồi cột lại.

"Lấy cái áo cho tao" – hắn chỉ vào cái áo thun tay dài của mình treo ngoài tủ, tên đàn em đưa hắn. Thiên Tỷ tròng từ trên đầu cậu xuống rồi lại bế cậu xuống dưới lầu. Hắn biết cậu khá lì lợm và chỉ sợ mình hắn nên tốt nhất để hắn làm, còn không cậu sẽ phá hoại thân thể cậu, đồng thời là tiền của hắn.

Đặt cậu ngồi xuống ghế, Chí Hoành kéo vạt áo che cặp đùi mình lại. Hắn không bao giờ cho cậu bộ đồ nào tử tế khác.

"Xin chào, tôi là Vương Nguyên!"– Vương Nguyên mỉm cười nhẹ với Chí Hoành. Nhìn dáng vẻ là biết cùng cảnh ngộ rồi

"Chí Hoành"– cậu nói ngắn gọn nhất có thể

Bữa cơm diễn ra khá im lìm vì chẳng ai dám lên tiếng, Thiên Tỷ đang nổi điên là điều nhận biết quá rõ ràng. Thấy Chí Hoành không ăn cơm hắn dằn mạnh chén cơm xuống tát vào mạnh cậu suýt trượt ra khỏi ghế. Hắn bóp lấy cổ cậu rít lên.

"Tao đã nói là đừng có giỡn với tao"– hắn gằn giọng

"Khụ.... khụ...."– Chí Hoành ho khi phổi gào thét thiếu hô hấp, mặt cậu cũng đỏ cả lên. Hắn buông ra lườm cậu một cái sắc bén.

"Mày ăn nhanh lên trước khi tao cho mày chết nghẹn"

Chí Hoành bây giờ mới chịu ăn cơm và rau. Cánh tay trái bị thương để trên đùi cậu chỉ dùng tay phải cầm đũa để ăn cơm. Tối nay lại đến ngày hắn 'giải tỏa' rồi!


Chí Hoành ngồi nép sát góc tường nhắm mắt bịt tai để không nhìn thấy hắn như điên dại thúc mạnh vào trong cửa mình người đàn bà rên rỉ không ngừng. Có vẻ hắn còn giận chuyện cậu nên bao nhiêu tức giận đẩy vào trong người bên dưới hắn.

Người đàn bà bắt đầu khóc vì đau, hình như chảy máu rồi! Họ làm trong nghề này đã lâu nên làm gì còn trong trắng mà mất. Phải đau lắm và thô bạo lắm nó mới xước như vậy. Hắn lờ đi những lời van xin đó mà tiếp tục thỏa mãn mình. Sau khi hắn đạt được khoái cảm lại bỏ vào nhà tắm vệ sinh thân thể. Quay ra người đàn bà đó vẫn còn nằm trên giường thở lấy hơi.


"Cút đi!"– hắn đuổi

"Đ...đau quá Thiên Tỷ"– cô ta thều thào –"Thiên Tỷ em yêu anh. Thiên Tỷ à!"– dù nói trong tiếng nấc nhưng vẫn thấy được cái đau rát trong cổ họng lẫn thể xác

"Yêu?"– hắn nhếch môi –"Yêu có cho tao quyền lực không? Yêu có cho tao đồng tiền không?"– hắn cười khẩy khi thấy cô ta đau đớn ngồi dậy nhìn hắn không nói được lời nào. Hắn nắm đầu cô ta áp sát mặt gằn từng tiếng –"Đừng nói mấy cái thứ rẻ mạt đó với tao. Cút khỏi phòng tao ngay"

"Nhưng em đau.... . em chảy máu....Thiên Tỷ"

"Tiểu Kỳ!"– hắn buông cô ta ra gọi lớn ra cửa

"Dạ? Đại ca"– đàn em to con của hắn vào chờ lệnh

"Vứt nó ra đường và đừng để tao gặp lại nó"– hắn quăng tiền vào mặt cô ta để Tiểu Kỳ vác lên vai khiêng đi.

Người làm cũng nhanh chóng vào thay trải giường mới và lau sạch những thứ dơ dính trên sàn nhà. Chí Hoành nãy giờ vẫn ngồi dưới sàn nhà nhìn mọi việc xảy ra.

"Mày muốn ngủ dưới đó hả?"– hắn hỏi. Giọng có vẻ bực lắm. Cậu không nên chọc hắn nữa nếu không hắn sẽ giết cậu mất.

Chí Hoành lẳng lặng leo lên giường chui vào mền nhắm mắt ngủ.


END Chap 3


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com