Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chap 8. Nằm Viện

Nhiệt Ba sau khi dắt chiếc xe vào bãi, thì người cứ lừ đừ thèm ngủ vô cùng, mắt cứ híp lại, lo cứ lờ quờ nên cô vô tình đụng phải người con trai nào đó, khẽ ngước đầu nhìn, thì ra là anh sao?

-Ơ xin lỗi anh, em không cố ý.-Nhiệt Ba xin lỗi rối rít 

-Không sao, nhìn em có vẻ mệt quá nhỉ, tối qua thức khuya lắm sao?-Tề Hưng hỏi han khi thấy mặt cô bơ phờ 

-À, tại... tại tối qua em học bài trễ.-cô gãi gãi đầu viện đại lí do 

-Vậy à, hay em lên phòng nghĩ của anh nằm một lát đi.-Tề Hưng đề nghị

-Dạ khỏi, khỏi đâu, em lên lớp nằm một lát là khỏe liền à.-cô vội xua tay từ chối ý tốt của anh Hôm qua mới gặp mặt lần đầu đã bị đe dọa này nọ, hôm nay lại gặp, không biết bị gì nữa đây? 

-Em ổn chứ?-Tề Hưng nghi ngờ 

-Dạ được mà, anh yên tâm đi. 

-Ừm vậy em lên lớp đi, anh không phiền em nữa.-anh xoa nhẹ đầu cô 

-Cảm... cảm ơn anh.-cô lúng ta lúng túng đỏ mặt cả lên, ít khi có người quan tâm cô như thế

-Ừm, nhớ giữ sức khỏe nha, anh không muốn thấy em bệnh đâu đừng học nhiều quá.-anh mỉm cười lại dịu dàng 

-Em biết rồi, tạm biệt anh nha.-cô cười tươi vẫy vẫy tay chào anh rồi chạy đi 

-Sao mà khó tiếp cận thế nhỉ?-anh lắc đầu Từ phía xa, một người con gái đứng nhìn họ từ nãy đến giờ, mọi hình ảnh đó cô đều thấy, dù nói cô là bạn gái anh nhưng anh chưa bao giờ dịu dàng xoa đầu cô như vậy cả, đến cái nắm tay cũng chẳng có nữa huống chi, người con gái đó lại làm được, cô không cam, nhất định phải trừng trị cô ta. Nhiệt Ba lên tới lớp là nằm gục lên bàn ngủ ngon lành không màng thế sự, trước tiên đánh một giấc cái đã chuyện gì đến thì tính tiếp. Suốt hai tiết cô ngủ mà không bị cô giáo bắt, mãi đến khi tiếng chuông báo hiệu giờ giải lao đến làm Nhiệt Ba giật mình tỉnh giấc, đi vào nhà vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo, tình cờ cô nghe được hai đứa con gái nói mà nói về cô nữa chứ

-Mày nghe gì chưa? Con nhỏ mới vào lớp 11A1 lúc nãy có vẻ như đang cố tình "quấn" lấy anh Từ Hưng đó.-giọng một đứa con gái chanh chua nói 

-Tao cũng nghe rồi, chắc chắn chị Hiểu Đồng không bỏ qua đâu, dám cả gan vây lấy anh Tề Hưng , con nhỏ đó có gì mà tốt chứ?-đứa khác tiếp lời 

-Nhỏ đó nhà nghèo rách mồng tơi..... hay là nó dùng mĩ nhân kế để dụ dỗ anh Tề Hưng , tao nghi lắm mày ơi, coi vậy chứ nó cáo lắm?

-Ê, mày nói anh Tề Hưng như vậy coi chừng anh ấy với chị Hiểu Đồng nghe là chết.- nhỏ thứ hai can ngăn

-Ừ, thôi chút đi coi "phim" chị Hiểu Đồng nói đó. Cả hai bước ra khỏi phòng vệ sinh thì Nhiệt Ba cũng đi ra, đứng ngay bồn rửa tay mà Nhiệt Ba cảm thấy như mình đã làm sai điều gì khi nói chuyện với Tề Hưng lại còn tự chuốc lấy hậu quả nữa chứ, trời ơi muốn sống yên mà sao gió chẳng ngừng, chết mất. Muốn kiếm người tâm sự mà chả có ai.

Đang định đi xuống vườn hướng dương thì ở đâu có một đứa con gái chạy lại, giọng nói có phần không được tốt:

 -Mày đi xuống phòng nhạc ngay chị Hiểu Đồng cần gặp. 

-Hiểu Đồng?-Nhiệt Ba thắc mắc hỏi 

-Thì đi biết liền.-nhỏ đó nói xong chạy nhanh đi Nhiệt Ba cũng đi theo chẳng biết đến lượt ai "thăm hỏi" cô đây. Đến phòng nhạc thì thấy có một đám người mặt đằng đằng sát khí nhìn cô, họ vây quanh một người con gái đang ngồi chễm chệ trên chiếc ghế, chân bắt chéo để lộ làn da trắng ngà, mái tóc đỏ mượt xõa ra để lộ khuôn mặt kênh kiệu chẳng xem ai ra gì của cô nhưng lại rất là gợi cảm người khác giới, nhìn cô ta như nữ vương còn những người kia là thần tử. 

-Đến rồi sao?-Hiểu Đồng vẻ không mấy "thiện cảm" nói 

-Là chị kêu em tới mà.-Nhiệt Ba đáp 

-Nghe nói, mới vào trường chưa biết quy tắc nhỉ?-Hiểu Đồng cười khỉnh nói, một tay kia cầm một loạn tóc của mình 

-Chị nói gì?-Nhiệt Ba không hiểu hỏi

-Quy tắc chính là, đàn em lớp dưới đừng mơ tới đàn anh lớp trên. Đặc biệt là những đứa nghèo khổ.-Hiểu Đồng cố ý kéo dài câu cuối 

-Em không hề có ý định đó, em và anh Tề Hưng chỉ mới quen có hai ngày thôi.-Nhiệt Ba giải thích 

-Vậy sao? Nhưng mà đứa nào bị chị đưa xuống đây cũng nói như thế, không biết có nên như cũ không đây?-Hiểu Đồng hơi đắn đo suy nghĩ, khuôn mặt kiêu kì lộ ra tia nguy hiểm

Nhiệt Ba cụp mi mắt xuống, ở trường cũ cô cũng hay bị bọn bạn học ức hiếp, miệt thị cô và Mịch Nhi, lúc đó cô còn có Mịch Nhi, cả hai chống chọi lại nhưng mà ở cái nơi lạ lẫm này cô không có ai để nương tựa, nếu mà mình cứ xử như lúc còn ở trường cũ, cô không biết bản thân sẽ "biến dạng" cỡ nào. 

-Sao không trả lời? Hay là không có đường chối? Hoặc đang chờ Tề Hưng đến?-Hiểu Đồng ngẫm nghĩ nói, khuôn mặt cô hiện ra tia hung ác khi nói ra câu cuối cùng

-Chị là bạn gái anh Tề Hưng , chị phải tin tưởng anh ấy chứ? Em không có ý định tiếp cận anh ấy, vẫn là chị nên hỏi rõ anh ấy mọi chuyện.-Nhiệt Ba hít một hơi ngẩng cao đầu nói 

-Chậc chậc, không chỉ giỏi dụ dỗ người khác còn giỏi ăn nói nữa, hèn gì mới vào trường ba ngày đã được anh Tề Hưng chú ý.-Hiểu Đồng chậc lưỡi 

-Cuối cùng chị vẫn cho là tôi dụ dỗ anh ta?-Nhiệt Ba lạnh giọng hẳn đi, hỏi

-Đúng vậy, mày nghĩ mày là ai, ngang nhiên được anh Tề Hưng xoa đầu, quan tâm hả?-Hiều Đồng đột nhiên quát lớn 

-Thật là đáng cười, chị là bạn gái anh ta, đáng lí chị phải đi hỏi rõ anh ta thế nào, chưa gì hết đã bắt tôi đến đây, sao chị không suy nghĩ ngược lại là anh ta dụ dỗ tôi?-Nhiệt Ba khéo léo đáp trả 

-Em nói làm chị bắt đầu sợ rồi đó, sợ Tề Hưng bỏ chị theo em đó.-Hiểu Đồng cười khẩy nói, ngoắc tay ra hiệu cho hai đứa con trai túm lấy cô

Hai tay Nhiệt Ba bị hai người con trai ghì chặt, có ra sức phản kháng cũng vô ích bởi vì sức Nhiệt Ba làm sao địch nổi hai đứa con trai chứ, giọng cô lạnh đi nhìn Hiều Đồng nói: 

-Các người định cả đám ăn hiếp một sao? Không thấy hèn à? 

-Từ hèn đó đáng lẽ phải dành cho mày, mày dám cả gan ve vãn anh Tề Hưng của tao, mày vẫn chưa lãnh hậu quả nên chưa sợ mà, hôm nay tao phải dạy cho mày một bài học mới được.- Hiều Đồng nói sau đó tiến lại phía cô

"Bốp" một cú tát đau điếng giáng xuống mặt Nhiệt Ba , năm dấu đỏ in hằn trên khuôn mặt xinh đẹp của cô, Hiều Đồng tát xong lấy khăn lau lau bàn tay như việc tát cô rất là dơ bẩn. Hành động này, đã có hai người trong trường này tát cô rồi lau tay, nhất thời cơn thịnh nộ nổi lên, bọn họ vô cớ kiếm chuyện lại cho rằng cả người cô dơ bẩn, họ đụng vào sẽ bị dơ theo vậy, đúng là tức cười mà. 

-Lau tay làm chi, dù gì tay chị cũng đâu có sạch sẽ gì chứ.-Nhiệt Ba hừ lạnh nói 

Hiều Đồng xoay qua liên tục tát Nhiệt Ba, đã năm cú tát Hiều Đồng đánh vào mặt cô, làm cho má cô phải sưng đỏ lên khóe môi rỉ máu. 

-Mày nghĩ sẽ có chuyện hoàng tử và lọ lem sao? Tao nói cho mày, lọ lem vẫn là lọ lem, còn hoàng tử là của công chúa, mày không phải công chúa mà là lọ lem, nên nhớ cho kĩ.-Hiểu Đồng vươn một ngón tay chỉ vào trán cô 

-Hahahaha.........-Nhiệt Ba cười một tràng 

-Mày cười gì hả?-Hiểu Đồng nhăn trán lại

-Tôi cười vì không ngờ đại tiểu thư như cô lại là loại người như vậy, hèn gì anh Tề Hưng lại "chê" cô mà nói thích tôi.-cô cười khẩy nói nhưng trong lòng thầm xin lỗi Tề Hưng vì đã tự ý nói anh thích cô (bà này chơi liều nè, nam mô anh Tề Hưng ) 

-Mày.... mày dám.-Hiểu Đồng tức điên lên, nếu như có thể cô ta sẽ nhào tới giết chết cô ngay.

 -Sao lại không? Khi bị dồn tới đường cùng, bất kì ai cũng sẽ chống trả lại bằng mọi cách 

-Mày.... hôm nay tao sẽ cho mày một bài học.- Hiều Đồng tức tối la lên giơ tay lên tát cô thêm ba cái thật mạnh 

-Cuối cùng chị cũng có bấy nhiêu, bọn người trong ngôi trường này cũng như thế, chỉ có thể ăn hiếp kẻ yếu hơn mình, thử là người hôm nay các người trừng trị là người mạnh hơn các người, các người có dám đánh không? Lời nói của cô, làm cho bọn người kia có chút dè dặt mà nhìn nhau, còn Hiểu Đồng sắc mặt tối lại. Thẹn quá hóa giận, Hiểu Đồng sẵn chân đạp vào bụng cô một cái làm cô té xuống nền đất.

Ngay bụng truyền đến một cơn đau âm ỉ, đau đớn dữ dội, còn chưa hết đau, thì Nhiệt Ba lại nhận được những cái đánh, cái đá của bọn người theo Hiểu Đồng, khuôn mặt Nhiệt Ba sưng tấy cả lên, máu từ khóe môi tuôn ra nhưng Nhiệt Ba vẫn không khóc, những nổi đau da thịt này cô dã nhận được từ ba cô và cả những người ở trường cũ nên dần đã quen. 

-Hôm nay đến đây thôi dừng lại đi.-Hiểu Đồng giơ một tay lên ra lệnh dừng lại 

-Đây chỉ là khởi đầu thôi nếu em cứ đâm đầu vào anh Tề Hưng thì đừng trách chị nha.-Hiểu Đồng nói đầy hâm dọa rồi cùng cả đám bỏ đi để lại cô đang ngồi khụy dưới đất. Nhiệt Ba đưa tay lên xoa nhẹ hai má mình, chạm vào khóe miệng khẽ nhăn mặt vì đau, nhưng cô lại cười, cười vì điều này quá quen thuộc, cười vì thương hại cho Hiểu Đồng và cũng cười chính bản thân của mình.

Nhiệt Ba lếch cái thân nặng trịch của mình lại gần tường dựa vào,khẽ nhắm mắt lại để được ngủ thật sâu. Mệt mỏi. Nhiệt Ba cảm thấy vô cùng mệt mỏi,đối với cô chuyện này rất quen thuộc nhưng lần này lí do bị đánh lại rất là lãng xẹt quá lãng xẹt là khác. Hiểu nhầm cô với Tề Hưng sao? Cô với anh ta còn chưa là bạn chỉ mới gặp hai lần mà đã nói cô có ý đồ với anh, đúng là lí do này làm cô không khỏi bực mình.

Căn phòng nhạc yên ắng chứa chấp một dáng người bé nhỏ đang ngồi dựa tường nhắm nghiền mắt, khuôn mặt sưng đỏ hết,màu áo trắng của bộ đồng phục cũng lốm đốm vài giọt máu, ai nhìn thấy cô cũng phải thương xót cho cô. Từ phía cửa một dáng người cao ráo bước vào trên tay còn có chiếc cặp quai chéo màu nâu của cô,vẻ mặt buồn so khi không tìm thấy ai đó, chợt anh khựng lại khi nhìn thấy cô,vội chạy lại khuôn mặt buồn lúc nãy thay bằng khuôn mặt lo lắng.

-Nhóc con, nhóc con... em bị làm sao vậy?-Diệc Hiên liên tục lay lay người cô Nhưng mà Nhiệt Ba đã rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê, không cách nào trả lời anh được. Anh bế cô đi, trong lúc mơ màng cô nhìn người con trai đó vẻ mặt hớt hải vừa quen vừa lạ đem cho cô cảm giác ấm áp hẳn, dựa vào lòng người đó rồi cô cũng nhắm mắt tiếp tục thiếp đi. ...

Nhiệt Ba khẽ động đây mi mắt, toàn thân uể oải, hai bên má còn đau vì những cú tát của Flare, cả người cũng đau nhức nhói. Nhiệt Ba ngồi nửa người trên giường bệnh, ánh mắt đảo xung quanh căn phòng xa lạ này, một căn phòng trắng toát, mùi sát trùng còn có toàn dây nhợ khắp người, có lẽ đây là bệnh viện, nhưng tại sao cô lại ở đây, cô cố nhớ nhưng chẳng nhớ được gì, đầu đau như búa đổ chỉ nhớ chuyện Hiểu Đồng tát mình còn bao nhiêu chuyện khác chẳng sao nhớ ra.

-Em tỉnh rồi sao?-một giọng nói quen thuộc trầm ấm vang lên Không ai khác ngoài Ma Kết lúc cô có chuyện anh đều là người đầu tiên quan tâm nhưng cô lại có cảm giác hụt hẫng. -Em đã hôn mê hai ngày rồi, anh lo cho em lắm!-Ma Kết lo lắng nhìn cô nói Xử Nữ nói mà chẳng nên lời, cứ ú a ú ớ, nhìn anh khó chịu cũng không hiểu gì hết. -Bác sĩ nói em tạm thời chưa nói được, cần phải nghỉ ngơi lấy lại giọng.-Ma Kết ân cần nói rồi rót ly nước đưa cho cô

Xử Nữ cầm lấy ly nước của anh uống một ngụm lấy lại sức, cô đang có chuyện muốn hỏi anh nhưng lại bất lực. 

-Tỉnh rồi sao?Tưởng cô ngủ luôn chứ?-giọng nói lạnh lùng vang lên Cả hai hướng mắt nhìn thì thấy LuHan đang đứng dựa cánh cửa phòng, phía sau còn có tên.... Tề Hưng "đáng chết", cô vừa nhìn thấy Tề Hưng đã nổi máu giận lên, nếu cô không phải là bệnh nhân thì cô đã nhào tới "xử" anh rồi. 

-Em không sao chứ? Anh lo cho em chết mất.-Tề Hưng lại gần ngồi kế cô vẻ mặt lo lắng nói

Nhiệt Ba cố gắng nói ra từng chữ nhưng chẳng được, cô đang rất muốn nói "Tất cả tại anh mà anh còn nói vậy" nhưng đành bó tay 

-Em không sao là anh yên tâm rồi, mà ai đánh em vậy, anh xử cho.-Tề Hưng tiếp tục nói 

-AAAAAA...-cô cố hét lớn làm cho cả ba người kia giật mình hết 

-Em sao vậy bị gì à?-Duy Thiên và Tề Hưng đồng thanh nói đầy lo lắng 

-i...i (đi đi)-cô chỉ tay về phía Tề Hưng 

-Em muốn nói gì?-Tề Hưng khó hiểu nói

-I.. a oài... (đi ra ngoài) 

-Em nói gì anh chẳng hiểu, hay là em đói. 

Tức quá nói chẳng được nên cô quơ tay cầm chiếc gối lên chọi vào mặt của Thiên Bình , làm cho anh và cả Duy Thiên và LuHan đều phải ngạc nhiên.

 -Em sao vậy Nhiệt Ba ?-Duy Thiên lo lắng nói 

-Chắc cô ta chạm rồi.-LuHan lạnh lùng nói người dựa vào tường tay đút vào túi làm cho cô thấy là ngứa mắt

Cô lườm anh rồi lườm Tề Hưng , cô đang rất là giận, chính Tề Hưng là nguyên nhân tại sao cô bị như vầy mà còn giả nai, còn tên LuHan nữa cứ gặp cô là kiếm chuyện đúng là sống không yên với hai tên này mà 

-AAAAA....àm ơn i ùm (làm ơn đi giùm)-cô ú ớ nói 

-Cô nói tiếng anh à.-LuHan cười nhạt nói

Nhiệt Ba không nguôi giận mà mình thì chẳng nói nên lời còn hai tên đó cứ đứng đó làm cô tức thêm, chỉ có Duy Thiên là tốt với cô, mà quên mất rõ ràng lúc cô mơ màng nhìn thấy người cứu cô là Diệc Hiên tại sao lại không thấy nhỉ? Nhìn dáo dác khắp căn phòng để kiếm anh mà không thấy, chẳng lẽ do cô nhìn nhầm nhưng mà rõ ràng cô cảm nhận thấy là anh mà 

-Em tìm ai à?-Duy Thiên nhìn cô hỏi

Nhiệt Ba lắc đầu, và chợt nhìn thấy Duy Thiên đang cầm lấy chiếc cặp nâu của mình,cô chỉ tay vào chiếc cặp nhìn Duy Thiên

-Cái cặp này là của người đưa em vào bệnh viện để lại đó, anh không biết đó là ai nữa-Duy Thiên nói Vậy là đúng rồi là Diệc Hiên chứ không ai khác, cô lấy tay lấy chiếc cặp, mở ra xem có mất gì không, mọi thứ đều đủ mà còn có thêm một tờ giấy trong đó ghi

"Nhóc mau chóng khỏe lại nha,không có nhóc anh buồn chết được chắc anh tương tư em rồi ^^" là Diệc Hiên để lại cho cô, mỉm cười vì nhìn thấy dòng chữ đó, cảm thấy trong lòng ấm áp hơn có lẽ anh là người quan tâm cô nhất ngoài Duy Thiên. 

-Em làm gì mà cười vậy?Trong đó có gì à.-Tề Hưng thắc mắc hỏi Nhiệt Ba không thèm nhìn anh quay qua chỗ khác từ từ nằm xuống trùm mền kín mít, cô chẳng muốn nhìn thấy cái tên đó chút nào.

-Em ấy mệt rồi mình ra thôi.-Duy Thiên nói rồi sau đó là tiếng bước chân tiếp là tiếng cạch Không nghe thấy tiếng ai nữa, Nhiệt Ba nhẹ nhàng vén chăn ra, từ từ ngồi dậy thở dài một cái, mắt cô dán vào tờ giấy của Diệc Hiên, điện thoại của cô còn có lưu số của anh chắc anh để lại.

Trong lòng Nhiệt Ba cảm thấy vui vui sao ấy, có lẽ đây là lần có người quan tâm, lo lắng cho cô đến như vậy. Mở chiếc cặp lấy ra sợi dây chuyền mặt viên đá ruby xanh ngọc, nâng niu nó trên tay miệng cô thì thầm một chữ đầy tình yêu thương. Giọt nước mắt nóng hổi lăn trên má Nhiệt Ba, cô đang khóc, cô thực sự muốn khóc, đã ba năm nay cô chưa từng gặp mẹ cô một lần ngay cả thư từ hay liên lạc cũng không, giọng nói của mẹ cô dần dần cô cũng không nhớ rõ, khuôn mặt ấy cũng biến mất, thực sự cô không phải là một cô gái tốt, chắc cô chỉ đem lại xui xẻo cho người khác, đáng lẽ cô không nên sống trên đời này, cô luôn tạo cho mình vẻ ngoài mạnh mẽ cứng rắn nhưng thực ra cô mỏng manh như loài hoa tường vi vậy, cô không thể là đóa hướng dương mạnh mẽ được

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com