Chương 21
Chương 21
"Các vị ca ca, Nhiệt Ba đi ra ngoài một chút." Thấy Lộc Hàm vẻ mặt lạnh lẽo rời khỏi phòng bao, Địch Lệ Nhiệt Ba vội vàng đi theo ra ngoài. Nàng có một loại dự cảm bất thường: nếu như hôm nay nàng không đuổi theo Lộc Hàm, thì từ nay về sau hai người bọn họ nhất định sẽ chỉ xích thiên nhai*.
(*) Chỉ xích thiên nhai: gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt.
Rời khỏi phòng bao chữ "Thiên", Lộc Hàm không có lập tức rời khỏi Khách Duyệt lâu. Xoay người đi đến phòng bao chữ "Nguyệt", Lộc Hàm đẩy cửa ra đi vào.
Địch Lệ Nhiệt Ba vừa ra ngoài liền thấy Lộc Hàm đi vào phòng bao trước kia bọn họ ước hẹn. Bên ngoài phòng bao treo bảng hiệu 'không có khách'. Địch Lệ Nhiệt Ba đi đến, đem bảng hiệu lật lại biến thành 'có khách', đề ngừa những người khác lần nữa xông vào. Hít sâu một hơi, Địch Lê Nhiệt Ba cười nhạt đi vào theo.
"Địch tiểu thư?" Không ngờ đến Địch Lệ Nhiệt Ba sẽ đi theo ra ngoài, Lộc Hàm có chút ngoài ý muốn.
"Huynh tức giận?" Địch Lệ Nhiệt Ba thanh âm dè dặt, chỉ sợ nói lời không nên nói.
"Không có." Quay lưng lại nhìn về phía ngoài cửa sổ, trong lòng Lộc Hàm trăm mối cảm xúc ngồn ngang. Vừa rồi hắn quả thật rất giận Địch Lệ Nhiệt Ba. Nhưng là, lúc này thấy nàng một bộ dáng muốn lấy lòng xuất hiện ở trước mặt của hắn, hắn đột nhiên không giận nổi. Thân phận của Địch Lệ Nhiệt Ba, hắn không cần đoán cũng biết là tiểu thư quan gia. Mới vừa mấy vị công tử quan gia kia mặc dù không có nói rõ thân phận, nhưng cũng không phải không hiện rõ quyền thế của bọn họ.
Trải qua chuyện ngày hôm nay, Kiều Hân sợ là cũng đừng tiếp tục nghĩ muốn leo lên vị Trần công tử kia. Mà Địch Lệ Nhiệt Ba, thật ra thì không cần hắn ra mặt. Đối với hành động của Kiều Hân, hắn có chút ngoài ý muốn, nhưng không có tức giận. Cảm giác trong lòng lừa được người khác, nhưng không lừa được chính mình. Lộc Hàm biết chẳng qua là bởi vì trong lòng hắn luôn luôn đem Kiều Hân làm muội muội mà thôi.
"Còn nói không có? Huynh cũng không muốn nhìn thấy ta. Có phải bởi vì vừa rồi ta làm cho Kiều Hân khó xử hay không? Vậy cũng không thể trách ta a! Là nàng xứng đáng! Rõ ràng là người trong lòng của huynh, lại vẫn cùng Trần Hách dây dưa không rõ..." Địch Lệ Nhiệt Ba vốn là muốn xin lỗi, nhưng là càng nói càng tức giận. Kiều Hân làm ra chuyện có lỗi với Lộc Hàm như vậy, Lộc Hàm sẽ không làm gì Kiều Hân, nhưng là nàng không thể làm được chuyện coi như là chuyện gì cũng chưa từng xảy ra. Nàng chính là không vui khi Kiều Hân lại chà đạp tâm ý của Lộc Hàm như vậy. Cho nên, nàng nhất định phải trút giận thay hắn.
"Địch tiểu thư! Người trong sạch tiểu thư không nên nói xấu sau lưng người khác." Xoay người, Lộc Hàm cáu kỉnh quát lớn. Không phải là bởi vì trong miệng Địch Lệ Nhiệt Ba nói là Kiều Hân, mà là bởi vì Địch Lệ Nhiệt Ba có giáo dưỡng không nên làm ra loại hành động không hợp lễ nghi này.
"Ta vẫn cứ nói, huynh làm gì nào?" Thấy Lộc Hàm bảo vệ Kiều Hân như vậy, Địch Lệ Nhiệt Ba lập tức phát hỏa. Nàng lại không làm sai, tại sao lại rống nàng? Hắn cho rằng hắn là ai a? Ỷ vào việc nàng thích hắn và có thể rống nàng như vậy hay sao? Vừa nghĩ như thế, chóp mũi Địch Lệ Nhiệt Ba bắt đầu ê ẩm, trong lòng bội phần ủy khuất.
Nhìn nữ tử hốc mắt từ từ phiếm hồng trước mắt, một đôi mắt đẹp trong suốt nhìn mình chằm chằm, Lộc Hàm thở dài một cái, làm dịu thanh âm giải thích: "Nói xấu người khác vốn là không đúng, không liên quan đến đối tượng là ai. Ta không có ý dữ dằn với tiểu thư, chẳng qua chỉ là nhắc tiểu thư mà thôi."
"Vừa rồi huynh lớn tiếng dữ dằn với ta như vậy, bây giờ còn nói không có? Nếu như không phải là Kiều Hân làm chuyện có lỗi với huynh, ta sẽ nói nàng sao? Huynh cho rằng Địch Lệ Nhiệt Ba ta không có việc gì thích ở sau lưng nói xấu người khác hay sao? Lộc Hàm, ta ghét huynh!" Càng nói càng ủy khuất, nước mắt của Địch Lệ Nhiệt Ba cũng không kìm được nữa tràn ra khỏi hốc mắt.
"Ta không phải là... Tiểu thư đừng khóc a..." Bị nước mắt của Địch Lệ Nhiệt Ba làm cho tâm phiền ý loạn, Lộc Hàm tay chân luống cuống nhìn nữ tử trước mắt. Muốn an ủi rồi lại không biết nói từ đâu. Đã không phải là lần đầu tiên. Lộc Hàm phát hiện tài ăn nói mà hắn luôn kiêu ngạo chỉ cần gặp gỡ Địch Lệ Nhiệt Ba, quân lính tan rã là chuyện thường xảy ra.
"Huynh bắt nạt ta... Ta giúp huynh hả giận... Huynh không cám ơn ta, còn hung dữ với ta..." Nghẹn ngào tố cáo tội của Lộc Hàm, Địch Lệ Nhiệt Ba thật sự cảm thấy ủy khuất. Mấy ngày nay, nàng nhọc lòng tránh Trương Bân Bân, hao tổn tâm cơ đến gần Lộc Hàm. Nửa đêm tỉnh mộng, chỉ có một mình nàng chịu đựng những chuyện cũ thương tâm không muốn người biết ở kiếp trước kia.
Không có ai biết thật ra thì nàng đã sớm không phải là Địch Lệ Nhiệt Ba trước kia; không người nào lý giải được vì sao đột nhiên nàng lại không thích Trương Bân Bân nữa; không có ai hiểu vì sao nàng nhất định phải hướng Khách Duyệt lâu chạy; không có người có thể giúp nàng chia sẽ đau đớn trong lòng; không có ai biết thật ra thì nàng rất sợ, nàng sợ tất cả trước mắt này chỉ là một giấc mộng, nàng rất sợ có một ngày nàng đột nhiên sẽ lần nữa trở lại Lộc gia tiếp tục cuộc sống Quỷ hồn dài đằng đẵng không hẹn kia...
"Ta thật không phải là... Quên đi, tiểu thư muốn đánh hay là muốn đánh? Tùy tiểu thư có được hay không? Đừng khóc..." Lộc Hàm nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba hoa lê đái vũ một chút biện pháp cũng không có. Hắn biết Địch Lệ Nhiệt Ba chưa bao giờ là một nữ tử nhu nhược, nàng luôn là nhàn nhạt cười liền nắm giữ toàn cục trong tay. Vào lúc này, nữ tử kiên cường như vậy cư nhiên lại bị hắn chọc khóc. Trái tim Lộc Hàm co chặt lại, hắn không muốn nhìn thấy nước mắt của nàng...
Lộc Hàm chưa bao giờ biết nói lời ngon tiếng ngọt, nhưng Địch Lệ Nhiệt Ba có thể cảm nhận thấy hắn chân thành. Trái tim nóng lên, trực tiếp nhào đến. Ôm chặt lấy Lộc Hàm, vùi đầu vào trong ngực của hắn, Địch Lệ Nhiệt Ba thất thanh khóc rống lên. Dường như muốn đem tất cả lo lắng hãi hùng của nàng trong mấy ngày hôm nay đều thả ra ngoài. Phu quân, Tiểu Địch thật sự rất sợ....
Cảm giác được vạt áo trước ngực bị nước mắt thấm ướt, Lộc Hàm chậm rãi vươn tay, ôm lại nữ tử trong ngực thật chặt. Nếu như nàng có thể không khóc nữa, để cho hắn làm gì cũng có thể.
Sau khi ở trong ngực của Lộc Hàm khóc lớn, tâm của Địch Lệ Nhiệt Ba từ từ bình tĩnh lại. Nàng nguyện ý đem yếu đuối của mình hiện ra ở trước mặt của hắn, bởi vì hắn là nam nhân cuối cùng cả đời này nàng thề chết theo. Nhưng là, trước mắt cái gì nên giải quyết vẫn phải giải quyết.
Từ trong ngực Lộc Hàm lui ra ngoài, Địch Lệ Nhiệt Ba ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Lộc Hàm phát hỏa nói: "Có phải hay không mỗi lần có một nữ tử yêu thương nhung nhớ, Lộc công tử ai đến cũng không cự tuyệt?"
"Làm sao có thể, tại hạ cũng phải là người lưu luyến bụi hoa." Nghe được Địch Lệ Nhiệt Ba chỉ trích, Lộc Hàm vội vàng giải thích. Hắn không có đẩy Địch Lệ Nhiệt Ba ra, chỉ bởi vì nữ tử kia là Địch Lệ Nhiệt Ba mà thôi.
"Vậy huynh còn giận ta sao?" Lộc Hàm giữ mình trong sạch, Địch Lệ Nhiệt Ba vẫn tin tưởng. Trở lại đề tài lúc trước, Địch Lệ Nhiệt Ba tiếp tục nhìn chằm chằm Lộc Hàm.
"Không tức giận. Sau này tiểu thư muốn như thế nào đều như vậy, chỉ cần tiểu thư vui vẻ là tốt rồi. Bất quá, nói xấu người khác dù sao cũng không tốt." Sợ Địch Lệ Nhiệt Ba lại khóc, Lộc Hàm lựa chọn thỏa hiệp. Hắn không phải là đã sớm biết Địch Lệ Nhiệt Ba cũng không phải là nữ tử nhu nhược hay sao? Thôi, hắn nhận thua.
"Ta đã nói, ta không thích nói xấu người khác. Sao huynh lại không tin đây?" Nghe được câu sau cùng của Lộc Hàm, Địch Lệ Nhiệt Ba phiền chán nói.
"Nói Kiều Hân chính là cũng không tốt." Suy nghĩ một chút, Lộc Hàm nhẹ giọng nói, Từ nay về sau, hắn và Kiều Hân không dây dưa nữa. Cho nên, hắn không muốn Địch Lê Nhiệt Ba tiếp tục nhằm vào Kiều Hân.
"Huynh còn bảo vệ nàng như vậy? Nàng cũng đã... Ta không nói, dù sao chính huynh cũng tận mắt nhìn đến." Địch Lệ Nhiệt Ba cất cao thanh âm nhưng sau khi nhìn thấy không hài lòng trong mắt Lộc Hàm lại chậm lại, thanh âm buồn bực nói.
"Bản tính của Kiều Hân không hư. Muội ấy chẳng qua chỉ là tìm kiếm phu quân khác mà thôi." Đối với Địch Lệ Nhiệt Ba đổi lời rất hài lòng, Lộc Hàm tâm bình khí hòa giải thích.
"Phu quân? Hừ! Nếu như không phải là Trần Hách so với huynh cao hơn một cái đầu, Kiều Hân tuyệt đối sẽ không buông tha cho gốc cây rụng tiền là huynh này. Huynh có tin hay không?" Khinh thường hừ lạnh một tiếng, Địch Lệ Nhiệt Ba thật sự rất muốn tìm một tảng đá gõ tỉnh Lộc Hàm.
"Tiểu thư cũng nói là cao hơn so với ta một cái đầu. Nếu cao hơn so với ta, vậy chính là phu quân trong lòng Kiều Hân cũng không phải là ta." Buồn cười nhìn tức giận bất bình trên mặt Địch Lệ Nhiệt Ba, tâm tình của Lộc Hàm đột nhiên không khỏi khá hơn. Thấy nàng thay hắn tức giận, trong lòng của hắn ấm áp.
"Thì ra là huynh đã sớm biết Kiều Hân là người như vậy, vậy huynh còn..." Nghe được Lộc Hàm nói như vậy, Địch Lệ Nhiệt Ba đột nhiên cảm thấy hình như nàng đã bỏ quên một vấn đề rất quan trọng. Lộc Hàm chính là thương nhân số một ở Tuyên quốc, cả ngày cùng gian thương đấu đá sao hắn lại có thể không nhìn ra Kiều Hân là nữ tử như thế nào?
"Trước cũng không biết. Thật ra thì ta và Kiều Hân cũng không phải là... Chẳng qua là lệnh của cha mẹ khó cãi, cho nên..." Lộc Hàm cũng không biết vì sao hắn lại phải cùng Địch Lệ Nhiệt Ba giải thích những thứ này. Những thứ này luôn để trong lòng không nói ra hôm nay cứ như vậy mà nói ra làm cho hắn thấy thật thoải mái.
"Huynh thật đúng là một ngốc tử, Đại ngốc tử!" Lệnh của cha mẹ? Địch Lệ Nhiệt Ba không khỏi gắt giọng. Trước không biết, là bởi vì cũng chưa từng đi để ý! Thì ra là trong lòng Lộc Hàm vẫn chưa từng có bất kỳ nữ tử nào chiếm giữ qua, Địch Lệ Nhiệt Ba không khỏi cười.
Cuối cùng cũng đã cười. Trong lòng Lộc Hàm thở phào nhẹ nhõm, vốn là tâm tình có chút phức tạp cũng theo nụ cười sáng rỡ của Địch Lệ Nhiệt Ba mà biến mất hầu như không còn. Thời điểm nàng cười vẫn là đẹp nhất!
"Lộc ngốc tử, bây giờ ta phải về phòng bao. Nếu không huynh trưởng đại nhân nhà ta sẽ đi tìm. Về phần vị theo lệnh cha mẹ của huynh kia, ta không thể bảo đảm sẽ không khi dễ nàng nữa." Chuyện đã nói rõ, Lộc Hàm cũng không tức giận, Địch Lệ Nhiệt Ba có chút không tha nói. Về phần câu nói cuối cùng kia, nàng chẳng qua chỉ là báo trước cho Lộc Hàm biết mà thôi.
Lộc công tử trực tiếp biến thành Lộc ngốc tử? Lộc Hàm có chút dở khóc dở cười. Nghe được câu nói sau cùng của Địch Lệ Nhiệt Ba, Lộc Hàm yên lặng một hồi, nhẹ giọng nói: "Tiểu thư đừng đùa quá mức. Thật ra thì Kiều Hân cũng không phải là hư..."
"Biết biết, ta sẽ hạ thủ lưu tình. Cũng không phải là người trong lòng của huynh, huynh đau lòng của gì?" Địch Lệ Nhiệt Ba phất tay một cái, bất mãn nói thầm xong liền chuẩn bị rời đi.
Nghe được Địch Lệ Nhiệt Ba oán trách, Lộc Hàm không nói gì mà chống đỡ. Kiều Hân quả thật không phải là người trong lòng của hắn, nhưng là hắn không muốn Địch Lệ Nhiệt Ba trêu chọc phiền toái không cần thiết.
"Lộc ngốc tử, nếu như sau này huynh không gọi ta là Địch tiểu thư, ta sẽ để lại cho Kiều Hân một con ngựa. Như thế nào?" Địch Lệ Nhiệt Ba chợt dừng bước lại, xoay người nói.
"Cái gì?" Không nghĩ đến Địch Lệ Nhiệt Ba sẽ nói lên yêu cầu như vậy, Lộc Hàm sửng sốt.
"Tên gì chính huynh nghĩ, nhưng là tuyệt đối không thể tiếp tục gọi Địch tiểu thư. Nếu không, Kiều Hân ở bên trong phòng bao chữ 'Thiên' như thế nào, ta cũng không dám bảo đảm." Vừa nghĩ đến Lộc Hàm khắp nơi bảo vệ Kiều Hân, Địch Lệ Nhiệt Ba liền tức giận không có chỗ đánh. Nếu trong lòng Lộc Hàm nàng là người nói xấu sau lưng người khác, như vậy nàng cũng không khách khí nhân cơ hội uy hiếp hắn. Dù sao nàng vốn không phải là nữ tử dịu dàng lương thiện, hắn sớm muộn gì cũng sẽ biết.
"Địch tiểu... Tiểu Địch, nàng chờ một chút..." Lộc Hàm gọi Địch Lệ Nhiệt Ba ở một thoáng nàng chuẩn bị xoay người kia, bật thốt lên hai chữ 'Tiểu Địch'.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com