Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 36

Chương 36
"Biết, mẫu phi, ta có việc tìm ca ca, đi trước." Địch Lệ Nhiệt Ba nói xong cũng chạy, hoàn toàn không cho Địch Vương phi cơ hội giữ lại.

"Ngươi chậm một chút, đừng có luôn hấp ta hấp tấp." Biết Nhiệt Ba nhất định là đi hỏi thăm vì sao Trưởng công chúa lại cắn Cảnh Văn, Địch Vương phi cũng không có ngăn cản. Bà người làm mẹ này tất nhiên không tin lấy tính tình của nữ nhi nhà mình, sẽ thật sự không đi trêu chọc Trưởng công chúa. Chỉ mong đừng xảy ra tai vạ gì đó là tốt rồi.

"Ca, ta có một vấn đề vô cùng quan trọng muốn hỏi huynh. Huynh nhất định phải thành thật báo cáo, nếu không đại hình phục vụ!" Địch Lệ Nhiệt Ba vẻ mặt nghiêm túc đứng ở trước mặt Địch Lệ Cảnh Văn, uy hiếp nói.

"Vấn đề gì?" Địch Lệ Cảnh Văn ngồi ở bên trong thư phòng bị Địch Lệ Nhiệt Ba trực tiếp xông tới dọa cho sợ đến sửng sốt, theo bản năng hỏi.

Nhìn xung quanh một cái, xác định bốn bề vắng lặng. Địch Lệ Nhiệt Ba vẻ mặt giảo hoạt tiến lên, cách bàn đọc sách nhỏ giọng nói: "Nghe nói Trưởng công chúa khi còn bé cắn huynh, vì sao a?"

Bút lông trong tay 'ba' một cái rơi ở trên bàn, trong mắt Địch Lệ Cảnh Văn lóe lên một tia bối rồi, lớn tiếng la ầm lên: "Không thể nào!"

"Lên tiếng phủ nhận chính là có hiềm nghi bịt tai trộm chuông, giọng cao bão tố là biểu hiện của miệng hùm gan sứa. Ta mới vừa từ chỗ mẫu phi tới đây. Nghe nói năm đó Hoàng hậu nương nương cũng có mặt ở đó, huynh chối không được. Dù sao mấy ngày nữa cũng sẽ vào cung, cùng lắm thì ta trực tiếp đi hỏi Trưởng công chúa." Ngồi thẳng lên, Địch Lệ Nhiệt Ba dương dương đắc ý nói.

Nghe được câu nói sau cùng của Nhiệt Ba, Địch Lệ Cảnh Văn ngược lại trấn định lại. Đứng lên từ phía sau bàn đọc sách đi ra, hai tay khoanh ở ngực, tự tiếu phi tiếu nói: "Nếu như muội có gan đi theo Trưởng công chúa hỏi thăm chuyện này, cứ việc đi."

"Ta..." Địch Lệ Nhiệt Ba quýnh lên. Được rồi, nàng thừa nhận nàng không dám. Nàng và Trưởng công chúa lại không có giao tình, vạn nhất chọc Trưởng công chúa tức giận thì làm sao bây giờ?

"Tiểu hài tử, quản nhiều chuyện như vậy làm gì? Không có việc gì thì nên suy nghĩ xem bước tiếp theo nên làm cái gì?" Tức giận nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba, Địch Lệ Cảnh Văn tuyệt không thừa nhận mình là sợ Nhiệt Ba tiếp tục hỏi nữa.

Địch Lệ Nhiệt Ba há lại có thể dễ dàng bị đuổi như vậy. Treo lên nụ cười sáng lạn đi tới bên cạnh Địch Lệ Cảnh Văn, lấy lòng nói: "Ca ca, ca ca tốt, ngài hãy thỏa mãn lòng hiếu kỳ của muội muội một chút đi! Huynh trưởng đại nhân, ngài tốt nhất."

Ngay cả kính xưng đều đem ra hết? Địch Lệ Cảnh Văn bĩu môi, hai tay bắt được hai vai của Địch Lệ Nhiệt Ba. Đem thân thể của Địch Lệ Nhiệt Ba xoay qua chỗ khác, đẩy tới ngoài cửa. Sau đó, đột nhiên xoay người, đóng cửa phòng.

Sau lưng cửa bị đóng, Địch Lệ Nhiệt Ba đang nghi ngờ hành động của ca ca lúc phản ứng kịp thì nàng đã bị đuổi ra khỏi cửa. Địch Lệ Nhiệt Ba tại chỗ nổi giận. Bực tức xoay người, hướng về phía cửa thư phòng điên cuồng vỗ: "Ca, huynh dám đem ta đuổi ra ngoài cửa? Ta với huynh không xong! Huynh mở cửa cho ta!"

"Cái đó... Tiểu Quận chúa, nếu không mời ngài trở về trước?" Đứng ở một bên Thanh Lạc cẩn thận đề nghị. Tiểu Quận chúa lúc này đang trong cơn giận dữ, không biết có thể giận chó đánh mèo lên hắn hay không. Nhưng là cứ mặc cho Tiểu Quận chúa đập cửa như vậy, cũng không phải là biện pháp hay. Thanh Lạc trong lòng thầm nhủ, nhưng cũng không thể không tiến lên khuyên nhủ.

"Thanh Lạc, ngươi cút ngay cho bản Quận chúa! Lúc nào thì đến phiên nô tài như ngươi để ý đến chuyện của bản Quận chúa?" Khóe mắt chợt liếc qua một mảng nhỏ màu vàng, Địch Lệ Nhiệt Ba điêu ngoa kia yên lặng gần hai tháng lại bắt đầu xuất hiện ở Địch Vương phủ.

Xong rồi xong rồi, thật đúng là bị giận chó đánh mèo. Thanh Lạc vội vàng cúi người, ăn nói kép nép: "Tiểu Quận chúa, ngài trước xin bớt giận. Tiểu Vương gia lúc này đang bề bộn, cũng không phải là không mở cửa cho ngài. Tối nay Tiểu Vương gia nhất định sẽ đến Quận chúa các chịu tội với ngài."

"Thanh Lạc, bản Quận chúa phát hiện lá gan của ngươi càng lúc càng lớn. Chuyện của chủ tử thích hợp đến phiên nô tài như ngươi chen miệng vào? Cút ngay cho bản Quận chúa!" Thu hồi hai tay đập cửa để tới bên người, mượn ống tay áo che giấu bàn tay đang nắm chặt. Lưng Địch Lệ Nhiệt Ba thẳng tắp, một bộ dáng cao ngạo cả vú lấp miệng em.

"Quận chúa, Thái tử điện hạ sắp tới. Chúng ta vẫn là trước trở về Quận chúa các đi! Tránh cho Thái tử điện hạ tới không thấy được ngài lại lo lắng." Mắt thấy Quận chúa không định vì vậy mà dừng lại, Tư Nguyệt chần chờ mở miệng. Mặc dù biết Quận chúa làm như vậy là cố ý tạo nên, nhưng Tư Nguyệt chính là không muốn người khác đem Quận chúa nhà mình coi là ác chủ tử.

Quận chúa nói, vì Lộc công tử, nàng nhất định phải diễn trò cho tốt. Diễn cho Thái tử điện hạ nhìn, diễn cho cả Địch Vương phủ nhìn, lại càng phải diễn cho chính mình nhìn. Quận chúa vẻ mặt bình tĩnh nói câu nói sau cùng làm Tư nguyệt muốn khóc. Rõ ràng là Quận chúa tôn quý cao cao tại thượng, vì sao lại không thể thật sự vui vẻ làm chuyện mà mình muốn? Bắt đầu từ khoảnh khắc đó, Tư Nguyệt hận Trương Bân Bân. Nếu không phải do Thái tử điện hạ, Quận chúa nhất định sẽ không thống khổ như vậy!

"Thái tử ca ca? Tư Nguyệt, chúng ta lập tức trở về Quận chúa các." Phảng phất như lúc này mới nhớ tới Trương Bân Bân hôm nay sẽ tới, Địch Lệ Nhiệt Ba cả kinh thất sắc. Hoảng hốt lại càng la to hơn. Không nói hai lời, liền mang theo Tư Nguyệt nghênh ngang rời đi.

Cuối cùng cũng đi? Thanh Lạc thở phào nhẹ nhõm. Chủ tử bảo hắn cơ trí một chút, tùy thời phối hợp diễn với Quận chúa. Nhưng là chủ tử chưa nói, phối hợp với Tiểu Quận chúa sẽ bị mắng thảm như vậy. Tiểu Quận chúa, ngài nhất định phải hạnh phúc. Nếu không, Thanh Lạc bỗng nhiên bị mắng coi như là vô ích a.

Bên trong thư phòng, Địch Lệ Cảnh Văn ngồi lẳng lặng, nhắm mắt làm ngơ với chuyện ở bên ngoài. Cho đến khi Tề Phong xuất hiện ở trước mắt hắn.

"Hắn tới?" Ngẩng đầu lên, Địch Lệ Cảnh Văn khẳng định hỏi.

Trong bụng hiểu rõ 'hắn' trong miệng Tiểu Vương gia là chỉ ai, Tề Phong gật đầu một cái. Vì đối phó Thái tử điện hạ Trương Bân Bân, Tiểu Quận chúa không thể không ra hạ sách này. Chỉ cần có thể thoát khỏi Trương Bân Bân, những thủ đoạn này không coi là cái gì.

"Phản ứng của hắn như thế nào?" Lời vừa ra khỏi miệng, Địch Lệ Cảnh Văn nhớ tới tính tình không nói nhiều lời của Tề Phong, lại tăng thêm một câu, "Sắc mặt như thế nào?"

"Khó coi!" không chút do dự cho ra hai chữ, trong lời nói của Tề Phong mang theo chút hả hê không dễ làm cho người ta phát giác.

"Tề Phong, đi theo Nhiệt Ba, ngươi trở lên xấu." Biết Tề Phong lâu như vậy, lần đầu tiên Địch Lệ Cảnh Văn thấy Tề Phong lộ tâm tình ra ngoài. Hơn nữa còn là cười trên nỗi đau của người khác. Bất quá, Tề Phong như vậy cũng không tệ.

Liếc Địch Lệ Cảnh Văn một cái, Tề Phong chỉ làm như không có nghe thấy câu nói kia. Nếu không phải chờ chỉ thị của Tiểu Vương gia, hắn đã sớm rời đi.

"Tề Phong, đi ám vệ doanh chọn mấy người, nghiêm mật giám thị tất cả biến động ở Địch Vương phủ. Chỉ cần Thái tử xuất hiện ở Địch Vương phủ, lập tức thông báo cho Tiểu Quận chúa." Thu hồi ý định nhạo báng, Địch Lệ Cảnh Văn lạnh giọng nói. Vì tiết mục phía sau của Nhiệt Ba, nhất định phải xuất động ám vệ doanh mới nắm giữ được hành tung của Trương Bân Bân.

"Dạ." Lời còn chưa dứt, bóng dáng Tề Phong đã biến mất ở thư phòng.

Tâm tình của Trương Bân Bân cũng rất là phức tạp. Vốn hắn quả thật là đến tìm Nhiệt Ba. Chẳng qua là không nghĩ tới tạm thời nổi lên ý muốn đến viện của Cảnh Văn, thế nhưng bắt gặp Nhiệt Ba mắng Thanh Lạc. Bởi vì không nghĩ tới lúc này hắn sẽ xuất hiện ở bên ngoài viện của Cảnh Văn, cho nên không chút kiêng kỵ bại lộ bản chất sao? Mấy ngày nay xa cách lạnh nhạt, thay hình đổi dạng, làm việc hoàn toàn ngược lại với tác phong... Ở lúc bật thốt lên 'Thái tử ca ca' đã hoàn toàn bị lật đổ.

Thì ra tất cả đều là giả! Phương pháp trái ngược, Địch Lệ Nhiệt Ba dùng một kế này thật đúng là triệt để, đủ hay. Chẳng những thành công lừa gạt Vỹ Quang, ngay cả hắn thiếu chút nữa cũng bị nàng lừa gạt đi qua. Còn kém một bước như vậy, là nàng có thể đạt tới mục đích của nàng. Nếu hôm nay không phải hắn đột nhiên thay đổi hành tung, sợ là tuyệt đối sẽ không phát hiện một mặt khác của Địch Lệ Nhiệt Ba. Vị trí Thái tử phi, Địch Lệ Nhiệt Ba làm sao có thể buông tha cho? Hắn thế nhưng lại tin Địch Lệ Nhiệt Ba sẽ thay đổi? Hoang đường cực kỳ!

Ẩn ở một bên, yên lặng chăm chú nhìn vào Địch Lệ Nhiệt Ba mang theo Tư Nguyệt bước nhanh rời đi. Ánh mắt của Trương Bân Bân nguy hiểm mà quỷ quyệt. Hắn cũng chưa từng hoài nghi tới sự đơn thuần và ngây thơ của nàng, lại không nghĩ rằng nàng lại ẩn sâu như vậy. Vỹ Quang nói, Địch Lệ Nhiệt Ba cũng không phải là một Trương Mộng Oánh khác. Những lời này quả thật không sai. Bởi vì Địch Lệ Nhiệt Ba càng có tâm cơ hơn so với Trương Mộng Oánh, càng biết đùa giỡn thủ đoạn hơn.

Bên trong Quận chúa các, Địch Lệ Nhiệt Ba cầm lên khăn tay lau đi mồ hôi lạnh. Nếu như bị Trương Bân Bân nhìn ra sơ hở, hành động của nàng chỉ biết sẽ càng thêm đưa tới sự chú ý của hắn. Cũng may, tất cả đều thuận lợi. Nàng cuối cùng cũng bước ra được bước đầu tiên.

"Quận chúa, ngài không sao chứ?" Tư Nguyệt có chút lo lắng nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba bình tĩnh khác thường.

Địch Lệ Nhiệt Ba đang chuẩn bị trả lời không sao, ngoài cửa Tề Phong nhẹ nhàng gõ cửa một cái. Sắc mặt Địch Lệ Nhiệt Ba ngưng một cái, ngay sau đó lại trở lại bình thường. Chuẩn bị nghênh chiến thôi!

Thời điểm Trương Bân Bân tới, Quận chúa các yên tĩnh như ngày thường. Chẳng qua là hôm nay, phần yên tĩnh này làm cho Trương Bân Bân vạn phần khó chịu. Giả, tất cả đều là giả.

"Thái tử điện hạ." Nhìn thấy Trương Bân Bân, Địch Lệ Nhiệt Ba nhàn nhạt chào hỏi.

Thái tử điện hạ? không phải là Thái tử ca ca sao? Quả nhiên là hao tổn tâm cơ muốn đưa tới sự chú ý của hắn đây mà! Trong bụng không nhịn được, nhưng trên mặt Trương Bân Bân không có bất kỳ biểu hiện gì. Lung lạc Lộc gia, không thiếu được Địch Lệ Nhiệt Ba nhân vật mấu chốt này. Cảnh Văn, huynh đệ chỉ có thể nói với ngươi một tiếng xin lỗi. Thái tử phi dối trá như vậy, hắn sẽ không cần, cũng không thể cần. Sau này là nhất Quốc chi mẫu, không chỉ là thê tử của hắn, mà còn phải chịu trách nhiệm đối với tất cả lê dân bá tính của Tuyên quốc.

Địch Lệ Nhiệt Ba có thể cảm giác được rõ ràng thái độ của Trương Bân Bân đã trở lại chán ghét của một tháng trước. Duy nhất không đúng chính là, bây giờ Trương Bân Bân trong lúc lơ đãng toát ra chán ghét sâu hơn. Địch Lệ Nhiệt Ba không thèm để ý Trương Bân Bân nhìn mình như thế nào, ngược lại lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm. Lợi dụng cùng bị lợi dụng, mới đúng là quan hệ của nàng và Trương Bân Bân.

Mấy ngày sau, Trương Bân Bân vẫn đến Địch Vương phủ như cũ. Bất quá lực chú ý của hắn không hề đặt toàn bộ trên người Địch Lệ Nhiệt Ba nữa. Dường như tức giận trong tối hôm hội hoa đăng và vui vẻ của ngày thứ hai sau hội hoa đăng cũng chưa từng xảy ra. Mặc dù như thế, Địch Lệ Nhiệt Ba và Địch Lệ Cảnh Văn cũng không dám thả lỏng. Vì vậy, lời đồn đại về chuyện tốt của Tiểu Quận chúa Địch Vương phủ và Thái tử điện hạ sắp đến bị một người nhiều chuyện không cẩn thận lỡ miệng nói ra. Mặc dù chưa tới trình độ các đại thần trong triều đều biết, nhưng cũng truyền đến trong tai người trong cuộc.

Trương Bân Bân thiếu chút nữa nổi cơn điên. Cái gì gọi là chuyện tốt sắp đến? Hắn làm sao có thể có chuyện tốt sắp đến với loại nữ nhân như Địch Lệ Nhiệt Ba? Nhất định là Địch Lệ Nhiệt Ba cố ý phái người truyền đi, tuyệt đối là âm mưu của nàng. Muốn buộc hắn đi vào khuôn khổ? Cũng phải xem Địch Lệ Nhiệt Ba nàng có đủ tư cách hay không?

"Biểu ca, chuyện này huynh thấy thế nào?" Trực giác nói cho Cao Vỹ Quang, chuyện này không giống như chuyện Địch Lệ Nhiệt Ba sẽ làm. Nữ tử kia, cao ngạo đối với hắn làm như không thấy, lãnh đạm tránh hắn như tránh rắn. Chuyện này tuyệt đối có ẩn tình.

"Thấy thế nào? Chút tài mọn của Địch Lệ Nhiệt Ba mà thôi." Bây giờ Trương Bân Bân đối với Địch Lệ Nhiệt Ba trừ khinh thường vẫn là khinh thường.

"Biểu ca thật sự cho rằng Địch Lệ Nhiệt Ba muốn lợi dụng lời đồn đại để ngồi lên vị trí Thái tử phi?" Không ngờ rằng Trương Bân Bân sẽ phản ứng như vậy, Cao Vỹ Quang hỏi ngược lại. hắn tin tưởng Địch Lệ Nhiệt Ba sẽ không ngu như vậy.

"Vỹ Quang, ngươi đã nói Địch Lệ Nhiệt Ba không phải là một Trương Mộng Oánh khác, hiện tại cuối cùng ta đã hiểu vì sao ngươi lại nói như vậy. Địch Lệ Nhiệt Ba là người mà Trương Mộng Oánh há có thể so với? Những thứ thủ đoạn kia, a..." không để ý đến Cao Vỹ Quang chất vấn, Trương Bân Bân cười lạnh nói. Nếu như Vỹ Quang thấy một mặt khác của Địch Lệ Nhiệt Ba, nhất định sẽ không hoài nghi chuyện này không phải là Địch Lệ Nhiệt Ba làm.

Cao Vỹ Quang không có tiếp tục mở miệng. Thủ đoạn của Địch Lệ Nhiệt Ba? Nếu biểu ca chỉ là lời đồn đại mấy ngày hôm nay, thì hắn chỉ có thể nói là thành kiến của biểu ca đối với Địch Lệ Nhiệt Ba quá sâu. Dù lời đồn nhảm có uy lực lớn hơn nữa, cũng không thể ảnh hưởng đến vị trí Thái tử phi đến tột cùng là do ai ngồi. Lịch sử tranh giành vị trí Thái tử phi, lời đồn nhảm còn ít? Cũng chỉ là mưu kế của người có tâm mà thôi, cần gì để ý như thế?

Cao Vỹ Quang rất muốn giải thích thay Địch Lệ Nhiệt Ba. Nhưng sau khi nhìn đến Thái tử biểu ca kiên định, hắn trầm mặc. Thái tử biểu ca căn bản chưa từng hiểu rõ Địch Lệ Nhiệt Ba, cho nên mới dễ dàng nhận định Địch Lệ Nhiệt Ba là người bụng đầy tâm cơ như vậy. Thế gian đều nói Tiểu Quận chúa Địch Vương phủ một lòng hướng về Thái tử điện hạ, nhưng là hắn thay Địch Lệ Nhiệt Ba cảm thấy không đáng. Thái tử biểu ca không nhìn thấy Địch Lệ Nhiệt Ba tốt, lại càng không biết quý trọng Địch Lệ Nhiệt Ba. Như vậy, Thái tử biểu ca cũng không xứng làm phu quân của Địch Lệ Nhiệt Ba, mà hắn lại không muốn Thái tử biểu ca hiểu quá mức thấu đáo.

"Vỹ Quang, sau này ít nhắc đến nàng trước mặt ta. Nếu không, ta sẽ tự tay đưa ngươi đến trước mặt Trương Mộng Oánh. " Không muốn lại nghe thấy bốn chữ Địch Lệ Nhiệt Ba, Trương Bân Bân không tiếc mang Trương Mộng Oánh mà Cao Vỹ Quang chỉ sợ không kịp tránh ra nói.

Nếu như nói vừa rồi Cao Vỹ Quang chỉ là nhất thời chần chờ, thì lúc này biến thành quyết tâm vĩnh viễn không sửa. Thái tử biểu ca, là huynh tự mình bỏ qua báu vật là Địch Lệ Nhiệt Ba, vậy thì không oán được ta.

Lời đồn đãi Tiểu Quận chúa Địch Vương phủ và Thái tử điện hạ sắp có chuyện tốt Lộc Hàm tự nhiên là sẽ không biết. Lúc này hắn đang bị ba ngọn núi lớn của Lộc gia chất vấn.

"Hàm tiểu tử, Tiểu Địch của cháu đâu?" Lộc gia nãi nãi đã sớm đem Địch Lệ Nhiệt Ba coi là người Lộc gia, chuyện đương nhiên thuộc về Lộc Hàm.

"Bà nội, ngài không thể bịa đặt như thế. Tổn hại đến danh dự của Địch tiểu thư." Lộc Hàm bất đắc dĩ nhìn về phái bà nội của mình. Tiểu Địch của hắn? Lộc Hàm ánh mắt sắc bén quét về phía Lộc Thất ở bên cạnh. Nhất định là Lộc Thất tên miệng rộng này nói cho bà nội.

Rụt rụt cổ, Lộc Thất tận lực đem thân thể của mình giấu ở sau lưng Lộc Bảo. Chủ tử không nên nhìn hắn như vậy a! hắn thật sự không phải cố ý. Chẳng qua là lúc bẩm báo với Lão thái thái về chuyện của Kiều Hân, nhất thời nhanh miệng đem Địch tiểu thư khai ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #bà#lữ