Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 114: Khai giảng

Phòng khách hỗn độn hệt như vừa bị đại pháo oanh tạc, nhìn thấy ghê người, cơ hồ không có nơi nào hoàn hảo.

Điền Nguyên Vũ ngồi ở bàn ăn, vị trí duy nhất vẫn còn hoàn hảo không chút tổn hao, nhàn nhã hưởng dụng bữa sáng, bên kia, Quyền Thuận Vinh mặt mũi bầm dập ngồi dưới đất, Điền Tiêu Thù khiếp đảm đang giúp anh xử lý miệng vết thương.

Hai người giao thủ, không ai sử dụng dị năng, chỉ dùng quyền đấm cước đá nên đều đánh thẳng lên da thịt. Điền Chí Huân vẫn còn giận, Quyền Thuận Vinh tự nhiên không dám thực sự động thủ với Điền Nguyên Vũ, mỗi lần nắm đấm sắp chạm vào người Điền Nguyên Vũ, Quyền Thuận Vinh lại chệch đi một chút, sượt sát qua bên người.

Mà thực lực của Điền Nguyên Vũ vốn không kém, ngay cả Kim Mẫn Khuê muốn chiếm lợi cũng khó, kết quả thế nào hiển nhiên quá rõ, Quyền Thuận Vinh bị hung hăng thu thập một trận.

"Mấy ngày nữa là khai giảng rồi, để anh đưa em đi." Điền Chí Huân từ phòng bếp bước ra, ngồi xuống đối diện Điền Nguyên Vũ.

"Ưm." Nuốt vào ngụm thức ăn cuối cùng, Điền Nguyên Vũ thản nhiên gật đầu.

"Có tính toán gì không?"

"Hảo hảo học tập, mỗi ngày phấn đấu tiến tới, tranh thủ tốt nghiệp sớm." Điền Nguyên Vũ nghĩ nghĩ, lại nói: "Mẫn Khuê nói chờ tôi tốt nghiệp rồi tới Bất Lạc tinh sẽ dạy tôi lái phi thuyền, học xong, sẽ tặng tôi một chiếc phi thuyền có đại pháo."

"Không cần cái gì cũng ỷ lại Kim thiếu tướng." Điền Chí Huân hơi nhíu mi: "Em đã trưởng thành rồi, có chuyện thì nên học cách tự gánh vác."

"Ừm, tôi sẽ." Điền Nguyên Vũ ăn uống no đủ, lười biếng tựa vào lưng ghế, mặt không biểu cảm hỏi Quyền Thuận Vinh: "Hai người chuẩn bị khi nào kết hôn?"

"Nhanh thôi!"

"Ai thèm kết hôn với anh ta! !"

Điền Chí Huân cùng Quyền Thuận Vinh cơ hồ mở miệng cùng một lúc, chẳng qua một cao hứng, một lại tức tới sùi bọt mép.

"Em không muốn gả cho tôi sao?" Quyền Thuận Vinh bật dậy, con ngươi đen láy nhìn về phía Điền Chí Huân, âm thanh bình tĩnh nhưng mơ hồ lộ ra chút bi thương.

"Tôi..." Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Quyền Thuận Vinh, lời cự tuyệt nghẹn lại trong cổ họng Điền Chí Huân, làm thế nào cũng không nói ra được.

"Anh ta rất lợi hại, để anh ta theo bên cạnh, đừng chạy loạn." Không có tâm tư quản hai người này dây dưa, Điền Nguyên Vũ hiếm có dịp đứng đắn căn dặn.

"Chuyện của tôi không liên quan tới anh ta." Điền Chí Huân thu dọn chén dĩa, xoay người đi vào phòng bếp.

Điền Chí Huân nghe không hiểu lời Điền Nguyên Vũ, nhưng Quyền Thuận Vinh mơ hồ nghe ra ý tứ trong đó, mày không khỏi nhíu lại: "Đã xảy ra chuyện gì sao?"

"Bảo vệ tốt anh cả." Không biết vì sao, từ lúc trở lại Lam tinh, cảm giác bất an trong lòng chẳng những không biến mất, ngược lại càng nghiêm trọng hơn, làm cậu cảm thấy có chút nôn nóng.

Nhìn ra nôn nóng cùng bất an rõ ràng không thể áp chế được của Điền Nguyên Vũ, Quyền Thuận Vinh không hỏi thêm nữa, chỉ nặng nề gật đầu: "Tôi một tấc cũng không rời."

"Heo." Ánh mắt Điền Nguyên Vũ phóng lên người Điền Tiêu Thù: "Sau khi khai giảng, ngoan ngoãn ở trong học viện, vô luận phát sinh chuyện gì cũng không được rời khỏi học viện một bước. Nếu sự tình không đúng, tôi sẽ cho người tới đón."

"Dạ." Tuy không hiểu ý tứ Điền Nguyên Vũ nhưng nhìn biểu tình nghiêm túc của anh hai, Điền Tiêu Thù vẫn ngoan ngoãn gật đầu.

"Thực nghiêm trọng sao?" Quyền Thuận Vinh nhíu mày. Nếu vừa nãy Quyền Thuận Vinh vẫn còn chút thờ ơ thì giờ phút này cả trái tim cũng căng thẳng.

"Không biết, nhưng hẳn là rất nhanh Lam tinh sẽ bắt đầu hỗn loạn." Chỉ cần mục tiêu là cậu, mà suy đoán kia không sai thì tình hình an ổn của Lam tinh sẽ không duy trì được bao lâu.

"Tin tức bên trong à?" Nghe thấy dính dáng tới cả Lam tinh, trái tim Quyền Thuận Vinh trầm xuống.

"... tóm lại, bảo vệ tốt anh cả." Tiểu thái tử, ngàn vạn lần đừng dồn mọi chuyện tới đường cùng, tôi không muốn xung đột với cậu.

Trong phòng bếp, Điền Chí Huân tựa vào tường, nghe hai người nói chuyện ngoài phòng khách, có chút trầm mặc nhìn trần nhà, nắm tay siết chặt đại biểu trong lòng anh lúc này không hề bình tĩnh.

Mấy ngày kế tiếp, Điền Nguyên Vũ lại trở về cuộc sống của loài heo. Mỗi ngày vui chơi giải trí, ngủ nghỉ, chơi game, tới tối lại cùng Kim Mẫn Khuê tình tình tứ tứ, cuộc sống thoải mái hạnh phúc kia thực làm Quyền Thuận Vinh ngày ngày đi theo mông dây dưa với Điền Chí Huân ghen tị khôn cùng.

Chính là, những ngày tốt đẹp sẽ có lúc chấm dứt. Thời gian nhàn nhã thật sự trôi qua quá nhanh, thoáng chốc, ngày khai giảng đã tới.

"Tôi có thể tự tới học viện." Trên xe huyền phù, Điền Nguyên Vũ ôm cánh tay, mặt than nhìn Điền Chí Huân ngồi ở vị trí người lái.

"Để anh đưa em đi khó tiếp nhận vậy sao?" Điền Chí Huân liếc mắt nhìn Điền Nguyên Vũ, tay lái hơi đảo một chút, suýt chút nữa làm Điền Nguyên Vũ rớt xuống đất.

"Anh hẳn nên đưa con heo kia đi."

"Tiêu Tiêu có Quyền Thuận Vinh đưa đi rồi, còn có, heo là cái gì?"

"Heo chính là con heo kia." Lười phí nước miếng với Điền Chí Huân, Điền Nguyên Vũ rõ ràng nhắm hai mắt lại, bắt đầu bổ giác. Tối qua cùng Kim Mẫn Khuê tán gẫu quá muộn, mãi tới tận nửa đêm mới thôi, hiện giờ chỉ cảm thấy hai mí mắt bắt đầu đánh nhau.

Hành trình mấy giờ đi xe, xe huyền phù đi tới trước cổng học viện quân sự Thanh Đế, vững vàng dừng lại.

"Dậy đi, tới rồi." Điền Chí Huân đi tới bên người Điền Nguyên Vũ, dùng chân đá đá cậu.

Điền Nguyên Vũ buồn ngủ mở mắt, hai chân lững thững theo Điền Chí Huân xuống xe.

"Điền thiếu!"

"Chào Điền thiếu!"

"Điền thiếu..."

...

Điền Nguyên Vũ chân trước vừa mới bước vào học viện, nhất thời xung quanh truyền tới tiếng chào hỏi không ngừng, những người lỡ nhịp không kịp chào thì vội vàng khom thắt lưng, vẻ mặt cung kính e ngại. Đối với việc này, những ngày ở Bất Lạc tinh Điền Nguyên Vũ đã sớm tập thành thói quen được chào hỏi, vì thế, không hề nâng mắt chút nào.

Nói ra thì vì sao chỉ qua một kì nghỉ mà thái độ của đám người này lại chuyển biến lớn như vậy, này phải nói tới chiếc phi hành khí cực kì xa hoa khí phách đã tới đón Điền Nguyên Vũ lần đó.

Trước kia trong mắt đám người trong học viện, Điền Nguyên Vũ là một kẻ cuồng chiến đấu thiên phú cực cao, thực lực cường đại, tính cách cường đại vô cùng huyết tinh. Chính là lần đó Quan Trạch tới đón người, mọi người liền nghĩ tới, trước kia bất luận Điền Nguyên Vũ làm sai gì thì vẫn luôn bình an vô sự vượt qua, mà phi hành khí kia vừa nhìn đã biết không thuộc về khu ba, nhất thời, tất cả mọi người đều cho rằng Điền Nguyên Vũ kì thực là một vị quý tộc có bối cảnh rất lớn.

Này cũng là nguyên nhân vì sao thái độ bọn họ chuyển biến lớn như vậy, đối với quý tộc, người bình thường luôn ôm tâm trạng kính sợ cùng lấy lòng.

Điền Chí Huân nhìn người không biết đã là thứ mấy tiến tới chào hỏi, có chút đau đầu xoa xoa mi gian.

"Sao lại thế này?"

"Không biết." Sạch sẽ lưu loát phun ra hai chữ.

"Không biết? Bọn họ như vậy mà em không biết?" Điền Chí Huân túm lấy áo Điền Nguyên Vũ, hận không thể rót một ly nước vào đầu cậu súc rửa một phen.

"Em nói thật đi, có phải ở học viện đánh nhau, bắt nạt người không hả?"

"..." Điền Nguyên Vũ ngẩng đầu, đầu óc đảo một vòng, hình như có đánh vài lần đi?

Thấy Điền Nguyên Vũ không nói lời nào, Điền Chí Huân tự cho là đoán đúng nhất thời cảm thấy đầu càng đau hơn.

"Khô Mộc đại nhân!" Một tiếng gọi to, Phu Thắng Khoan lắc lắc thân mình chạy tới.

"Khô Mộc đại nhân, cậu tới rồi?" Phu Thắng Khoan nhếch miệng cười, gương mặt nhỏ nhắn mũm mĩm, ánh mắt híp lại thành một cái khe, thoạt nhìn đặc biệt đáng yêu.

"Này! Cậu chậm thật đấy! Chờ cậu cả buổi! !" Khuynh Y khoanh tay đi tới, hừ lạnh một tiếng, khó chịu nói.

"Rốt cuộc cũng tới rồi, chúng ta còn tưởng cậu lại định cúp khóa." Phong Thanh Dương ôm cổ Lam Kỳ chậm rì rì đi tới.

"Khô Mộc đại nhân." Lam Kỳ mỉm cười, ôn tồn ân cần hỏi.

Điền Nguyên Vũ nhấc ánh mắt, thản nhiên nhìn lướt qua mấy người. Phu Thắng Khoan vui sướng, Khuynh Y mất tự nhiên, Phong Thanh Dương sang sảng, Lam Kỳ ôn hòa, nhưng ánh mắt đều thực trong suốt, không hề có chút khách sáo. Đáy mắt Điền Nguyên Vũ xẹt qua một tia u ám, tản đi chút khí lạnh.

"Điền Chí Huân, anh tôi." Điền Nguyên Vũ hất cằm, ý bảo Điền Chí Huân ở bên người.

"Chào anh!" Phong Thanh Dương chào đầu tiên, cái đầu đỏ rực, mỉm cười thực đường hoàng.

"Chào anh!"

"Anh Điền!"

...

Đám người lần lượt chào hỏi, Điền Chí Huân lẳng lặng liếc mắt từng người, khóe miệng khẽ cong lên, hơi vuốt cằm.

"Chào các em, Nguyên Vũ ở học viện phải làm phiền mọi người chiếu cố."

"Sẽ không! Sẽ không!" Phu Thắng Khoan cuống cuồng quơ tay: "Là tụi em luôn làm phiền Khô Mộc đại nhân, cậu ấy luôn chiếu cố tụi em."

"Khô Mộc đại nhân?" Điền Chí Huân nghi hoặc.

"Biệt hiệu lúc huấn luyện." Trước lúc Phu Thắng Khoan mở miệng, Điền Nguyên Vũ đã đánh gảy, nhàn nhạt giải thích.

"Khô Mộc, tụi này đang định đi ăn cơm, cậu cũng đi cùng đi." Kỳ thật Lam Kỳ vốn định nói là uống rượu, nhưng thấy Điền Chí Huân vẫn còn đứng đó, liền thông minh sửa miệng.

"Ăn cơm?" Phu Thắng Khoan sửng sốt, vừa định nói thêm gì đó thì bị Phong Thanh Dương ở bên cạnh kẹp cổ.

"Đúng vậy, đúng vậy! Khô Mộc, chỉ còn mỗi cậu thôi, cả đám đều đang chờ cậu."

"Nếu không phải vì chờ cậu thì đã đi từ sớm rồi, đừng từ chối nhé." Khuynh Y chặn luôn đường lui.

Điền Nguyên Vũ liếc mắt nhìn đám người, từ từ ngẩng đầu, ngốc ngốc nhìn lên đỉnh đầu rồi cúi xuống nói một tiếng: "Tốt."

"A?" Cả đám đều ngây ngẩn, xoay mặt nhìn nhau, này là, đồng ý rồi?

"Thật tốt quá!" Vốn tưởng còn phải phí võ mồm một phen.

"Anh cả, anh đi chung luôn không?" Phong Thanh Dương cười nói.

Nhìn ra đám nhỏ khách khí, Điền Chí Huân cũng không nguyện ý phá hủy bầu không khí, mỉm cười lắc đầu: "Không cần, mấy em chơi vui."

Đám nhỏ này tuy tính tình hơi cổ quái một chút, nhưng không thể nghi ngờ là rất thật tâm, đối với chuyện Điền Nguyên Vũ có thể kết giao bằng hữu, Điền Chí Huân thực cao hứng.

"Cẩn thận một chút, nhớ về sớm, mai còn phải đi học." Lúc gần đi, Điền Chí Huân đưa thẻ tinh tạp cho Điền Nguyên Vũ, dặn dò.

"Biết rồi~ ~ anh! ! !" Cả đám đồng loạt rống lên, làm Điền Chí Huân nhìn mà có chút dở khóc dở cười.

Điền Chí Huân dần dần đi xa, Phong Thanh Dương lập tức lủi đi."

"Mau mau lên! Bằng không sẽ không tìm được chỗ đâu."

"Khô Mộc đại nhân, đi mau!" Phu Thắng Khoan cười hì hì kéo cánh tay Điền Nguyên Vũ, trước mặt Điền Nguyên Vũ mà không chút sợ hãi làm càn như vậy cũng chỉ có mỗi Phu Thắng Khoan.

Nhìn mấy người líu ríu hi ha cười đùa, Điền Nguyên Vũ ngốc ngốc tùy ý Phu Thắng Khoan lôi kéo, nhưng sâu trong con ngươi mơ hồ lộ ra một tia thả lỏng.

"Khô Mộc đại nhân, mau lên! Bằng không sẽ muộn mất. Thanh Dương đặt chỗ rồi, tới trễ sẽ bị hủy! ! !"

"... ừm."



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com