Chương 116: Bá Khí Trắc Lậu
Nhìn mấy người đang đi tới gần mình, Điền Nguyên Vũ tắt quang não, một tay chống quầy bar, lảo đảo đứng dậy, dùng sức lắc đầu, cố làm đầu óc mình thanh tỉnh.
"Tiểu mỹ nhân, một người sao? Có muốn các anh đây ngồi chung không?" Một người tiến tới, ánh mắt thèm muốn nhìn gương mặt nhỏ nhắn đỏ ửng của Điền Nguyên Vũ, trong lòng bắt đầu tưởng tượng bộ dáng phong tình của mỹ nhân lúc ở dưới thân mình.
"Khô Mộc! !" Một tiếng thét kinh hãi, Phong Thanh Dương đẩy đám người vọt tới, chắn trước mặt Điền Nguyên Vũ, vẻ mặt cảnh giác nhìn ba người đối diện.
"Khô Mộc!"
"Khô Mộc! !"
Khuynh Y cùng Lam Kỳ lúc này cũng tìm tới, nhanh chóng chạy tới.
"Các người tới rồi?" Điền Nguyên Vũ híp mắt, ngón tay xoa xoa huyệt thái dương, nhàn nhạt mở miệng.
"Tôi nói cậu rốt cuộc uống bao nhiêu rượu rồi hả?" Phong Thanh Dương liếc mắt nhìn đống hỗn độn trên quầy bar, nhịn không được muốn che mặt.
"Ngô, uống ngon lắm." Điền Nguyên Vũ chậc lưỡi, giống như đang tìm lại chút dư vị. Chưa từng thấy qua bộ dáng này của Điền Nguyên Vũ, ba người có chút choáng váng.
"U, lại thêm ba em, xem bộ dáng, hẳn chim non chưa nếm trải chuyện đời đi?" Ba kẻ kia nhìn đám Khuynh Y, cười to. Ánh mắt lòe lòe tỏa sáng đánh giá từ trên xuống dưới, ý tứ trong đó khỏi cần nói cũng biết.
"Phi!" Khuynh Y phun một ngụm, lửa giận phừng phừng trừng đám người, ghê tởm dâng trào trong lòng làm cô hận không thể làm thịt bọn họ: "Một đám biến thái, mau cút đi, có tin bản tiểu thư móc mắt tụi bây ra không hả?"
"Tính tình nóng nảy thật, bất quá, anh đây thích."
"Ha ha ha..."
"Mi!" Khuynh Y vừa tức vừa giận, nhịn không được muốn động thủ nhưng bị Lam Kỳ giữ chặt.
"Ồn muốn chết." Điền Nguyên Vũ đỡ cái đầu nặng nề đẩy Khuynh Y ra, lảo đảo bước tới. Khuynh Y lo lắng muốn đỡ nhưng lại bị Điền Nguyên Vũ đẩy ra.
"Tiểu mỹ nhân, đi thôi, anh đây cam đoan sẽ không làm em đau đâu." Một kẻ nuốt nuốt nước miếng, nhịn không được muốn đưa tay tới sờ mặt Điền Nguyên Vũ.
Ngay lúc bàn tay bẩn thỉu kia sắp chạm vào, Điền Nguyên Vũ vốn đang mơ màng đột nhiên ngẩng đầu lên, con ngươi đen đáy tràn đầy sát khí làm người ta rợn gai ốc.
Băng sương bàn bạc lan tỏa vây quanh quanh tay Điền Nguyên Vũ, đánh úp tới bàn tay bẩn thỉu kia, người nọ còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy tay mình theo tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy bắt đầu vỡ ra, sau đó rớt xuống đất.
Điền Nguyên Vũ vung quyền, đánh người nọ ngã nhào xuống đất, nhất thời chỉ nghe 'răng rắc' một tiếng, nửa gương mặt thoáng cái biến dị. Đám người xung quanh muốn kêu lên nhưng sợ tới không phát ra tiếng, Điền Nguyên Vũ một cước đá thẳng vào bụng người nọ, đá văng ra xa mấy mét, đập vào bàn, sống chết không rõ.
Điền Nguyên Vũ nâng mắt, liếc nhìn hai kẻ còn lại, bóng người chợt lóe, đám Khuynh Y thậm chí còn chưa kịp nhìn rõ chuyện gì xảy ra thì xoạt xoạt hai tiếng thấy hai kẻ kia ngã xuống đất, gào thét thảm thiết.
Đám Khuynh Y xoay mặt nhìn nhau, thấy được cảm xúc kinh ngạc trong mắt đối phương, động tác nhanh như vậy, bọn họ ngay cả nhìn cũng nhìn không kịp, cậu ta, mạnh cỡ nào?
Động tĩnh bên này kinh động những người khác trong quán, nhất thời tất cả đều dừng động tác nhìn qua.
Điền Nguyên Vũ phất tay, băng sương trên tay tản đi, cúi đầu lảo đảo đi tới quầy bar.
"Sao lại thế này!" Một nam nhân mặc tây trang xám đi tới, nhìn ba người thiếu tay nằm dưới đất thì khẽ nhíu mày.
"Anh Kình! Cứu mạng! !" Một kẻ đang gào thảm thiết muốn túm ống quần nam nhân vừa tới, bất quá bị tránh đi: "Anh Kình, thằng, thằng quỷ kia gây chuyện! ! Không nói hợp lời liền động thủ, mau bắt lại, giết nó đi! !"
Nam nhân ngẩng đầu nhìn về phía đám Khuynh Y, đám Khuynh Y lại chuyển ánh mắt dò hỏi về phía Điền Nguyên Vũ, đối mặt với đủ loại ánh mắt của mọi người, Điền Nguyên Vũ vẫn như cũ dựa vào quầy bar, lắc lư ly rượu trong tay.
"Xin chào, tôi là người phụ trách nơi này, xin hỏi, cậu có thể cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì được không?" Nhìn ra đám người này do Điền Nguyên Vũ đứng đầu, nam nhân tiến tới lịch sự gật đầu, mở miệng hỏi. Nam nhân này dù sao cũng không ngu ngốc như ba kẻ nằm dưới đất, áp lực vô hình trên người Điền Nguyên Vũ làm anh hiểu, người trẻ tuổi này không thể chọc.
Đối với vấn đề của nam nhân, Điền Nguyên Vũ thậm chí không nhấc đầu lên, chỉ ngốc ngốc gẩy gẩy trái cây đo đỏ trong ly, cầm nó lên bỏ vào miệng.
Lam Kỳ vội ho một tiếng, bước tới hai bước: "Là bọn họ khiêu khích trước. Bọn họ coi trọng bạn tụi tôi, chẳng những nói năng lỗ mãng mà còn động tay động chân. Nếu không tin thì anh cứ kiểm tra thiết bị giám sát, tôi nghĩ hẳn có thể chứng minh lời nói của tôi."
Sắc mặt nam nhân nọ trầm xuống, lạnh lùng nhìn lướt qua hai người vẫn còn ý thức nằm trên đất: "Là vậy à?"
"Này..." Hai người đảo loạn ánh mắt có chút trốn tránh.
"Đem quẳng bọn họ ra ngoài cho tôi! Về sau không được phép bước vào Mê Dạ." Ở Mê Dạ, tuy có thể nói là quá phóng khoáng, nhưng đều là đôi bên tình nguyện, chỉ cần không đồng ý thì tuyệt đối không thể cưỡng ép. Này cũng là nguyên nhân vì sao Mê Dạ được hoan nghênh như vậy.
"Thật sự có lỗi, đêm nay là lỗi của chúng tôi." Nam nhân xoay người, hơi cúi người với Điền Nguyên Vũ, cung kính nói: "Vì bồi thường, hết thảy phí dụng của ngài đêm nay đều được miễn."
Nam nhân cung kính như vậy làm đám người xung quanh có chút kinh ngạc, trong lòng bắt đầu cân nhắc thân phận Điền Nguyên Vũ.
Ánh mắt Điền Nguyên Vũ rốt cuộc cũng nâng lên, nhìn nam nhân trước mặt, Điền Nguyên Vũ tính toán số 'nước trái cây' mình uống nãy giờ, trong lòng nhất thời vui sướng.
"Khô Mộc, không thể uống nữa." Lam Kỳ tiến tới hai bước, ngăn cản Điền Nguyên Vũ lại định cầm ly rượu lên, nhíu mày nói.
"Tôi..." Điền Nguyên Vũ vừa định mở miệng thì chỉ nghe thấy một tiếng nổ, cửa vào quán bar nổ tung, một đám đặc công trang bị hoàn mỹ ùa vào, quán bar nhất thời loạn cả lên, một mảnh huyên náo làm người ta đau cả đầu.
"Không được nhúc nhích! Đứng im tại chỗ!" Một tiếng quát lớn, trăm họng súng đồng loạt chỉa về hướng mọi người, rất nhanh đã khống chế hiện trường.
"Khô Mộc, này là, làm sao vậy?" Phong Thanh Dương nhìn hết thảy phát sinh trong nháy mắt, có chút lấy lại tinh thần, ngơ ngác nói.
Nam nhân tự xưng là người phụ trách kia cũng trợn mắt há hốc, đầu óc có chút choáng váng. Tốc độ này, trang bị này, trận thế này, căn bản người khu ba không thể có được, không phải là khu hai chứ?
Điền Nguyên Vũ thản nhiên liếc mắt thì thấy sơ sơ độ mấy trăm người mặc quân phục trang bị võ trang hạng nặng, đặt ly rượu bị Lam Kỳ đoạt lấy xuống, lảo đảo đứng lên, đờ đẫn bước qua.
"Khô Mộc..." Thấy Điền Nguyên Vũ muốn ra ngoài, Khuynh Y có chút nóng nảy, đưa tay muốn kéo lại, chính là giây típ theo đã cứng người đứng tại chỗ.
"Chào Điền thiếu!" Cả trăm người đồng loạt hướng về phía Điền Nguyên Vũ cúi chào.
"Tôi nói này Nguyên Vũ, nhóc đúng là gan trời mà! A?" Kim Minh Hạo vác một thân hào khí xung thiên tiến vào, giọng nói có chút bất lực.
"Nơi này mà nhóc cũng dám tới! Nhóc có biết đây là đâu không hả?" Kim Minh Hạo đi tới bên người Điền Nguyên Vũ, đưa tay búng búng trán cậu, buồn bực nói: "Ông đây đang ngủ ngon thì bị nhóc thối kia truyền lệnh khẩn đánh thức, lập tức tức chộp lấy một chiếc phi thuyền của lão quỷ từ Kim gia vọt ra, nhóc không thể ngoan ngoãn chút được à! ! Có biết nhóc thối kia bị nhóc dọa thành dạng gì không hả?"
'Kim gia! !' Nghe thấy hai chữ này, cả đám người nhất thời cảm thấy mờ mịt. Kim gia? Kim gia nào? Không phải là cái nhà ở khu một kia đi...
'Rắc!' Gai băng nhanh chóng hình thành trong tay, Điền Nguyên Vũ lạnh lùng liếc mắt nhìn Kim Minh Hạo. Bị nhìn chằm chằm tới phát run, Kim Minh Hạo vội vàng lùi ra khỏi phạm vi tầm tay Điền Nguyên Vũ, lùi lùi lùi.
"Đừng giận mà, tôi cách xa nhóc một chút là được rồi." Kim Minh Hạo giơ tay đầu hàng, khóe miệng cong lên thành nụ cười cứng ngắc.
"Tôi chỉ tới uống rượu thôi, khẩn trương cái gì." Điền Nguyên Vũ đỡ cái đầu choáng váng, đưa tay đặt lên vai một đặc công, làm dọa người nọ nháy mắt căng cứng thân mình.
"Tôi khẩn trương? Tôi khẩn trương cái gì?" Kim Minh Hạo hừ lạnh: "Nhóc vẫn là nhanh nhanh gọi cho nhóc thối Mẫn Khuê thì hơn, chắc hiện giờ nó gấp tới phát điên rồi ấy."
Điền Nguyên Vũ dùng sức lắc lắc đầu, lảo đảo đi tới chỗ Kim Minh Hạo.
"Ai ai! Cẩn thận chút!" Bị Điền Nguyên Vũ lắc lư đến chóng cả mặt, Kim Minh Hạo vội tiến tới đỡ. Điền Nguyên Vũ chỉ thấy dạ dày nhộn nhạo, nhất thời khó chịu khom lưng: "Sao vậy?"
"Không có việc gì."
"Lúc tới đây lão quỷ có bảo tôi truyền lời, hỏi xem lúc nào nhóc có thời gian thì về nhà một chuyến, lão quỷ có chuyện muốn gặp nhóc." Nhớ tới ánh mắt kì quái của Kim Trọng khi đó, Kim Minh Hạo cảm thấy thực nghi hoặc.
"Lão quỷ là ai?" Điền Nguyên Vũ mơ mơ màng màng nhìn Kim Minh Hạo, biểu tình ngơ ngác đáng yêu tới mức làm Kim Minh Hạo muốn phun máu mũi, nếu không phải e ngại sức chiến đấu biến thái của Điền Nguyên Vũ, cô đã sớm nhào qua xoa xoa véo véo một trận.
"Ông nội."
"Ưm, hai ngày nữa." Đầu óc Điền Nguyên Vũ thanh tỉnh lại một chút, nghĩ tới hẳn là Kim Mẫn Khuê đã nói chuyện kia với Kim Tuyệt.
"Đi thôi! Tôi đưa nhóc về trường. Còn có, túm cái đám rùa đen con mẹ nó dám khi dễ Nguyên Vũ nhà ta về, tống vào ngục giam! !" Kim Minh Hạo vung tay, bá khí phóng xuất.
"Không cần." Điền Nguyên Vũ lãnh tĩnh lắc đầu: "Đã thu thập rồi."
Theo tầm mắt Điền Nguyên Vũ nhìn qua, Kim Minh Hạo liền thấy ba người đã sớm chết ngất trên mặt đất, hừ lạnh một tiếng.
"Trói lại kéo đi!"
"Vâng! !"
"Đi cùng không?" Điền Nguyên Vũ quay đầu lại, mặt không biểu cảm ngơ ngác nhìn về phía nhóm Khuynh Y.
"Không cần! !" Cả ba đồng loạt lắc đầu.
"Đi thôi! Ề à gì nữa." Kim Minh Hạo bĩu môi, đỡ Điền Nguyên Vũ ra khỏi quán bar.
Một đặc công đi tới bên cạnh người phụ trách, lạnh giọng mở miệng: "Phí dụng của Điền thiếu bao nhiêu?"
"Ách..." Nam nhân sửng sốt, đợi đến lúc hồi phục tinh thần thì không ngừng xua tay: "Không, không cần! Cậu... Điền, Điền thiếu ở đây bị kinh hách, số phí dụng kia xem như bồi thường."
"Nhìn kĩ chưa, sau này nếu Điền thiếu lại tới, lập tức... đóng cửa cho ông." Nghĩ tới vị kia trong nhà Điền Nguyên Vũ, vốn định nói là tiếp đón chu đáo lập tức sửa lại.
"Vâng! Vâng! !"
"Rút! !"
"Vâng! !"
Nhìn nhóm quân sĩ đặc công rút lui chỉnh tề, nam nhân lau mồ hôi lạnh, hai bắp đùi vẫn còn run run.
'May mắn! May mắn nhìn ra Điền Nguyên Vũ không tầm thường, cũng may là phóng thấp tư thái, bằng không, chỉ sợ Mê Dạ đã bị san bằng rồi.'
"Ai, Phu Thắng Khoan đâu rồi?" Phong Thanh Dương hồi phục tinh thần, đột nhiên nhớ ra hình như còn thiếu một người, nhất thời có chút kinh hãi.
"Ách? Cậu ta không đi theo à?" Lam Kỳ sửng sốt.
"Tôi cùng cậu ta đi được nửa đường thì bị lạc nhau."
"Các vị có cần giúp gì không?" Nam nhân đi tới trước mặt Khuynh Y, cung kính nói.
"Chúng ta còn một người bạn nữa, cậu ta..."
"Khuynh Y, đừng tìm nữa." Phong Thanh Dương nhìn quang não trên tay, thở phào một hơi, quơ quơ tay.
Khuynh Y mở quang não, liền thấy có một tin nhắn chưa đọc, là của Phu Thắng Khoan: "Mình về nhà rồi, không cần tìm mình đâu."
"Phu Thắng Khoan này thật là! Ngày mai về trường nhất định phải thu thập cậu ta!"
"Không có việc gì thì tốt rồi, đi thôi."
...
Trong một gian phòng xa hoa, Phu Thắng Khoan thân mình trơn bóng nằm trên giường lớn sang trọng, gương mặt nhỏ nhắn nghẹn tới đỏ bừng, oa oa khóc lớn.
Một nam nhân dung mạo tuấn lãng khẽ nháy ánh mắt hồ ly yêu nghiệt, khóe miệng lộ ra ý cười, đặt quang não của Phu Thắng Khoan qua một bên, đè áp tới.
"Em trai à, anh tiếp tục chơi trò chơi với em nào."
"Không cần! Tôi không cần chơi trò chơi! ! ! Tôi muốn về nhà! !"
"Nơi này chính là nhà em."
"Không phải! ! Không phải! ! Cái đồ lưu manh này, đồ biến thái! ! Buông ra! !"
"Ha hả... em thật đáng yêu quá đi."
"Một chút cũng không đáng yêu, cái đồ biến thái này... A a! Không cần! ! !"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com