Chương 139: Thôi Hàn Suất bị nhiễm
"Không tới hai ngày!" Kim Trọng nhìn tư liệu truyền về, phẫn nộ ném lên bàn, lửa giận ngập trời: "Không tới hai ngày, cả Lam tinh thế nhưng thất thủ hết hai phần ba! ! Cái đám bình thường luôn tỏ vẻ ta đây đâu, giờ đang ở đâu? Làm ăn cái kiểu gì vậy hả? Qua hai ngày nữa có phải sẽ đưa tay tay dâng cả Lam tinh cho người ta không hả! ?"
"Cha, hiện giờ không phải lúc tức giận, Kim Tuyệt trầm giọng mở miệng: "Chúng ta phải triển khai cứu viện thị dân, nếu không, bi kịch ba ngàn năm trước sẽ một lần nữa trình diễn."
Kim Trọng chống tay lên bàn, bởi vì phẫn nộ mà có chút thở gấp. Lời Kim Tuyệt làm ông khôi phục chút lý trí, nhưng nắm tay vẫn siết chặt nhìn tư liệu ghi lại con số thương vong bi thống của nhân loại.
"Bên Mẫn Khuê vẫn không liên lạc được sao?"
"Vâng!"
Kim Trọng trầm mặc hồi lâu, ngẩng đầu nhìn về phía Kim Minh Hạo hiếm khi nghiêm nghị đứng bên kia: "Minh Hạo, hiện giờ tôi ra một mệnh lệnh cho con."
"Tôi cho con mười chiếc phi thuyền chiến đấu, con lập tức mang theo một đội người cấp tốc chạy tới khu ba, phải mang Nguyên Vũ về đây."
"Nguyên Vũ?" Kim Tuyệt sửng sốt, Kim Minh Hạo cũng có chút ngạc nhiên: "Hiện giờ không phải nên gọi thằng nhóc Mẫn Khuê mới đúng sao? Nguyên Vũ quả thực rất mạnh, nhưng vẫn không phải đối thủ của Mẫn Khuê? Hơn nữa hiện giờ nó còn đang có thai."
"Hiện giờ nhân loại gặp đại họa, đảo mắt chỉ mới hai ngày, Lam tinh đã thất thủ hai phần ba, nếu cứ tiếp tục tình hình này, nhân loại chỉ sợ phải lặp lại bi kịch ba ngàn năm trước, bị ép rời khỏi Lam tinh, một lần nữa phiêu đãng trong vũ trụ." Kim Trọng siết chặt nắm tay, âm thanh áp lực: "Tôi tuyệt đối không cho phép phát sinh chuyện này, Lam tinh, tuyệt đối không thể thất thủ."
"Lão quỷ..."
"Minh Hạo, chuyện Nguyên Vũ rất phức tạp, hiện giờ không có thời gian nói rõ." Kim Trọng ngẩng đầu nhìn về phía Kim Minh Hạo, nghiêm nghị: "Tóm lại, phải hộ tống nguyên Vũ bình an trở về, cho dù, cái giá là sinh mệnh của con."
"..." Kim Minh Hạo.
"Nguyên Vũ, có lẽ nó là hi vọng duy nhất trong cuộc chiến này." Kim Trọng ngẩng đầu, lớn tiếng nói.
...
'Ầm!' Một bóng dáng màu đen đá bay một con tang thi, bàn tay thon dài đặt trên mặt đất, lôi điện màu tím cuồn cuộn lan ra xung quanh, mấy trăm tang thi nháy mắt cháy xém.
"Thôi Hàn Suất!" Một tiếng hét kinh hãi, Phu Thắng Khoan từ trong cơn khiếp sợ tỉnh táo lại, vội vàng lao qua, đỡ lấy thân thể ngã rạp xuống của Thôi Hàn Suất.
"Thắng Khoan, em còn chưa chạy trốn sao?" Thôi Hàn Suất ngã vào người Phu Thắng Khoan, có chút bất đắc dĩ nhếch cao khóe môi cứng ngắc.
"Anh, anh thế nào?" Phu Thắng Khoan thất kinh nhìn Thôi Hàn Suất, hai bàn tay không biết đặt ở đâu.
"Thắng Khoan, xem ra lần này, anh thật sự không nhốt được em." Thôi Hàn Suất nhắm mắt lại, giọng nói tràn ngập bất đắc dĩ.
"Cái gì?" Phu Thắng Khoan sửng sốt, tựa hồ nhận ra gì đó, Phu Thắng Khoan vươn tay cầm lấy tay Thôi Hàn Suất, máu tươi nhiễm đầy bàn tay đâm ánh mắt Phu Thắng Khoan đau đớn.
"Này là..." Phu Thắng Khoan ngơ ngác nhìn tay mình, đầu óc có chút trống rỗng.
"Đừng nhìn." Thôi Hàn Suất đè đầu Phu Thắng Khoan đang định ngẩng lên, để cậu áp lên vai mình.
"Anh, anh bị cắn?" Phu Thắng Khoan run run nói.
Thôi Hàn Suất nhếch nhếch khóe miệng, chậm rãi buông tay: "Thắng Khoan, em đi đi."
"Không!" Phu Thắng Khoan sửng sốt nửa ngày, đột nhiên phát ra một tiếng kêu chói tai: "Anh nói cho tôi biết, nói cho tôi biết anh không phải bị đám quái vật kia làm bị thương, chỉ là không cẩn thận bị trầy thôi! Anh nói cho tôi biết đi! !"
"Thắng Khoan." Thôi Hàn Suất gian nan chống đỡ thân thể, nhìn gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Phu Thắng Khoan, đầu ngón tay lạnh lẽo chậm rãi lướt qua đôi mắt làm mình vẫn không nỡ xa rời: "Em cũng thấy nếu bị đám quái vật kia cắn sẽ biến thành bộ dáng gì mà, đi đi, tìm người bạn lúc trước đã từng cứu em, cậu ta có thể bảo vệ em."
"Thôi Hàn Suất..."
"Không phải em vẫn luôn muốn thoát khỏi anh sao? Thắng Khoan, anh buông tha em." Thôi Hàn Suất lắc đầu, nhắm mắt lại không nhìn mặt Phu Thắng Khoan, xoay người, lảo đảo đi ra ngoài cửa.
Nhìn bóng dáng suy yếu vô lực của Thôi Hàn Suất, Phu Thắng Khoan trầm mặc hồi lâu, đột nhiên xông tới ôm lấy Thôi Hàn Suất, oa oa khóc lớn: "Tôi không cần! ! Anh bảo tôi đi, tôi dựa vào cái gì phải nghe lời anh chứ! !"
Nhìn bàn tay nhỏ bé mũm mĩm trên eo mình, Thôi Hàn Suất nhếch khóe miệng: "Thắng Khoan, em, không phải đã yêu anh rồi đi?"
"Đừng có hòng!" Phu Thắng Khoan lau nước mắt, xoay người đi tới trước mặt Thôi Hàn Suất, túm lấy cánh tay đã tím tái của anh không chịu buông: "Vậy còn anh? Vì cái gì lại tới tìm tôi? Lại vì cái gì phải cứu tôi?"
"A..." Thôi Hàn Suất cười nhẹ, đôi mắt hồ ly trước sau vẫn xinh đẹp như vậy: "Thắng Khoan chính là ta dưỡng, làm chủ nhân, để thú cưng của mình bị thương thì đúng là mất mặt."
"Anh..." Phu Thắng Khoan trừng mắt.
"Thắng Khoan." Thôi Hàn Suất cúi người, ngón tay lướt qua khóe môi Phu Thắng Khoan. Muốn cúi người hôn xuống, chính là nhớ ra vết thương của mình, nhất thời ngừng lại. Anh, hiện giờ đã bị nhiễm.
"Thắng Khoan, em là của anh."
Phu Thắng Khoan mím môi, cắn răng nói: "Vậy đừng chết, bằng không tôi sẽ tìm một người còn dễ nhìn hơn anh kết hôn, sau đó sinh Tiểu Thắng Khoan."
Thôi Hàn Suất bật cười, nhưng ánh mắt lại lạnh như băng: "Nếu em dám làm thế, Thắng Khoan, anh có thành quỷ cũng không tha cho em."
Virus đã bắt đầu xâm nhập thân thể, ánh mắt Thôi Hàn Suất bắt đầu mơ hồ, một luồng sức mạnh cực nóng len lỏi trong cơ thể, xé toạc lí trí anh.
"Đi mau!" Cảm giác chính mình sắp biến dị, Thôi Hàn Suất biến sắc, đột ngột đẩy Phu Thắng Khoan, phẫn nộ rống lên: "Cút! !"
Bị Thôi Hàn Suất hất ngã xuống đất, Phu Thắng Khoan đau đớn ôm cánh tay. Thôi Hàn Suất hiện giờ đã quỳ rạp xuống đất, mạch máu nổi đầy khắp cơ thể, hiện ra màu đen đáng sợ. Thôi Hàn Suất thống khổ cuộn người, ánh mắt bắt đầu lộ ra màu huyết sắc.
"Em còn thất thần cái gì! Mau cút đi! !" Thôi Hàn Suất hướng Phu Thắng Khoan rống giận. Lý trí đã bắt đầu mơ hồ, nhìn Phu Thắng Khoan trước mắt, Thôi Hàn Suất rõ ràng cảm giác được xúc động muốn lao tới cắn xé.
"Thắng... Thắng Khoan." Thôi Hàn Suất hít thở nặng nề, vô lực nhìn Phu Thắng Khoan khàn khàn gọi, đau đớn trong cơ thể làm anh không còn bao nhiêu sức lực.
"Thắng Khoan, coi như anh xin em, cầu xin em, mau chạy đi! Mau đi..."
"Không! !" Phu Thắng Khoan đột nhiên kêu lên một tiếng thê lương, bổ nhào tới, ôm chặt lấy Thôi Hàn Suất, lớn tiếng khóc.
"Tôi không đi! Có chết cũng không đi! ! Anh không phải nói sẽ dưỡng tôi sao? Anh không phải nói tôi là của anh sao? Anh mất rồi, có người khi dễ tôi, ai tới bảo hộ tôi! ?"
Ngu ngốc! !
Thôi Hàn Suất thầm cười khổ. Thôi Hàn Suất anh từ khi ra đời tới nay, tung hoành mấy chục năm, thế lực bao trùm cả khu ngầm, ai nghe thấy tên anh mà không sợ mất mật? Ngay cả quân đội phái người tới thanh trừng, anh cũng không chút biến sắc cùng bọn họ chém giết.
Người ngoài đều nói Thôi Hàn Suất anh là kẻ điên, kẻ điên không muốn sống.
Chính là, hiện giờ kẻ điên như anh lại thua trong tay một nhóc con, lại còn là vạn kiếp bất phục.
Ý thức trong đầu dần dần biến mất, Thôi Hàn Suất nhìn cần cổ gần ngay trước mắt, hương vị ngọt ngào quẩn quanh bên mũi, thật lâu không tiêu tan.
Thật lâu sau, tia thanh tỉnh cuối cùng trong đáy mắt Thôi Hàn Suất cũng biến mất, đôi tay tím tái bén ngọn đột nhiên túm lấy thân thể Phu Thắng Khoan, đè ép xuống, há miệng, muốn cắn tới phần cổ trắng như tuyết của đối phương.
"Thôi Hàn Suất! ! !"
...
Trong cửa hàng, mọi người vốn đang cuộn mình trong góc phòng đứng lên, thần sắc vui sướng nhìn Kim Mẫn Khuê, ánh mắt mang theo chờ mong.
"Kim thiếu tướng! Ngài, ngài tới cứu chúng ta sao?" Đám người siết chặt tay, kích động mở miệng.
"Không phải!" Trước lúc Kim Mẫn Khuê mở miệng, Điền Nguyên Vũ đã lạnh lùng đánh gãy đám người đang muốn nói lại thôi.
"Mày là ai! Chúng ta đang nói chuyện với thiếu tướng, mày tính là cái gì?" Nữ nhân béo kia trào phúng nhìn Điền Nguyên Vũ, âm thanh bén nhọn.
Sắc mặt Kim Mẫn Khuê nháy mắt trầm xuống, Khuynh Y tiến lên hai bước chắn trước mặt Điền Nguyên Vũ, cười lạnh: "Cậu ấy là bạn đời hợp pháp của Kim thiếu tướng, Điền thiếu!"
Bạn đời hợp pháp?
Mọi người đều kinh ngạc. Bọn họ nghe nói thiếu tướng có một vị bạn đời, sức chiến đấu cường đại, tính tình thô bạo, dị năng thiên phú dị bẩm, hơn nữa, lại còn là người tự nhiên.
Chính là...
Nhìn Điền Nguyên Vũ 'yếu ớt không chịu nổi' vùi vào lòng Kim Mẫn Khuê, nhất thời ánh mắt mọi người đều nổi lên nghi ngờ.
"Kim Mẫn Khuê mới đó không lâu đã bị cách chức, hiện giờ đã không còn là quân nhân mà giống như các người, chỉ là công dân bình thường." Điền Nguyên Vũ dứt lời, liền kéo tay Kim Mẫn Khuê, xoay người đi về phía thang máy.
"Kim thiếu tướng!" Thấy Kim Mẫn Khuê muốn đi, nhất thời đám người cả kinh, nhịn không được đuổi theo vài bước.
"Em ấy nói đúng." Kim Mẫn Khuê dừng bước, mắt lạnh nhìn đám người: "Tôi hiện giờ đã bị cách chức, chỉ là một công dân bình thường. Không có vũ khí, không có phi thuyền, không thể tiến hành cứu viện. Nếu các người muốn đi theo, tôi sẽ không cự tuyệt, nhưng, tôi không thể cam đoan sự an toàn của các người. Ra bên ngoài, đối mặt với tang thi, các người cần phải tự mình chiến đấu."
Kim Mẫn Khuê dứt lời liền xoay người đuổi theo Điền Nguyên Vũ.
Đám người vốn đuổi tới, nghe thấy lời Kim Mẫn Khuê thì liền ngừng bước.
Không có vũ khí, không có phi thuyền, không có quân đội...
Nhìn đám tang thi khủng bố gào rống bên ngoài, nhất thời cả đám người trầm mặt, có vài người rụt về sau, một lần nữa chui vào góc ngồi xuống.
Ba người Khuynh Y liếc nhìn đám người kia, nhịn không được lắc đầu, xoay người đi lên.
Không ai phát hiện, trong nhóm người kia, một thanh niên gầy yếu trong góc đột nhiên bắt đầu run rẩy, bàn tay dưới ống tay áo chuyển thành màu thâm đen.
Trong thang máy trí năng, Kim Mẫn Khuê nhìn Điền Nguyên Vũ đưa lưng về phía mình, trầm mặc không nói, liền mở miệng đánh vỡ bầu không khí giằng co giữa hai người: "Vợ à, vừa nãy vì sao phải nói vậy?"
"Anh đang trách tôi à?" Điền Nguyên Vũ nhàn nhạt nói.
"Không, chỉ là..."
"Trái tim nhân loại thật sự còn ghê tởm hơn cả bề ngoài của tang thi! Lòng thương hại thừa thãi chỉ mang tới cái giá là sự phản bội mà thôi! ! Không trải qua thì vĩnh viễn sẽ không hiểu được! !" Điền Nguyên Vũ đột nhiên xoay người, mất khống chế xoay người về phía Kim Mẫn Khuê quát lớn.
"..." Kim Mẫn Khuê.
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Kim Mẫn Khuê, Điền Nguyên Vũ cụp mi mắt, trầm mặc. Hai nắm tay siết chặt có chút phát run. Hai người chưa từng thật sự khắc khẩu, nhất thời bầu không khí giữa bọn họ lạnh lẽo tới cực hạn.
"Thực xin lỗi." Điền Nguyên Vũ quay mặt đi, nhàn nhạt nói.
"Chỉ là, cùng một chuyện, cùng một tình huống, tôi không muốn lại một lần nữa trải qua."
Nhìn bóng lưng kiên quyết lại tang thương của Điền Nguyên Vũ, Kim Mẫn Khuê chậm rãi vươn tay, khoát lên vai Điền Nguyên Vũ.
Lúc Kim Mẫn Khuê định nói gì đó thì 'ting' một tiếng, cửa thang máy mở ra.
Theo cửa thang máy mở ra, một bóng dáng lủi về phía Điền Nguyên Vũ, tốc độ cực nhanh làm người ta trở tay không kịp.
"Vợ! !"
"Khô Mộc!"
"Khô Mộc cẩn thận!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com