Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 142: Kí ức không thể quên

Tinh thần Điền Nguyên Vũ càng lúc càng không tốt, tuy mỗi lần đối mặt với lo lắng cùng hỏi han của Kim Mẫn Khuê, Điền Nguyên Vũ vẫn luôn trầm mặc chống đỡ, nhưng Kim Mẫn Khuê vẫn nhìn ra được Điền Nguyên Vũ có tâm sự. Chính là mỗi lần anh hỏi tới vấn đề này, Điền Nguyên Vũ một là không nói tiếng nào, một là cứng ngắc nói lái sang chuyện khác.

Điền Nguyên Vũ cố ý giấu diếm, Kim Mẫn Khuê tuy bất đắc dĩ, nhưng nhìn gương mặt nhỏ nhắn ngày cảng gầy của Điền Nguyên Vũ thì lo lắng cùng bất an trong lòng anh lại càng mãnh liệt hơn, chỉ có thể đổi phương pháp, chuẩn bị đồ ăn ngon cùng dỗ cậu vui vẻ.

"Anh cả đêm không ngủ sao?" Điền Nguyên Vũ mở mắt, nhìn Kim Mẫn Khuê ngồi bên cạnh, nhíu mày.

"Tỉnh?" Nghe thấy âm thanh Điền Nguyên Vũ, Kim Mẫn Khuê buông máy tính trong tay, quay lại mỉm cười: "Có đói không? Anh đi lấy đồ ăn cho em?"

"Anh lại không ngủ." Điền Nguyên Vũ ngồi dậy, nhíu mày nhìn tia mệt mỏi trong đáy mắt Kim Mẫn Khuê.

"Ngủ không được." Kim Mẫn Khuê xoa xoa mi gian, âm thanh trầm thấp mang theo vài phần buồn bực.

Kim Mẫn Khuê mỏi mệt, Điền Nguyên Vũ xem trong mắt, cũng không biết nên nói gì. Nói gì đây? Nói với anh, hết thảy chỉ vừa bắt đầu, ngay cả món khai vị cũng không tính, lo lắng được gì cơ chứ?

Đột nhiên, dưới lầu truyền tới tiếng xôn xao rất nhỏ, tựa hồ có chút khắc khẩu, Kim Mẫn Khuê cùng Điền Nguyên Vũ liếc mắt một cái, tâm nói có chuyện, liền vội vàng ngồi dậy.

Kim Mẫn Khuê nhanh chóng mặc quần áo, giúp Điền Nguyên Vũ chỉnh sửa một chút, sau đó nắm tay nhau rời khỏi phòng.

Đi xuống lầu, chỉ thấy hai đội ngũ đang giằng co. Một bên là đám Điền Chí Huân, mà bên kia là Kim Minh Hạo cùng mười binh sĩ, còn có một nam nhân áo đen mắt lam.

"Sao lại thế này?" Kim Mẫn Khuê đi tới, trầm giọng hỏi.

"Thiếu tướng!" Thấy Kim Mẫn Khuê xuất hiện, nhóm Khuynh Y liền chào theo nghi thức quân đội.

"Hừ! Đợi lát nữa tìm mi tính nợ!" Kim Minh Hạo hung hăng trừng mắt lườm Quyền Thuận Vinh, sau đó xoay người đi tới chỗ Kim Mẫn Khuê.

"Mẫn Khuê!" Kim Minh Hạo chào hỏi, liếc nhìn Điền Nguyên Vũ một cái thì cau mày: "Sao vậy? Có khỏe không? Có bị thương không?"

"Hết thảy đều tốt, sao lại tới đây?"

"Theo lệnh lão quỷ tới đón Nguyên Vũ cùng các người về khu một, tôi dẫn theo cả đại đội, hiện giờ, chỉ còn lại bao nhiêu đây." Kim Minh Hạo ý bảo mấy người phía sau, sắc mặt trầm trọng.

"Tình huống khu một thế nào?"

"Cũng không tốt là bao, hiện giờ tất cả các khu đã thất thủ, tình huống khu hai cùng khu ba nghiêm trọng nhất, khu vực văn phòng chính phủ cùng căn cứ quân đội đã được thanh trừ, xung quanh xây dựng vòng phòng hộ, những nhân loại may mắn sống sót đều được an trí ở đó, về phần cứu viện thì vẫn còn đang tiếp tục."

"Nhân loại cùng dị năng giả có tách ra quản lí không?" Điền Nguyên Vũ trầm mặc ở một bên đột nhiên xen vào một câu.

Kim Minh Hạo ngẩn ra, lắc đầu: "Hiện giờ tình huống trong khu an toàn của khu một là người nhiều, thiếu phòng, thiếu thuốc, thiếu thức ăn. Đặc biệt là thức ăn, nếu không nghĩ biện pháp, chỉ sợ không chống đỡ thời gian dài được."

"Có thể liên hệ với Kim nguyên soái không?" Nghe thấy lời Kim Minh Hạo, sắc mặt Điền Nguyên Vũ có chút trầm xuống.

"Sao vậy? Có chỗ nào không đúng sao?" Thấy sắc mặt Điền Nguyên Vũ không tốt, trái tim Kim Mẫn Khuê trầm xuống, cảm giác bất an chậm rãi lan tràn trong lòng.

"Trên những thi thể kia đều mang theo virus cực mạnh, người bình thường một khi bị thương, cho dù chỉ là trầy da một chút xíu thôi cũng sẽ nhanh chóng cảm nhiễm. Mà dị năng giả thì khác, thân thể bọn họ đã trải qua biến dị, có sức chống cự nhất định với virus, trừ phi bị tang thi cấp bậc cao hơn đả thương, chứ ngang cấp hoặc thấp hơn làm bị thương thì cũng không lo nhiễm bệnh."

"Chính là..." Âm thanh Điền Nguyên Vũ có chút rét run: "Nếu lần này thật sự là lặp lại của ba ngàn năm trước, như vậy, nếu tôi không đoán sai thì nguồn nước, thức vật, động vật cũng đều tiến hóa, ngay cả trong không khí, tôi sợ cũng là một dạng truyền nhiễm."

"Không khí! ! !" Trong phòng một mảnh kinh hô.

"Không khí có chứa virus mầm bệnh, đối với dị năng giả thì không sao, nhưng người thường..."

Điền Nguyên Vũ không nói thêm gì nữa, bất quá sắc mặt những người trong phòng đều trắng bệch. Nếu đúng như lời Điền Nguyên Vũ nói, để người thường cùng người có dị năng ở cùng nhau, một khi bị cảm nhiễm thì...

"Chúng ta phải lập tức chạy về khu một." Kim Minh Hạo biết tình huống không xong, lập tức quyết định.

"Nhanh chóng thu thập chút đồ đạc đi." Kim Mẫn Khuê nhìn về phía nhóm Điền Chí Huân, trong âm thanh ẩn ẩn chút ra lệnh.

Điền Chí Huân thầm biết tình huống khẩn cấp, cũng không hỏi nhiều, gật đầu dẫn Điền Tiêu Thù về phòng, thu hết những thứ cần thiết vào trong không gian khí.

Điền Nguyên Vũ nhìn ba người Khuynh Y đứng bên kia, buông tay Kim Mẫn Khuê đi qua, nhàn nhạt nói: "Khu ba đã thất thủ, các người xác định muốn trở về nhà?"

"Phải!" Nhóm Khuynh Y mặt trắng bệch nghiêm túc gật gật đầu, âm thanh run run lại mang theo kiên định: "Tôi phải tận mắt nhìn thấy, chẳng sợ, chẳng sợ.... bọn họ đã chết. Bằng không, tôi có chết cũng không nhắm mắt."

Khuynh Y mở miệng, Phong Thanh Dương cùng Lam Kỳ cũng biểu thị muốn về nhà.

Nhìn ba người kiên định, Điền Nguyên Vũ gật đầu, xoay người đi tới chỗ Kim Minh Hạo: "Các người còn mấy chiếc phi thuyền?"

"Chỉ còn lại ba chiếc, làm sao vậy?"

"Dồn lại, đưa một chiếc cho tôi."

Kim Minh Hạo nhìn nhóm Khuynh Y, trong lòng sáng tỏ, lấy một cái không gian khí đưa cho Điền Nguyên Vũ, còn thêm ba tấm thẻ kim loại.

"Này là thẻ chứng minh quyền hạn, hiện giờ tất cả các khu đều thất thủ, lồng phòng hộ đã được khóa kín, nếu bọn họ có thể sống sót, mang theo thẻ này có thể thông qua lồng phòng hộ, tiến vào khu một."

"Cám ơn." Điền Nguyên Vũ thản nhiên gật đầu, xoay người đi lại chỗ Khuynh Y: "Các cậu theo tôi qua đây."

Điền Nguyên Vũ dẫn ba người tới một góc, đưa không gian khí cùng thẻ chứng minh cho Khuynh Y: "Đây là một chiếc phi huyền cùng thẻ chứng minh, nếu có thể sống sót, hãy tới khu một tìm tôi."

"Khô Mộc, cám ơn cậu!" Ba người trịnh trọng nói cảm tạ, ánh mắt cũng đầy cảm kích.

"Mặt khác." Điền Nguyên Vũ từ không gian khí lấy ra ba khẩu súng đưa qua: "Này, các cậu cầm phòng thân."

"Còn có..." Nhìn lướt qua xung quanh, từ không gian lấy ra ba bình nước hồ màu lam, lén lén lút lút đưa cho ba người: "Cái này cất kĩ, trừ ba người ra thì không được để bất kì người nào khác nhìn thấy."

"Này là..." Lam Kỳ nhận lấy, vẻ mặt nghi hoặc.

"Có thể tinh lọc độc tang thi."

"Cái gì! !" Ba người kinh hô thành tiếng, chọc đám người bên ngoài đều nhìn qua. Phong Thanh Dương áp chế rung động trong lòng, bàn tay cầm bình nước có chút run rẩy.

"Khô Mộc, cậu nói nước này có thể tinh lọc độc tang thi?" Giọng Lam Kì tràn đầy khiếp sợ.

"Đây là bí mật lớn nhất của tôi, các cậu tự giải quyết cho tốt đi." Điền Nguyên Vũ liếc mắt nhìn ba người một cái thật sâu rồi xoay người rời đi.

"Khô Mộc!" Khuynh Y mở miệng gọi Điền Nguyên Vũ, trịnh trọng chào theo nghi thức quân đội: "Ân này không biết làm thế nào báo đáp, nếu tôi may mắn có thể sống sót, về sau, mạng Khuynh Y này chính là của cậu. Bí mật này, tôi sẽ mang theo tới lúc chết, tuyệt không lộ ra cho người thứ hai biết."

Phong Thanh Dương cùng Lam Kỳ thấy vậy, cũng đứng thẳng người, kiên định hứa hẹn.

Điền Nguyên Vũ đáp khẽ, nhấc chân rời đi.

"Kim Mẫn Khuê, quả nhiên là mi." Văn Tuấn Huy ngẩng đầu, con ngươi lam sắc sâu sa nhìn Kim Mẫn Khuê, lạnh lăng tăm tối mang theo hiếu chiến bạo ngược.

Kim Mẫn Khuê hờ hững liếc nhìn Văn Tuấn Huy, mi gian khe khẽ cau lại.

"Kim Mẫn Khuê, dị năng hiện giờ tăng tới bậc nào rồi?" Vẫn không nhìn ra dị năng của Kim Mẫn Khuê đang ở cấp bậc nào, Văn Tuấn Huy nhướng mi, ánh mắt có chút u ám.

"Nhiều năm như vậy rồi, dị năng của mi vẫn không tiến bộ bao nhiêu." Kim Mẫn Khuê liếc mắt liền nhìn ra thực lực của Văn Tuấn Huy, vẫn bậc vô* cấp tám, trong lòng thực kinh ngạc với sự tiến bộ của Văn Tuấn Huy, nhưng biểu tình ngoài mặt vẫn cao ngạo như cũ.
* sĩ, nhân, thổ, huyền, không, vô, huyễn, hoàng, hư, phá

Đối với nam nhân từng bất phân thắng bại, có thể làm mình trọng thương này, Kim Mẫn Khuê thực sự dâng trào lòng hiếu chiến, chính là anh biết rõ, hiện giờ tuyệt đối không phải thời điểm thích hợp để hai người đánh một trận, vẫn là tiết kiệm sức lực đi chém tang thi thì tốt hơn.

Văn Tuấn Huy nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Kim Mẫn Khuê, trong lòng xoay chuyển tính toán. Chính mình hiện giờ đã là bậc vô* cấp tám, không quá mười năm, anh tin tưởng có thể đột phá lên bậc huyễn.* Nếu Kim Mẫn Khuê hiện giờ đã là cao thủ bậc huyễn*, như vậy nhất định mình có thể cảm nhận được chút dị năng dao động, chứ không phải như hiện giờ, cái gì cũng nhìn không được, thậm chí còn có chút áp lực, loại áp lực này đã rất nhiều năm không gặp.
* sĩ, nhân, thổ, huyền, không, vô, huyễn, hoàng, hư, phá

Đột nhiên, trong lòng Văn Tuấn Huy hơi trầm xuống, nếu vậy, thực lực Kim Mẫn Khuê nhất định hơn mình rất nhiều, thậm chí đã đột phá bậc huyễn*, đạt tới...

"Bậc hoàng*." Văn Tuấn Huy đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng âm hiểm nhìn Kim Mẫn Khuê: "Mi đã đạt tới bậc hoàng*."
* sĩ, nhân, thổ, huyền, không, vô, huyễn, hoàng, hư, phá

Động tác Kim Mẫn Khuê hơi khựng lại, trầm mặc một lát, quay đầu nhìn về phía Văn Tuấn Huy, âm thanh trầm thấp: "Văn Tuấn Huy, hiện giờ nhân loại gặp nạn, vô luận trước kia chúng ta có ân oán gì, hiện giờ quan trọng là làm thế nào sống sót chứ không phải tự chém giết lẫn nhau. Nếu anh vẫn muốn đánh nhau, chờ tai họa này qua đi, tôi nhất định sẽ cùng anh phân chia cao thấp."

"Tôi sẽ không đánh nhau với mi." Văn Tuấn Huy thu hồi ánh mắt, ôm cánh tay tựa vào vách tưởng bên cạnh: "Tổn thương tình cảm."

"..." Kim Mẫn Khuê.

"À, hẳn tôi nên tự giới thiệu một chút, Văn Tuấn Huy tôi là bạn đời của Vụ.. à không, Kim Minh Hạo, là bạn đời của Kim Minh Hạo."

"! ! ! ! !"

Tình huống khẩn cấp, không thể tiếp tục trì hoãn. Điền Nguyên Vũ cấp tốc chỉ dẫn cho nhóm Khuynh Y những kiến thức sinh tồn cơ bản trong thời tận thế giúp bọn họ tránh được nguy hiểm, còn có phương pháp để sống sót, sau đó tạm biệt ba người, để bọn họ lên phi thuyền. Tiếp đó, theo Kim Mẫn Khuê lên phi thuyền bay về khu một.

"Hi vọng không gặp đám quái điểu kì quái kia nữa." Trên phi thuyền, Kim Minh Hạo nhỏ giọng lầm bầm.

"Đó là tang thi điểu." Điền Nguyên Vũ tựa vào ghế, đôi tay linh hoạt gõ gõ máy tính.

"Tang thi điểu? Đó là cái gì?"

"Một loại chim bị biến dị do nhiễm virus, trong thân thể nó chứa đầy mầm bệnh, một khi bị nó mổ bị thương thì không khác gì bị tang thi cắn, không bao lâu sau sẽ cảm nhiễm."

"Loại chim này tiến cấp chậm, cấp bậc không cao, cũng không có trí tuệ, nhưng lại có thiên tính của động vật. Từ trước đến nay luôn sống quần thể, vì thế cũng công kích quần thể, chưa bao giờ hành động một mình."

"Đúng vậy." Kim Minh Hạo gật đầu: "Từng đám từng đám hệt như màn sương đen ấy, siêu ghê tởm."

"Gặp mấy thứ này, mặc kệ dị năng mạnh cỡ nào cũng phải nhanh chóng bỏ chạy. Cho dù chạy không thoát thì tuyệt đối không để nó quấn lấy, một khi bị bám vào người thì đừng hòng vứt ra được, trong nháy mắt sẽ bị cả đàn cắn nuốt, ngay cả chút xương cốt cũng không còn."

"Chẳng lẽ không có biện pháp nào sao?" Kim Minh Hạo nhíu mày.

Ngón tay đang gõ máy tính của Điền Nguyên Vũ hơi khựng lại, suy nghĩ một lát, ngẩng đầu nói: "Tang thi vô luận là người hay động vật thì đều không thể nhìn thấy, chúng nó bắt giữ con mồi chủ yếu dựa vào mùi cùng âm thanh. Ở thời của tôi... ở ba ngàn năm trước tang thi bùng nổ, khi đó đã phát minh ra một thiết bị, nó có thể phát ra một loại sóng âm kỳ lạ, có thể tránh được đám tang thi điểu. Có loại sóng âm này, phương tiện giao thông trong mắt đám tang thi điểu hoàn toàn không tồn tại.

"Thần kỳ như vậy?" Không riêng gì Kim Minh Hạo, những sĩ binh khác trong phi thuyền cũng thực kinh ngạc cùng không thể tin nổi.

"Sao có thể, ba ngàn năm trước khoa học kĩ thuật sao có thể chế tạo ra thiết bị lợi hại như vậy?" Một binh sĩ kinh hô.

"Nếu nhân loại có thiết bị đó, sao lại đi tới con đường hủy diệt?" Kim Minh Hạo nghi hoặc.

"Thiết bị đó chỉ có thể đối phó với đám tang thi điểu, hơn nữa..."

"Hơn nữa cái gì?"

"Lần thứ hai tiến hóa." Nhớ tới đoạn thời gian khủng bố kia, da đầu Điền Nguyên Vũ cho đến giờ vẫn run lên: "Virus biến dị hình thành một loại mầm bệnh mới trong không khí, tất cả tang thi lần thứ hai biến dị. Tang thi điểu chẳng những có dị năng mà còn có trí tuệ. Da dẻ chúng nó cứng rắn như đá, bắt đầu mọc răng nanh sắc nhọn cùng móng vuốt, kích thước cũng to hơn vài lần, sóng âm đã mất tác dụng."

Dị năng? Trí tuệ?

Đám người trầm mặc, ngẫm lại đám chim biến dị đáng sợ kia, chỉ vậy thôi đã làm bọn họ suýt chút nữa bị diệt cả đội, nếu thật sự biến dị, có dị năng, có trí tuệ, kia...

Thế giới này, nhân loại còn chỗ nào dung thân sao?

"Hiện giờ tang thi điểu chỉ mới sơ cấp, không đủ làm kinh sợ." Giống như không biết chính mình vừa dọa mọi người hoảng sợ một phen, ánh mắt Điền Nguyên Vũ khóa chặt vào máy tính không chịu rời.

"Các người phóng thích dị năng bao quanh phi thuyền, thiên tính của động vật sẽ làm chúng cảm thấy e ngại với những sinh vật cường đại hơn mình, như vậy chúng sẽ không dám tập kích nữa. Đúng rồi, liên tục phóng dị năng như vậy sẽ rất nhanh cạn kiệt, các người nên chia nhau ra, thay phiên, có thể chống đỡ tới lúc tới khu an toàn."

Nhìn sườn mặt bình thản của Điền Nguyên Vũ, Kim Minh Hạo trầm mặc hồi lâu, cúi đầu mở miệng nói: "Có lẽ tôi đã biết vì sao lão quỷ cho dù phải hi sinh cái giá cực lớn cũng phải mang nhóc về."

"Hiện giờ ông ta cần tôi." Cần những kinh nghiệm sinh tồn của tôi trong mấy chục năm tận thế.

"Bất quá tôi cảm thấy thực kỳ quá, rốt cuộc nhóc làm sao biết được những điều đó? Nếu không biết còn tưởng nhóc đã từng trải qua thời kì khủng khiếp kia."

Động tác của Điền Nguyên Vũ dừng lại, ánh mắt hơi trầm xuống.

Trầm mặc hồi lâu, Điền Nguyên Vũ thản nhiên lên tiếng.

"Có lẽ đi."

Mỗi phút, mỗi giây, mỗi thời khắc đều nhìn thấy những màn giãy dụa tuyệt vọng, bóng tối cùng giết chóc, ngày ngày đêm đêm, cậu sao có thể không biết.

Không thể quên được, vĩnh viễn không thể xóa nhòa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com