Chương 164: Phiên ngoại 2
Nhìn cánh cửa bị đá ngã, Phu Thắng Khoan tựa vào tượng, vô lực trượt xuống ngồi bệch dưới đất.
Dưới chân rải rác tinh hạch, trong bóng đêm lóe ra quang mang nhàn nhạt, Phu Thắng Khoan nhắm mắt lại, đột nhiên cảm thấy thực mệt mỏi. Loại cảm giác này không chỉ trên thân thể, mà là từ trong lòng.
Sau trận tai nạn mười mấy năm trước, trận mưa to kì quái kia suýt chút nữa đã làm Thôi Hàn Suất tan thành tro bụi. Tuy Phu Thắng Khoan đã dùng hết toàn lực bảo vệ thân thể Thôi Hàn Suất, nhưng Thôi Hàn Suất vẫn bị thương không nhẹ.
Sau đó, quân đội ở các khu bắt đầu bao vây thanh trừ số tang thi còn sót lại, Phu Thắng Khoan mang theo Thôi Hàn Suất bị trọng thương trốn đông trốn tây, trốn tránh gần ba năm, cuối cùng tới khu bảy định cư.
Thôi Hàn Suất đã không còn là nhân loại, thức ăn bình thường tự nhiên không ăn được. Nhìn bộ dáng Thôi Hàn Suất ngày càng suy yếu. Phu Thắng Khoan bắt đầu học cách đi săn, từ não những con tang thi khác tìm ra tinh hạch, sau đó đút cho Thôi Hàn Suất.
Ngày qua ngày, năm qua năm, thân mình Thôi Hàn Suất dần dần khôi phục bình thường, chính là ánh mắt nhìn Phu Thắng Khoan cũng ngày càng xa lạ. Phu Thắng Khoan biết, trong mắt Thôi Hàn Suất, mình đã không còn là Thắng Khoan mà anh từng dùng cả sinh mạng để bảo hộ, anh đã quên cậu.
Đối mặt với xa lạ cùng xa cách của Thôi Hàn Suất, mỗi lần thương tâm, Phu Thắng Khoan đều tự nói với mình, nói không chừng ngày nào đó Thôi Hàn Suất sẽ nhớ ra, nhớ ra cậu là ai, nhớ ra thời gian hai người ở cùng nhau.
Chính là, không có...
Số lần Thôi Hàn Suất rời đi ngày càng nhiều, thời gian cũng càng lúc càng lâu, lâu tới mức cách vài tháng Phu Thắng Khoan vẫn không nhìn thấy anh.
Thẳng tới hôm nay, một lần nữa thấy Thôi Hàn Suất, Phu Thắng Khoan nhạy bén ngửi thấy mùi máu tươi trên người anh. Không phải của tang thi, mà là thuộc về nhân loại.
Thôi Hàn Suất, ăn thịt người...
Nhận thức này làm Phu Thắng Khoan rốt cuộc bùng nổ, phẫn nộ nháo một trận với Thôi Hàn Suất, sau đó nhìn Thôi Hàn Suất không hề biện giải một câu nào, đá cửa bỏ đi, Phu Thắng Khoan đột nhiên cảm thấy thực muốn khóc.
Từ sau trận tai nạn kia, Phu Thắng Khoan chưa từng chảy xuống một giọt nước mắt nào nữa, nhưng đêm nay, cậu gào khóc, hệt như phát tiết tất cả ủy khuất mình dồn nén.
Thôi Hàn Suất, đã không còn cần cậu nữa.
(Khu ba)
Cổng học viện quân sự Thanh Đế, Phu Thắng Khoan núp trong một góc kín đáo, nhìn nhóm học viên vui vẻ trò chuyện trong học viện, đáy mắt Phu Thắng Khoan xẹt qua một tia hoài niệm cùng khổ sở.
Khô Mộc, Khuynh Y, Lam Kỳ, Phong Thanh Dương...
Mọi người còn sống không?
Rời khỏi khu bảy đã hơn hai tháng, Phu Thắng Khoan trở lại nơi mình sinh ra, đi tới tất cả những nơi mình quen thuộc.
Lúc tai nạn bùng nổ cậu cũng từng quay về nhà, chính là không tìm được cha, tuy không muốn thừa nhận, nhưng Phu Thắng Khoan hiểu được, trong tình huống khu ba là chiến trường chính, một người dân bình thường như cha cậu thật sự rất khó sống sót.
Phu Thắng Khoan cúi đầu, nước mắt theo hốc mắt chảy xuống, từng giọt từng giọt nhiễu xuống đất.
"Chú à, chú làm sao vậy?" Một âm thanh non nớt truyền tới, Phu Thắng Khoan cuống quít ngẩng đầu, xuyên thấu qua ánh mắt mờ nước, mông lung nhìn một cô bé tầm mười lăm, mười sáu tuổi đang tò mò nhìn mình.
"Không có việc gì." Phu Thắng Khoan bối rối xoay người đi, lau đi nước mắt trên mặt.
"Cảnh Hạc!" Âm thanh lạnh như băng từ xa xa truyền tới, mang theo uy nghiêm làm người ta áp lực: "Mau lại đây!"
"Biết rồi anh hai." Cô bé lớn tiếp đáp lại, nhìn Phu Thắng Khoan đưa lưng về phía mình, nghĩ nghĩ, từ không gian khí lấy bánh bao nhỏ nhét vào lòng Phu Thắng Khoan: "Chú đừng khóc, cho chú đồ ăn ngon nà."
Phu Thắng Khoan cúi đầu nhìn hộp bánh bao trong tay, thoáng chốc có chút ngây ngốc.
"Ba ba cháu nói, người từng có một người bằng hữu thực thích ăn cái này, ăn vào sẽ làm người ta vui vẻ na." Cảnh Hạc cười thật tươi với Phu Thắng Khoan, xoay người chạy về phía thiếu niên ở xa xa.
Nhìn theo bóng dáng cô bé, Phu Thắng Khoan trầm mặc hồi lâu, mở hợp cơm kim loại trong tay, hai chữ nho nhỏ màu vàng được khảm bên trong.
'Kim'
"Khô Mộc đại nhân..."
Trời dần tối sầm, Phu Thắng Khoan ngồi xếp bằng dưới một gốc cây, lẳng lặng nhìn căn nhà lầu đèn đuốc sáng trưng cách đó không xa. Nơi đó từng là nhà cậu, chính là hiện giờ, bên trong là những người xa lạ.
Phu Thắng Khoan mở hộp cơm trong tay, cầm lấy cái bánh bao đã nguội lạnh đặt bên miệng, hương vị quen thuộc lại làm ánh mắt Phu Thắng Khoan mờ đi.
Khô Mộc đại nhân, cậu ấy vẫn còn sống.
Một đôi tay từ phía sau ôm lấy thân mình Phu Thắng Khoan, Phu Thắng Khoan cả kinh, vung tay muốn đánh, chính là lại bị một bàn tay lạnh như băng vững vàng chụp lại.
"Này!" Phu Thắng Khoan tức giận, vừa định mở miệng mắng thì đập vào mắt là đôi huyết mâu quen thuộc, nhất thời lời nói nghẹn lại trong cổ họng.
"Thôi Hàn Suất!" Phu Thắng Khoan mở to mắt, vẻ mặt kinh ngạc nhìn nam nhân ở phía sau.
Nhìn bộ dáng ngây ngốc của Phu Thắng Khoan, Thôi Hàn Suất cúi đầu hôn lên đôi môi làm mình ngày nhớ đêm mong, vẫn mềm mại, vẫn tuyệt vời như trong kí ức.
Bị Thôi Hàn Suất đột ngột tập kích dọa hoảng, đợi đến lúc hít thở khó khăn, Phu Thắng Khoan mới hồi phục tinh thần, dùng sức đẩy đối phương.
"Chết tiệt! Anh buông ra! !"
"Không!" Âm thanh khàn khàn mang theo ý tứ không muốn xa rời nồng đậm, Phu Thắng Khoan ngây ngốc cứng người, tùy ý để đôi môi lạnh như băng của Thôi Hàn Suất ma sát bên tai: "Cả đời cũng không buông."
"Anh, anh có thể nói?"
"Thắng Khoan, lá gan của em đúng là càng lúc càng lớn, dám lén trốn đi."
"Tôi trốn hồi nào? Tôi là quang minh chính đại... không đúng!" Phản bác được phân nửa rồi lại đột nhiên nghĩ tới gì đó, Phu Thắng Khoan kinh ngạc nhìn biểu tình âm trầm của Thôi Hàn Suất: "Anh, anh nhớ ra tôi là ai?"
"Anh cho tới giờ, chưa từng quên!" Bộ dáng mờ mịt của Phu Thắng Khoan làm Thôi Hàn Suất thực tức giận, chỉ hận không thể cột vào giường, trực tiếp làm người này phải cầu xin tha thứ.
Chưa bao giờ quên... chưa bao giờ quên! ! !
Cũng không biết lấy đâu ra sức lực, Phu Thắng Khoan đẩy mạnh Thôi Hàn Suất, lùi về sau mấy bước, vẻ mặt tức giận trừng anh: "Anh tới bây giờ cũng chưa từng quên? Vậy anh..."
Lúc mới biến dị, quả thực đã quên mất em là ai, nhưng sau khi bị trận mưa to kia làm trọng thương, chờ đến lúc tỉnh lại thì bắt đầu có những ấn tượng mơ hồ, anh vẫn luôn cố gắng hấp thu tinh hạch, thẳng đến khi kí ức hoàn toàn khôi phục. Chính là..."
Thôi Hàn Suất tiến tới bên cạnh Phu Thắng Khoan, bất đắc dĩ ôm Phu Thắng Khoan đầy phòng bị ôm vào lòng: "Anh không có cách nào hoàn toàn khống chế chính mình, anh sợ mình sẽ làm em bị thương, cho nên chỉ có thể rời đi, cố gắng thu thập tinh hạch, hấp thu sức mạnh, áp chế cơn xao động trong cơ thể."
"Vậy anh hiện giờ..."
"Đã tiến hóa thành siêu trí tuệ thể, sẽ không còn tổn thương em nữa." Thôi Hàn Suất ôn nhu vuốt ve mái tóc lộn xộn của Phu Thắng Khoan, mỉm cười nói.
Nhìn nụ cười trên mặt Thôi Hàn Suất, Phu Thắng Khoan cảm thấy có chút rợn da gà. Cũng không biết lấy lá gan từ đâu, 'ba' một tiếng gạt tay Thôi Hàn Suất, trốn ra khỏi lồng ngực anh.
"Thắng Khoan!" Thôi Hàn Suất trầm mặc, có chút nghiến răng nghiến lợi.
Thấy sắc mặt Thôi Hàn Suất xụ xuống, bộ dáng thực hung ác, Phu Thắng Khoan lúc này mới thở phào một hơi, vỗ vỗ ngực nói: "Này mới giống anh, mới nãy cứ cười cười, làm tôi sợ muốn chết."
"Phu Thắng Khoan! !" Gầm lên giận dữ, Phu Thắng Khoan giật mình, nhìn Thôi Hàn Suất nổi giận đùng đùng đi tới, thầm nghĩ không ổn, lập tức xoay người bỏ chạy.
Chính là không chạy được hai mét đã bị Thôi Hàn Suất một tay xách trở lại.
"Anh muốn làm gì! !" Phu Thắng Khoan ngoan bướng lầm bầm: "Anh có tin chỉ cần tôi hô một tiếng có tang thi! Lập tức cả quân đoàn lái phi thuyền chiến đấu tới bao vây anh không hả!"
Đôi huyết mâu nhìn chằm chằm gương mặt nhỏ nhắn hất cao của Phu Thắng Khoan, trầm mặc hồi lâu, Thôi Hàn Suất nhẹ nhàng ôm Phu Thắng Khoan vào lòng: "Em hận anh sao?"
Phu Thắng Khoan giật mình, hừ lạnh một tiếng quay mặt đi: "Tôi có gì mà phải hận anh!"
"Thắng Khoan, cho dù anh biến thành tang thi em cũng không rời không bỏ, này có phải chứng minh, em cũng có yêu anh một chút?"
"Ai, ai yêu anh chứ!" Gương mặt Phu Thắng Khoan đỏ rực, bàn tay run run chỉ Thôi Hàn Suất, có chút nói năng lộn xộn: "Anh cứu tôi một mạng, tôi cũng đền lại một mạng cho anh! Hiện giờ anh khỏe rồi, vậy, chúng ta mỗi người mỗi ngả, ai cũng không quan hệ với ai!"
"Nghĩ cũng đừng nghĩ!" Thôi Hàn Suất nhíu mày quát lớn, ánh mắt hung ác.
"Kia không phải do anh quyết!" Phu Thắng Khoan giãy khỏi Thôi Hàn Suất, không chút quay đầu lại bỏ đi tới trước: "Nơi này cũng không phải khu bảy, không do anh quyết định, không muốn bị đuổi giết thì nhanh chóng trở về đi!"
Hừ! Anh nói không để ý liền không để ý tới tôi, giờ nói muốn ở cùng một chỗ thì liền ở cùng sao, xem tôi là cái gì! Phần ủy khuất này cậu chịu được sao?
"Thắng Khoan!" Thôi Hàn Suất vội vàng đuổi theo, nắm chặt lấy cánh tay Phu Thắng Khoan.
"Thế nào? Anh còn muốn dùng sức mạnh?" Phu Thắng Khoan liếc mắt, lời nói mang đầy ý châm chọc.
"Anh yêu em!" Thấy Phu Thắng Khoan quyết tâm muốn đi, giọng điệu Thôi Hàn Suất có chút nôn nóng: "Anh yêu em! Anh muốn ở cùng một chỗ với em, cả đời! !"
Bước chân Phu Thắng Khoan đột nhiên khựng lại, quay đầu nhìn Thôi Hàn Suất ở phía sau, biểu tình sửng sốt.
"Thắng Khoan, anh biết anh đã làm sai rất nhiều chuyện, nhưng, hãy cho anh một cơ hội." Thôi Hàn Suất siết chặt bả vai Phu Thắng Khoan, giọng điệu nôn nóng, vẻ mặt trịnh trọng.
"Về sau, anh nhất định sẽ đối tốt với em! Tin tưởng tôi!"
Kinh ngạc nhìn biểu tình nghiêm túc của Thôi Hàn Suất, Phu Thắng Khoan há miệng thở dốc, muốn nói lại thôi.
"Thắng Khoan." Thôi Hàn Suất khom thắt lưng, chăm chú nhìn ánh mắt Phu Thắng Khoan, từng chữ từng chữ nói: "Gả cho anh nha?"
"..." Phu Thắng Khoan.
"Tôi..." Cũng không biết trải qua bao lâu, Phu Thắng Khoan rốt cục tìm lại được âm thanh của mình, có chút chật vật quay đầu đi, né tránh tầm mắt Thôi Hàn Suất.
"Tôi đói bụng." Phu Thắng Khoan sờ sờ mũi, cố ra vẻ trấn định mở miệng.
Thôi Hàn Suất bật cười, là nụ cười to thật thoải mái mà Phu Thắng Khoan chưa từng thấy qua. Thực ấm áp, thực đẹp.
"Đi, chúng ta về nhà thôi!" Thôi Hàn Suất nắm chặt tay Phu Thắng Khoan, xoay người đi tới nơi Phu Thắng Khoan từng ở.
"Ai! Anh làm gì vậy! ! !"
"Mang em về nhà."
"Nơi đó đã không còn là nhà của tôi nữa, có người ở rồi."
"Biết em thích, anh mua rồi."
"..." Phu Thắng Khoan.
"Thắng Khoan! Anh yêu em."
"...tôi biết rồi, anh có phiền không chứ!" Gương mặt đỏ rực, tỏ vẻ mất kiên nhẫn oán giận.
"Vậy em yêu anh không?
"..." Phu Thắng Khoan.
"Thắng Khoan?"
"..."
"Thắng Khoan! !"
"Khụ! Có một chút đi."
Trong bóng đêm, hai bóng người càng đi càng xa, ngọn đèn chiếu rọi trên người bọn họ tạo thành một chiếc bóng thật dài, mang theo độ ấm ấm áp.
Con đường của bọn họ, còn rất dài rất dài...
....
Hoàn Phiên Ngoại 2.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com