Chương 18: Em ấy là vợ tôi
Điền Nguyên Vũ vẻ mặt lãnh tĩnh, hai tay đút trong túi, tùy ý để Kim Mẫn Khuê hé ra cái 'mặt mo' lạnh lùng túm cổ áo mình hổng khỏi mặt đất như túm gà con đi vào yến tiệc.
Vào bên trong, Kim Trọng lúc này đã đi ra, phía sau là Kim Tuyệt cùng An Như Tâm đứng trên đài cao, yến tiệc vốn vui cười huyên náo lúc này phá lệ yên tĩnh, mọi người ngừng nói chuyện, tựa hồ ngay cả hô hấp cũng không dám thở mạnh, mắt chớp cũng không chớp nhìn chằm chằm ông cụ đã từng vô số lần dẫn quân chống cự ngoại lai xâm lược, bảo hộ Lam tinh mấy trăm năm qua yên vui.
Kim Trọng đứng trên đài, đôi mắt ngoan lệ quét khắp toàn trường, khí thế năm đó không hề suy giảm. Rất có tư thái của một người chống lại vạn người, cànn quét ngàn quân.
"Hôm nay, là sinh nhật Kim Trọng tôi, đối với các vị khách quý, tôi biểu thị hoan nghênh, cũng cảm ơn các vị đã nể mặt." Trên đài, âm thanh Kim Trọng thực hùng hậu, mang theo khí khái cốt thép của quân nhân.
"Đã tới đây thì chính là khách, mọi người không cần quá câu nệ, chẳng qua là một bữa tiệc sinh nhật mà thôi, không cần làm như hội nghị tác chiến, đã mấy trăm năm rồi, không cần cứ rườm rà như vậy." Kim Trọng phất phất tay, vẻ mặt ghét bỏ.
Kim Trọng ba phần uy nghiêm, bảy phần trêu đùa làm bầu không khí vốn nguội lạnh một lần nữa tăng nhiệt, yến tiệc chậm rãi khôi phục bộ dáng vui cười náo nhiệt vốn có.
Nhóm quan viên quý tộc lui tới thúc đẩy nhau, bất quá vì e ngại khí thế của Kim Trọng mà không dám tiến tới, ngược lại vây lấy Kim Tuyệt cùng An Như Tâm, bày ra đủ loại nịnh nọt lấy lòng. Ngoài mặt có vẻ trò chuyện thật vui vẻ nhưng ẩn bên trong không biết có bao nhiêu mưu toan.
Kim Mẫn Khuê dẫn theo Điền Nguyên Vũ, nhìn yến tiệc một mảnh 'náo nhiệt', không khỏi cau mày xoay người, vòng qua đám người đi tới hướng cầu thang vắng vẻ.
"A, tôi nhớ ra anh là ai rồi." Điền Nguyên Vũ một đường im lặng đột nhiên ngẩng đầu, gương mặt lãnh tĩnh tăng thêm một mạt kinh ngạc.
Tuy yến tiệc đã khôi phục náo nhiệt nhưng Kim Trọng ở đây làm bọn họ thủy chung không dám làn càn, hơn nữa, âm thanh Điền Nguyên Vũ không tính là nhỏ, nhất thời mọi người đều dừng động tác, nhìn về phía bọn họ.
Nhìn bé con trong tay, Kim Mẫn Khuê nhướng mi, nắm tay siết chặt tới trắng bệch. Vóc dáng thì lùn, người thì nhỏ gầy, ôm vào lòng hệt như một con búp bê vải, cứ như chỉ cần dùng lực một chút có thể nghiền nát, hoàn toàn là một vật nhỏ vị thành niên, cố tình lại có năng lực nói dăm ba câu liền có thể châm ngòi lửa giận của mình.
Kim Trọng chắp tay sau lưng, từ xa xa nhìn cháu trai nhà mình, cùng thiếu niên bị xách cổ vẫn bình tĩnh không biến sắc đút tay trong túi, ông khẽ nhíu mày, đáy mắt xẹt qua một tia thú vị.
Bị nhiều người nhìn như vậy, muốn đi cũng không được. Kim Mẫn Khuê cố nén giận, xoay người, bàn tay đang xách Điền Nguyên Vũ thả xuống.
Hai chân tiếp đất, Điền Nguyên Vũ bình tĩnh chỉnh lại quần áo bị nhăn, vẻ mặt lãnh tĩnh nhìn về phía Kim Mẫn Khuê chào một cái theo nghi thức quân đội: "Anh có việc thì tôi cáo từ trước, có thời gian mời anh ăn cơm." Dứt lời liền một lần nữa đút tay vào túi, xoay người bỏ đi.
Đối với Điền Nguyên Vũ mà nói, trong suốt bốn mươi năm sống thời tận thế, ở thời điểm vật tư thiếu thốn, tức ăn so với mạng người còn đắt đỏ hơn mà nói, mời cơm là nghi lễ cao nhất, cũng là nhân tình lớn nhất.
"Em trở lại đây cho tôi." Kim Mẫn Khuê quát khẽ một tiếng, cau mày, một tay túm lấy cổ áo Điền Nguyên Vũ.
"Anh không thể đánh tôi, gia bạo là không được, phải vào tù đó." Điền Nguyên Vũ nghiêm túc nhìn Kim Mẫn Khuê.
Gia bạo! ! ? ! Kim Mẫn Khuê cắn răng, lúc này anh thật sự muốn bổ đầu nhóc con hư hỏng này ra xem thử bên trong rốt cục chứa cái gì!
Anh giống loại người sẽ bạo hành gia đình sao?
Cho nên nói, Kim thiếu tướng, anh đã nhận định người nào đó thành vật của mình rồi sao? Giờ đã nói tới cuộc sống sau khi kết hôn rồi.
Kim Mẫn Khuê lạnh mặt, khí lạnh 'lả tả' bắn ra ngoài, bộ dáng như dám tới gần sẽ chết, một tay túm Điền Nguyên Vũ, đi nhanh tới trung tâm yến tiệc.
Điền Nguyên Vũ hai tay đút túi, thờ ơ nhìn trần nhà, tùy ý Kim Mẫn Khuê xách mình đi.
Điền Chí Huân đứng trong góc, nhìn chằm chằm Điền Nguyên Vũ, hai tay siết chặt, trong mắt tràn đầy lo lắng. Điền Tiêu Thù thì bịt chặt miệng mình, hoảng sợ nhìn Điền Nguyên Vũ, cô bé sợ mình sẽ kêu thành tiếng.
Kim Mẫn Khuê xách Điền Nguyên Vũ tới chỗ cầu thang, sau đó khiên người nào đó lên vai, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người nặng nề bước lên đài.
Đi tới đứng cạnh Kim Trọng, Kim Mẫn Khuê buông Điền Nguyên Vũ xuống, sau đó đưa tay chụp đầu đối phương xuống, Điền Nguyên Vũ lảo đảo, luống cuống tay chân gạt đi bàn tay làm loạn trên đầu mình.
"Em ấy là!" Kim Mẫn Khuê mắt lạnh quét một vòng, âm thanh mạnh mẽ như sấm rền, mang theo khí thế của riêng mình: "Vợ tôi! !"
Mọi người có mặt nhất thời bị một đạo sấm sét bổ xuống, chấn động tới choáng váng, lỗ tai ong ong. Kim Tuyệt cùng An Như Tâm cũng kinh ngạc nhìn chằm chằm con trai, này vẫn là đứa con đầu gỗ lạnh lùng có đánh có mắng cũng không chút biến sắc sao?
Nhìn một vòng tượng đá trong phòng, đáy mắt Kim Trọng xẹt qua một mạt buồn cười, nhưng rất nhanh đã khôi phục uy nghiêm dĩ vãng.
"Khụ!" Liếc nhìn nhìn qua bạn Nguyên nào đó đang cố gắng gạt tay Kim Mẫn Khuê, Kim Trọng tiến tới trước, trầm giọng nói: "Hôm nay, trừ bỏ sinh nhật Kim Trọng tôi đây thì cũng chính là ngày đính hôn của trưởng tôn Kim Mẫn Khuê."
Kim Trọng vừa dứt lời, nhất thời một mảnh ồ lên, mọi người lấy lại tinh thần đều hai mặt nhìn nhau, từ trong mắt đối phương thấy được kinh ngạc cùng không thể tin nổi.
"Đứa nhỏ này là Điền Nguyên Vũ, là con của một cấp dưới của tôi trước kia, bắt đầu từ hôm nay, nó chính là vị hôn thê của trưởng tôn, là cháu dâu của Kim Trọng tôi." Kim Trọng dứt lời, quay đầu nhìn về phía Kim Mẫn Khuê: "Mẫn Khuê, buông cậu nhóc ra."
Kim Mẫn Khuê liếc nhìn Điền Nguyên Vũ một cái, chậm rãi buông lỏng.
Điền Nguyên Vũ rốt cuộc một lần nữa thấy được ánh sáng, ổn định thân mình, chỉnh lý quần áo, mặt không biến sắc nhìn đám người bên dưới, thoải mái tiếp nhận ánh nhìn chăm chú của bọn họ, phần thong dong bình tĩnh này làm đáy mắt Kim Trọng xẹt qua một mạt tán thưởng cùng vừa lòng.
Bất quá lần này thật sự là hiểu lầm, đối với Điền Nguyên Vũ mà nói, mỗi lần ra thành trở về liền có trăm vạn dân chúng chào đón, sùng bái, tôn trọng, cảm kích, cậu đã sớm tập thành thói quen, thậm chí còn cảm thấy đương nhiên.
Hơn nữa, sống nhiều năm như vậy, nhỏ thì mấy ngàn, lớn thì mấy trăm vạn tang thi như thủy triều kéo tới, cậu không nhớ rõ đã bao lần mình đứng trên cao, dưới chân là một mảnh 'thi thể' hư thối di động, dùng ánh mắt thèm khát tham lam nhìn mình. Vì thế lúc này bị không tới trăm người chú mục, căn bản không tính là gì.
"Nguyên Vũ." Kim Trọng vẫy vẫy tay, gương mặt uy nghiêm tăng thêm một phần ôn hòa: "Đến chào hỏi mọi người."
Nhìn lướt qua đám người, Điền Nguyên Vũ bình tĩnh tiến lên hai bước, đứng bên cạnh Kim Trọng, lãnh tĩnh mở miệng: "Tôi là Điền Nguyên Vũ, là..."
Nói tới đây, Điền Nguyên Vũ liếc mắt về phía Kim Mẫn Khuê, ánh mắt ẩn ẩn có chút không vui: "Vợ tương lai của Kim Mẫn Khuê."
Tuy không muốn, nhưng dưới ánh mắt uy hiếp rõ ràng của đối phương, Điền Nguyên Vũ vẫn rầu rĩ phun ra câu này.
"..." Kim Trọng.
"..." Mọi người.
Nửa ngày.
"Hết rồi?" Kim Trọng lần đầu tiên có chút không biết làm sao mở miệng.
"Hết rồi." Mặt không biến sắc gật đầu.
"..." Mọi người.
"Nguyên Vũ, không cần sợ, con, có thể nói nhiều một chút." Kim Trọng đưa tay vỗ vỗ bả vai Điền Nguyên Vũ, bộ dáng trưởng bối hiền lành.
'Tôi thật sự nói xong rồi mà.' Điền Nguyên Vũ còn chưa kịp nói thì có một bàn tay mạnh mẽ chụp lên đầu.
"Vợ, chào hỏi mọi người đi."
Âm thanh trầm thấp từ đỉnh đầu truyền tới, Điền Nguyên Vũ ngửa đầu, từ dưới nhìn lên. Gương mặt lãnh tĩnh xẹt qua một mạt mờ mịt cùng... ủy khuất? ? ?
"Tôi thật sự nói xong rồi mà."
"..." Kim Mẫn Khuê.
Nhìn ánh mắt ủy khuất (? ?) của Điền Nguyên Vũ, Kim Mẫn Khuê nhất thời không vui, mắt lạnh quét một vòng đám người, khí lạnh trên người lại bắt đầu phun ra.
Vợ tôi chính là tôi, các người làm vợ tôi khó chịu chính là làm tôi khó chịu, làm tôi khó chịu chính là làm cả Sát Huyết Lang khó chịu.
Dám làm Sát Huyết Lang khó chịu...
Không thể không nói, con đường thê nô của Kim Mẫn Khuê từ khoảnh khắc này chính thức bắt đầu.
Bị Kim Mẫn Khuê liếc mắt, mọi người đều cảm thấy cổ phát lạnh, gió rét 'vù vù' thổi quét.
Nhìn cháu trai nhà mình hóa thân thành người máy phun khí lạnh, Kim Trọng cúi đầu ho khẽ một tiếng, trầm giọng nói: "Như vậy, bắt đầu từ đêm nay, Nguyên Vũ, trở thành một phần của Kim gia tôi."
"Tôi không đồng ý ! ! ! !"
Một tiếng gầm giận dữ từ cửa vào truyền tới, nhất thời mọi người đều xoay người nhìn lại.
Này là...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com