Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 37: Tôi là cố ý

"Khô Mộc, cậu dậy rồi."

Buổi sáng, Điền Nguyên Vũ đánh răng rửa mặt xong xuôi, chân trước vừa bước ra khỏi phòng thì một gương mặt nhỏ nhắn đã sáp tới.

Điền Nguyên Vũ lãnh tĩnh liếc mắt nhìn Phu Thắng Khoan, bình tĩnh bước tới sô pha ngồi xuống.

Giống như không thấy vẻ lạnh lùng của Điền Nguyên Vũ, Phu Thắng Khoan lật đật chạy theo: "Khô Mộc, tới ăn cơm đi, cậu xem, này là mình mua giúp cậu đó."

Phu Thắng Khoan mở hộp, đẩy bữa sáng không tính là rẻ ở khu ba này qua: "Cậu vừa tới trường nhất định không rành, yên tâm đi, mình sẽ giúp đỡ cậu."

Điền Nguyên Vũ chậm rãi dời ánh mắt lên người bạn đang cười tươi tới mức không thấy mắt, trầm mặc không nói.

"Cái kia, Khô Mộc, cậu, cậu sao lại nhìn mình như vậy? Có phải không thích mấy món này không?" Bị Điền Nguyên Vũ nhìn tới sợ hãi, Phu Thắng Khoan nhịn không được rụt cổ.

Không trả lời vấn đề của Phu Thắng Khoan, Điền Nguyên Vũ bình tĩnh thu hồi ánh mắt, đưa tay kéo phần ăn sáng kia tới trước mặt, bắt đầu chậm rãi gắp ăn.

Thấy Điền Nguyên Vũ chịu ăn, nụ cười trên mặt Phu Thắng Khoan lại càng rực rỡ hơn.

"Khô Mộc, phòng này tổng cộng có bốn người, mình thì cậu đã biết rồi, mình gọi là Phu Thắng Khoan." Phu Thắng Khoan ngồi xuống đối diện Điền Nguyên Vũ, hai tay chống cằm, vui sướng hớn hở nhìn cậu, miệng lép nhép không yên.

"Người hôm qua gọi là Phong Thanh Dương, đừng thấy cậu ta tính tình nóng nảy, kì thực tốt lắm, những lúc mình bị bắt nạt cậu ấy đều giúp mình. Còn một người nữa tên là Doãn Chính Hàn, tính tình không tốt lắm, tốt nhất cậu nên tránh xa cậu ta một chút." Lúc nói tới Doãn Chính Hàn, Phu Thắng Khoan cau cau mũi, nhưng rất nhanh lại thoải mái nói.

"Nhưng mà cậu ta thường xuyên không quay về phòng, cũng ít khi lên lớp, rất khó gặp mặt."

"Nhưng Khô Mộc, sao cậu lại vào hệ cứu viện?" Phu Thắng Khoan nghi hoặc nhíu mi, tựa hồ không thể hiểu nổi: "Người trong hệ cứu viện phần lớn đều là phế sài dị năng cùng thể năng, trong mắt nhiều người, chúng ta là rác rưởi, căn bản không có tư cách tồn tại trong học viện quân đội..."

Tay Điền Nguyên Vũ hơi khựng lại.

"A! Khô Mộc, cậu đừng tức giận, mình không có ý gì cả, chỉ là mình thấy cậu hẳn rất lợi hại..." Thấy Điền Nguyên Vũ dừng lại động tác, Phu Thắng Khoan nghĩ cậu tức giận, liền luống cuống giải thích.

"Ồn." Điền Nguyên Vũ ngẩng đầu, lãnh tĩnh nhìn Phu Thắng Khoan.

"A?" Phu Thắng Khoan có chút sửng sốt."

"Cậu thực ồn."

"..." Phu Thắng Khoan.

"Tôi có thể ăn tiếp không?" Điền Nguyên Vũ bình tĩnh nhìn gương mặt của Phu Thắng Khoan.

"A? A! Cậu, cậu ăn đi! Không đủ mình lại đi mua, tuy mình thực ngốc, học hành cũng không tốt, nhưng nhà của mình có tiền." Phu Thắng Khoan lại bắt đầu 'ê a' không ngừng.

Điền Nguyên Vũ hé miệng, đơn giản trực tiếp dùng băng hóa hình bịt tai lại, không nhìn tới cái miệng hé mở không ngừng của Phu Thắng Khoan, yên tâm thoải mái ăn cơm.

----------------------------------

Ăn xong, Điền Nguyên Vũ thay đồng phục học viện quân đội, đi theo bạn nhỏ mập tới lớp.

Không thể không nói, người đẹp thì mặc đồ gì cũng hấp dẫn. Đồng phục trắng đen đan xen thẳng tắp nghiêm túc vòng quanh thân thể ngây ngô lại hoàn mỹ của Điền Nguyên Vũ, vòng eo tinh tế thon gọn, đôi chân dài thẳng tắp, rõ ràng là một kiện đồng phục bình thường, thế nhưng Điền Nguyên Vũ mặc lên người lại vô cùng lôi cuốn.

Vì phần tóc mái rũ xuống, tạo thành bóng ma trên mặt, chỉ lộ ra cái cằm tinh xảo, cái mũi khéo léo cùng đôi môi đỏ hồng cũng không, tác phẩm điêu khắc tinh xảo hoàn mỹ kia tuy chỉ lộ ra ba phần phong nhã nhưng đã làm người ta nhịn không được muốn gạt đi những lọn tóc mềm mại kia, lộ ta con ngươi đen tuyền hút hồn.

Cùng Phu Thắng Khoan đi trong học viện, Điền Nguyên Vũ làm như không nhìn thấy đám người lén lút hoặc trực tiếp quan sát cùng nghị luận, thủy chung lãnh tĩnh.

Thẳng người, mang theo kiêu ngạo riêng biệt. Giơ tay nhấc chân đều lộ ra cảm giác áp bách, sự tồn tại của cậu áp chế hết thảy xung quanh, làm người ta nhịn không được mà khiếp đảm, sợ hãi, tôn vinh cậu, vô thức muồn quỳ gối phục tùng. Đó là khí thế tích tụ từ năm mươi năm trước, là áp bách cùng uy nghiêm của cường giả bậc nhất nhân loại khi đứng trên đỉnh cao, vô pháp che dấu.

Phu Thắng Khoan đi bên cạnh Điền Nguyên Vũ, thật cẩn thận quan sát sườn mặt đối phương, 'Khô Mộc khẳng định không phải người đơn giản', này là đáp án sau một đêm rối rắm. Tuy không biết vì sao Khô Mộc lại vào hệ cứu viện, nhưng cậu ta chắc chắn là nhân vật lớn, cho dù hiện giờ không phải, thì tương lai, nhất định là vậy.

Đây là trực giác, cũng là lời tiên đoán của Phu Thắng Khoan.

--------------------------------------

Đi theo Phu Thắng Khoan tới lớp, liếc mắt nhìn, bên trong chỉ lẻ tẻ vài người, tính ra cũng chỉ năm sáu người, hai bàn tay là đủ đếm, ngồi hoặc nằm, ủ rũ uể oải.

"Cậu đừng để ý, bọn họ bình thường toàn vậy." Phu Thắng Khoan có chút xấu hổ gãi gãi đầu, cẩn thận liếc mắt nhìn Điền Nguyên Vũ, bất quá thấy đối phương vẫn không chút biến sắc, từ đầu tới cuối chân mày cũng không nhích chút nào.

Phu Thắng Khoan mếu máo, chầm chậm chạy lên bục giảng, phóng lớn âm thanh: "Mọi người tỉnh táo lại nào, có bạn học mới!"

"Ngô! ! Thắng Khoan! Nhóc không biết hôm qua chị đây có hẹn à?" Một nữ sinh trang điểm dày cộm, đồng phục mở rộng, bên trong là một bộ quần áo thực gợi cảm, buồn ngủ mở mắt ngẩng đầu dậy: "Còn dám ầm ĩ nữa có tin chị đây đè cưng không hả?"

"Chị Khuynh Y, chị đừng ngủ, có bạn học mới tới." Tựa hồ đã quen bị nữ sinh kia đùa giỡn, Phu Thắng Khoan xoay người kéo Điền Nguyên Vũ lên: "Mọi người tỉnh táo lại nào, này là bạn học mới tới, mọi người chào hỏi chút nào."

Bị Phu Thắng Khoan làm ồn, mấy người trong phòng chậm chạp ngẩng đầu, ánh mắt nhập nhèm hoặc mất kiên nhẫn dời ánh mắt về phía Điền Nguyên Vũ từ đầu đến cuối không có chút biểu tình nảo kia.

Điền Nguyên Vũ lãnh tĩnh người bên dưới, ngây ngốc gật đầu: "Khô Mộc." Nói xong hai chữ, suy nghĩ thoáng chốc tản đi, nhìn không khí tiến vào cõi thần tiên.

"..." Phu Thắng Khoan.

"..." Mọi người.

"Là tên nhóc thối! ! !" Phong Thanh Dương là người đầu tiêng lên tiếng, nghiến răng nghiến lợi vọt về phía Điền Nguyên Vũ.

Nhưng còn chưa kịp đụng tới người đối phương, Điền Nguyên Vũ đã nhấc chân, trực tiếp đã lên mặt Phong Thanh Dương.

Lần Mày Phong Thanh Dương ngay cả thời gian kêu gào cũng không có, cả người bay ra ngoài. Theo một trận 'bụp véo ầm ầm' Phong Thanh Dương đầu chấm đất, hai chân gác lên tường, bất tỉnh. Từ đầu đến cuối, Điền Nguyên Vũ không hề biến sắc nhìn trên trần nhà, liếc cũng không thèm liếc một cái.

Nhất thời tất cả mọi người trong phòng đều tỉnh táo, yên lặng đứng lên, ánh mắt không tốt nhìn chằm chằm Điền Nguyên Vũ trên bục giảng. Nhất thời, bầu không khí trong phòng như giương cung bạt kiếm, lạnh lẽo một mảnh.

"Mọi người! Mọi người đừng vậy mà." Thấy hai bên sắp đánh nhau, Phu Thắng Khoan vội vàng chạy tới chắn trước mặt Điền Nguyên Vũ, lo lắng giảng hòa: "Khô Mộc là bạn học mới, mọi người đừng vậy mà."

"Bạn học mới mà vậy sao?" Khuynh Y nhíu mày, đôi môi đỏ mọng cong lên thành một mạt lãnh diễm.

"Khô Mộc, cậu ấy không phải cố ý, Khô Mộc..." Phu Thắng Khoan xoay người bức thiết nhìn Điền Nguyên Vũ: "Cậu giải thích chút đi."

Điền Nguyên Vũ cúi đầu, lãnh tĩnh nhìn Phu Thắng Khoan, nhàn nhạt mở miệng: "Giải thích cái gì?"

"Nói cậu không phải cố ý."

Điền Nguyên Vũ nghĩ nghĩ, lãnh tĩnh mở miệng: "Tôi là cố ý."

"Khô Mộc..." Phu Thắng Khoan ngân ngẩn cả người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com