Chương 52: Vợ, anh sai rồi
Trong phòng chỉ huy, Kim Mẫn Khuê nhìn hai phần tư liệu chú hai nhà mình truyền tới, cuối cùng đặt lực chú ý lên một phần trong đó, hai nắm tay chậm rãi siết chặt, cái ly trong tay bắt đầu xuất hiện vết nứt, cuối cùng vỡ nát.
"Viên lão!" Âm thanh mang theo mùi máu tanh vang vọng trong phòng, gương mặt lãnh ngạnh tràn đầy âm trầm trước lúc bùng nổ.
...
Trong lễ đường có sức chứa vạn người, Điền Nguyên Vũ ôm cánh tay ngồi ở một góc không bắt mắt, ẩn mình trong bóng tối, mặt không chút biến sắc nhìn lên sân khấu.
Sau ba ngàn năm, mấy màn biểu diễn vẫn là trình diễn dị năng, đánh vài bộ quyền, hoặc ca hát những bài hát nổi tiếng đương thời.
Ngay lúc Điền Nguyên Vũ xem tới buồn ngủ thì quang não đột nhiên có tin truyền tới, Điền Nguyên Vũ cúi đầu liếc mắt một cái, thoáng chốc, con ngươi tĩnh lặng xẹt qua một tia dao động.
Ngẩng đầu nhàn nhạt nhìn xung quanh, chậm rãi đứng lên, không kinh động bất cứ kẻ nào, lặng lẽ rời khỏi lễ đường.
Rời xa lễ đường huyên náo ồn ào, đi tới một góc yên tĩnh, Điền Nguyên Vũ ngồi xuống cạnh một gốc cây, mở quang não.
"Vợ." Nhìn thấy Điền Nguyên Vũ, hàng mày vốn nhíu chặt của Kim Mẫn Khuê chậm rãi giản ra, khóe miệng cong lên thành một độ cung thật nhỏ.
"Tôi ở lễ đường xem biểu diễn." Điền Nguyên Vũ ngây ngô nhìn Kim Mẫn Khuê, nghĩ nghĩ lại nói: "Thực nhàm chán."
"Loại chuyện này quả thực là lãng phí thời gian." Tựa hồ nghĩ tới thời điểm mình còn học ở trường, ánh mắt Kim Mẫn Khuê hiện ra ý ghét bỏ.
"Anh có gì muốn nói?" Tựa hồ nhìn ra Kim Mẫn Khuê cùng trước kia không giống, trước nay vốn không thích quanh co, Điền Nguyên Vũ trực tiếp mở miệng hỏi.
Nhìn gương mặt ngây ngốc ngơ ngác của vợ mình, lo lắng cùng phiền toái trong lòng Kim Mẫn Khuê lại càng sâu hơn, lần đầu tiên tức giận chính mình vì sao khi trước lại rảnh như vậy, chọn tới một nơi quỷ quái cách Lam tinh xa thế này.
"Phát sinh chuyện gì?" Kim Mẫn Khuê buồn bực làm thần kinh Điền Nguyên Vũ cũng buộc chặt, những tin tức không tốt bắt đầu đảo quanh trong đầu.
"Không có gì." Xoa xoa mi tâm, Kim Mẫn Khuê bình ổn tâm tình, cho Điền Nguyên Vũ một ánh mắt an tâm. Mấy chuyện ghê tởm thế này, vẫn không nên cho vợ thấy.
Mặt không biến sắc nhìn Kim Mẫn Khuê, ánh mắt Điền Nguyên Vũ chậm rãi lạnh xuống: "Anh gạt tôi." Âm thanh tĩnh lặng như nước, chẳng có chút phập phòng, nhưng, lại làm người ta cảm thấy lạnh lẽo.
"Vợ à..."
'Bíp!' Dứt khoát tắt quang não, Điền Nguyên Vũ tháo quang não xuống nhét vào túi, hai tay gối đầu nằm xuống, lạnh nhạt nhìn ánh trăng đỏ rực trên không.
Gió thổi tung tóc, ma xát khóe mắt, ngưa ngứa cộng thêm chút lành lạnh, chính là không thể bình phục cảm giác khác thường đang quay cuồng trong lòng.
'Tít! Tít! Tít!' Quang não trong túi không ngừng vang lên, Điền Nguyên Vũ giống như không nghe thấy, biểu tình cũng không biến đổi một chút.
Quang não vang một hồi liền im lặng, Điền Nguyên Vũ hơi nhíu mày, chính là không quá vài giây, âm thanh báo tin lại kêu vang, ánh mắt Điền Nguyên Vũ chợt lóe, mi tâm vốn nhíu lại cũng chậm rãi giãn ra.
Một lần lại một lần, ngừng, rồi lại vang, bám riết không tha.
Không biết là vì bị làm phiền hay vì nguyên nhân nào khác, Điền Nguyên Vũ rút quang não trong túi ra, nhìn bốn chữ to không ngừng lóe sáng trên màn hình, đáy mắt xẹt qua một mạt ý cười nhợt nhạt, nhưng rất nhanh liền biến mất, hệt như chỉ là ảo giác.
Đưa tay nhấn mở quang não, gương mặt nghiêm nghị đen xì của Kim Mẫn Khuê xuất hiện trên màn hình giả lập. Điền Nguyên Vũ hất cằm, cứ vậy lạnh nhạt theo dõi đối phương. Hai người không ai nói chuyện, không khí nhất thời phá lệ im lặng.
"Vợ à." Cuối cùng, vẫn là Kim Mẫn Khuê lên tiếng, biểu tình trên mặt cũng mềm đi, bất đắc dĩ nhìn Điền Nguyên Vũ trầm mặc.
Điền Nguyên Vũ ngẩng đầu, lãnh tĩnh nhìn ánh trăng trên đỉnh đầu, trực tiếp không thèm nhìn tới Kim Mẫn Khuê đã chịu nhận sai.
"Vợ à, ngừng chiến." Thấy vợ thật sự không thèm phản ứng mình, cơn giận của Kim Mẫn Khuê triệt để tan biến, nhanh chóng giơ cao cờ đầu hàng.
"Không." Mặt không chút thay đổi dứt khoát cự tuyệt, từ đầu đến cuối không hề liếc mắt nhìn tới Kim Mẫn Khuê.
"Anh sai rồi." Lời nhận lỗi nghiêm túc, từ miệng Kim Mẫn Khuê nói ra lại càng hùng hồn.
"Tôi biết." Thản nhiên gật đầu.
"Vợ à, anh lo lắng cho em." Nhìn sườn mặt lạnh như băng của Điền Nguyên Vũ, Kim Mẫn Khuê thực bất đắc dĩ.
Thân mình Điền Nguyên Vũ giật giật, trầm mặc hồi lâu, chậm rãi xoay lại, lãnh tĩnh nhìn chằm chằm Kim Mẫn Khuê: "Tôi không ngốc."
Rất nhiều chuyện, trong lòng cậu đều hiểu rõ, cậu không để tâm tới bởi vì nó không liên quan tới cậu mà thôi.
Cậu sẽ không nhúng tay vào chuyện người khác, mà cậu cũng không để người khác chạm vào thế giới của mình. Cậu muốn không nhiều, chỉ là một chốn thiên đường an nhàn.
Nhìn ánh mắt bình tĩnh của Điền Nguyên Vũ, Kim Mẫn Khuê trầm mặc mở miệng: "Vợ à, cẩn thận Viên lão kia."
"Tôi biết." Đối với lời nhắc nhở của Kim Mẫn Khuê, Điền Nguyên Vũ ngây ngô gật gật đầu.
Sự bình tĩnh của cậu làm Kim Mẫn Khuê có chút giật mình.
"Ông ta không đơn giản, tôi đã sớm biết." Điền Nguyên Vũ ngồi dậy, bình tĩnh nhìn Kim Mẫn Khuê: "Ông ta không có ác ý, ít nhất, đối với tôi là vậy."
"Vợ, cẩn thận vẫn tốt hơn, bối cảnh của ông ta so với em nghĩ còn sâu hơn." Kim Mẫn Khuê nhíu mày.
"Tôi sẽ." Gật gật đầu.
"Giúp tôi tra một người." Giống như đột nhiên nhớ tới gì đó, Điền Nguyên Vũ mở miệng.
"Nói."
"Doãn Chính Hàn." Nam sinh này làm Điền Nguyên Vũ có cảm giác rất kỳ quái, trên người cậu ta có dao động quen thuộc.
"Là ai?" Kim Mẫn Khuê suy nghĩ nửa ngày nhưng không hề có chút ấn tượng nào.
"Bạn học." Dừng một chút: "Trên người cậu ta có dị năng giao động thực quen thuộc, chính là tôi chưa từng gặp cậu ta." Điền Nguyên Vũ trước kia không hề lưu lại chút tin tức nào về người này.
"Vợ à, Quý Sĩ Lâm kia không còn dụ dỗ em nữa chứ?" Nghĩ tới tư liệu trong tay, mặt Kim Mẫn Khuê có chút đen.
Nếu không phải tin tưởng khả năng của chú hai nhà mình, anh tuyệt đối không tin cái người trên tư liệu chính là kẻ vợ mình từng thích. Cái con rùa đen kia có gì tốt, lớn lên không suất bằng anh, dị năng không cao bằng anh, thân phận không tốt bằng anh, thật không hiểu trước kia vợ mình coi trọng điểm nào của con rùa con này! Hừ! Vợ anh còn chưa từng dính anh tới vậy! !
Kim Mẫn Khuê thực muốn bùng nổ, anh tuyệt đối không thừa nhận mình ghen tị.
"Anh ta nói hi vọng tôi tha thứ." Ngây ngô lặp lại lời Quý Sĩ Lâm, Điền Nguyên Vũ thoải mái giúp Quý Sĩ Lâm lôi kéo giá trị cừu hận của Kim thiếu tướng.
"..." Kim Mẫn Khuê đen mặt.
"Anh ta gọi tôi là Nguyên Vũ."
"..." Trong phòng bắt đầu 'răng rắc' kết thành bụi băng.
"Anh ta nói anh ta thích tôi, tôi rất quan trọng."
'Rắc!' Cái bàn kim loại đặc biệt bị Kim Mẫn Khuê bẻ rụng một góc.
"Vợ! Em tới đây cho anh! Không cần đi học nữa! ! !" Kim Mẫn Khuê bạo nộ rồi nha.
...
Tắt quang não, tâm tình Điền Nguyên Vũ tốt lắm, tuy từ gương mặt kia chẳng thể nào nhìn ra cậu đang vui hay buồn.
Tùy tay phủi phủi quần áo có vài nếp nhăn, Điền Nguyên Vũ đút tay vào túi quần, mặt không biến sắc đi về hướng kí túc xá.
Chính là...
Điền Nguyên Vũ dừng cước bộ, lạnh nhạt nhìn nam sinh mặc áo khoắc đen đang ôm tay lạnh lùng đứng trong bóng đêm cách đó không xa.
'Doãn Chính Hàn...'
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com