Chương 78: Sinh cho anh mười cục nắm
Thiên Minh xoay tròn trong tay, quét ngang về phía sau, chặt đứt vài nhánh cây đang vươn tới. Điền Nguyên Vũ lãnh tĩnh nhìn nhánh cây rập rạp đang ùn ùn từ khắp nơi ùa tới, ngón tay ma xát chuôi đao, cảnh giác xung quanh.
Nhánh cây lướt xẹt qua gò má, mang tới cơn đau rát. Một chất lỏng đỏ tươi từ gò má chảy xuống khóe miệng, tích lên vạt áo, lưu lại vị tanh nhàn nhạt.
Rễ cây trồi lên, kéo theo một mảnh bụi đất mù mịt, từ bốn phương tám hướng vươn tới chỗ Điền Nguyên Vũ. Điền Nguyên Vũ lui về sau mấy bước, mặt không biểu cảm nhìn lướt qua đám Khuynh Y, xác định bọn họ vẫn còn hôn mê, trong mắt lóe sáng hàn quang, Thiên Minh rời vỏ, ngàn thanh tước minh, ngọn lửa xinh đẹp quấn quanh thân đao, bao bọc cả Điền Nguyên Vũ bên trong.
Lấy hỏa khắc mộc, đốt rụi tụi mày! !
Ngọn lửa hóa thành rồng, hướng bốn phương tám hướng càn quét, cuối cùng, nhắm thẳng tới chỗ thiên niên túy.
Theo một tiếng động chói tai, gốc cổ thụ cao mấy chục mét bắt đầu kịch liệt run rẩy, nhưng ngọn lửa của Điền Nguyên Vũ vốn không phải lửa thường, hiện giờ lại có thêm sát khí của Thiên Minh ở bên cạnh áp chế, sao có thể bị dập tắt.
Điền Nguyên Vũ thu đao vào vỏ, lạnh nhạt nhìn thiên niên túy run rẩy ngày càng yếu, cuối cùng đình chỉ, hóa thành tro tàn, theo gió tản đi.
Đợi hết thảy trở về nguyên thủy, thân hình Điền Nguyên Vũ nhoáng lên một cái, ngồi chồm hổm trên đất, thở hổn hển.
Nghỉ ngơi một lát, sức mạnh trong cơ thể khôi phục được một ít, lúc này Điền Nguyên Vũ mới đúng dậy, đi tới bên cạnh Khuynh Y, cẩn thận xem xét, xác định bọn họ đều bình an vô sự, lúc này mới ngồi bệch xuống lần nữa.
Hồi tưởng lại cảnh tượng trong 'mơ', từng chút từng chút, không buông tha bất cứ chi tiết nào, ánh mắt Điền Nguyên Vũ trở nên quỷ dị.
Cậu đột nhiên nghĩ tới, lần trước theo Phu Thắng Khoan cùng Phong Thanh Dương tới nhà tưởng niệm, bức tượng ở ngay đại sảnh kia tựa hồ giống hệt bộ dáng cậu đứng trên tường thành lúc thủy triều tang thi ập tới.
Nếu cậu thật sự quay về quá khứ, vì phá nát 'ảo cảnh' mà lấy thân huyết tế, thì làm thế nào sống lại?
Sau đó tang thi vương bị tiêu diệt thế nào?
'Tít! Tít!' Quang não đột nhiên phát ra âm thanh đánh gãy suy nghĩ Điền Nguyên Vũ, cúi đầu, nhìn tin tức trên màn hình, có chút nao nao. Biểu tình trên mặt chậm rãi trở nên kỳ quái.
"Mẫn Khuê." Mở quang não, Điền Nguyên Vũ cụp mi mắt, bất thường trong đáy mắt tản đi, ngốc ngốc mở miệng, không giống như lúc thường.
"...em bị thương?" Liếc mắt liền phát hiện vết thương trên mặt cùng vết máu đầy người Điền Nguyên Vũ, cơn giận sắp bùng phát thoáng chốc bị đè ép, chuyển hóa thành lo lắng.
"Bị thương ngoài da, không có việc gì."
"Chỉ có mình em?" Kim Mẫn Khuê cau mày. Bất Lạc tinh lại bị tập kích, anh đã không nhớ rõ này là lần thứ mấy. Mấy ngày gần đây càng lúc càng thường xuyên làm anh bắt đầu cảnh giác, nếu chỉ trùng hợp thì không sao, chính là anh chưa bao giờ tin tưởng trùng hợp tồn tại.
Ngay lúc anh một lần nữa chỉ huy tác chiến một đợt tập kích mới, chú hai đột nhiên gửi tin qua nói Điền Nguyên Vũ xảy ra chuyện. Trái tim nhảy dựng, mở quang não vốn đang tắt liền phát hiện dị thường bên quang não Điền Nguyên Vũ, cấp tốc xử lý chính vụ, còn không kịp nghỉ ngơi đã vội vàng gọi cho Điền Nguyên Vũ. Nhưng vài lần vẫn không có người bắt máy, thật vất vả mới liên hệ được, kết quả, vừa liếc mắt liền thấy người mình tâm tâm niệm niệm cả người đầy máu.
"Bọn họ vẫn còn hôn mê." Điền Nguyên Vũ vươn tay, để Kim Mẫn Khuê nhìn thấy đám Khuynh Y ở phía sau.
"Anh sẽ truyền vị trí của em đi, ngoan ngoãn đứng đó chờ cứu viện."
"Bao giờ bọn họ tới?" Lời Kim Mẫn Khuê vừa nói làm Điền Nguyên Vũ ngẩng đầu, không biểu cảm nhìn anh.
"Tính toán thời gian, nếu không có gì bất ngờ thì năm giờ nữa sẽ có người tới."
Năm giờ. Ánh mắt Điền Nguyên Vũ khẽ động, không nói nhiều nữa, đứng dậy, bắt đầu thu thập đồ đạc.
"Vợ à, em làm gì vậy?" Thấy động tác Điền Nguyên Vũ, Kim Mẫn Khuê nhướng mày, nhất thời có dự cảm không tốt.
"Rời khỏi nơi này." Điền Nguyên Vũ ngốc ngốc mở miệng.
"Vợ! !" Kim Mẫn Khuê trầm giọng gầm lên, ánh mắt đỏ đậm hệt như một con sói hoang bị chọc giận.
"Tôi còn việc chưa làm xong." Điền Nguyên Vũ ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Kim Mẫn Khuê.
"Việc gì?"
"Tôi phải giết một người, anh ta vẫn còn sống." Trước lúc lạc nhau, cậu đã gieo một hạt giống trên người Quý Sĩ Lâm, vốn nghĩ tình hình lúc ấy anh ta sẽ không sống sót nổi, chính là, liên hệ với hạt mầm kia vẫn còn, anh ta, vẫn sống.
"Muốn giết ai anh sẽ giúp em, hiện giờ em thành thành thật thật ngây ngốc ở đây cho anh." Kim Mẫn Khuê bị Điền Nguyên Vũ chọc giận tới xanh cả mặt, chân mày xếch cao.
"Không cần." Mặt không biểu cảm, không chút do dự cự tuyệt.
"Điền Nguyên Vũ! !"
"Anh còn rống nữa, tôi sẽ cúp máy đó." Điền Nguyên Vũ nghiêng đầu, nghiêm túc nhìn Kim Mẫn Khuê.
"Em..."
"Mẫn Khuê." Thấy Kim Mẫn Khuê giống như thực sự tức giận, Điền Nguyên Vũ trầm mặc một lát, môi mấp máy, thấp giọng nói.
"Tôi có một giấc mơ, là một cơn ác mộng mà tôi nghĩ mình rốt cuộc không thể tỉnh lại."
"..." Kim Mẫn Khuê.
"Tôi mơ thấy tôi rời khỏi thế giới này, chúng ta, sẽ không còn được gặp lại."
"Nói hưu nói vượn." Kim Mẫn Khuê nhíu chặt mày, thực rõ ràng, nhận thức rời khỏi thế giới này không giống Điền Nguyên Vũ.
"Trong mơ tôi đã khóc." Điền Nguyên Vũ nghiêm túc nhìn Kim Mẫn Khuê, trên gương mặt lạnh nhạt không chút biểu cảm kia tựa hồ có thêm chút gì đó.
"Tôi thực thương tâm, cũng thực khó chịu, so với những lần bị thương trước kia còn khó chịu hơn. Lúc trước tôi có thể tự trị liệu cho mình, chính là lúc này, tôi không biết nên làm thế nào. Tôi tìm không thấy miệng vết thương, tôi cứ nghĩ mình chết chắc rồi."
"Vợ..."
"Mẫn Khuê, tôi không biết là vì cái gì, nhưng, anh đối với tôi rất quan trọng."
"Vợ." Nhìn Điền Nguyên Vũ rõ ràng không biết nên giải thích thế nào, lại cố vắt óc tìm từ, vẻ mặt nghiêm túc hướng mình giảng giải cảm giác trong lòng, Kim Mẫn Khuê cảm thấy trái tim mình tựa hồ tan chảy vì nhóc con hư hỏng này.
"Em đối với anh cũng rất quan trọng, cho nên anh không muốn thấy em gặp chuyện."
"Sẽ không, tôi có pháp bảo bí mật." Điền Nguyên Vũ thực nghiêm túc. Không gian tuy bị phế, nhưng vẫn có thể trốn vào.
"Vợ..."
"Tôi thề! Tôi sẽ không gặp chuyện không may, bằng không, bằng không..."
"Bằng không sao?" Kim Mẫn Khuê nheo mắt.
"Bằng không tôi sẽ sinh cho anh mười cục nắm! !" Bằng không cả nửa ngày cũng không biết nói gì, đột nhiên đầu Điền Nguyên Vũ lóe sáng, nhớ tới có lần 'vợ' Tô Lang bỏ nhà trốn đi, kết quả bị Tô Lang lùng sục khắp thế giới nửa năm mò ra, sau khi kéo về liền trừng phạt người vợ yêu mà mình khổ sở lắm mới tìm về được viết một câu như vậy trong giấy cam kết.
"..." Kim Mẫn Khuê sửng sốt.
"Được không?" Thấy Kim Mẫn Khuê nửa ngày không nói tiếng nào, Điền Nguyên Vũ mở miệng hỏi.
"Một đường phải bảo trì quang não khai thông." Thấy Điền Nguyên Vũ quyết tâm, Kim Mẫn Khuê chỉ đành lui một bước.
"Ân." Điền Nguyên Vũ gật đầu.
"Cẩn thận."
"Gặp lại sau." Điền Nguyên Vũ quơ quơ móng.
"Xử lý vết thương một chút đi." Trước lúc quang não tắt, Kim Mẫn Khuê bổ sung một câu.
Nhìn quang não tối đen, ngón tay Kim Mẫn Khuê điểm nhẹ lên mi gian, ngũ quan lãnh ngạnh vì trầm tư mà càng lạnh lẽo hơn, uy nghiêm tập thành thói quen, làm người ta sợ hãi.
'Nếu không có việc gì thì sinh chín đứa đi.'
Dùng thiết bị cấp cứu khép lại miệng vết thương, tùy tiện rửa sạch vết máu dính trên người, Điền Nguyên Vũ nhìn đám người vẫn hôn mê nằm dưới đất, ánh mắt vụt sáng.
Dựa theo lời Mẫn Khuê, nhân viên cứu viện rất nhanh sẽ tới, như vậy an toàn sinh mệnh của đám người này không cần lo lắng. Chính là...
Trầm mặc thật lâu, Điền Nguyên Vũ vươn tay, một chén kim loại xuất hiện trên tay, chứa nước hồ trong không gian.
Nước màu lam, óng ánh sắc lam, năng lượng ẩn ẩn vờn trong nước, thản nhiên tản toa, chỉ mới một chén nước thôi đã làm tinh thần Điền Nguyên Vũ rung lên.
Nhìn chén nước trong tay, Điền Nguyên Vũ nghĩ nghĩ, lại bỏ vào trong không gian, lấy một phần nước pha loãng ra với nước bình thường, sau đó chia ra làm bốn phần.
"Nếu các người có thể chống đỡ được, vinh quang thuộc về các người sẽ tới." Nhìn nhóm Phu Thắng Khoan đang hôn mê, Điền Nguyên Vũ trầm mặc đút chén nước hồ đã pha loãng tới bên miệng.
Phu Thắng Khoan uống xong, Điền Nguyên Vũ ngồi bên cạnh, cẩn thận quan sát. Chính là đợi khoảng mười phút, Phu Thắng Khoan vẫn hôn mê như cũ, hô hấp vững vàng, gương mặt bình ổn, giống hệt như đang ngủ, không có bất cứ tình trạng nào không khỏe.
Chẳng lẽ nước hồ này chỉ hào nhoáng bề ngoài, kì thực chỉ là nước bình thường để uống giải khát?
Trong lòng tuy nghi hoặc, nhưng, Điền Nguyên Vũ vẫn uy ba phần còn lại cho Khuynh Y, Phong Thanh Dương cùng Lam Kỳ.
Lại đợi gần hai mươi phút không thấy phản ứng, sợ nhân viên cứu viện sẽ tới, Điền Nguyên Vũ chỉ đành rời đi.
Lúc xoay người, Điền Nguyên Vũ không thấy Phu Thắng Khoan, người đầu tiên mình đút nước hồ, gương mặt vốn an ổn đột nhiên trắng bệch, nhăn nhó khó chịu, hệt như đang chịu đựng nỗi thống khổ thật lớn.
Cũng không thấy, nháy mắt mình xoay người đi, một đôi mắt thoáng hé mở, nhưng rất nhanh đã khép lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com