Chương 91: Tính toán
Điền Nguyên Vũ mở túi xách mang theo người, lấy ra một hộp giấy nức mùi su kem, cậu nâng tay vẫy vẫy nhân viên phục vụ, mỉm cười hỏi, "Có thể cho tôi một ly sữa nữa được không?" Nghĩ nghĩ lại hỏi, "Tôi có thể ăn cái này ở đây chứ?" Nói xong chỉ bánh su kem để trên bàn.
Nhân viên phục vụ từ khi cậu bước vào đã một mực trộm nhìn cậu, lúc này thấy cậu hỏi, lập tức gật đầu, "Đương nhiên có thể rồi, tiên sinh ngài chờ một lát."
Tôn Húc ở bên cạnh kinh ngạc nhìn bóng dáng nhân viên phục vụ rời đi, hắn quay đầu lại hỏi Điền Nguyên Vũ, "Cái biển không được mang đồ ăn vào quán treo trước cửa là để trang trí à?"
Điền Nguyên Vũ lấy một cái bánh su kem tròn xoe ra, dùng hai ngón kẹp lại, bỏ vào miệng.
Cậu lẩm bẩm, "Tôi là người mang thai mà, người mang thai được đối xử đặc biệt."
Tôn Húc co rút khóe miệng, không phản đối, phải rồi, ai biểu mình không phải là người mang thai, không được đối xử như vậy....
Điền Nguyên Vũ vừa uống sữa vừa ăn bánh su kem, cộng thêm lật xem tạp chí mà quán cà phê chuẩn bị sẵn.
Nửa tiếng sau, Kim Mẫn Khuê còn chưa tới.
Điền Nguyên Vũ cũng không lo lắng, chậm rãi nhét vào miệng hết đồ này đến đồ nọ, cậu đã sớm đói bụng.
Tôn Húc vừa định hỏi một chút, kết quả cửa quán cà phê đẩy ra, nam nhân khoác áo bành tô nhung dê màu đen bước tới, khí thế lạnh như băng, khiến cho nhân viên phục vụ đang định tiến đến chào hỏi phải khựng lại.
Điền Nguyên Vũ liếc một cái liền nhìn thấy nam nhân, cậu nâng tay vẫy vẫy, "Ở đây!" O(n_n)O
Kim Mẫn Khuê tiêu sái bước tới, lúc nhìn thấy Tôn Húc thì nhíu mày, rõ là không hài lòng khi bảo bối nhà mình ngồi cùng tên đàn ông khác, uống sữa ăn bánh ngọt! (#‵′) Cậu muốn chết hả!
Tôn Húc hơi khiếp, hắn cảm thấy nếu lúc này Kim Mẫn Khuê có trong tay một thanh bả đao, nhất định y sẽ băm hắn thành thịt vụn đút cho đàn cẩu lưu lạc trên đường mất.....
".....Kim.....Kim tiên sinh, ngài đã tới." Tôn Húc cười gượng.
Kim Mẫn Khuê liếc xéo hắn một cái, Tôn Húc lập tức đứng dậy, nói với Điền Nguyên Vũ, "Ừm, tôi còn có việc, đi trước." Nói xong liền cầm di động rời đi.
"Ngồi xuống." Kim Mẫn Khuê nhấc cằm, ý bảo Tôn Húc ngồi trở lại.
Sau đó nam nhân chả buồn có phản ứng gì với hắn nữa, y ngồi xuống bên cạnh Điền Nguyên Vũ, khoé miệng là ý cười vui vẻ ấm áp, y vươn tay nhẹ nhàng xoa bụng Điền Nguyên Vũ, nhẹ giọng hỏi, "Có lạnh không?"
Điền Nguyên Vũ nghiêng người, dựa vào lòng Kim Mẫn Khuê, lắc đầu, than thở, "Chính Hàn mang thai, liền ném em ở đây." Nói xong cậu trộm nhìn nam nhân, quan sát sắc mặt y.
Thấy y không có biểu tình gì khác, cậu thoáng nhẹ nhàng thở ra.
Kim Mẫn Khuê ừ một tiếng, tiếp tục hỏi, "Chân có đau không?"
Điền Nguyên Vũ lắc đầu, tiếp tục than thở, "Anh nói xem sao Chính Hàn lại kích động thế chứ? Em nghĩ có thể cậu ấy sẽ giấu anh anh lắm."
Kim Mẫn Khuê lại ừ một tiếng, hỏi, "Có đói không?"
Lần này Điền Nguyên Vũ thành thật gật đầu, nói, "Đói!"
Kim Mẫn Khuê cong khóe môi, y nâng tay ôm cậu vào lòng, cúi đầu hôn lên trán cậu, "Về nhà thôi." Y ngẩng đầu nhìn Tôn Húc, nhướn mày, "Cho cậu ấy?"
Tôn Húc mau chóng gật đầu, "Cho."
"Được." Kim Mẫn Khuê vừa lòng gật đầu, đứng lên, động tác dịu dàng kéo Điền Nguyên Vũ, y tháo khăn quàng cổ của mình quàng lên cho cậu, bất mãn nhíu mày, "Đi ra ngoài mà không mặc nhiều quần áo chút!"
Điền Nguyên Vũ bĩu môi, cậu ngửa cổ để y cẩn thận quàng khăn cho mình, ngay cả một khe hở cũng không có, thỏa mãn nở nụ cười.
Xem, đây là người đàn ông của cậu, tuy lạnh như băng, nhưng lại thật lòng yêu cậu.
Tôn Húc chậc lưỡi, Kim Mẫn Khuê bây giờ, thoạt nhìn còn ôn nhu hơn cả lúc trước, đương nhiên, phần ôn nhu này chỉ dành cho Điền Nguyên Vũ.
Về đến nhà, không ngờ lại thấy ông cụ Kim Khải, Điền Nguyên Vũ kinh hỉ quá chừng.
Nhưng so với kinh hỉ của Điền Nguyên Vũ mà nói, kinh hỉ của ông cụ còn lớn hơn nhiều, vừa thấy cậu vào cửa, ông đã chạy lại gần.
Vui vẻ sung sướng đi quanh cậu một vòng, ông vừa lòng gật gù, nói, "Không tồi, không tồi, béo hơn trước." Nói xong còn định vươn tay sờ sờ bụng Điền Nguyên Vũ, bị Bánh Bao đứng bên cạnh vươn móng đập một phát.
Bánh Bao giận dữ thở phì phì, giọng nói non nớt phát biểu, "Bụng cha không thể tùy tiện sờ được! Nhỡ làm bị thương bánh bao nhỏ thì sao!"
Điền Nguyên Vũ giật giật khóe miệng, hết chỗ nói luôn.
Ông cụ Kim Khải cũng giật khóe miệng, chớp chớp mấy cái nhìn Bánh Bao, thấy hai mắt to của nhóc sắp phát hỏa tới nơi, đành phải cười mỉm rút tay già về, bĩu môi nói, "Bánh Bao bất công."
Bánh Bao trừng mắt, bất công thì sao, nhóc cứ bất công đấy!
"Hừ!" ╭(╯^╰)╮
"Cha, ông Nghiêm mang đến thiệt nhiều thịt dê, tối chúng ta ăn thịt dê hầm nha!"
Điền Nguyên Vũ nhéo nhéo mặt Bánh Bao, cười nói, "Mèo ham ăn."
Bánh Bao chun mũi, vươn tay kéo Điền Nguyên Vũ đi về phía sofa, vừa đi vừa nói, "Bánh Bao mới không phải mèo ham ăn đâu, gần đây con gầy đi nhiều lắm đó." Nói xong còn ủy khuất nhìn Điền Nguyên Vũ, ý của nhóc chính là, dạo này cha chẳng làm đồ ăn ngon cho nhóc gì cả.
Ngạc nhiên xem xét Bánh Bao, Điền Nguyên Vũ gật đầu, nói, "Gầy thật, nhưng Bánh Bao cũng cao lên này" Mấy tháng nay Bánh Bao cao lên không ít à nha!
Vừa nghe nói mình cao lên, Bánh Bao khoái chí lắm, nhóc phải mau cao hơn anh, đuổi theo bố! Đó là một mục tiêu siêu vĩ đại! Cố lên! O(n_n)O.
Kim Mẫn Khuê bị Kim Khải gọi vào thư phòng, ông cụ có chuyện muốn nói.
Hai cha con ngồi đối diện, Kim Khải mở miệng trước, "Mẫn Khuê, lúc trước anh con có phải đã xảy ra chuyện gì đúng không?"
Kim Mẫn Khuê gật đầu, "Dạ, bị đâm."
"Cái gì?! Đâm á? Chuyện lớn như vậy mà các con lại không nói cho ba hay!" Kim Khải tức giận đập bàn, Nghiêm Võ ở bên cạnh bưng một tách trà nóng đưa cho ông.
Kim Khải lúc này nào còn để tâm đến vấn đề mình có bị cao huyết áp hay không, ông chỉ vào Kim Mẫn Khuê mắng.
"Hai cái tên bất hiếu các con, có phải không coi ta là cha không hả! Chuyện gì cũng gạt ta, các con rốt cuộc muốn làm cái gì! Ta thật sự là..."
"Ba, bình tĩnh." Kim Mẫn Khuê nâng mắt, thản nhiên nói.
Kim Khải bị cắt lời, thở hổn hển, cầm tách trà lên uống một ngụm, giảm bớt cơn tức, nói, "Nhà họ Tống các con định xử lý thế nào!"
Kim Mẫn Khuê nhướn mày, ái chà, ông cụ cũng biết không ít nhỉ!
Y nghĩ nghĩ nói, "Không chỉ nhà họ Tống, còn cả nhà họ Sở."
Kim Khải nghi hoặc nhìn y, "Không phải cái tên nhóc Tống Thụy làm anh con bị thương sao? Liên quan gì đến nhà họ Sở?"
"Ai nói cho ba biết?" Kim Mẫn Khuê cho rằng, dù bên cạnh y có tai mắt của ông cụ, thì đám người kia cũng không dám đem chuyện này nói cho ông, vì sao ư? Bởi trong mắt hai anh em họ không dung nhập được dù chỉ là một hạt cát, có một số việc được phép báo, có một số việc, phải nuốt vào bụng tiêu trừ sạch sẽ.
Kim Khải không nói, ông cảm thấy có âm mưu gì đó, hơn nữa còn là âm mưu tính kế trên đầu mình.
Nghiêm Võ thấy ông cụ không nói gì, thở dài, trả lời câu hỏi của Kim Mẫn Khuê.
"Hôm trước Sở Hùng đến nhà chính, ông ta hàn huyên với lão gia trong thư phòng hơn hai tiếng, lúc ông ta rời đi lão gia liền tức giận đến nỗi phải vào viện, nếu không hôm trước lão gia đã đến đây rồi."
Vừa nghe Sở Hùng đến nhà chính, Kim Mẫn Khuê liền trầm mặt, nhà họ Tống và nhà họ Sở rốt cuộc là muốn giở thủ đoạn gì đây?
Tuy nhiên y vẫn rất quan tâm đến thân thể của ông cụ nhà mình, dù gì cũng đã bảy mươi rồi, nếu thực sự xảy ra chuyện gì, hai anh em bọn họ sẽ vô cùng hối hận, y không khỏi nhẹ giọng hỏi, "Có gì đáng ngại không?"
Kim Khải là lần đầu được con trai thứ quan tâm, lập tức thấy cái gì mà cao huyết áp, cái gì mà đau thắt cơ tim, chả là chi sất, con cái quan tâm mới là tốt đẹp nhất.
"Không có việc gì, không có việc gì, bệnh tuổi già thôi." Ông cười ha hả nhìn Kim Mẫn Khuê, ý là y mau tiếp tục quan tâm ông đi.
Kim Mẫn Khuê gật đầu, "Không có việc gì là tốt rồi."
Kim Khải bất mãn, đồ bất hiếu, quan tâm nhiều chút sẽ mệt chết con chắc!
Vừa định oán giận, chợt nghe thằng con khó có được nói một câu, "Ba, Tống Nam Phong và Sở Tây Tây hai năm trước đã có quan hệ với nhau, chuyện lần này rất có thể là hai nhà bọn họ liên thủ đối phó với chúng ta."
Nhà Tư Không là thế gia vọng tộc trăm năm, thời gian càng lâu, nền móng của bọn họ lại càng vững chắc, cho nên đối với một vài thành phần tôm tép nhãi nhép mà nói, chỉ cần không gây ra chuyện gì lớn, bọn họ sẽ nhắm một mắt mở một mắt, bọn họ khắc sâu một đạo lý, ở xã hội hiện nay, không cho phép một nhà độc chiếm phát triển.
Kim Khải nhíu mày, nét mặt già nua nhăn tịt lại như đóa hoa cúc. (nhăn kiểu này là giống hoa cúc của các bợn thụ hả =..=)
Ông nghĩ nghĩ, trầm giọng hỏi, "Các con tính toán thế nào?" Ông rất hiểu hai đứa con này, chắc chắn chúng nó sẽ không để người ta khi dễ mình, chúng nó hẳn là đang chờ thời cơ.
Kim Mẫn Khuê nở nụ cười, cười đến vô cùng tà khí, xấu xa, lại ẩn ẩn lạnh lùng.
"Trai cò tranh chấp...."
"Hửm? Con định để bọn họ tự xử nhau?" Kim Khải nghiêng đầu, có chút khó hiểu.
Kim Mẫn Khuê gật đầu, mười ngón tay giao nhau nâng cằm, ác ý nhếch môi, nói, "Trước kia nhà họ Sở có thu mua một khối đất, nhà họ Tống cũng nhảy vào một chân, nhưng nghe nói dưới mảnh đất đó có văn vật, ba, ba hẳn là hiểu rồi chứ."
Kim Khải giật mình, trách không được, trước kia nghe nói phía đông có bán đấu giá một khu đất rất lớn, vô số công ty tranh nhau thu mua, nhưng tập đoàn Kim thị nhà bọn họ lại không có bất cứ hành động nào, hóa ra là có chuyện như vậy.
Nếu đào ra văn vật, như vậy có nghĩa chính phủ sẽ tiếp nhận phân chia và xử lý khu đất đó, giai đoạn trước đầu tư chuẩn bị chính là toi công, có lẽ sẽ được chính phủ bồi thường ít phí động viên, nhưng tuyệt đối không thể nào hồi được số vốn ban đầu.
Bất quá Kim Khải cảm thấy rất kì quái, con của ông sao lại phán đoán dưới mảnh đất kia có văn vật?
Nhìn ra nghi hoặc của ông cụ, Kim Mẫn Khuê nở nụ cười, đứng dậy đi ra ngoài, y sao mà biết ư? Đó là đồ sau khi lật mặt với nhà họ Tống y sai người đi chôn cả đêm, cùng lắm chỉ là mấy món đồ cổ vô tri, sao có thể đáng giá bằng bảo bối của y?
Kim Khải quay đầu nhìn Nghiêm Võ, hỏi, "Mẫn Khuê có ý gì vậy?"
Nghiêm Võ lắc đầu, "Không rõ lắm, nghe đám người dưới nói, lúc trước nhị thiếu gia mua một đám đồ cổ, hình như là từ thời Tây Chu."
"Hả?" Ông không biết gì hết trơn, chốc nữa phải đi hỏi mới được.
Bình sinh ông cụ có mấy thú vui lớn, chơi đùa với cháu, nhéo má Bánh Bao, nhìn biểu tình kinh ngạc của thằng con, cộng thêm ham đồ cổ.
Cơ mà cụ à, mấy món đồ cổ này ngài không xem được đâu, bởi vì chúng nó lại một lần nữa được chôn xuống lòng đất rồi, hoặc là, sau này có cơ hội ngài có thể đến bảo tàng mà quan sát nhé.
Edit sai chỗ nào nhắc tui zới nha các cô
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com