Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 24: Xa Cách


Kow sốt ruột ngồi trước cửa phòng cấp cứu. Từ lúc đưa Mew vào bệnh viện tới giờ đã là hơn ba tiếng. Nhưng mà ánh đèn vàng trong căn phòng ấy vẫn chưa hề vụt tắt, anh chỉ thấy cách một hồi lâu, lại có hai y tá cầm hai ba túi máu từ bên ngoài chạy vào, ngoài ra không còn gì nữa.

Lúc Kow đuổi kịp Mew , anh đã thấy con đường phía trước mình là một mớ hỗn độn. Chiếc xe Bugatti màu đen quen thuộc ấy vì va chạm mạnh với xe tải mà trở nên méo mó chẳng ra hình dạng gì.

Lúc ấy Kow như hoá điên lao ra khỏi xe, chỉ thấy Mew bị kẹt trong ghế lái đầu đã bê bếch máu, và bất tĩnh từ lúc nào rồi. Nhưng cũng thật may vì tài xế chỉ bị xây xát nhẹ!

Anh nghe mọi người xung quanh đó bảo rằng tai nạn ấy đều là lỗi của cả hai, tài xế vì bị say xỉn mà mất lái, còn Mew do chạy quá tốc độ cho phép.

Kow nhớ đến cảnh tượng ấy mà không khỏi lo sợ, từng giọt máu của Mew lúc được cảnh sát dìu ra khỏi xe cứ thi nhau chảy xuống nhuộm đỏ cả một phần mặt đường. Cuộc đời Kowsợ nhất là nhìn thấy máu!

Tầm một tiếng sau, ánh đèn trong phòng cấp cứu cuối cùng cũng tắt đi chỉ còn lại một chút ánh sáng mờ nhạt ở trên trần rọi vào. Bác sĩ phẫu thuật nhanh chóng bước ra, ông ấy thấy Kow bần thần ngồi đó liền đi đến nói:

"Cậu yên tâm, người đã qua cơn nguy kịch rồi."

Kow lúc nghe xong câu nói ấy mới dường như mới bình tĩnh được một chút, miệng không khỏi nói lời cảm ơn, chỉ là chưa kịp vui mừng được bao lâu thì bác sĩ lại nói:

"Nhưng mà tai nạn lần này không hề nhẹ nên sẽ để lại di chứng. Mỗi khi có một sự việc ảnh hưởng sâu đến tâm lý của cậu ấy, cậu ấy sẽ bị kích động không kiểm soát được hành động của mình và sẽ bị cơn đau đầu khủng khiếp ập đến."

"Không có cách nào khắc phục được sao bác sĩ."

"Không phải là không có cách, nhưng tôi e là sẽ không khả quan."

Kow nghe xong câu nói đó lập tức ngã quỵ, bác sĩ không còn vấn đề gì nên cũng đã rời đi. Con mẹ nó, cái gì mà không có cách, không khả quan, nói như vậy chẳng khác nào là không thể cứu vãn được nữa còn gì. Đồ lang bâm chết tiệt.

Một lát sau, Mew cũng đã được đưa đến phòng bệnh bình thường. Kow đã có thể vào thăm, chỉ là người kia vẫn còn chưa chịu tỉnh, đầu hắn quấn băng gạt dày đặt, trên người lại còn có vô số vết thương lớn nhỏ.

Mọi chuyện đã thật sự trở nên tồi tệ đến mức này, Kow cũng chẳng còn lời nào để diễn tả nữa. Nhìn Mew sống chết nằm trên giường bệnh đó, mất cả người yêu, mất cả sự nghiệp, suýt chút nữa còn mất cả mạng anh lại cảm thấy mình còn may mắn hơn hắn nhiều.

Đến nước này, anh cũng không thể làm ngơ, bèn cầm điện thoại gọi đến một dãy số đã lâu chưa từng liên lạc, khoảng hai mươi giây sau mới có người bắt máy:

"Alo bác Jong , ở đây xảy ra chuyện rồi...."

Cứ thế cũng đã hơn ba ngày trôi qua, Gulf bị nhốt trong căn phòng tối đen ấy như đến mức phát điên. Cậu không ăn lấy một hạt cơm, dù có khóc lóc cầu xin như thế nào, Park vẫn không có ý định muốn thả cậu ra.

Cậu thật sự rất nhớ Mew , bây giờ lại không biết hắn ở ngoài kia như thế nào rồi, có điên cuồng đi tìm cậu không, có nhớ đến cậu không, có xảy ra chuyện gì không? Tại sao trong lòng cậu cứ thấy bất an không thể nào diễn tả.

Trong một không gian mà xung quanh đều là bốn bề tâm tối, Gulf cảm thấy bản thần mình cứ như dần dần rơi xuống vực sâu. Nếu cậu biến mất để cho Park không lợi dụng cậu để trả thù Mew nữa, có phải mọi thứ sẽ ổn hơn không.

Nhưng mà, Gulf chẳng có đủ can đảm để làm cho mình chết đi. Chỉ đến khi chiếc bình thuỷ tinh được đặt trên bàn phát ra một ánh sáng nhỏ nhoi, những nhút nhát ấy cũng mới dần dần biến mất.

"Anh Gulf , anh ăn chút gì đi."

Nếu như mọi ngày nghe thấy giọng của Sunny, Gulf đã không ngừng đập cửa mà buộc em phải thả cậu ra. Nhưng hôm nay rất lạ, đã là tiếng thứ ba em gọi, nhưng trong phòng vẫn không có ai trả lời. Sunny có chút lo sợ liền kéo ra trong túi một chiếc chìa khoá.

Em cắm vào rồi đưa tay vặn nắm cửa, ánh sáng bên ngoài cũng thi nhau len lỏi vào trong. Nhưng căn phòng này, tiệt nhiên lại có một mùi tanh... của máu.

Và rồi đập vào mắt em là cảnh tượng mà chính em còn không thể ngờ tới. Trên cơ thể Gulf đầy những vết cắt lớn nhỏ, máu không ngừng chảy ra, và đầy rẫy những mảnh thuỷ tinh vụn vỡ dưới sàn nhà.

"Trời ơi Anh Gulf . Anh hai ơi, anh Gulf xảy ra chuyện rồi."

Em buông khay thức anh trên tay, lao đến ôm lấy Gulf , nước mắt cũng không tự chủ được mà rơi xuống. Gulf như hoá đá ngồi ở đó, không lên tiếng, cũng không nhìn lấy Sunny, ánh mắt cậu chỉ nhìn vào khoảng không vô định trước mắt mình.

Ngoài Mew ra, còn điều gì đáng bận tâm nữa đâu...

Ba ngày nay Mew vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh. Bác sĩ nói chỉ là vì cơ thể còn yếu nên mới như vậy. Những ngày vừa rồi Kow đều ở bệnh viện từ sáng đến chiều không rời Mew một bước, ngoại trừ những lúc đi tìm Sunny ra.

Ông Jong sau khi nghe được cuộc gọi cũng đã lập tức bay về Thái Lan , tạm thời thay Mew ngồi ở chiếc ghế Giám đốc. Con người đó, mặt dù ở quá khứ đã làm những việc dơ bẩn với vợ và con, nhưng không thể phủ nhận được trong công việc lại vô cùng tài giỏi. Chỉ mới ba ngày, công ti đã lập tức ổn định.

Giữa trưa, Kow đi ra ngoài mua một ít thức ăn, chăm sóc Mew lâu như vậy, vẫn là nên có thứ gì đó để lắp đầy bụng. Nhưng rồi khi bước vào bệnh viện, anh lại thấy một bóng dáng quen thuộc vội vàng lướt qua mình.

Sunny?

Có thể anh nhầm lẫn, nhưng chiếc áo hoodie màu hồng đất mà Sunny hay mặc, anh hoàn toàn không quên. Kow ôm đầy nhung nhớ lẫn hy vọng trong lòng mình, vội vã đuổi theo sau, cho đến khi chạm đến bả vai của người đó, thứ anh nhận lại là một ánh mắt kì thị không thể nào chấp nhận được.

"Xin...xin lỗi, tôi nhầm người."

Người con gái kia vốn định lên tiếng chửi mắng, nhưng khi thấy vẻ đẹp của Kow lại mỉm cười nói không sao rồi im bặc đi.

Không phải em....

Kow thấy nỗi nhớ nhung và lo lắng ấy cứ bao trùm lấy bản thân mình, cảm giác mất mát điều gì đó cứ bất giác hiện lên không thể nào diễn tả được.

Sunny, em đã ở nơi nào...

Anh thất vọng bước từng bước vào trong thang máy. Chỉ là khi đó, lại có một Sunny mà anh ngày đêm mong ngóng buồn bã nhìn theo bóng lưng anh ở phía xa. Em khi thấy Kow đuổi theo mình, đã vội vã lẫn trốn. Thật may, Kow đã không tìm ra được.

Em đã một mực trốn tránh như vậy, thế mà Kow vẫn ngây ngô cứ tưởng mọi việc chỉ là do em bị mất tích mà thôi.

"Sunny, trên đời này em thấy thứ gì làm mình đau khổ nhất."

Những ngày đầu yêu nhau đó, Kow đã hỏi vu vơ mấy câu trên trời dưới đất nhưng em vẫn không ngần ngại trả lời.

"Đau khổ nhất là hong được làm người yêu của Kow á."

Nhưng mà em đã sai rồi...

Bây giờ em mới có thể ngộ ra được, đau khổ nhất chính là đến một câu từ biệt cũng chẳng thể nói ra.

Sunny khó hiểu lặp lại câu nói của bác sĩ. Chỉ có Jimin là gương mặt trở nên nghiêm trọng. Anh biết căn bệnh này, nó thật sự không hề đơn giản.

"Cậu hãy giữ cho tâm lý của cậu nhà được ổn định nhé. Nếu không mọi việc sẽ trở nên nghiêm trọng hơn, chúng tôi không dám chắc là sẽ không có rủi ro xảy ra."

Sunny sau khi hỏi xong một vài điều với vị bác sĩ kia thì cũng đã hiểu được phần nào về căn bệnh của Gulf . Em nhìn cơ thể xanh xao ấy bị dán đầy băng gạt lại không khỏi đau lòng. Park giam giữ anh ấy trong một căn phòng tối đen mấy ngày liền, lại còn không ăn uống, rồi bao nhiêu cú sốc ập đến, nói không bị ảnh hưởng tâm lý thì chính là nói dối.

Gulf ngồi bần thần trên ghế, từ nãy đến giờ cậu đã có ý định muốn chạy trốn, nhưng mà ánh mắt của Park vẫn không hề lạc hướng sang nơi khác. Ánh mắt vô cùng dè chừng đối với cậu.

Suốt cả chặn đường về nhà, Gulf gương mặt đờ đẫn chẳng nói câu nào, cứ im lặng ngồi ở ghế sau. Park không ít lần quan sát qua kính chiếu hậu, thấy người đó đăm chiêu nhìn ra cửa sổ, cậu ta biết Gulf đang nghĩ gì.

Ánh hoàng hôn bên ngoài phả và trong khung cửa xe khiến gương mặt của Gulf trở nên mờ ảo. Một giọt nước mắt chầm chậm rơi xuống. Trùng hợp thay, tại nơi phòng bệnh ấy, một giọt nước mắt của Mew cũng chảy dài xuống thái dương.

Dưới vùng trời này

Tia nắng rách vỡ

Ta chẳng có nhau

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #mewgulf