Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chapter 29: đơn phương li hôn

lúc bạn tỉnh dậy ở bệnh viện, mọi chuyện vừa xảy ra giống như một giấc mơ.

jang kyung đã quên bản thân mình cứu bạn một mạng, thế nhưng bạn đã không thể làm cách nào để cứu được con.

máu và nước mắt trộn lẫn với nhau, một mùi tang thương khó ngửi, ngay cả khi ở nơi này, bạn vẫn không quên được khoảnh khắc chiếc bentley xám quen thuộc kia tông trực diện vào chiếc xe đen trước khi nó kịp dẫm lên bạn lần nữa. hai chiếc xe đều vỡ nát, khói trắng bốc lên, mù mịt một vùng. tiếng còi cấp cứu, tiếng người ồn ào, và cả những nỗi đau không nói được bằng lời.

bạn ngửa đầu nhìn trần bệnh viện một màu trắng xơ xác, nước mắt bất giác chảy xuống.

bố mẹ và chị haewon đều đã ở đây, nhưng không có jongho, cũng không có con...

cảm giác đau đớn là sự thật, mọi chuyện xảy ra cũng là sự thật, sinh linh bé bỏng không còn nữa, cũng là sự thật.

"con của con không còn nữa phải không ạ?", nhưng hơn lúc nào hết, bạn lại bình tĩnh vô cùng.

không đau đớn ngã quỵ, cũng không gào thét tìm con.

bạn chỉ nhớ đến lúc mình nằm trong lòng jongho, hai người đã nói rất nhiều về tương lai sau này, rằng con sẽ lớn lên thật tốt, bố và mẹ sẽ luôn dành cho con những điều tuyệt vời nhất.

rằng mỗi buổi sáng trước khi con đi học, mẹ sẽ chải đầu, chọn cho con một bộ quần áo thật xinh, và bố sẽ đưa con đến trường.

rằng mỗi ngày trước khi đi ngủ, cả nhà ba người chúng ta sẽ quây quần bên nhau, con sẽ kể cho bố mẹ nghe hôm nay đã khám phá được gì.

"y/n, chỉ cần con sống tốt, mọi chuyện đều có thể bắt đầu lại."

bạn cúi đầu thật thấp, môi mím lại thật chặt, cố ngăn không để bản thân khóc thêm nữa.

"vâng."

cái mong muốn làm cha mẹ bé nhỏ đến mức hai trái tim là vừa đủ, nhưng cũng to lớn đến mức chỉ cần một cái chớp mắt, mọi chuyện đã là chuyện đã qua.

"jongho đâu ạ?", bạn nhớ về cảnh tượng lúc ấy, vành mắt đỏ hoe, "anh ấy không sao chứ?"

"..." không có ai trả lời cả.

bạn thấy tim mình như rơi xuống vực sâu.

hơn tất cả những ai trên cuộc đời này, bạn sợ lạc mất anh.

sợ rằng không bao giờ có kiếp sau, nơi hai người có thể gặp lại.

bạn vùi mặt vào lòng bàn tay, khóc đến hai vai run bần bật.

"anh ở đây."

jongho gỡ tay bạn ra, chậm rãi ngồi xuống giường, ôm bạn vào lòng. lần này, bạn càng khóc to hơn nữa, nước mắt tuôn ra ướt cả vai áo anh.

bố mẹ và chị haewon bảo nhau cùng ra ngoài, để hai người có không gian riêng tư.

jongho cứ để bạn khóc như vậy, mà anh thì dịu dàng chưa từng thay đổi. trên cơ thể anh chằng chịt những vết xây xát, lớn có, nhỏ có, có cái còn chưa khô máu lại, trên mặt anh cũng đầy vết trầy xước, thế nhưng anh vẫn luôn mỉm cười.

"thật tốt khi em vẫn ở đây.

giọng anh đã lạc hẳn đi.

"anh thực sự sợ quá."

hai bàn tay anh run rẩy.

"em xin lỗi. em không bảo vệ được con của chúng ta."

bên ngoài ô cửa sổ, gió đêm thổi không ngừng, hàng cây run rẩy chìm trong bóng tối.

***

người ta từng nói, cuộc đời của một người chấm dứt khi họ ngừng hơi thở, nhưng khi jang kyung tỉnh dậy và nhìn thấy cái chân giả của mình, cô biết cả đời của mình đã kết thúc ở đây rồi.

ngay từ khi còn bé, jang kyung đã yêu thích võ đài và mong ước mai này khi cô lớn lên, có thể trở thành một võ sĩ cừ khôi.

và jang kyung thực sự đã rất vui vẻ mỗi khi được sống đúng với chính mình, thậm chí, ngay cả khi cô không thể sống là chính mình đi chăng nữa. vì dù sao, cô biết rằng chỉ cần mình mạnh khoẻ, chân tay lành lặn, tức là mình hoàn toàn có thể sống thật tốt.

nhưng giờ đây jang kyung lại thấy chán ghét chính mình.

thà rằng cô chết đi, còn hơn là sống mà không thể theo đuổi ước mơ nữa.

cô thấy mình chẳng khác gì một con chim không thể hót, cô thấy mình thật vô dụng và đáng chết.

nhưng jang kyung chưa từng hối hận vì đã cứu bạn, và cô cho rằng cô đã hi sinh một cái chân để cứu hai mạng người thì thật là đáng khen ngợi biết bao.

nhưng tương lai của cô phải làm sao bây giờ?

bố mẹ jang kyung hôm nay không mắng cô nữa. mẹ cũng chẳng còn nhìn cô bằng ánh mắt cáu gắt, khó chịu, mẹ chỉ nói, "có ra sao, con vẫn mang họ jang, vẫn là con gái yêu của bố mẹ mà."

"..." jang kyung vùi mình vào trong chăn, cô không muốn nói bất kì điều gì vào lúc này cả.

"bố ở ngoài kia, mẹ về nhà nấu cho con vài món con thích, con cần gì thì cứ kêu bố vào nhé."

"..." jang kyung thấy ngay cả việc phải hít thở đối với mình cũng là một tội ác, rất lâu rất lâu sau, cô mới lí nhí, "ngay cả khi với cái chân giả này, bố mẹ vẫn sẽ yêu con chứ ạ?"

"vẫn sẽ yêu."

lần này, lại là một giọng nói khác, và cô biết thừa đó là của ai. nhưng jang kyung biết rằng thường ngày jung wooyoung đã khó chịu với cô biết bao nhiêu, giờ còn thêm một cái chân giả, chắc chắn là cậu sẽ cực kì chán ghét.

"anh hẳn là thấy tôi thảm hại lắm." jang kyung nghĩ đến cái chân gỗ của mình. "anh nói rằng anh ghét những thứ không hoàn hảo."

"chẳng có gì thay đổi cả, cô vẫn là jang kyung đó thôi."

jung wooyoung đã đáp lại cô như thế.

jang kyung cụp mắt xuống, bầu không khí yên tĩnh đến lạ. hai người không ai nói gì nữa, mà trời bên ngoài cũng đã dần về sáng.

***

hai ngày sau, bạn xuất viện trở về nhà. mọi thứ không có gì thay đổi, nhưng lại chẳng có ai nói cho bạn biết rằng jongho đã phạm tội giết người.

"sao anh lại giấu em?", khi nói ra câu này, bạn và jongho đều đang ngồi trên ban công, cùng nhau đợi hoàng hôn xuống. bên ngoài tĩnh lặng, nhưng nội tâm ai cũng như biển dào dạt liên hồi vỗ sóng. "em đã nói em không thích việc anh cứ giấu em mọi điều, nhưng tại sao anh vẫn cứ làm như vậy?"

"hiện giờ anh là tội phạm giết người." jongho nhìn mãi vào khoảng không vô định. "thực ra anh đang nghĩ đến em của sau này."

rằng nếu như có một người chồng mang tội giết người, làm sao em có thể tiếp tục theo đuổi công việc mình yêu thích, làm sao có thể làm một kang y/n tự tin, kiêu ngạo như trước kia nữa.

"em xin anh đấy, choi jongho."

bạn ôm lấy anh, anh không tránh né, cũng không hề đáp lại.

"anh thử một lần sống vì bản thân mình đi được không? cùng lắm thì em ngồi tù cùng anh. chỉ khi có anh, em mới là em. nên anh đừng tìm cách đẩy em ra xa nữa."

jongho từ từ đẩy bạn ra, chậm chạp đặt lên bàn một tờ giấy, tiêu đề được in rất lớn, rất rõ ràng, đóng dấu của tòa án màu đỏ chót chói mắt.

"anh biết em sẽ không đồng ý, vậy nên anh đã tự quyết định đơn phương ly hôn. sau này chúng ta không còn là vợ chồng nữa, có thể cũng sẽ không bao giờ gặp lại."

nhưng em thật lòng yêu anh mà.

"em không còn lựa chọn nữa đúng không?"

"...anh xin lỗi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com