Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 221

Quả thực là... Cố tình gây sự!

Ánh Hân nở nụ cười, cô cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ thích đi kiếm chuyện với người khác, Trần Niệm Niệm nói chuyện quá trớn như vậy, cô không thể không phản ứng!

"Cô cười cái gì!?" Trần Niệm Niệm lập tức cảm thấy càng thêm khó chịu.

"Tôi cười cô ngây thơ." Ánh Hân khóe miệng vẫn như cũ: "Trần Niệm Niệm, nói chuyện hung hăng với người khác như cô, khó trách Hoàng Phúc lại lựa chọn Giang Nam nhà chúng tôi. Giang Nam của chúng tôi tuy nói chuyện có đôi lúc thẳng thắn, nhưng chưa bao giờ cố tình gây sự. Tôi khuyên cô nên ngoan ngoãn ngậm miệng lại, trở về lớp của mình đi, đừng đứng lỳ ở đây mất mặt xấu hổ lắm!"

"Cô..." Trần Niệm Niệm chỉ cảm thấy máu trong người sôi trào: "Nguyễn Ánh Hân, cô không biết xấu hổ dùng thủ đoạn hạ lưu để chiến thắng, các người mới mất mặt!"

"Tôi không muốn cãi nhau với cô, không thấy tôi đang đỡ người bệnh sao? Nếu cô muốn cùng tôi cãi nhau, được thôi, chờ tôi đỡ cô ấy trở về, tôi sẽ quay lại cãi nhau một trận với cô. A... Không, cãi nhau quá phiền toái, chúng ta đánh một trận đi." Ánh Hân giương cằm, mang theo lực uy hiếp bẩm sinh, khiến Trần Niệm Niệm nhất thời không nói tiếp được nữa.

Ánh Hân cũng không dừng lại nhiều làm gì, đỡ Momo đi.

Trần Niệm Niệm bị ngộp, tự nhiên xấu hổ, căm giận dậm chân xuống đất!

"Nguyễn Ánh Hân! Cô chờ đấy, tôi cuối cùng sẽ cho cô biết tay!" Cô tự nhủ với mình xong, răng nanh cơ hồ sắp cắn nát da môi.

"Có rảnh ở đây nói lời nói suông, chẳng bằng làm chuyện gì thực tế chút đi." Một âm thanh từ sau người vang lên.

Trần Niệm Niệm hoảng sợ, có chút bối rối xoay người lại. Cô nói muốn hại Ánh Hân, nếu lời này truyền tới lỗ tai Thanh Tùng, sợ là thực xảy ra đại sự. Người của Lâm gia đã nhận định cô là vị hôn thê của Hoàng Phúc, đây là chuyện của Lâm gia, Thanh Tùng không có quyền hỏi đến.

Nhưng một khi động đến Ánh Hân, Thanh Tùng sợ là có đủ lý do rồi. Hồ Lê Thanh Tùng này, nhất định là đáng sợ hơn rất nhiều so với Hoàng Phúc và Trấn Minh. Trước kia chỉ cần vài câu nói đã khiến cho một nữ sinh nhảy lầu, nên có thể thấy, anh vô cùng tàn nhẫn!

Cô xoay người, xem xét người đang nói chuyện. Nữ sinh này... có phần nhìn quen mắt, nhất thời trong đầu lại không nghĩ ra ai vậy.

Tựa hồ là nhìn ra sự nghi hoặc của cô, đối phương cười vô hại, tự giới thiệu: "Tôi là Mã Cách, cùng lớp với Nguyễn Ánh Hân."

"Là cô..." Trần Niệm Niệm bừng tỉnh, cô đối với Mã Cách rất có ấn tượng, Mã Cách là bạn gái của Đỗ Hoàng Dương.

Mà Hoàng Dương lại có rất nhiều nữ sinh cho là nam thần.

"Là tôi." Mã Cách mỉm cười: "Cô đừng lo lắng, tôi hẳn sẽ không đem những lời nói vừa rồi của cô nói ra.."

Trần Niệm Niệm trong lòng có đề phòng, cau mày hỏi: "Cô vừa rồi nói những lời đó là có ý gì? Cô tìm tôi?"

"Đúng." Mã Cách không hề kiêng kỵ gật đầu nói: "Ý tôi là, nói miệng không bằng chứng, nếu cô thật sự ghét Nguyễn Ánh Hân, sẽ không nói suông, mà làm điều thực tế hơn."

Trần Niệm Niệm nín thở không trả lời Mã Cách, cô đối với Mã Cách lại cực kỳ đề phòng, dù sao, trước kia hai người cũng không có bất kì quan hệ nào.

Mã Cách đến gần vài bước, trên mặt lộ vẻ mặt tươi cười: "Tôi nói thật với cô, nói cho cô hay, tôi cũng giống cô, ghét hai người đó. Tôi hận không thể... đem bọn họ giết chết đi!"

"Giết chết" hai chữ mơ hồ là từ trong kẽ răng bung ra, dọa Trần Niệm Niệm nhảy dựng lên.

"Cô..." Trần Niệm Niệm cắn chặt răng: "Cô nói bậy bạ gì đó, tôi cũng không nghĩ như vậy."

"Cô đương nhiên không nghĩ như vậy." Mã Cách trên mặt ý cười càng sâu: "Là trong lòng tôi nghĩ như vậy. Nói cho cô biết một việc, lớp chúng tôi làm báo tường là kêu một người tên Tố Viện hỗ trợ vẽ. Báo tường là chiếm phần lớn nhất, chỉ cần cô làm cho bọn họ không lấy được giải nhất trong hạng mục này, giải thưởng lớp có hoạt đọng nghệ thuật tốt nhất sẽ thuộc về lớp các cô thôi."

"Bọn họ?"Trần Niệm Niệm ngưng mi: "Cô nói chính là sự thật sao? Cô vì cái gì muốn nói cho tôi những thứ này? Cô với Nguyễn Ánh Hân đúng là cùng lớp A, lớp chúng tôi cầm giải nhất nghệ thuật, lớp các cô có thể sẽ không được nữa."

Mã Cách thu hồi vẻ mặt tươi cười tới, cả khuôn mặt lập tức có chút âm trầm: "Ai mà lại quan tâm điều này?"

Cái gì mà lớp có hoạt động nghệ thuật tốt nhất? Trẻ con mới để ý cái này!

Do dự thật lâu, Trần Niệm Niệm hỏi: "Tôi làm sao có thể tin tưởng cô?"

"Có tin hay không là chuyện của cô, tôi chỉ đem sự thật nói cho cô biết, muốn làm như thế nào, liền nhờ vào cô rồi." Mã Cách cong môi, đang muốn rời đi, bước chân bỗng nhiên dừng lại: "Hoàng... Hoàng Dương..."

Mã Cách vẫn cảm thấy Hoàng Dương cũng là người thâm sâu khó lường, cô thích cậu, hơn nữa, là một loại tôn thờ.

Hoàng Dương bình tĩnh đánh giá Trần Niệm Niệm, tiện đà bước tới, nói với Mã Cách: "Đại Hổ tìm cô, cậu ấy hỏi sạc điện thoại có ở chỗ cô hay không."

Mã Cách lập tức phục hồi tinh thần lại: "Đúng đúng, là ở chỗ của em, em để ở phòng học, em lập tức đi đưa cho Đại Hổ ca!"

"Tôi với cô cùng đi." Ngữ khí không phải thương lượng, nhưng không mang ý nghi ngờ.

Mã Cách sững sờ một chút, đành phải kiên trì gật đầu, nhìn thoáng qua Trần Niệm Niệm, đi đến phòng học.

Hoàng Dương đi sau lưng Mã Cách, lúc này đi ngang qua Trần Niệm Niệm, nâng hạ mí mắt, sâu sắc liếc mắt đánh giá cô ta. Chỉ liếc mắt một cái, Trần Niệm Niệm liền cảm thấy giống như rơi vào trong ngục tối.

Ánh mắt thật đáng sợ... như là... cảm giác bị một ác ma nhìn chằm chằm thật sâu.

Có thể là trong lòng chột dạ, Mã Cách đi càng lúc càng nhanh, cuối cùng đến lớp, cô đến vị trí ngăn kéo khom lưng tìm sạc điện thoại, lúc này trán của cô đã chảy mồ hôi.

Không nên nghe thấy chứ? Lời nói của cô với Trần Niệm Niệm, Hoàng Dương nhất định không có nghe thấy... Nhất định không có!

Cô hít sâu vài lần, mới cầm cục sạc đi ra ngoài. Đi đến trước mặt Hoàng Dương, trên mặt hiện lên vẻ mặt vô tội tươi cười như mọi ngày.

"Đây, sạc đây." Mã Cách cầm sạc, ra vẻ thoải mái mà hỏi: "Buổi trưa hôm nay đã tập luyện quá rồi, sau khi tan học còn muốn đi tới câu lạc bộ bóng rổ để tập luyện sao?"

"Ừm." Hoàng Dương nhận sạc, vẻ mặt lạnh như "Băng sơn", nhưng vẫn cười nhạt một phen: "Nếu chờ không được, cô có thể trở về trước, tôi sẽ cho người tới đón cô."

Mã Cách cảm động, suýt nữa chảy nước mắt, cô là hiếm khi thấy Hoàng Dương không chế nhạo cô, huống chi bây giờ lại cười với cô!Hoàng Dương... nở nụ cười với cô! Như thế, cô cho dù phải trả giá như thế nào, đều là xứng đáng!

"Không, không có!" Mạn Cách lắc đầu lại gật đầu: "Em có thể đợi, dù sao về nhà cũng không có gì, ở câu lạc bộ bóng rổ xem anh tập luyện!"

Đây thực sự là nói thật, chỗ nào không có Hoàng Dương, đối với cô mà nói đều không có ý nghĩa gì.

"Nếu như vậy, thế cũng được." Hoàng Dương nói xong, đột nhiên lời nói xoay chuyển: "Nhưng, tôi hi vọng, cô ở lại chỉ là xem huấn luyện, chứ không phải ở lại làm chuyện khác."

Mã Cách trong lòng căng thẳng, chỉ cảm thấy đầu óc vang "Ong ong". Lại nhìn Hoàng Dương, nụ cười đó, đem theo một tia hung dữ.

"Em... em không rõ lời nói này của anh là có ý gì." Mã Cách chột dạ lảng tránh ánh mắt, nghĩ thầm rằng, chẳng lẽ Hoàng Dương nghe được cuộc đối thoại giữa cô và Trần Niệm Niệm?

"Cô tốt nhất là không nên biết lời nói của tôi là có ý gì." Hoàng Dương sắc mặt đã trở nên hoàn toàn bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm mặt Mã Cách nói: "Tôi nói rồi, cô cho tôi thời gian, nhưng nếu cô đợi không được, làm ra chuyện gì khác, như thế Mã Cách, đừng trách tôi độc ác."

Tiếng nói vừa dứt, Hoàng Dương xoay người rời đi. Nụ cười vừa rồi tươi tắn giống như hoa nở một đêm rồi tàn, hoa nở qua đi, khiến cho Mã Cách khắc cốt ghi tâm.

"Mã Cách, theo tớ tới siêu thị!" Có người đằng sau gọi cô.

Mã Cách lập tức quay đầu lại, nét mặt tươi cười như hoa: "Được."

Người sống nên có thứ để theo đuổi, thứ mà Mã Cách cô theo đuổi, chính là Đỗ Hoàng Dương. Bảo cô chờ đợi, điều này là không thể, bởi vì nếu chờ đợi, cô không thể chờ đợi được trái tim cậu thuộc về cô.

Cho nên, phải chủ động tấn công! Bằng mọi giá, cô sẽ không bao giờ hối hận! Không bao giờ!

Khoảng chừng sau thời gian một tiết học, radio cuối cùng lần thứ hai vang lên tiếng nhạc tập hợp. Âm thanh leng keng như có sức lực mạnh mẽ thúc giục mọi người khẩn trương, cuối cùng đứng đầu bảng rơi vào lớp nào?

Mỗi lớp đều không chịu tiết lộ cho lớp khác, cho nên ai cũng không biết kết quả cuối cùng.

"Khẩn trương lên Ánh Hân." Momo gắt gao túm tay áo của cô, bĩu môi nói: "Thật sự là tức chết tớ, đến cậu cũng không chịu tiết lộ chính mình đã kiếm bao nhiêu tiền, mình một tin tức cũng không thăm dò được."

"Được rồi, dù sao đợi lát nữa sẽ công bố số liệu thôi." Ánh Hân nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xoắn xuýt của Momo, thật buồn cười.

Trước hàng vạn người, số liệu cuối cùng cũng được công bố. Giải nhất là lớp A, chính là lớp Ánh Hân. Và dù gì đi nữa, họ đã kiếm được số tiền nhiều hơn lớp đứng thứ hai là sáu trăm.

Hơn sáu trăm, là nhờ "Bán ảnh".

"Hừ! Không biết xấu hổ!" Trần Niệm Niệm ở trong đội ngũ than thở một tiếng, hai lớp cách nhau một lớp nên lời này rơi vào tai Mạnh Tiểu Nam, cô lúc này liền nổi giận.

Hướng cổ họng về phía Trần Niệm Niệm bên kia hô: "Cái họ Trần bên kia, biết không ăn được bồ đào thì nói bồ đào còn xanh, không biết xấu hổ!"

Trần Niệm Niệm cũng tức giận, hai tay một chống nạnh: "Cô câm miệng cho tôi! Nếu không ngậm miệng xem tôi xé rách miệng của cô!"

"Phía dưới còn lớn tiếng gây xôn xao? Người nào còn ầm ĩ thì lớp đó lập tức bị hủy bỏ tư cách giành giải thưởng!" Trên sân khấu chỗ giáo viên chủ nhiệm tức giận cầm micro lên nói.

"Giang Nam, đừng làm loạn!" Ánh Hân bịt miệng Giang Nam, phòng ngừa cô lại tiếp tục.

"Sau cùng, nhấn mạnh trọng điểm, xế chiều ngày mai trước hai giờ, mỗi lớp đều phải hoàn thành báo tường, hai giờ sau, sẽ bắt đầu bình chọn báo tường, hơn nữa cũng sẽ công bố lớp có hoạt động nghệ thuật xuất sắc nhất năm nay." Giáo viên chủ nhiệm nói xong, tuyên bố giải tán.

"Trường học cũng thật là, rõ ràng có thể kết thúc hoàn toàn câu chuyện trong một câu, lại phải tách ra thành mấy chục câu. So với bình thường tan học trễ hơn mọi ngày, trời cũng sắp nhá nhem rồi!" quay trở về lớp, Momo một bên đóng gói đồ đạc, một bên oán giận: "Tớ lại không có thời gian ăn KFC rồi! Thật sự là tức chết tớ rồi!"

"A..." Mạnh Tiểu Nam độc miệng nói: "Cậu lại vẫn nhớ đến ăn sao? Sao không cắt thịt trên đùi của mình mà ăn, tuyệt đối béo mà không ngấy!"

"Mạnh Tiểu Nam, cậu đi chết đi!" Momo hổn hển đuổi theo đánh Mạnh Tiểu Nam.

Ánh Hân bất đắc dĩ cười cười, mở sách giáo khoa ra bắt đầu ôn tập.

Sau tuần lễ Văn hóa nghệ thuật, đối với cô mà nói điều quan trọng là cuộc thi sắp tới. Bây giờ nếu cuộc thi đạt được giải nhất mà nói, chẳng những có thể được cử đi học, còn có thể huỷ bỏ xử phạt lần trước.

Nhưng cũng bởi vì lần xử phạt đó, số người cử đi học rất có khả năng liền tính cũng không tới phiên cô, nhưng có thể huỷ bỏ cái xử phạt cũng được.

"Ánh Hân, cậu lại vẫn ôn tập sao? Tớ đi về nhà trước đây!" Momo nói xong tư thế "Cúi chào", đeo túi sách về nhà.

"Ánh Hân, vậy cậu ôn tập, tớ đi đến câu lạc bộ bóng rổ đây!" Mạnh Tiểu Nam tự biết cô ở trong lớp chỉ thêm quấy rầy đến nàng, cực kỳ tự giác đi xem huấn luyện.

Trong phòng học đồng hồ tí tách vang theo nhịp, Ánh Hân ở trong sách "tiếng sột soạt" viết xuống giải phương trình phức tạp. Nghĩ muốn tư duy tốt chỉ đọc sách và cố gắng là phương pháp duy nhất, cô tự nhận mình không thông minh, cho nên từ nhỏ đã rất cố gắng so với người khác.

"Hai công thức ở trong này có vẻ như không dùng được..." Ánh Hân nhíu mày.

Bỗng nhiên, trước mắt cô tối đen, một bàn tay che khuất tầm mắt của cô.

"Người nào a?!" Ánh Hân theo bản năng chụp cái tay kia.

Trong không khí lập tức vang lên giọng Thanh Tùng: "Đau! Nguyễn Ánh Hân, em là đang mưu sát chồng đó?"

Hóa ra là Hồ Lê Thanh Tùng!

Ánh Hân quay đầu đi, nhìn Thanh Tùng bộ dạng giả vờ ủy khuất, nhịn không được cười lên tiếng: "Ai kêu anh đột nhiên che mắt người ta, anh đi đường lại không phát ra âm thanh, em còn tưởng là ai, làm em sợ muốn chết!!"

"Còn có thể là ai? Ai còn dám che mắt em?" Thanh Tùng vừa nói, một bên cúi người để bút trong tay cô xuống: "Không làm nữa, về nhà đi."

"Chờ em làm xong đề này, làm được một nửa rồi, giờ về nhà em liền quên ở bước trước làm như thế nào á. Anh cứ đi trước, em lập tức về ngay." Ánh Hân lại cầm bút, tiếp tục bản nháp viết viết bôi bôi trên giấy.

"Em còn làm bài tập nữa sẽ tẩu hỏa nhập ma mất, anh cũng không muốn về sau sinh ra tiểu Thanh Tùng là mọt sách." Anh giang tay, ngồi đối diện phía trước bàn học.

Ánh Hân không để ý anh, cô dùng các loại công thức thay vào đề bài, đang sửa lại cách làm, cô cảm giác mình bị ánh mắt Thanh Tùng nhìn! Đừng nói là cái gì, dù sao cũng khiến toàn thân không chút thoải mái.

Cuối cùng cũng giải quyết xong bài, Ánh Hân thở phào một cái, quay đầu xem Thanh Tùng. Anh  vừa lúc cũng nhìn cô, đối diện nhau, cô dời ánh mắt đầu tiên, cúi đầu thu xếp đồ đạc.

Không thể không nói, cái tên Hồ Lê Thanh Tùng kia, thật đúng là càng nhìn càng đẹp trai! Đẹp trai đến mức khiến ta có phần ghen tị với anh rồi!

Sáng sớm hôm sau, dưới bầu trời những âm thanh tí tách của mưa.

"Rõ ràng dự báo thời tiết bảo hôm nay mặt trời chói chang, sao đã có mưa rồi!" Momo cầm ô tiến vào phòng học, trên tóc cô vẫn đọng lại một vài giọt mưa.

"Tớ thà tin tưởng ông trời cũng không tin dự báo thời tiết, cậu là heo sao, đến năm nay vẫn còn xem dự báo thời tiết? Xem dự báo thời tiết còn không bằng nhìn xem buổi tối có sao hay không đấy!" Mạnh Tiểu Nam dùng sở trường độc xà công lực, nhưng đổi lại kết quả là, Momo truy đuổi cô trọn vẹn mười vòng quanh phòng học.

Tiếng chuông vang lên, chủ nhiệm lớp theo tiếng chuông đi vào phòng học, đúng giờ từng giây từng phút không kém.

"Ngồi vào vị trí của mình đi." Chủ nhiệm lớp đẩy đẩy gọng kính mỏng mạ vàng của mình, nhìn xung quanh phòng học một vòng, thấy không ai muộn, cực kỳ hài lòng gật gật đầu nói: "Buổi sáng hôm nay vẫn còn một buổi tiệc hóa trang, nhưng do vấn đề thời tiết, chúng ta tạm thời hoãn lại. Sân khấu ngoài trời là không thể dùng được nữa, nên hoãn đến tối hôm nay, cùng tổ chức tiệc bế mạc."

"Vũ hội hóa trang là thứ gì?" Ánh Hân nghi hoặc đẩy đẩy Momo hỏi.

Ánh Hân quả như lời đồn cái gì cũng không biết, Momo trực tiếp trả lời: "Là một cái hoạt động của Anime-club và Hip-hop club. Cùng loại với Cosplay, nhưng mà, y phục bọn họ tất cả đều là dùng phế phẩm làm, rất vui a...!"

"Làm từ phế phẩm?" Ánh Hân kinh ngạc mở to hai mắt nhìn: "Cậu là nói, vỏ chuối hoặc vài thứ kia?"

Momo trợn trừng mắt, để sát vào tai cô nói: "Đại tiểu thư của tôi, tôi cũng không biết nên nói sao với cậu rồi. Nói cậu không có chỉ số thông minh, thì thành tích đứng đầu danh sách, nói cậu chỉ số thông minh cao, cậu liền... Coi như quên đi, tớ cũng không biết nói sao, tối hôm nay cậu tự khắc sẽ biết."

"Hơn nữa, chúng ta đã làm báo tường sắp xong rồi, giờ mọi người vui chơi. Chú ý đừng chạm mặt với các lớp khác, chờ chúng ta bố trí lại lớp một chút, tất cả cán bộ theo tôi ra ngoài." Chủ nhiệm lớp nói xong, đi ra khỏi lớp.

Xếp hạng làm báo tường có nội dung bao gồm sắp xếp và vệ sinh lớp học, và sáng nay thì phải sắp xếp lớp học để buổi chiều chờ đánh giá.

Ánh Hân cùng Momo được phân công lau cửa sổ, còn Mạnh Tiểu Nam cùng các nữ sinh còn lại được phân công ra cửa hàng mua đồ về trang trí lớp học.

Buổi chiều chấm điểm, thứ mọi người mong chờ cuối cùng cũng đến. Mọi người tạo dáng ngồi đoan chính thật lâu sau, tất cả cái gì trên mặt bàn đều bị nhét vào phía dưới bàn học, nhưng mà...

Một giờ sau...

"Đã một giờ rồi, Giáo viên cho điểm sao còn chưa tới? Không phải là bỏ sót lớp chúng ta rồi chứ?" Có người nhịn không được tức giận.

" Đừng suy nghĩ mọi việc tệ như vậy! Nói vậy thì tổn hại quá! " Mạnh Tiểu Nam nhíu mi, cực kì nghiêm túc nói: "Không chừng là tiêu chảy, ngồi chồm hổm trong WC một giờ đó!"

"Dựa vào đâu, cái này của cậu mới càng tổn hại hơn sao?!"

"Có sao?" Mạnh Tiểu Nam chợt nhíu mày, vừa lúc thoáng nhìn thấy một đám người từ đầu hành lang kia đi tới, vội vàng ngồi thẳng người nhỏ giọng nhắc nhở: "Hey! Trật tự đi! Giáo viên chấm điểm đến rồi!"

Nếu lớp quá nhốn nháo, ấn tượng đầu tiên của giáo viên cho điểm sẽ không tốt, cho nên mọi người lập tức liền lấy lại tư thế học sinh tiểu học ngồi nghe giảng bài, hai tay đặt chỉnh tề, nín thở chờ giáo viên cho điểm tiến vào.

Chủ nhiệm lớp trở về văn phòng một giờ trước, thời khắc quan trọng như vậy, chủ nhiệm lớp lại không có ở đây, mọi người trong lòng đều có phần hoang mang.

Nhưng may mà mấy giáo viên bình thường cũng cực kỳ nhìn quen mắt, vừa tiến đến phía trước cùng mọi người chào hỏi.

"Các vị bạn học, thật sự là có lỗi khi đã tới chậm, chúng ta lúc đến mới phát hiện phòng dụng cụ bị khóa, mà giáo viên quản lý phòng dụng cụ hôm nay vừa lúc xin nghỉ. Nhưng mà camera và những thứ này tất cả đều đặt ở phòng dụng cụ, cho nên đành phải đi tới phòng giáo viên để lấy chìa khóa, nhất thời chậm trễ, hi vọng mọi người bỏ qua cho." Nữ giáo viên đứng lên bục giảng xin lỗi.

"Không sao ạ!" Tất cả học sinh cùng lúc trả lời.

Tất cả các giáo viên đều đã đi tới, Ánh Hân mới hiểu được cái gọi là cho điểm cũng không phải là lập tức cho ra điểm. Chấm điểm chia làm ba phần, phần đầu tiên trong tự nhiên là quan trọng nhất bởi chụp ảnh báo tường, do giáo viên chụp ảnh đem ảnh chụp chụp được. Và phần thứ hai sẽ là trang trí lớp học, do giáo viên cầm camera quay lại toàn bộ lớp học.

Phần thứ ba là mức độ ngăn nắp của lớp, chỉ có phần này là điểm chấm ngay tại chỗ, nhưng phần này chiếm tỷ lệ nhỏ nhất, về cơ bản, mỗi lớp đều có thể lấy được điểm tuyệt đối.

Sau khi quay, chụp xong toàn bộ các báo tường và phòng học của các lớp, các giáo viên sẽ quay về văn phòng, tiến hành xem xét cẩn thận, cuối cùng các thầy giáo sẽ cùng chấm, sau đó lấy điểm cao nhất và thấp nhất cộng lại chia trung bình và thêm điểm vệ sinh phòng, đó là điểm số cuối cùng.

Cho điểm học sinh ở đây xem như là đã kết thúc rồi, mọi người có thể hoạt động tự do. Ánh Hân vốn định làm bài tập toán một lúc, nhưng Mạnh Tiểu Nam đã chạy đến muốn cô cùng đi mua đồ uống.

"Uống gì thì uống nha, đồ uống không tốt cho sức khỏe, đi lấy nước sôi uống, ngoan a!" Ánh Hân nói xong, vỗ đầu Mạnh Tiểu Nam.

Mạnh Tiểu Nam lập tức mất hứng chu miệng lên: "Cậu buổi sáng sao lại cùng Momo đi mua đồ ăn vặt?? Cậu là có mới nới cũ, cảm thấy chán tớ, còn Momo thì tốt rồi!"

Đang gặm chân gà Momo lập tức bất mãn: "Ôi chao, ai, ôi! Tớ nói Mạnh Tiểu Nam, tớ đây là gặm chân gà cũng chẳng buông tha! Tớ phát hiện cậu mấy ngày nay đặc biệt đáng ăn đòn, không cần nhiều lời, tớ với cậu đánh một trận!"

Rất nhiều đồ ăn đi vào trong bụng cũng không phải tất cả đều đã biến thành phân, cô cũng không tin, sử dụng toàn bộ sức lực có thể không đánh lại một người gầy như Mạnh Tiểu Nam!

Thấy đại chiến thế giới lần thứ ba sắp bùng nổ, Ánh Hân vội vàng đứng lên kéo tay chuẩn bị nghênh chiến của Mạnh Tiểu Nam nói: "Được rồi được rồi đừng làm loạn nữa, tớ đi với cậu được chưa?"

Mạnh Tiểu Nam lúc này mới toét miệng cười: "Sớm nói như vậy không phải sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy sao? Đi, cùng bổn vương đẫn nàng đi mua nước!"

Mạnh Tiểu Nam nói xong, hơi chút khí phách đem tay mình đặt lên vai cô một cái, ôm cô đi ra khỏi phòng học.

Đằng sau Momo kêu la: "Đồng chí Giang Nam, tự xưng vương, đợi biến thành Heo vương rồi nói!"

Mạnh Tiểu Nam dừng chân, hừ một tiếng, tiếp tục đi về phía trước.

Đi tới siêu thị, mới phát giác hiện tại siêu thị có rất nhiều người, cơ hồ đến cả nhấc chân cũng có thể giẫm lên chân người khác. Rất nhiều người đều đã bởi vì tự do hoạt động cảm giác đến nhàm chán cho nên tới siêu thị mua đồ ăn.

"Muốn mua đồ uống gì?" Mạnh Tiểu Nam chọn tới chọn lui, cuối cùng cũng đã chọn một lon không tốt cho sức khỏe nhất – Coca Cola

Do quá nhiều người, cho nên Ánh Hân không vào siêu thị. Nhìn thấy Mạnh Tiểu Nam cuối cùng cũng trả tiền xong, đang chen lấn ra ngoài, cô lập tức đứng lên khỏi ghế công cộng, đi lên phía trước hỏi: "Cậu sao không mua giúp Momo một lon? Cậu ấy gặm chân gà nhất định sẽ cảm thấy khát."

Mạnh Tiểu Nam vừa nghe, yên lặng nhăn mày nói: "Ánh Hân, trong lòng cậu có tớ là được rồi, đối với cô nhóc béo kia tốt như vậy là sao? Tớ ghen tị rồi đấy! Có nghe không? Không cho phép cậu tốt với cậu ấy như vậy!"

Trước kia đều là cô và Ánh Hân có đôi có cặp, đột nhiên xuất hiện Momo, thành kẻ thứ ba, cô có thể không ăn ghen sao?

Ánh Hân không nề hà cười cười: "Cậu có thể đừng tính trẻ con được không?"

Ánh nắng chiều, dần dần vui đùa trong màu sắc, âm thanh trở nên mờ nhạt hơn, như màu mơ mộng dần dần biến mất ở phía chân trời. Đêm, đang lặng lẽ đến gần.

Ánh Hân cúp điện thoại, nằm sấp trên lan can của hành lang, nhìn trời dần dần trở tối. Bên tai không ngừng vang lên tiếng dặn dò của Viên Thanh Thanh về bữa cơm chiều nhớ ăn nhiều một chút, cô hít một hơi thật sâu, đem nước mắt cảm kích nuốt vào trong lòng.

​Mẹ qua đời cũng đã gần nửa năm, trong khoảng thời gian này, vẫn đều là Viên Thanh Thanh đảm đương vai trò làm mẹ, cho cô tình thương của mẹ. Loại cảm kích này, là đến từ đáy lòng.

​Người tốt cả đời bình an, cô ngầm thề về sau có khả năng, nhất định phải giữ gìn bảo vệ Hồ gia, Hồ gia đã bảo vệ cô trong khoảng thời gian đen tối nhất, mang cho cô tình người ấm áp.

​Lưng đột nhiên bị vỗ một cái nặng nề. Ngay sau đó vang lên giọng Mạnh Tiểu Nam: "Ánh Hân! Phát ngốc gì vậy?!

​Hoạt động buổi tối bảy giờ mới chính thức bắt đầu, hiện tại chưa tới sáu giờ.Trời mùa thu ngày càng mau tối. Khi không có đèn đường, rất khó có thể nhìn thấy đường đi.

​Trong khoảng thời gian 7 giờ, trường học cho phép được dùng tivi trong phòng học để xem phim, vì thế mọi người tải bộ phim tên là 《 Chuyến đi kinh hoàng 》là thể loại phim kịnh dị.

​"Cậu đi xem đi,  Thanh Tùng bị huấn luyện viên kêu đi, hiện tại cũng chưa ăn cơm tối, tớ muốn đi siêu thị mua cho anh ấy ít đồ ăn, cậu tự xem đi." Ánh Hân từ chối nói.

​Mạnh Tiểu Nam cân nhắc một chút, gật đầu dặn dò cô đi đường cẩn thận sau đó bỏ chạy đi vào xem phim.

​Bên kia, Thanh Tùng ngồi trên sofa ở văn phòng Lý Nam, cầm iPad mini hơi nhíu mày, ánh mắt hết sức chăm chú. Ngồi ở bàn làm việc bên cạnh Lý Nam liếc nhìn bên này một cái, cười nói: "Nếu tôi trẻ lại mười tuổi, tôi cũng sẽ thích cậu. Tôi nói Hồ Lê Thanh Tùng, nhà cậu có gen đặc trưng à? Khuôn mặt cậu sao có thể đẹp trai như vậy? Thật sự bây giờ tôi mới hiểu thế nào là đẹp trai nha!"

Thanh Tùng liếc mắt nhìn Lý Nam, tiện đà tiếp tục cúi đầu xem iPad trong tay.

​Ước chừng hơn mười phút, Thanh Tùng mới mới hạ iPad xuống, ánh mặt chăm chú. Loại chăm chú này, trộn lẫn với một nỗi lo lắng sâu sa.

​"Xem xong rồi hả?" Lý Nam buông công việc trong tay ra, thở dài nói: "Tôi đúng là không dễ dàng mới lấy lại được những tư liệu này, nói một chút xem, cậu có nghĩ ra cách gì không."

Thanh Tùng cắn chặt răng, ánh mắt ngừng ở tấm ảnh trên iPad: "Hoàn mỹ."

​"Không sai." Lý Nam vỗ tay phát ra tiếng, ngồi đối diện Thanh Tùng: "Tôi mới vừa nhìn đến cái video clip này, thứ đầu tiên xuất hiện trong đầu tôi cũng là từ hoàn mỹ. Tôi đã hỏi thăm qua, huấn luyện viên bọn họ không hề nổi danh, tuổi tác cũng đã hơn năm mươi tuổi, sao có thể đề xuất chiến thuật hoàn mỹ tới như vậy?"

​Lý Nam cho Thanh Tùng xem tư liệu, lần này là các trường đại học cao đẳng tham gia cũng sẽ thay thế bổ sung các thành viên, trong đó từng người có chức vụ riêng, chuyên về vị trí mình giỏi nhất. Và quan trọng nhất, đó là video kia, ghi lại trận đấu với trường khác.

​Đây là video ghi lại trận đấu gần đây nhất giữa trường Đại học và cao đẳng, và gần như chắc chắn, trận đấu tuần tới, họ sẽ lại sử dụng chiến thuật này để tiến hành trận đấu.

​Chỉ là một trường cao đẳng bình thường, dù là giáo viên có trình độ, hay là thiết bị tốt, mỗi thứ đều không thể bằng học viện Thất Đế Tứ.

​Nhưng cuộc tranh tài này là do bọn họ chủ động khiêu chiến với học viện Thất Đế Tứ trước. Nếu Thất Đế Tứ thua, trường cũng sẽ không còn mặt mũi nào, cho nên có thể thấy được cuộc tranh tài lần này phải suy nghĩ kĩ.

​Con ngươi Thanh Tùng nhìn chằm chằm Lý Nam: "Ý của cô là?"

​Lý Nam cũng không có trực tiếp trả lời, lấy iPad để ở một bên, mở video trận đấu vừa rồi ra, điều chỉnh đến đoạn nào đấy, chỉ vào hình ảnh nói: "Cậu xem, bất luận là bọn họ phòng thủ hay tiến công, chiến thuật bọn họ đều rất cẩn thận trong mọi tình huống. Chiến thuật gần như hoàn hoàn. Như vậy... tuyệt đối không phải là giáo viên chỉ rồi."

Thanh Tùng hơi nheo mắt, ánh mắt như hổ rình mồi, con báo nhìn chằm chằm con mồi: "Ý cô là nói, sau lưng có người?"

"Ừm!" Lý Nam khẳng định gật đầu: "Hãy chờ xem, đến lúc đó huấn luyện viên lên sân khấu, tuyệt đối không phải là lão giáo viên kia."

​"Vậy làm sao bây giờ?" Trên mặt Thanh Tùng hiện tia lên mơ hồ lo lắng: "Từ video clip kia nhìn cách bọn họ thi đấu này có thể thấy được, thực lực của bọn họ với chúng ta tương xứng. Thêm nữa chiến thuật này cẩn thận, chúng ta sợ là muốn thắng thật sự sẽ khó đây."

​"Nhất định không thể nào." Lý Nam đặt iPad xuống, tay phải nhẹ nhàng xoa cằm, khóe miệng hơi gợi lên một độ cung: "Lý Nam tôi làm việc vài năm nay cũng không phải vô ích, tôi có thể vào học viện Thất Đế Tứ đương nhiên phải hơn người. Tuy chiến thuật hoàn mỹ, nhưng cũng sẽ có lỗ hỏng, nếu không, bọn họ chẳng phải là đã tiến vào NBA rồi sao?"

Thanh Tùng nghĩ nghĩ, vẫn lại là nói: "Thời gian chỉ có hai tuần, nếu không, sẽ phải hoãn thời gian của trận đấu này lại?"

​"Không được." Lý Nam lắc lắc đầu nói: "So với việc chúng ta đã hoãn lại quá nhiều, nếu lại hoãn, bọn họ sẽ cảm thấy được chúng ta sợ, sẽ khinh thường chúng ta. Hai tuần, vậy là đủ rồi!"

​Lý Nam trên mặt hăng hái, Thanh Tùng nhất thời không có nói gì. Anh đột nhiên cảm thấy được, trường tìm huấn luyện viên - Mẫu Dạ Xoa này, có vẻ như đã không tìm lầm người.

​Có lẽ, cô ấy thật sự có chút tài năng?

​Cốc cốc cốc - -

​Tiếng gõ cửa vang lên, Lý Nam phản ứng nhanh chóng đứng lên, đi tới mở cửa.

​"Là cô? Mau vào đi, vừa mới mưa, bên ngoài còn lạnh." Lý Nam mỉm cười, xoay đầu vào trong: "Hồ Lê Thanh Tùng, đến xem là ai đến đây."

Ánh Hân do dự, khoát tay nói: "Không cần, các người có chuyện phải làm, tôi không quấy rầy các người. Tôi tới đưa đồ. Huấn luyện viên, cô giao cái này cho Hồ Lê Thanh Tùng đi, anh ấy còn chưa ăn cơm tối."

​Cô nói xong, đem bánh mì trong tay cùng sữa chuyển lên.

​"Ôi chao, ai, ôi" Lý Nam nhún vai, có chút cười khẽ nói: "Chuyện này tôi hẳn không giúp được, cô tự mình đưa cho cậu ấy đi!"

​"Người nào?" Thanh Tùng đặt iPad xuống, đi tới ngưỡng cửa.

Ánh Hân đôi mắt vừa nhấc, vừa lúc Thanh Tùng đi tới đối diện.

​"Em... Sao lại tới đây?" Thanh Tùng xoa tay, nhìn về phía Lý Nam nói: "Huấn luyện viên, cô copy video vào điện thoại cho tôi một bản."

​"Được!" Lý Nam đáp ứng: "Vừa lúc tôi cũng không thích trở thành bóng đèn!"

Ánh Hân xấu hổ cắn chặt môi dưới, Lý Nam này cũng thật đừng nói đùa, người đã hơn ba mươi, nói chuyện vẫn còn... trực tiếp như vậy....

​"Cho anh ăn?" Thanh Tùng nhìn thoáng qua tay cầm bánh mì cùng sữa, có chút chán ghét nhíu lông mày: "Sao lại là mấy thứ này? Không phải cơm tình yêu bản thiếu gia cũng không ăn."

​Buổi tối căn tin trường học không mở cửa, rất nhiều học sinh cảm giác phải đi ra ngoài ăn cực kỳ phiền toái, nên đều đến siêu thị mua bánh mì ăn, bánh mì này, cô vẫn lại là nhanh tay cướp được!​Rõ ràng là Thanh Tùng nói đùa, nhưng trong lòng lại cảm thấy khó chịu ngăn cũng không ngăn được. Cô dứt khoát thu hồi bánh mì, khẽ hất cằm lạnh như băng nói: "Không ăn thì thôi!"

​Đây là ổ bánh mì cuối cùng, cô còn chưa ăn miếng nào đã đưa cho anh, anh lại còn...

​Vô lại!

Ánh Hân nói xong, xoay người muốn đi.

Thanh Tùng hoảng sợ, liền vội vàng kéo cánh tay cô, thái độ nhận sai: "Em đừng đi, anh vừa rồi chỉ là đùa một chút, em đừng như thế!"

​"Anh nói đùa, nhưng em cũng không nói đùa với anh!" Ánh Hân trợn to mắt nhìn anh, cố gắng thoát khỏi tay hanh: "Anh không ăn em ăn!"

​"Này! Đừng đừng đừng!" Thanh Tùng vội vàng kéo chặt tay cô, lo lắng xin lỗi nói: "Em đừng nóng giận, anh thực sự chỉ là đùa một chút. Em có thể vội tới đưa anh ăn, anh vui còn không kịp! Dù thứ em đưa đến là một đống phân, anh cũng cười hì hì ăn?"

​"..." Phân?

Ánh Hân bĩu môi, buồn cười nói: "Nếu biết anh khẩu vị nặng như vậy, em sớm đã đi chuẩn bị một đống phân đưa tới cho anh, nhìn anh cười hì hì ăn. Sau đó đem video truyền trên mạng, view phải đến hơn triệu!"

​"Cái này làm sao có thể chỉ là hơn triệu? Phải hơn mười triệu đi?" Thanh Tùng nói xong, chính mình bị đùa cho cười, môi bán cong lên nói: "Thực xin lỗi, về sau không đùa kiểu này với em nữa, tiệc tối sắp bắt đầu, lễ phục dạ hội của em đã thử qua chưa? Anh nhớ là không lầm? Hồ quản gia không phải nói đưa quần áo đến cổng trường học sao?"

Ánh Hân nhất thời cả người hóa đá.

​Chuyện quan trọng như vậy, sao cô có thể quên rồi! Quên rồi!

​"Biểu cảm của em như vậy, khẳng định đã quên rồi." Thanh Tùng bất đắc dĩ lắc đầu: "Em ở chỗ này chờ anh, anh đi thay đồ, rồi chúng ta cùng đi lấy."

​"Vâng" Ánh Hân gật đầu, ủy khuất vừa rồi toàn bộ đã không còn, lại trở thành sốt ruột.

​Hồ quản gia chắc chắn đợi ở cửa trường học rất lâu, cô lại để điện thoại ở trong ngăn kéo.

​Mười phút sau.

​"Hồ quản gia, thật sự là có lỗi với ông quá, hại ông ở chỗ này chờ lâu như vậy." Ánh Hân trong lòng tràn đầy áy náy, Hồ quản gia đã lớn tuổi, vốn không nên để cho ông đứng lâu như vậy. Đều do cô, cùng Viên Thanh Thanh nói chuyện điện thoại xong, liền trực tiếp để điện thoại trong hộc bàn, cô lại lãng phí khoảng thời gian lớn ở siêu thị như thế.

​Hồ quản gia trái lại chẳng hề để ý cười cười, nói: "Thiếu phu nhân, cô nói lời này đã quá khách khí với tôi rồi. Hơn nữa, tôi xuất thân là quân nhân, tuy lớn tuổi, nhưng thân thể này vẫn thật sự rất cường tráng! Người nhanh đi thử y phục đi, đều là dựa theo số đo của người mà làm theo yêu cầu, sẽ cực kỳ vừa vặn."

​"Cảm ơn Hồ quản gia!"

​Tạm biệt Hồ quản gia, Ánh Hân bị Thanh Tùng "cưỡng bức lợi dụ", ép đi theo anh tới câu lạc bộ bóng rổ không có một người.

​"Tại sao em phải mặc thử cho anh xem! Dù sao sau bảy giờ, hoạt động bắt đầu, anh không phải sẽ thấy sao?" Ánh Hân đi theo Thanh Tùng, nhịn không được nói.

​Đi lâu như vậy, Mạnh Tiểu Nam sẽ không cho rằng cô mất tích chứ? Sớm biết đã đem di động theo rồi.

Thanh Tùng dừng bước, xoay người lại. Ánh sáng của câu lạc bộ bóng rổ chiếu xuống, khiến gương mặt anh nổi bật lên như Thần Mặt Trời, lấp lánh phát sáng.

​"Bởi vì anh phải là người đầu tiên nhìn em mặc bộ quần áo này." nhẹ nhàng bâng quơ một câu như vậy, lại dễ dàng khiến mặt cô nóng lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com