Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 252

Cô vốn là không muốn mở ra xem, thế nhưng ngón tay có phần ẩm ướt, chạm xuống màn hình điện thoại có chút không nhạy, tin nhắn tự động mở ra.

"Anh sai rồi."

Ngắn gọn ba chữ, lại khiến cho Ánh Hân cảm thấy như chính mình... bị sét đánh.

Đây là ngữ khí lạnh lùng, nói cô vĩnh viễn không cần trở lại của Hồ Lê Thanh Tùng  sao?

Khi còn đang sững sờ, một tin nhẵn nữa lại gửi đến.

"Em xuống đây, anh giải thích với em."

Cô giật mình, theo bản năng cô bước chân tới ban công, tầm mắt nhìn xuống tầng dưới, vừa lúc nhìn thấy Thanh Tùng  đang cầm di động đứng ở một chỗ nhìn lên.

Như vậy không lâu sau, Thanh Tùng  tự nhiên đã tới ký túc xá, chắc là vô cùng lo lắng mới chạy tới.

Đôi mắt cô hơi đỏ, ngón tay không thể không bắt đầu run rẩy.

Đúng lúc này Thanh Tùng lại gọi điện thoại đến, nhưng ánh mắt một chút cũng không rời đi chỗ khác, thẳng tắp nhìn về phía cô.

Cô không hiểu, trong lòng cảm thấy một chút có lỗi, cúi đầu chạm xuống nút nghe.

"Anh rút lại lời anh mới nói vừa rồi."

Lời mới nói vừa rồi, chính là... lời nói muốn giải thích với cô sao?

Có thể nhận ra cô đang suy nghĩ lung tung, Thanh Tùng  bổ sung một câu:"Chính em vĩnh viễn đều không cần trở về nữa."

"..."

Giờ khắc này, cô nghe được tiếng trái tim của mình đang đập loạn nhịp, rõ ràng như vậy, lại cảm thấy rất vui vẻ.

"Vậy về sau anh vẫn lại ghen tuông loạn xạ, tức giận lung tung sao?"Giọng nói của cô có chút khàn, nghe thấy vậy Thanh Tùng  nhếch môi cười.

"Xem ra em không tức giận rồi." Ngữ khí của anh có phần yên tâm, Ánh Hân trừng mắt nhìn xuống một cái, vừa hay nhìn thấy anh hơi hơi cau mày.

"Nhìn xem! Là nam thần của tôi!" "Thật sự ôi trời ơi! Rất đẹp trai nha!"

Phòng ngủ bên cạnh truyền đến tiếng thét chói tai, trên tầng sinh viên nữ đi ngang qua cũng nhao nhao dừng bước.

"Tai họa!" Ánh Hân than thở một tiếng, hồi phục lại tinh thần, mới nói tiếp: "Anh tới cổng trường chờ em, em lập tức tới ngay."

"Được." Thanh Tùng  cũng rất ghét bị người ta coi mình giống như con khỉ để ngắm ngía này, không nói nhiều, cúp điện thoại rồi rời khỏi đó.

"Oa? Là nam thần ôi trời ơi! Cậu vừa nói chuyện điện thoại với anh ấy sao?" Đinh Mộng Viên vứt rác xong, đi đến ban công, vừa hay nhìn thấy Thanh Tùng  bước đi.

Ánh Hân gật đầu: "Đồ đạc của tớ đều đã dọn dẹp xong, vẫn còn cách lúc chúng ta tụ tập một tiếng, tớ ra ngoài một chuyến, một lúc sau sẽ quay lại."

"A, làm hoà nhanh như vậy sao?" Đinh Mộng Viên che miệng cười trộm:"Đi đi! Cậu đi đi! Cũng đừng trọng sắc quên bạn mà đến muộn!"

Cô khoát tay, bước đi nhanh ra ngoài.

Trước cổng trường, một chiếc Q8 đen tuyền bấm bấm còi.

Vừa lên xe, người cô đã bị kéo về bên phải chỗ ngồi, theo sau đó là một đôi môi ấm áp đè lên môi cô. Nhưng chỉ phớt nhẹ qua như chuồn chuồn lướt nước.

"Anh đã nghĩ rằng em sẽ rất tức giận." Thanh Tùng  lục bày ra bộ dang oan ức, giống như bị người khác bắt nạt.

Ánh Hân trợn mắt: "Em nào dám tức giận với anh, đại thiếu gia? Em tức giận với anh, anh không phải thật sự muốn đuổi em ra ngoài sao?"

Sắc mặt Thanh Tùng  cứng đờ, trong mắt lộ ra một tia hối hận. Chính anh cũng hiểu được bản thân, tự nhiên lại đi ghen tuông với một ông già nửa người sắp xuống mồ. May mà nhìn khuôn mặt Ánh Hân không có biểu hiện tức giận.

Anh cố tình phớt lờ lời của cô, đi thẳng vào vấn đề: "Lão già kia không việc gì, là đột nhiên khó thở bộc phát, tạm thời ngất mà thôi."

"Khó thở bộc phát?" Ánh Hân cũng bắt đầu ngạc nhiên, suy tư về bốn chữ này một chút, lòng bàn tay nắm thật chặt: "Chẳng lẽ...là vì chuyện của chú cùng chị Kim Khả?"

"Đúng." Thanh Tùng  gật đầu: "Anh cho rằng, như thế nào cũng phải hôm nay mới điều tra được thân phận của Kim Khả, không ngờ rằng lúc nửa đêm lão già ấy đã biết rồi. Gọi chú đến dạy dỗ, bắt bọn họ lập tức đoạn tuyệt quan hệ, chú không đồng ý, cho nên lão già kia đã tức giận đến mức phải vào bệnh viện."

Lúc trước, sau khi Viên Thập Tam biết thân phận của cô, tuy tức giận một chút, nhưng ít ra phản ứng trên khuôn mắt không có gì to tát. Không giống như biết chuyện Kim Khả, Viên Thập Tam trực tiếp ngất xỉu. Đây cũng không phải là một tin tức tốt.

Trên trán cô bao phủ một màu nghiêm trọng.

"Đúng rồi, tại thời điểm đó, anh không phải chì vì ghen tuông mới gọi em về Viên gia đúng không?" Cô nhớ tới vụ này, liền vội vàng hỏi.

Ngồi trong xe Thanh Tùng  lườm lườm một lúc, mới nói: "Anh muốn em đi khuyên nhủ Kim Khả, thế nhưng hiện tại, đã không còn kịp rồi."

"Khuyên nhủ chị Kim Khả?" cô chớp mắt, trong lòng hiện lên dự cảm không tốt.

"Chị ấy hiện tại chắc là đã ở trên máy bay đi Malaysia rồi." Tuy ngữ khí của Thanh Tùng  rất bình tĩnh, nhưng giữa hai mày đã nhíu lại.

"Anh nói cái gì?!" Ánh Hân kinh ngạc một chút, vội vàng lấy điện thoại ra tay bấm số gọi một cuộc cho Kim Khả.

Một giọng nữ máy móc thông báo cho cô Kim Khả đã tắt máy.

Bên trong không gian nhỏ hẹp của chiếc xe, Thanh Tùng  nghe thấy rõ câu nói kia "Xin lỗi, thuê bao này hiện tại không liên lạc được."

"Sau khi đưa lão già kia đến bệnh viện, Kim Khả cũng đi theo chú tới bệnh viện, về sau lão già kia thức dậy, chú mới phát hiện không thấy Kim Khả đâu nữa. Về sau, Kim Khả gọi điện thoại cho anh, nói là chị ấy đã ở sân bay, xin anh không được nói cho chú biết."

"..."

Ánh Hân rơi vào im lặng.

Cho nên, cô đã bỏ lỡ cơ hội khuyên nhủ chị Kim Khả đừng ra đi.

Nghĩ tới đây, trong lòng cô ngập đầy hối tiếc. Nếu thời điểm kia cô kiềm chế tính tình không cãi nhau với Thanh Tùng, có lẽ cô có thể giữ Kim Khả lại!

Đều do cô!

"Em đừng tự trách mình." Sự đau lòng hiện lên trong ánh mắt Thanh Tùng : "Về sau anh nghĩ lại, cho dù là em có đến đó, cũng sẽ không thuyết phục được Kim Khả. Chị ấy là một lãnh đạo làm nhiều việc đại sự, lý trí thường đặt cao hơn tình cảm, cho nên, ai cũng không giữ được chị ấy."

Ánh mắt Ánh Hân tối sầm lại: "Như thế, nếu là em, nếu người ra đi là em?."

Thanh Tùng hít vào một hơi thật sâu, nhanh chóng nói tiếp: "Không được nói những lời xui xẻo như vậy!"

Biểu hiện trên mặt Ánh Hân cứng đờ: "Em nói thật đó."

Thanh Tùng không suy nghĩ nói ngay: "Nếu người ra đi là em, anh hiện tại đã ở trên máy bay trực thăng rồi."

"Gì?" cô nghiêng đầu nghi ngờ.

"Chặn đầu máy bay!"

Nói xong, Thanh Tùng bày ra biểu hiện không ai sánh bằng: "Em đi bằng máy bay, anh sẽ chặn đầu máy bay! Em đi thuyền, anh liền chặn đầu thuyền! Nếu em đi xe, anh ngay lập tức chặn mọi con đường."

"..."

"Như thế nào? Có muốn thử một chút hay không?" Thanh Tùng nhíu mày,dù vẫn bình thản nhìn cô. Giống như đang nói "Những chuyện này, anh thực sự làm ra được!"

Cô đương nhiên biết Thanh Tùng tuyệt đối có thể làm được những chuyện này,trái tim trong lồng ngực trở nên vô cùng mềm mại.

"Vậy chú quốc lập thì sao? Cứ như vậy...để cho chị Kim Khả ra đi sao?" cô cũng không tin, Viên Quốc Lập không kiểm tra được nơi Kim Khả mua vé máy bay.

"Đương nhiên là biết rõ." Thanh Tùng cũng hiếm khi có biểu hiện bất lực như vậy: "Cũng không hiểu tại sao? Lại để chị ấy như vậy, không có hành động gì. Bọn họ đã không có khả cô, anh nghĩ rằng, chú đã sớm đoán trước được kết quả sẽ là như vậy."

"Nhưng ở trong hôn lễ chú vẫn..."

"Sợ là vì không muốn hối hận." Thanh Tùng yên lặng nhìn về phía trước: "Hai người bọn họ, có lẽ là đều đã rõ ràng, bọn họ sẽ không có kết quả. Ngày hôn lễ đó, thật sự là ngày cuối cùng bọn họ ở bên nhau trước khi ra đi."

Bầu không khí đột nhiên trở nghiêm trọng hơn.

Kim Khả ra đi, chỉ vì không muốn Viên Quốc Lập phải khó xử.

Trong lòng Ánh Hân cảm thấy có chút nghẹn lại.

"Đúng." Thanh Tùng dùng ngón trỏ gõ gõ vào tay lái, nói: "Lão già kia đồng ý hôn sự của chúng mình rồi."

"Vâng." Ánh Hân gật đầu, trong lòng cảm thấy vui vẻ, nhưng chuyện của Kim Khả khiến cho cô buồn bã rất nhiều, muốn vui vẻ không vui vẻ nổi.

Thanh Tùng liếc nhìn cô một cái, không nhiều lời: "Lúc nữa có phải em còn gặp gỡ bạn học đúng không?

"Đúng vậy." Ánh Hân nhìn thoáng qua đồng hồ: "Còn nửa tiếng nữa, làm sao vậy?"

"Không có việc gì." Thanh Tùng khẽ cắn môi, hơn nửa ngày mới nói tiếp: "Cái đó...tất cả những bạn học đó đều là nữ đúng không?"

"Đúng vậy, cùng lắm có vài người sẽ mang bạn trai theo." Ánh Hân gật đầu, biểu tình đột nhiên cương một phen, hỏi: "Anh hỏi cái này để làm gì?Anh chắc không phải lại định ghen tuông đó chứ?"

"Làm sao có thể!" Thanh Tùng kích động một chút: "Anh là loại ghen tuông bậy bạ hay sao?"

Anh không phải sao?

Ánh Hân âm thầm trợn mắt.

"Mọi người đều mang theo bạn trai, tại sao em không mang theo?" Giọng nói sâu xa của Thanh Tùng truyền vào trong tai cô: "Nếu không thì, em cũng mang anh theo đi?"

Ánh Hân cười lạnh một cái, nghĩ ngợi một hồi lâu, lại muốn cô mang theo anh đi chơi.

"Không được!" cô quyết liệt từ chối: "Tại trường học em khó khăn lắm mới kết bạn với một vài người! Anh mà đến, tất cả sự chú ý của bọn họ không phải đều rơi đến người anh sao?"

"Bạn bè?" Thanh Tùng nhạy cảm chú ý tới hai từ này: "Giang Nam là bạn của em đúng không? Lúc ba chúng ta ở cùng một chỗ, có khi nào cô ấy chú ý đến anh một chút nào không?"

Còn không phải mở miệng là "Ánh Hân nhà ta", "Ánh Hân lão đại".

Ánh Hân hồi tưởng lại một chút, Giang Nam quả thật không giống như vậy.

Cô hơi hơi do dự một chút, lại nghe giọng nói đầy oan ức của Thanh Tùng:"Được rồi, đăng ký kết hôn xong, em đã chán anh rồi, không muốn mang anh đi chơi cùng nữa."

"..."

Toàn thân cô run lên, nghe Thanh Tùng nói mà toàn thân nổi hết da gà.

"Được rồi, được rồi, mang anh đi được chưa nào?" Ánh Hân nhênh nhếch khóe môi, biểu tình chán ghét.

Ý đồ của Thanh Tùng được thực hiện, khóe miệng dần cong lên lộ ra nụ cười gian tà.

Chuyện gặp gỡ tụ tập bạn bè này, khẳng định là không có đàn ông, hoặc có thì cũng đã có bạn gái. Ánh Hân nhà anh xinh đẹp như vậy, cho dù đàn ông đã có bạn gái, cũng phải đề phòng!

Ánh Hân ý thức còn chưa kịp chuẩn bị, tại sao lại biến thành mang anh đi theo?

Đinh Mộng Viên nhận được điện thoại của Ánh Hân xuống lầu, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Thanh Tùng đứng bên canh Ánh Hân.

Đôi mắt cô chợt sáng lên: "Oa! Nam thần!"

Nghe thấy tiếng nói này, Thanh Tùng nhíu mày, nhưng đó là bạn cùng phòng của Ánh Hân, sự chán ghét trong mắt tản đi một chút, lạnh lùng lên tiếng:"Xin chào."

"Chào chào chào." Đinh Mộng Viên giơ tay: "Tôi là bạn cùng phòng của Ánh Hân, nhiều lần anh gọi điện thoại tới ký túc xá, là tôi giúp anh gọi Ánh Hân đến nghe máy!"

Đây là kể công nha!

Sắc mặt Ánh Hân bối rối: "Đồng chí Mộng Viên, không cần phân biệt, không cần làm bộ với tiểu tử này."

"Oh!" Đinh Mộng Viên xấu hổ cười cười: "Vậy, chúng ta đi thôi."

Địa điểm gặp gỡ là một quán cà phê ở bên cạnh Đại học A, rất nhiều bạn học đã đến trước, tụm năm tụm bảy thành từng nhóm nói những chuyện thú vị gần đây.

Vừa vào cửa, ánh mắt mọi người tự nhiên đều nhìn lại phía này.

Yên lặng trong phút chốc, các sinh viên nữ trở nên nhao nhao kích động.

"Ánh Hân à, tại sao muộn như vậy cậu mới đến đây?" Sinh viên này bình thường cô cũng không hay tiếp xúc bỗng nhiên trở nên nhiệt tình, mặc dù là nói chuyện với cô, nhưng ánh mắt từ đầu đến cuối chỉ tập trung nhìn vào Thanh Tùng.

Sắc mặt Ánh Hâncó chút không tốt, nhưng vẫn lại lịch sự gật gật đầu: "Trì hoãn một lúc, thật có lỗi."

Nữ sinh viên kia vừa muốn nói chuyện, Thanh Tùng lạnh lùng mở miệng trước cô ta: "Thời gian các cô tụ họp ước chừng không phải còn kém 10 phút nữa sao? Cô ấy vẫn không muộn, đến đã hỏi tội rồi hả?"

Khuôn mặt nữ sinh viên kia tối sầm, xấu hổ mỉm cười giải thích: "Tôi không có ý đó với Ánh Hân, tôi chỉ là..."

"Đi thôi, anh có chút khát nước rồi." Thanh Tùng cũng không thèm liếc mắt một cái nhìn nữ sinh viên kia, tóm tay cô bước vào bên trong.

"Thật xin lỗi nhé!" Ánh Hân mỉm cười nói câu xin lỗi, nhưng trong lòng lại cực kỳ vừa ý với hành động của Thanh Tùng.

Nữ sinh viên kia rõ ràng chính là vì Thanh Tùng mới nói chuyện với cô thôi!

"Chúng mình đi bên kia!" Ánh Hân liếc thấy chỗ mấy người bạn tốt hơn một chút, tiện lôi kéo Thanh Tùng đi qua đó, không quên gọi Đinh Mộng Viên nhanh lên bắt kịp.

Đinh Mộng Viên bên ngoài cười với nữ sinh viên kia nhưng trong lòng nhất thời không thể cười nổi, mới bước nhanh tới.

Mơ mộng bạn trai bạn cùng phòng của cô, không biết tự mình xấu hổ!

"Ánh Hân à, cậu cùng bạn trai cậu uống chút gì nha?" Nữ sinh viên buộc tóc đuôi ngựa hỏi một cách câu nệ, thậm chí dáng ngồi xuống ghế cũng có vẻ hơi trang trọng.

"Ánh Hân thích nhất uống nước chanh, cậu không biết sao?" Một nữ sinh viên khác nói xong, nhìn anh liếc mắt một cái, hỏi: "Anh Thanh Tùng, em biết anh đã lâu, vẫn không nghĩ có ngày được gặp, tên em là..."

"Phục vụ!" Thanh Tùng nghiêng đầu gọi một tiếng, mới quay đầu trở lại, nhìn về phía nữ sinh vừa rồi, hỏi: "Cô vừa nói cái gì?"

Ngữ khí mang theo một chút mất kiên nhẫn.

Nữ sinh viên kia bối rối một lúc, vòng cung trên khoé miệng đều trở nên có chút cứng ngắc.

"Xin chào, xin hỏi muốn uống gì vậy?" Người phục vụ đã đi tới, làm giảm bớt sự bối rối.

"Tôi muốn uống nước chanh." Ánh Hân nhìn Thanh Tùng liếc mắt một cái, nghĩ nghĩ, nói: "Cho anh ấy một ly Ma Thiết đi."

"Được, chờ một chút."

Nửa giờ sau đó, bất luận cô nói cái gì, chủ để luôn luôn quanh quẩn về Hồ Lê Thanh Tùng. Nhưng Thanh Tùng không nói một lời, chỉ cúi đầu nghịch điện thoại di động.

"Đúng rồi, Ánh Hân. Cuối tuần chúng ta cùng đi dạo phố đi, cũng nên mua quần áo mùa thu rồi." Lưu Trữ sóng vai cùng nữ sinh viên tóc dài đề nghị: "Anh Thanh Tùng cũng có thể đi chung, có thể giúp chúng ta xách này nọ, hì hì."

Rõ ràng đều là khuôn mặt quen thuộc, Ánh Hân lại đột nhiên cảm thấy, những người trước mắt đều đã biến thành bộ dạng cô không quen biết.

Khiến cho cô cảm thấy xa lạ.

Là vì Thanh Tùng cho nên Ánh Hân mới thấy bọn họ trở nên xa lạ, hay là, anh đến đây, cô mới phát hiện ra, bản thân mình cùng bọn họ vốn là không phải là bạn bè thân thiết gì. Thậm chí, cũng đều không phải là bạn bè thực sự.

Cô đột nhiên cảm thấy chua chát trong cổ họng.

"Chúng mình đi thôi." Thanh Tùng đột nhiên ngẩng đầu, bất ngờ nói ra một câu như vậy.

Cô ngạc nhiên một lúc, nhưng Đinh Mộng Viên phản ứng rất nhanh, liên mồm nói: "Đúng rồi, các cậu không phải còn có chuyện sao? Tớ đang định nói các cậu tai sao vẫn còn chưa đi nha."

Đinh Mộng Viên là vì giải thích giúp bọn họ.

Ánh Hân cảm kích nhín về cậu ấy mỉm cười, ít nhất, vẫn còn một Đinh Mộng Viên không phải vì Thanh Tùng mới tiếp xúc với cô sao?

Ngoại trừ Đinh Mộng Viên, cô còn có Giang Nam nữa!

"Chúng tôi đi trước đây." Ánh Hân đứng lên, lịch sự mỉm cười với mọi người.

Hầu như mọi người đều đã lộ ra biểu hiện của sự tiếc nuối.

Ra khỏi quán cà phê, Ánh Hân chỉ cảm thấy toàn thân đều mềm nhũn ra.

Một đôi bàn tay mạnh mẽ đỡ lấy eo cô, ngăn ngừa cô té ngã.

"Trong tương lại không cần liên hệ gì với những người này nữa." Giọng nói của Thanh Tùng cực kỳ nhạt nhẽo, dường như đã sớm dự đoán được sẽ có kết quả như vậy.

"Có phải anh đã sớm biết hay không?" Ánh Hân nhìn về phía Thanh Tùng: "Anh biết không ở Đại học A, ngoại trừ bạn cũng phòng của em, em căn bản là không có bạn bè thật sự."

Thanh Tùng ánh mắt chợt lóe lên, cuối cùng gật đầu: "Ừm."

Ánh Hân có chút tức giận, rõ ràng đã sớm biết, cũng không nói với cô. Cô vừa muốn tức giận, đột nhiên nhớ tới, Thanh Tùng cũng giống như cô vậy, ngoại trừ Trấn Minh cùng Hoàng Phúc ở bên cạnh, cũng không có bạn bè thật sự.

Khó trách... Thanh Tùng sẽ biết.

Sự tức giận tràn đầy trong lồng ngực đều biến thành đau lòng, cô thu hồi tầm mắt, đi về phía chiếc Q8 đang dừng đỗ, nói: "Hồ Lê Thanh Tùng, trong lòng em khó chịu lắm."

Thanh Tùng không nói gì, nhưng tay ôm eo cô chặt hơn một chút.

Lên xe, nhưng Thanh Tùng vẫn không nổ máy xe, đôi mắt đen láy của anh nhìn cô chăm chú.

Ánh Hân cảm nhận được ánh mắt của anh, khóe miệng giật giật, gượng cười nói: "Em không sao, lái xe đi."

"Hiện tại em cười còn khó coi hơn là khóc." Thanh Tùng thẳng thắn.

"Miệng cẩu đúng là không thể phun ra ngà voi!" Ánh Hân khịt khịt mũi: "Em thực sự không sao, đi thôi!"

Thanh Tùng thu hồi tầm mắt, im lặng một vài giây, đột nhiên hỏi: "Cùng với anh, em có hối hận không?"

Cùng với anh, đại diện là không được tự do tuyệt đối, làm việc gì dù muốn hay không muốn cũng không được làm mất mặt Hồ gia, Viên gia hai nhà, thậm chí, đến bạn bè thật sự cũng không có.

"Không hối hận." Ngữ khí của cô vô cũng kiên định.

"Thật sự?" Thanh Tùng quay đầu trở lại, chăm chú xem xét khuôn mặt cô.

Ánh Hân gật gật đầu, cực kỳ chân thành nói: "Kiếp này không hối hận, kiếp sau cũng không thay đổi."

Đôi mắt Thanh Tùng nhíu lại: "Nguyễn Ánh Hân, kiếp sau em cũng phải sánh bước bên cạnh anh! Không chỉ là kiếp sau, còn là kiếp sau sau nữa, còn có..."

"Còn có dưới kiếp sau sau nữa, còn có dưới dưới kiếp sau sau nữa, đi được chưa? Thanh Tùng đại thiếu gia!" Cô không nề hà nói ra.

Thanh Tùng theo chóp mũi phát ra một tiếng "hừ" lạnh, nhưng vòng cung trên miệng bắt đầu cong lên.

Xe khởi động động cơ, nhanh chóng rời xa quán cà phê.

Ánh Hân quay đầu đi, hình ảnh phản chiếu trên cửa kính xe là Thanh Tùng thật sự quay mặt lái xe.

Cô thật sự không hối hận. Chỉ là kiếp sau, cô hi vọng Thanh Tùng chỉ là một người bình thường, không phải đại thiếu gia gì hết.

~Một năm sau~

"Anh dẫn em tới sân bay làm gì?" Ánh Hân nóng phải dùng bàn tay thay thế quạt, che ở trên mặt.

Nhưng điều này hiển nhiên là vô tác dụng, ánh mặt trời quá gay gắt, mặt cô trở nên đỏ rực, như trái táo chín đỏ.

Thanh Tùng không trả lời, chỉ là kéo cô đi về phía trước.

Vào sân bay, bởi vì có bật điều hoà, nên nhiệt độ đột nhiên thấp xuống, cô lúc này mới cảm thấy dễ chịu một chút.

Trong sân bay người đến người đi, cách trạm kiểm soát an ninh hơn mười mét có một nhóm người, Thanh Tùng chính xác là đang kéo cô đến trạm kiểm soát an ninh.

Cô không cảm thấy khó chịu, cũng không cần suy nghĩ gì nhiều vì đã quá rõ ràng. Cô rất hiểu Thanh Tùng, tuy nhiên tính tình đại thiếu gia này, thật sự làm việc gì cũng không thèm quan tâm đến lý do. Anh không nói một lời mang cô tới nơi này, khẳng định là có chuyện quan trọng.

Cô đang nghĩ ngợi xem là có chuyện gì, thời điểm này, trong tầm mắt đột nhiên xuất hiện một dáng người quen thuộc.

"Chú..." Một chữ hoàn toàn chưa kịp phát âm xong, miệng của cô đã bị bàn tay Thanh Tùng bịt chặt ngăn chặn lời nói.

Viên Quốc Lập dường như đã nhận ra cái gì, xoay đầu quay lai. Thanh Tùng không nói một lời lôi kéo cô biến mất sau đám người.

Viên Quốc Lập hai mắt nhìn xung quanh, một lần nữa bước thẳng một mạch về phía trước, đó là trạm kiểm soát an ninh số 3.

"Đây tới cùng là xảy ra chuyện gì?" Ánh Hân mới vừa hỏi ra miệng, chính mình lập tức che miệng lại, vẻ mặt kinh ngạc: "Chắc không là..."

Thanh Tùng biết cô muốn nói gì, trực tiếp gật đầu: "Em nghĩ không sai. Mỗi ngày 30 hàng tháng, chú đều tới sân bay. Ngay từ đầu anh chỉ là cảm thấy kì lạ vì sao cứ đến ngày 30 chú đều không ở nhà. Tháng trước anh lặng lẽ đi theo chú, kết quả phát hiện, cả ngày, chú chỉ một mực nhìn trạm kiểm soát an ninh số 3 kia."

"Xem ra, là trạm kiểm soát an ninh lúc trước chị Kim Khả bước vào, chú cũng kỳ thật." Ánh Hân đầu óc bừng tỉnh giác ngộ: "Chỉ là chị Kim Khả không biết mà thôi."

"Đúng." Thanh Tùng gật đầu: "Cho nên, anh đoán hôm nay chú cũng tới, liền dẫn theo em đến đây. Quả nhiên, chú thật sự lại tới nữa."

Hôm nay, vừa đúng ngày 30 tháng 8.

Một năm sau ngày chị Kim Khả ra đi.

Bảy tháng sau ngày chị Kim Khả ra đi, Viên Quốc Lập đã kết hôn rồi. Cũng là nữ nhân trong một gia đình làm chính trị, diện mạo không tính là xuất sắc, lại an phận thủ thường, không nhiều chuyện, đối nhân xử thế cũng cực kỳ ôn hòa, là tiêu chuẩn người vợ tốt. Hiện tại đã mang thai ba tháng rồi.

Mà Viên Quốc Lập cũng không có liên hệ gì với Kim Khả, đối xử với vợ cũng rất tốt.

"Em cho rằng, chú đã buông xuống." Ánh Hân mấp máy môi, trong lòng không thực sự thích.

Thanh Tùng thu hồi tầm măt đang nhìn vào Viên Quốc Lập, gần như không nghe thấy thở dài: "Làm sao có thể buông xuống, có lẽ đời này đều không buông xuống được. Thế nhưng, vì nhà họ Khương, chú bắt buộc phải kết hôn."

"Chúng mình đi thôi." Ánh Hân kéo tay Thanh Tùng thủ: "Chúng mình coi như cái gì cũng không biết."

"Vớ vẩn." Thanh Tùng lườm cô một cái: "Anh chỉ là tới xác nhận."

Ra khỏi sân bay, Thanh Tùng đem chiếc mũ lưỡi trai trên đầu mình che cho cô một chút, nói: "Đừng để rám nắng, rám nắng sạm da sẽ mặc váy cưới như thế nào?"

"Váy cưới?" Ánh Hân mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt kinh ngạc: "Bọn mình định tổ chức hôn lễ rồi sao?"

Thanh Tùng sắc mặt trầm xuống, không khí xung quanh giống như đều giảm xuống vài độ.

Chết tiệt, anh tự nhiên nói lỡ miệng!

Anh vất vả lắm mới giấu giếm được, dường như bắt ép từng người biết đều phải giấu Ánh Hân, thế nhưng chính anh tự nhiên lại lỡ miệng nói ra.

"Hồ Lê Thanh Tùng, anh không sao chứ?" Ánh Hân nhìn thân thể anh vẫn không nhúc nhích, nghi ngờ giơ tay lên trước mặt Thanh Tùng vẫy vẫy.

Thanh Tùng đẩy tay cô ra một cái, trầm giọng nói: "Ai muốn tổ chức hôn lễ, vừa rồi chỉ là không cẩn thận nói nhầm thôi."

"À." Ánh Hân không nghi ngờ, quay mặt đi, miễn cho Thanh Tùng không nhìn thấy biểu hiện thất vọng của cô.

Tuy cô cực kỳ thoả mãn với hiện tại, thế nhưng làm gì có cô gái nào không mong muốn một hôn lễ với người mình yêu?

Hai người đều có tâm tư của riêng mình, một trước một sau đi đến bãi gửi xe, xe nhanh chóng rời khỏi sân bay.

Ngày mai chính là khai giảng, hai người không trở lại Viên gia, trực tiếp ở lại trường học.

Chập tối không khí trở nên mát mẻ hơn, một vài cơn gió xua tan cái nóng oi ả vào ban ngày, làm cho người ta cảm thấy từng lỗ chân lông đều được thư giãn, thoải mái cực kỳ.

"Lấy chuyển nhanh tại sao phải kéo tớ cùng đi? Cậu vẫn còn là đứa trẻ mới lên ba sao?" Ánh Hân miệng nhịn không được oán giận nói với Đinh Mộng Viên, thế nhưng chân vẫn bước đi theo Đinh Mộng Viên.

Đinh Mộng Viên nghịch ngợm cười: "Để cậu làm người dẫn đường thôi! Nhỡ đâu lạc đường, gặp kẻ xấu thì làm sao bây giờ!"

"Người dẫn đường... Cậu đã học Đại học A năm thứ ba, đi ra phòng bảo vệ cổng lấy chuyển phát còn có thể lạc đường?" Ánh mắt Ánh Hân lộ ra vẻ khinh thường: "Còn nữa, cũng không thể chờ tớ cởi xong váy cưới vừa thử của cậu, cậu đã lôi tớ đi rồi?"

Đinh Mộng Viên không nói, lôi kéo cô đi về phía trước.

Đến chỗ gác cổng, Đinh Mộng Viên lại muốn mở chuyển phát nhanh ngay ở cổng bảo vệ, cô đành phải đứng ở cửa chờ, lướt nhìn qua tiểu thuyết của mình trên trang web, để xem có người để lại bình luận hay không. Toàn thân mặc váy cưới, vì vậy mà người qua đường đều nhao nhao nhìn về phía cô.

"Ánh Hân! Cậu xem, máy bay!" Đinh Mộng Viên cầm trong tay một mô hình máy bay đồ chơi, vừa buông tay, máy bay tự nhiên bắt đầu phi lên.

Ánh Hân kinh ngạc muốn bắt được máy bay. Chiếc máy bay lơ lửng một lúc, sau đó phi thẳng đến trước mặt cô.

"Nó hình như là muốn chúng ta đi theo nó nha!" Đinh Mộng Viên kéo tay cô đi về phía trước vài bước, chiếc máy bay quả nhiên là dẫn đường.

Đi được khoảng 10 phút, hai người đã tới sân thể dục Đại học A.

"Trời ạ! Nam thần!" Đinh Mộng Viên kinh ngạc che miệng miệng, vẻ mặt không dám tin.

Chỉ thấy một chiếc khinh khí cấu khổng lồ đỗ trên sân thể dục, mà toàn thân Thanh Tùng đang mặc một bộ vest màu trắng, vẻ mặt chân thành hướng về phía cô bước tới.

Cô lúc này mới chú ý, Giang Nam, Hoàng Phúc, Trấn Minh cùng Giang Tiểu Tháp đều ở đây. Còn có Viên Thanh Thanh cùng Hồ Tuấn Khải cũng đã đến! Viên lão gia sức khoẻ không tốt, Viên Thập Tam và Viên Quốc Lập đang ở sân bay chuẩn bị ra nước ngoài, còn lại toàn bộ đều có mặt đông đủ!

Khiến cho cô kinh ngạc nhất, lại là Hoàng Dương cùng Đại Hổ tự nhiên cũng đến đây. Lại vẫn còn một người cô đã rất lâu không gặp, Đỗ Hoàng Thiên.

"Chuyện này tới cùng là..." Biểu hiện trên khuôn mặt cô cứng ngắc, cả người dường như muốn đứng không vững.

Thanh Tùng đã đi đến trước mặt cô, quỳ một bên gối xuống, cầm trong tay một chiếc nhẫn kim cương, mang theo nụ cười tươi tắn hơn bao giờ hết, hỏi: "Ánh Hân, đồng ý kết hôn với anh nhé?"

(Me : Lần thứ 3 rồi mọi người ạ.)

Cô ngạc nhiên lấy tay che miệng.

"Ánh Hân, mau nói đồng ý đi!" Đinh Mộng Viên ở bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở.

"Em đồng ý." Cô nói ba chữ này ra miệng, mới phát hiên giọng nói của chính mình đang nghẹn ngào.

Đây không phải là lần đầu tiên Thanh Tùng cầu hôn, vẫn khiên cô cảm thấy rung động sâu sắc đến vậy.

Thanh Tùng đứng dậy, nhẹ nhàng ôm cô vào trong lòng. Đám sinh viện Đại học A cùng với Giang Nam nhao nhao hét ầm lên.

"Mẹ muốn chính thức tổ chức hôn lễ, tiểu tử này nói, như vậy quá đơn giản." Viên Thanh Thanh cười tít mắt đi lên phía trước. Một năm qua đi, bà vì chuyện của Viên Quốc Lập, đột nhiên có vẻ già đi rất nhiều, trái lại hôm nay, thần sắc của bà có vẻ rất tốt.

"Khó trách cậu muốn tớ mặc thử áo cưới cậu thiết kế, lại còn bắt tớ cùng cậu đi lấy chuyển phát! Tớ nói cậu làm sao có thể biết thiết kế áo cưới hả?"

Ánh Hân trợn mắt liếc nhìn Đinh Mộng Viên một cái, nhưng Đinh Mộng Viên chỉ thè lưỡi, nhỏ giọng nói: "Chuyện này cũng không phải chủ ý của tớ nha!"

"Đi thôi." Vẻ mặt Thanh Tùng hết sức bình thản, chỉ là ánh mắt nhìn cô dịu dàng hơn một chút.

"Đi đâu?" Cô sửng sốt một chút, cả người đã bị Thanh Tùng kéo đi về phía khinh khí cầu bên kia.

Mười phút sau.

"Trời ạ, tự nhiên thật sự phi lên đây!" Ánh Hân lo lắng túm chặt góc áo Thanh Tùng, đôi mắt tràn đầy sự hưng phấn.

Khinh khí cầu bay càng ngày càng cao, sân thể dục cũng trở nên càng ngày càng nhỏ.

"Chẳng lẽ còn có thể là giả sao?" Thanh Tùng vẻ mặt đắc ý:"Anh biết em sợ không muốn ngồi khinh khí cầu."

Ánh Hân xoay người: "Hồ Lê Thanh Tùng, chuyện này là chuyện lãng mạng nhất anh từng làm!"

Một hôn lễ như vậy, đối với cô mà nói, dễ chịu hơn đứng trước mục sư tuyên thệ,cũng là điều cô luôn mong ước. Không có quá nhiều người, như vậy sẽ không phải ràng buộc, chỉ là hôn lễ của riêng cô cùng Hồ Lê Thanh Tùng, đơn giản nhưng lãng mạn.

Đủ để cho cô cả đời đều sẽ nhớ kỹ ngày hôm nay.

Không sai, ngày hôm nay, cô sẽ nhớ kỹ cả đời.

Thế nhưng N năm sau, Ánh Hân hồi tưởng lại đến thời điểm này, chỉ nhớ rõ bởi vì hướng gió đột nhiên thay đổi,Thanh Tùng lúc đó luống cuống tay chân đành phải tạm thời đáp xuống đất. Hai người bị mắc kẹt trong núi, đành phải qua đêm với nhau dưới sự bao vây của đàn muỗi xung quanh =))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com