Chương 7: Thật quá cao tay!
....Sáng hôm sau - 6 giờ 45...
Trường Trung Học PhácTrí
Hàng loạt chiếc xe màu đen sang trọng nối đuôi nhau chạy vào lối cổng. Các vị thiếu gia, tiểu thư con nhà giàu lần lượt bước xuống xe vào trường.
Sáng nào cũng thế, cảnh tượng trước mắt như tượng trưng cho sự xa hoa của ngôi trường danh giá này. Ngày ngày diễn ra trước cổng trường PhácTrí cứ như là trong phim vậy.
Giữa dòng xe màu đen kia, đột nhiên xuất hiện một chiếc xe màu trắng sang trọng, tuy thiết kế đơn giản nhưng nhìn qua đã biết loại xe đắt giá của thế giới, nổi bật trong đám đông. Học sinh đang đứng trước cổng ai ai cũng hướng mắt về chiếc xe đó.
Chiếc Maybach đỗ lại, một tên vệ sĩ ngay lập tức xuống xe mở cửa sau xe ra, kính cẩn chào.
" Xin mời thiếu gia "
Biện Bạch Hiền bước xuống xe. Trên vai đeo một chiếc balo hàng hiệu. Hôm nay cậu đã bận đồng phục của trường như những học sinh khác.
Trên người cậu ngoài trừ bộ đồng phục là áo sơ mi trắng có cà vạt thắt ngay cổ, một chiếc áo Blazer đen khoác ngoài và quần tây. Biện Bạch Hiền còn mang trên người những phụ kiện vô cùng đắt tiền khiến ai cũng trầm trồ.
Một đôi giày thể thao, một cái balo màu xanh đeo trên vai, đồ gài áo cũng được đính bằng kim cương.
Hơn hết, dung nhan tuyệt mĩ của Biện Bạch Hiền khiến người nhìn không thể rời mắt.
Cậu sải chân, bước từng bước vô cùng đĩnh đạc đi vào cổng trường trước bao nhiêu cặp mắt.
Tại sao trường của họ có một mỹ nhân đẹp rúng động lòng người như vậy mà trước giờ họ không hề hay biết.
Biện Bạch Hiền đi dọc hành lang trường đã có biết bao đôi mắt gần như trồi hết ra ngoài vì cậu.
...Lớp A3...
Biện Bạch Hiền bước nhanh vào lớp trước bao nhiêu ánh mắt sửng sốt của học sinh cùng lớp.
Bọn họ vô cùng kinh ngạc. Đây chẳng phải là cậu con trai xinh đẹp ngày hôm qua sao ? Hôm nay lại còn mặc đồng phục của trường nữa. Thì ra đúng là học sinh mới. Đám nam sinh bắt đầu lại mê đắm ngắm nhìn vẻ đẹp khuynh quốc kia. Kể từ ngày hôm nay, mỗi ngày họ đều có thể chiêm ngưỡng mỹ nhân rồi.
Ngô Thế Huân và Ngô Diệc Phàm cũng sửng sốt nhìn cậu dưới bộ đồng phục học sinh. Phác Xán Liệt vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy thân ảnh xinh đẹp kia. Đôi đồng tử co dãn nhất thời, hắn nhíu mày.
Biện Bạch Hiền không đi xuống dãy của Phác Xán Liệt mà đi xuống dãy bàn phía ngoài. Ngồi vào cái bàn cuối cùng, ngang hàng với Ngô Diệc Phàm và Phác Xán Liệt.
Cởi balo đặt lên bàn, Biện Bạch Hiền nhẹ nhàng ngồi xuống. Thản nhiên lấy sách ra đọc. Không hề liếc mắt tới Phác Xán Liệt hay đám người kia. Giống như ngày hôm qua chưa có chuyện gì xảy ra.
" Cậu! " - Hắn còn tức giận chuyện ngày hôm lại càng muốn hỏi rõ cậu ta là ai còn tính sổ.
Phác Xán Liệt đứng dậy đi qua chỗ cậu, đứng trước mặt lạnh lùng nói - " Cậu là ai mà lại dám xuất hiện ở đây ?! "
Biện Bạch Hiền vẫn chăm chú đọc sách, miệng thì trả lời - " Đây là trường cấp 3 cũng không phải bệnh viện tâm thần. Có gì mà không dám ? "
Nghe thấy lời nói không chút sợ hãi mà còn có chút không muốn quan tâm của cậu con tra trước mặt, Phác Xán Liệt càng trở nên nóng nảy. Người này quả nhiên to gan, một chút cũng không để hắn vào trong mắt.
Phác Xán Liệt nhìn xuống bộ đồng phục của cậu lại khẽ nhếch môi cười - " Thì ra là học sinh mới sao ? Này, cậu không biết là mình đang đắc tội với ai đâu "
Tuy rằng trước giờ hắn chưa bao giờ mở miệng chủ động khoe khoang về thân thế của mình. Bởi vì hắn cảm thấy như vậy thật là khoác loác với lại cũng không cần nói vì trước giờ ai gặp hắn thì đều biết rõ và nể sợ. Hình của hắn xuất hiện đầy trên các trang báo và mạng internet cơ mà.
Nếu như cậu ta là học sinh của trường PhácTrí hắn lại càng dễ xử lý. Phải cho người này biết mình đang ngu ngốc đắt tội với ai. Hành động quái gở của cậu ta ngày hôm qua đã làm hắn rất tức giận. Dù Xán Liệt không hiểu rốt cục câu nói ngày hôm qua của cậu ta có ý gì.
Biện Bạch Hiền không thèm trả lời. Xem lời nói của hắn như gió thoảng qua tai.
Phác Xán Liệt tức điên. Cái này chính xác là sự xem thường cùng khinh miệt. Đây là lần đầu tiên hắn bị một người làm cho tức giận như vậy.
Bàn tay to lớn dựt ngay quyển sách trên tay cậu xé nát.
Biện Bạch Hiền không hề ngạc nhiên cũng không hề tức giận. Gương mặt xinh đẹp vô cùng điềm tĩnh nhìn hắn đang xé sách. Cánh tay trắng nõn khoanh lại trước ngực, lên tiếng đùa cợt - " Chỉ vậy thôi sao ? "
" Sao ? "
" Phác thiếu gia, anh có hành động nào khác cho giống người trưởng thành chút hơn không ? "
Đúng, chính xác là hành động kia quá ư là trẻ con ! Biện Bạch Hiền nhìn người con trai cao lớn trước mắt như một đứa trẻ con bướng bỉnh cáu giận. Rất ôn tồn, không mảy may tức giận.
" Cậu !!! " - Hắn trợn mắt nhìn người kia. Cậu ta cư nhiên không hề có gì gọi là tức giận trước hành động thô lỗ của hắn. Lại còn đùa cợt nói hắn là trẻ con.
Ngô Diệc Phàm nhìn cậu mà còn thấy ớn lạnh dùm. Lão đại lần này cực kì tức giận. Lần đầu tiên cậu mới thấy có một người xem thường hắn đến như vậy, một chút cũng không sợ. Cậu con trai đó càng lúc càng kì lạ.
" Nói, cậu rốt cuộc là ai ?! "
Bình thường nhìn vào bảng tên là có thể biết được tên. Nhưng cậu gái này lại không hề đeo bảng tên trước ngực làm hắn không biết được. Phác Xán Liệt rất muốn biết người kia rốt cục là ai mà dám mạnh miệng trước mặt hắn như vậy.
Cho dù cậu ta là thiếu gia con nhà nào thì nếu để hắn biết được chắc chắn sẽ "hủy" gia đình cậu ta ngay lập tức, cho cậu ta biết uy danh của lão đại này. Đã biết hắn là Phác thiếu gia mà còn dám ăn nói như thế.
" Tôi không có lý do gì phải trả lời câu hỏi này của anh " - Biện Bạch Hiền nhàn nhạt đáp.
Hắn lại nhếch môi cười. Được, cậu ta cũng gan dạ lắm.
" Cậu nên biết đã bước vào ngôi trường này thì phải kính trên nhường dưới. Nếu không sẽ mang họa đấy "
Nghe hắn nói, cậu bật cười một tiếng. Đứng thẳng dậy chống tay lên bàn, mở miệng nói - " Cám ơn lời nhắc nhở của Phác thiếu gia. Nhưng tôi cũng muốn nhắc nhở thiếu gia đây Ngôn khinh hưu khuyến nhân, lực tiểu hưu lạp giá "
" ĐM ! Cậu dám khinh thường tôi ?! " - Phác Xán Liệt tức giận chửi thề.
Cả lớp ai cũng trừng mắt nhìn nam sinh to gan kia. Ngay cả Ngô Diệc Phàm và Ngô Thế Huân cũng khiếp sợ. Cậu con trai đó gan mật thật không nhỏ. Nhưng bọn cậu cũng thấy thực kì lạ trước giờ lão đại đâu phải dạng người nhỏ nhen đi tranh chấp bạn học. Đường đường là một lão đại , hành động như bây giờ có chút...
Thực không giống Phác Xán Liệt ngày thường.
" Reng... Reng.."
Tiếng chuông vào lớp phá tan bầu không khí căng thẳng kia.
Phác Xán Liệt lạnh lẽo nhìn cậu - " Cậu cứ đợi đó. Chuẩn bị cùng gia đình mình cuốn gói khỏi thành phố này đi "
Biện Bạch Hiền không một chút sợ hãi còn thích thú nhìn thẳng vào hắn, đứng khoanh tay trước ngực lên tiếng - " Bình tĩnh đi Phác thiếu gia. Bài học của tôi còn chưa bắt đầu mà "
Hắn lại càng lúc mặt càng đen lại, cả người tỏa ra ám khí lạnh run người. Xoay người trở về chỗ. Lần này hắn không cho cậu ta xuống địa ngục thì không xứng đáng là lão đại của Tam Vương hội.
Thấy vậy, Biện Bạch Hiền cũng ngồi xuống đàng hoàng. Lấy tập vở ra chuẩn bị vào tiết. Khoé miệng hơi cong, rất nhẹ, như một cánh hoa vậy.
Đám người xôn xao cũng tản ra vào lại chỗ ngồi ngay ngắn.
(*) Lời nói không có sức nặng và sức lực yếu kém thì đừng khuyên răn người khác.
...Cantin...
Phác Xán Liệt, Ngô Diệc Phàm và Ngô Thế Huân cùng nhau đi xuống cantin.
Vừa đi, mặt của hắn lại hầm hầm như muốn giết người. Ngay cả Ngô Diệc Phàm cũng cảm thấy có chút sợ nhưng mà thằng nhóc mặt búng ra sữa kia thì...
" Lão đại, cậu làm mất mặt giới giang hồ quá "
Ách, câu này có chút quen quen.
Phác Xán Liệt đang bực bội nghe thấy câu nói đó liền phát ra những tia u ám lạnh lẽo liếc thằng nhóc bên cạnh.
" Ngô Thế Huân ! " - Ngô Diệc Phàm trừng mắt .
Ngô Thế Huân thấy vậy không sợ lại càng nói tiếp - " Đường đường là một lão đại của xã hội đen. Sao lại đi tranh chấp với người đẹp như lúc sáng chứ ? Lão đại, người đẹp là để nâng niu "
Phác Xán Liệt mặt đen tới mức không thể đen hơn. Bàn tay to lớn túm lấy cổ áo của Ngô Thế Huân .
Cậu nuốt nước bọt. Chết rồi! Lão đại lần này thực sự bốc hoả!
Tên nhóc kia bây giờ mới nhận ra mình đã đùa với lửa. Ngô Diệc Phàm thấy thế liền hốt hoảng ngăn cản - " Lão đại, tha cho thằng nhãi này đi. Cậu cũng biết lão tam trước giờ mồm miệng thối mà "
Ngô Thế Huân khẽ trừng mắt liếc người kia như muốn nói - " Cám ơn nhà ngươi đã chửi ta "
Phác Xán Liệt đành nuốt cục giận mà buông ra. Hắn lại lạnh lùng liếc. Ngô Thế Huân biết ý, cười hề hề làm hòa.
Không thèm quan tâm đến thằng nhãi kia, Phác Xán Liệt bước đi nhanh. Vừa bước vào cantin, đột nhiên có thứ gì giơ ra chắn ngang phía dưới.
Hắn vì bực bội nên bước nhanh không để ý tới nên đã bị vấp phải. Thân người cao lớn đổ xuống đất.
" Rầm... "
Nghe tiếng ngã rất mạnh.
Ngô Thế Huân và Ngô Diệc Phàm sửng sốt cùng hoảng hốt chạy đến. Cả căntin ai cũng quay đầu nhìn kinh ngạc. Là kẻ nào, kẻ nào lại lớn gan đến như vậy ?!
Chết tiệt! Phác Xán Liệt ngay lập tức cả người đứng dậy. Ánh mắt rực lửa bùng cháy , dò tìm kẻ muốn chết kia. Vừa xoay người lại hắn đã nhìn một thân ảnh xinh đẹp quen thuộc.
Mk ! Cậu ta không muốn sống !
Biện Bạch Hiền nhàn nhã khoanh tay đứng dựa vào tường. Rút chân lại, đứng thẳng dậy giương mắt nhìn hắn, khuôn miệng xinh đẹp giơ cao đùa cợt.
Cả cantin muốn nín thở dõi theo đoạn kịch này.
Phác Xán Liệt cuộn chặt nắm tay muốn nổi gân, hắn không còn tức giận nữa mà là nổi điên.
" Cậu !!! Quả nhiên không muốn sống ! "
Sự u ám đến đáng sợ ngay cả hơi thở của hắn cũng lạnh lẽo đến mức những người có mặt ở đây cũng phải run rẩy theo.
Mà cậu con trai kia, một chút sợ hãi cũng không hiện lên gương mặt xinh đẹp. Biện Bạch Hiền ung dung bước tới gần hắn .
Mặt Phác Xán Liệt vẫn lạnh lùng uy bạo.
Cậu nhẹ nhàng đưa tay chỉnh sửa lại cà vạt trên cổ hắn. Bàn tay nhỏ nhắn khéo léo thắt lại cà vạt. Hành động của cậu khiến mọi người chấn kinh. Ngay cả Phác Xán Liệt lửa giận đang trực chờ bùng phát cũng lập tức cả người cứng ngắc.
Hắn có chút kinh ngạc nhìn cậu. Cậu ta hành động càng lúc làm hắn càng không hiểu nổi.
Dưới một khoảng cách gần như thế này, Phác Xán Liệt có thể nhìn rõ từng nét trên khuôn mặt kiều diễm của cậu. Không thể phủ nhận rằng người con trai này rất xinh đẹp.
Hắn cảm thấy tim mình như ngưng đập vì vẻ đẹp choáng ngợp này. Phút chốc, hắn quên mất là mình đang tức giận khi ngửi thấy hương thơm trên người cậu. Giống như mùi của loài hoa nào đó, nhẹ dịu rất dễ nghe.
Đột nhiên, loa của trường vang lên tiếng thông báo.
" Xin mời em Biện Bạch Hiền, lớp A3. Ngay lập tức đến phòng hiệu trưởng "
Loa phát thanh vừa dứt, cả cantin ngay lập tức xôn xao.
" Mình không nghe lầm chứ ? Lúc nãy là nói Biện Bạch Hiền ư ?"
" Biện Bạch Hiền học ở trường chúng ta hồi nào vậy ? Sao mình không biết "
"...."
Phác Xán Liệt như bị ai đánh vào đầu. Ánh mắt giật giật. Hắn là đang nghe lầm ? Thầy hiệu trưởng nói là Biện Bạch Hiền. Cậu ta sao có thể ở đây ? Trong trường PhácTrí này ? Chẳng phải cậu ta ở nước ngoài sao ?
Ngô Thế Huân cũng ngạc nhiên quay sang hỏi người bên cạnh - " Lão nhị , hiệu trưởng đọc lộn tên sao ? Sao Biện Bạch Hiền lại ở đây được ? "
Ngô Diệc Phàm cũng lắc đầu khó hiểu. Rồi bỗng nhiên cậu ngước nhìn cậu con trai kia, từ từ ánh mắt sâu hun hút lại thêm một phen chấn kinh.
Đúng là như vậy ! Tại sao cậu lại không đoán ra !
Biện Bạch Hiền nghe thấy thông báo mặt cũng không biểu cảm gì. Tiếp tục thắt cho xong cà vạt. Trong khi đám đông vẫn còn ồn ào, Phác Xán Liệt thì vẫn ngẩn người ra suy nghĩ, cậu đã thắt xong.
Nhẹ nhàng chỉnh lại áo cho hắn khẽ nói .
" Xong rồi. Tuy rằng rất muốn ở lại tranh luận cùng anh nhưng thầy hiệu trưởng gọi tôi lên phòng rồi nên tôi đi đây "
Một lời nói của cậu khiến cả căntin rớt tim ra ngoài, muốn chụp lại cũng không kịp. Thật là quá đau tim.
Phác Xán Liệt cả kinh, trợn mắt nhìn cậu. Lần đầu tiên hắn bị người ta đưa vào một thế trận hết kinh ngạc này tới kinh ngạc khác như vậy. Ngay cả đi xông pha chém giết cũng không thể đau tim hơn việc này.
Ngô Thế Huân đứng một bên miệng mở lớn, đủ nhét cả trái trứng vịt vào. Chỉ có Ngô Diệc Phàm là còn bình tĩnh một chút, bởi vì cậu đã đoán ra được chuyện này vài phút trước.
Chưa kịp định thần, Biện Bạch Hiền lại nói nhỏ bên tai hắn một câu, lần này ngữ điệu rất lạnh lùng - " Bài học thứ nhất dành cho Phác thiếu gia anh: Đừng tùy tiện xem thường hay chọc giận người khác bởi vì anh không biết được mình đang thực sự đối đầu với loại người nào đâu "
Nói xong, cậu xoay người đi ra khỏi cantin.
Bóng dáng cậu vừa biến mất. Phác Xán Liệt cả người cứng ngắc. Ngay cả cantin vốn trước giờ ồn ào náo nhiệt, nay cũng im phăng phắc vì tất cả mọi người đều cứ như bị đông cứng như tượng.
Biện Bạch Hiền kia cũng thực quá đáng sợ. Lúc trước, cantin có bầu không khí yên tĩnh này chỉ khi nào Phác Xán Liệt nổi giận quát lên thì bọn họ mới sợ hãi im lặng.
Mà bây giờ cậu tiểu thư đó chỉ cần một lời nói nhẹ nhàng, chỉ cần mọi người vừa nghe thấy tên cậu ta đã im bặt không thể mở miệng.
Thật cao tay, quá cao tay.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com