Chương 43: Park Jimin hư đốn
Trời bắt đầu lập đông, khí hậu buổi tối không khí sẽ bắt đầu lạnh lên. May là phòng có máy điều hòa, cô sau khi bị anh ép ăn bữa tối với anh .Vệ sinh sạch sẽ cô liền bị anh nhét vào chăn. Anh cũng nhanh chóng chui vào, kéo lấy cô ôm vào lòng. Lòng ngực ấm áp như lò sưởi của anh làm cô lưu luyến chẳng muốn rời .Cô nhắm mắt dựa đầu vào ngực anh, mắt nhắm hờ, hưởng lấy hạnh phúc ngọt ngào.
Đèn tắt đi chừa lại ánh đèn vàng nhạt đây là thói quen của cô từ nhỏ Park Jimin là do chiều theo ý cô nên cũng thành nếp sống. Cánh tay mạnh mẽ bao trọn thân thể mềm mại của vợ vào trong lòng nhưng anh dường như không thấy đủ .Anh dụi mặt vào tóc cô hôn hít hương thơm này, thân thể này làm anh nhớ nhung mấy ngày liền. Giờ ôm nhau như thế này bắt anh ngủ thật là làm khó nhau mà .Huống gì hôm nay còn là đêm tân hồn ngàn vàng của bọn họ.
Cô ngây thơ đâu phát hiện ánh mắt ai đó trên đỉnh đầu mình biến hóa. Cô dang tay ôm lấy eo anh đầu dụi dụi híp mí thoải mái chỉ muốn đi gặp chu công ngay thôi.
-" Bảo bối.." Giọng anh khàn khàn vang lên, gái tai của cô bị anh ngậm vào miệng mút lấy. Cô hé mắt ngẩng mặt ừm ờ.. " Hửm...?"
-" Bảo bối à..?" anh nâng người cô lên khẽ cười, hôn lấy khuôn mặt nhập nhèm muốn ngủ. Làn môi cùng đầu lưỡi ẩm ướt quét qua từng chút trên làn da tinh tế cô ngửa cổ ra sau, bị anh liếm mút phần cổ đến ẩm ướt.
Cô liền thanh tỉnh hẳn nhưng một cỗ cảm xúc nhớ nhung lại bị anh hôn dồn dập, khiến cô vô lực lại còn đưa tay qua cổ hùa theo anh. Dáng vẻ ngoan ngoãn của cô càng bức điên anh, anh ôm càng chặt hơn, rốt cuộc bàn tay to lớn cũng không cưỡng lại được sức hấp dẫn của da thịt non mịn, bắt đầu từ từ duy chuyển lên trên. Đến khi bàn tay phủ lên hai khối mềm mịn nhào nặn..
-" Ư..Ưmm..Jimin..." cô hé miệng ngâm nga, anh đưa lưỡi vào mút lấy lưỡi cô say mê hưởng thụ cái hương vị ngọt ngào của vợ. Bàn tay nóng ấm của anh dần đi xuống xoa lấy da thịt bóng loáng. Bàn tay anh ôn nhu đưa qua chiếc rốn xinh xắn Tiếp tục lẻn vào quần lót mỏng manh..
Cô bất ngờ tỉnh hẳn, cô chụp lấy tay anh, thở hỗn hển. " Đừng cục cưng còn nhỏ..không được..không được...Ừm.."
Anh nuốt lời cô nói vào miệng chiếc lưỡi nóng hổi xâm nhập thẳng vào bờ môi của cô. Hết ngậm lấy rồi đảo quanh chiếc lưỡi ngọt ngào, không ngừng mút vào, thân thể trong ngực càng hôn càng mềm mại như sắp sửa hòa thành nước, cô muốn ngăn cảng nhưng không có sức. Cũng may anh biết ngừng đúng lúc..
Nhưng cô có lẽ vui mừng quá sớm. Cô chưa kịp lấy lại hơi thở anh đã kéo tay cô xuống nơi nam tính nóng hổi to lớn của mình. Miệng cô há hốc, hai má cô ửng đỏ .Vẻ mặt đáng yêu của cô làm anh cười vui vẻ. Anh cạ vào môi cô nỉ non. " Bảo bối à .Giúp anh đi.."
Giúp, giúp cái gì. Cô đây thật không biết phải làm sao nhưng sao vật đó ngay càng phình như to hơn thì phải. Nóng đến kinh người cô hốt hoảng muốn rút tay về. Liền bị anh chặn lại. " Bảo bối ngoan nào. Anh nhịn rất vất vả chỉ vì nghĩ cho em và cục cưng. Em không thương anh sao..?" Anh liếm lên mặt cô dường như rất ủy khuất.
-" Em...em không biết làm.." Thật xấu hổ đi mất..
Anh áp nghiêng người sát vào cô. Kéo lấy tay cô đưa vào quần lót của anh, tận tình hướng dẫn cô vợ nhỏ ngô nghê của mình. Lần đầu tay chạm phải cô thật muốn chạy trốn. Cảm xúc trên tay thật khó tả bằng lời, tay cô không thể cầm hết được như bị phỏng cả da thịt.
Bị bàn tay mềm mại của cô bao lấy, anh như sướng điên lên được. " Bảo bối gọi tên anh đi.." Anh thở dài hôn lên cổ cô, hút lấy hương thơm ngát tỏa ra từ da thịt cô.
Cô mơ màng nghe lời nũng nịu. " Jimin..!"
-" Bảo bối à! nói yêu anh đi." Giọng anh khản đặc " Yêu..Yêu anh.."
Anh áp sát vào cô bắt đầu thở dốc, sự phóng đãng của anh làm cho cô vừa ngại ngùng lại mềm yếu chẳng còn sức. Không ngừng hôn lên môi cô. Tay anh bao lấy tay cô không ngừng lên xuống theo quy luật ngày càng nhanh.
Bàn tay cô mỏi nhừ đầu óc cô cũng trở nên mông lung." Ư..Bảo bối à..Gọi tên anh..Gọi tên anh nào.." Tiếng nói anh gãy khúc như rất sung sướng cũng giống như rất thống khổ.
-" Hức...Jimin...tay em mỏi..." cô bị anh đè trên giường bắt gọi tên rồi nói yêu anh nỉ non đủ điều.
Bàn tay anh phía dưới ngày càng nhanh hơn nữa. Tốc độ kinh hồn, cô thật theo không kịp. Phút cuối anh kéo áo cô lên vùi đầu vào nơi vung tròn liếm mút.
-" Ư...ưm..." Nghe tiếng rên nũng nịu của cô. Anh ngẩng đầu ngậm lấy miệng cô. Tiếng môi lưỡi hòa vào tiếng rên gợi cảm vô cùng thoải mái của anh vang lên..
Cô cảm thấy có thứ gì đấy vừa nóng phun dính đầy tay cô. Cô thở hổn hển giả chết xấu hổ nằm im chẳng dám nhúc nhích anh thở dài dính chặt lên người cô, hôn lên gò má ửng hồng của cô khẽ cười thỏa mãn, gợi cảm lên tiếng. " Bảo bối à. Anh phát hiện tay em không những sinh ra để đánh dương cần mà còn làm việc này rất tốt..."
-" Anh..anh hư đốn.." Giọng cô vừa ngại ngùng vừa hờn dỗi cô xấu hổ lấy cánh tay còn lại đánh anh, anh bắt lấy tay cô hôn lấy cười ha hả. Nhanh chóng ngồi dậy vào phòng tắm vệ sinh cho mình. Rồi tìm khăn lau tay vệ sinh cho vợ. Hai vợ chồng ồn ào cả buổi đến khi cô mệt mỏi anh mới buông tha cho cô. Anh kéo chăn qua cho cả hai. Mỉm cười hạnh phúc ôm vợ tìm vào giấc ngủ.
__________________________________________
Tại đồn cảnh sát...
Hwayoung cùng Kim Jaung được Yo Sehun lái xe đưa đến. Đây cũng không biết là lần thứ mấy họ đến nơi đây. Từ ngày Yuna cùng Yuni đột nhiên mất tích Kim Jaung không còn giữ nổi bình tỉnh HwaYoung vì lo lắng cho Kim Yuni, bỏ ăn cả ngủ .Đôi mắt sưng húp vì khóc quá nhiều .Chỉ mới mấy ngày mà hốc hác tinh thần xuống sắc thấy rõ. Cũng may có Sehun bên cạnh, giúp bọn họ lo liệu mọi chuyện. Tuy anh cũng đau lòng hốc hác không kém.
-" Trưởng phòng Lee .Chúng tôi vào được chứ.?"
Lee Soon đưa mắt nhìn bọn họ lại nói. " Chúng tôi cứu được mười hai cô gái. Gia đình họ đã đến nhận hết rồi .Giờ còn ba người tôi thấy không ai giống hai vị tiểu thư cả .Nhưng để chắc chắn, gia đình cứ vào xem thử.."
Anh ta hất mặt bảo một viên cảnh sát đưa họ vào .Nheo mắt nhìn ánh mặt trời lại nghĩ. Năm nay anh ta thật không nên nhận tiền thưởng đâu nhỉ. Vì đêm qua anh ta vừa trở thành đồng phạm của một tên bắt cóc trắng trợn. Cũng chẳng biết khi nào tên khốn Park Jimin mới đến chào hỏi gia đình nhà vợ. Cho người ta yên lòng một chút. Mẹ kiếp nhà nào xui mấy đời mới nhận cậu ta làm con rể. Đang suy nghĩ miên man. Thấy Yo Sehun đỡ lấy Hwayoung đi ra, bà ta khóc rất thảm thương Kim Jaung đi phía sau lẩn thẩn như người mất hồn.
" Lee trưởng phòng chúng tôi về trước. Mong anh cố hết sức tìm kiếm giúp chúng tôi.."
Lee Soon gật đầu cũng không hứa hẹn gì .Nhìn bọn họ khuất xa khẽ lắc đầu thở dài..
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com