Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10: Là vầng dương chói

Về nhà tắm rửa xong xuôi, đến khi giặt quần áo, Hoàng Đức Duy mới lấy tờ giấy có những con chữ phóng khoáng và vô cùng mạnh mẽ được cất trong túi quần ra. Sau khi ngắm nghía cái ID quen thuộc trên đó một lúc, cậu gấp tờ giấy lại, kẹp dưới đèn bàn rồi tắt đèn đi ngủ.

Nhà cậu chỉ có một cái máy tính tồi tàn, không cài nổi LOL. Trừ khi lớp trưởng mời cậu ra quán net mỗi ngày, bằng không, chuyện này sẽ không có cái gọi là "sau đó".

Nhưng dù lớp trưởng thật sự mời, cậu cũng không thể nhận lời. Chiếm lợi của người khác như thế là không tốt, cho nên, kiểu gì cũng không thể có "về sau".

Hoàng Đức Duy cảm thấy hơi tiếc nuối. Tuy nhiên, xưa nay cậu vẫn là người rất biết kiềm chế, lại không mê net nghiện game, suy đi tính lại cũng chẳng thấy có gì to tát cả. Không biết chừng lớp trưởng sẽ bằng lòng đánh Vương giả vinh diệu với cậu nữa kìa.

Nghĩ vậy, Hoàng Đức Duy chìm vào giấc ngủ. Trong mơ, cậu thấy nữ anh hùng Ashe ngực bự đứng giữa đấu trường Summoner's Rift.

Sáng sớm hôm sau, vừa lên lớp, Trần Phong Hào đã báo cho các anh em một tin vô cùng gây shock: "Nguyễn Tuấn Duy đang truy nã một người, một đầu mối thưởng một ngàn đồng."

"Một ngàn đồng?" Dù cũng là một cậu ấm nhà giàu, nhưng vì đam mê video game console nên Đặng Thành An luôn trong tình trạng viêm màng túi. Vì thế cậu bèn quay sang hỏi Trần Phong Hào: "Truy nã ai thế?"

"Hôm trước nó hẹn đánh nhau với lớp trưởng, nghe nói vốn đang thắng thế, đột nhiên bị một người nện cho một gậy từ phía sau. Giờ nó đang tìm người kia để bụp cho hả giận."

Đặng Thành An vui sướng khi người khác gặp họa: "Ha ha ha ha ha."

Trần Phong Hào cảm thán: "Ầy, đúng là nhân vật có tầm ảnh hướng lớn trong trường, chỉ một đầu mối thôi đã đáng giá một triệu. Chúng ta thì sao? Dù tao có bán thân cũng chẳng kiếm được nhiều tiền như vậy. Đúng là càng so sánh càng tức chết mà."

Hoàng Đức Duy ngồi ở chỗ của mình, nhìn chằm chằm định lý do Shepard phát biểu trên trang sách mà lông tơ khắp người đã dựng thẳng lên.

Phong Hào vẫn còn trẻ người non dạ, không hiểu bình yên mới là chân lý trong cuộc sống này.

Cuộc tám nhảm của nhóm tự kỷ diễn ra được một lúc, Trần Đăng Dương bỗng ào ào đi vào phòng học. Ném cặp lên mặt bàn xong, hắn liền hô lên: "Ê đồ bỏ!"

Trần Đăng Dương to mồm lại rất biết đánh nhau, hắn vừa hô lên như thế, bốn người trong nhóm tự kỷ lập tức ngỏng cổ lên, nhất trí đối phó với bên ngoài.

Vốn là một người vô tâm vô phế, Trần Đăng Dương không hề để ý tới thái độ của bọn họ. Hắn đặt mông xuống chỗ ngồi ở bàn trên, chọt màn hình điện thoại, tiếp tục nói: "Tôi gửi cho cậu cái hướng dẫn tấn công của Ahri, cậu cố gắng học tập đi. Nếu cậu cứ luôn ngu xuẩn như thế, anh Nguyễn cũng không kéo nổi đâu."

Nhóm tự kỷ lập tức thay đổi thái độ, nhất trí đối nội, nhìn chằm chằm kẻ phản bội Hoàng Đức Duy.

Trần Phong Hào nhìn cậu như nhìn cô vợ ngoại tình, mở miệng chất vấn: "Hoàng thần, mày thành em trai Trần Đăng Dương từ bao giờ thế?! Tiết tự học tối qua mày theo Trần Đăng Dương đi chơi game à? Còn có những ai?"

Thấy Hoàng Đức Duy không nói năng gì, Trần Phong Hào liền đoán mấy Alpha bàn bên đều có mặt, thậm chí lớp trưởng cũng đi cùng. Trong phút chốc, cậu bỗng cảm thấy vô cùng ghen tị: "Sao mày không gọi tao!!!"

Cậu cũng muốn chơi game cùng các anh giai kun ngầu, cậu cũng muốn làm tay sai của trai đẹp! Vì sao không ai cho cậu cơ hội này! Chẳng lẽ Phong Hào cậu không đủ trình đi cùng hay sao?

Là một thành viên của đảng game console cao quý, Đặng Thành An cười nhạt với trò lập đội chơi game nhưng vẫn dựng thẳng tai lên hóng. Cậu cảm thấy Hoàng Đức Duy đột nhiên rất hay qua lại với đám Alpha bàn bên cạnh. Nếu chơi bóng rổ là hoạt động chung của lớp thì chạy ra quán net lập đội chơi game thật sự là minh chứng cho việc dung nhập đoàn đội rồi.

Thật không thể ngờ, Hoàng thần đã bắt đầu hòa nhập xã hội...

Trần Phong Hào ôm cánh tay Hoàng Đức Duy, lắc lắc lay lay: "Lần sau tao cũng muốn đi! Dẫn tao đi với! Nhất định phải dẫn tao đi!"

Hoàng Đức Duy: "Mày đang lợi dụng tao đấy à?"

Trần Phong Hào: "Đúng! Tao muốn mượn bài tập tiếng Anh của lớp trưởng để chép, đã muốn mấy học kỳ rồi! Lớp trưởng ngồi cách tao đúng một lối đi bé tý mà tao lại không chép được cũng không dám chép, mày có hiểu sự đau khổ này không?"

Hoàng Đức Duy cũng rất dốt tiếng Anh, cho biết: "Hiểu!"

Vừa vào lớp, Nguyễn Quang Anh đã nghe thấy tiếng lòng của bọn họ. Thế nên hắn lạnh nhạt đưa bài tập tiếng Anh của mình qua.

Trần Phong Hào cúi đầu nhận lấy quyển vở mà mình ngày đêm mong nhớ, lay lay bả vai Hoàng Đức Duy: "Cảm ơn lớp trưởng! Xin tặng Hoàng thần cho cậu làm em trai!"

Hoàng Đức Duy bị Trần Phong Hào lắc đến lắc đi, nhìn nét chữ phóng khoáng mạnh mẽ trên vở bài tập tiếng Anh của người nọ, cậu cảm thấy vô cùng xấu hổ. Ăn của người ta còn chép bài tập của người ta, thế này đúng là nhổ lông cừu triệt để quá.

Nhận mà không trả là không được. Thế nên Hoàng Đức Duy quyết định mời lớp trưởng đi ăn.

Tiết thể dục buổi sáng kết thúc, Hoàng Đức Duy bỏ nhóm tự kỷ lại, chủ động đi tìm Nguyễn Quang Anh. Trên sân thể dục đông đúc, vị trí của hai người cách nhau khoảng chừng năm mét. Thấy đối phương quay người nói chuyện với Trần Đăng Dương và Lê Quang Hùng, Hoàng Đức Duy bỗng hơi sốt ruột, chỉ sợ hắn sẽ lập tức rời đi. Nhưng xung quanh có rất nhiều người nên cậu ngại không dám lên tiếng gọi.

Đúng vào lúc ấy, Nguyễn Quang Anh như có cảm ứng, đột ngột quay đầu. Hắn đảo mắt, có vẻ như đang tìm người nào đó. Hoàng Đức Duy hết sức vui mừng, giơ cao tay lên, quơ quơ với hắn. Ánh mắt Nguyễn Quang Anh dừng lại, sau đó hắn lội ngược dòng người, đi tới chỗ Hoàng Đức Duy.

Khi hai người tụ lại một chỗ, Tiểu Hoàng vội vàng lên tiếng: "Lớp trưởng, tôi đang có việc muốn tìm cậu."

"Vừa khéo, ra phòng bảo vệ với tôi đi."

"Áuuu!" Việc mời ăn không thể gấp gáp, nên Hoàng Đức Duy liền sánh vai Nguyễn Quang Anh đi ra ngoài. Đi được một đoạn, cậu liếc mắt về phía sau, phát hiện không có Alpha nào đi theo bèn to gan mở miệng: "Lớp trưởng, ra phòng bảo vệ xong, cậu đi cùng tôi ra quán trà sữa được không, tôi muốn mời cậu một cốc."

Tiểu Hoàng ki bo, chỉ mời một người thôi, nhiều hơn không có! Một giọt cũng không!

Nguyễn Quang Anh nghe vậy, giơ ngón tay cọ môi dưới, nhìn đối phương bằng ánh mắt đầy kinh ngạc.

Dù động tác có phần gái tính, nhưng bản thân Alpha này quá đẹp trai và tao nhã nên trông vẫn hết sức hài hòa. Đây là lần hiếm hoi hắn thể hiện cảm xúc trên nét mặt, bởi thế, người bên cạnh không khỏi để ý nhiều hơn.

"Sao thế?" Hoàng Đức Duy nghiêng đầu hỏi.

"Không có gì." Nguyễn Quang Anh buông tay xuống, khóe miệng cong lên rất nhẹ, khiến cho khí chất của hắn không còn lạnh lùng băng giá như thường ngày.

Tới phòng bảo vệ, người bên trong nhận ra Nguyễn Quang Anh nên tươi cười đưa hộp KFC family cho hắn: "Cậu đến lấy đồ ship hả?"

Sau khi gật đầu với bảo vệ, Nguyễn Quang Anh quay sang nói với Hoàng Đức Duy bằng giọng điệu nhẹ như đang dỗ dành: "Đi thôi."

Giờ thì Hoàng Đức Duy đã hiểu vì sao ban nãy Nguyễn Quang Anh lại kinh ngạc đến vậy...

Lớp trưởng tìm cậu, cũng là để mời cậu ăn.

Hoàng Đức Duy không dám nhận: "Tôi ăn sáng rồi."

"Ăn thêm."

Tiểu Hoàng ngoan ngoãn ôm lấy hộp KFC to bự và chai pepsi khổng lồ, nói: "Ây~ Vậy thì chúng ta cùng ăn."

"Cậu ăn thôi."

Hoàng Đức Duy nhìn Nguyễn Quang Anh bằng ánh mắt đầy nghiền ngẫm, hẳn là đối phương cũng cố ý bỏ rơi những người khác. Ngay cả điểm này hai người cũng ăn ý lạ lùng. Nhưng cậu làm thế vì nghèo, còn lớp trưởng là bởi... muốn cho cậu ăn no trước hả?

"Tôi có phải thùng cơm đâu..." Tiểu Hoàng nhỏ giọng lầm bầm, cảm thấy hơi xấu hổ.

Quả thật sức ăn của cậu lớn hơn những nam sinh bình thường một chút. Buổi trưa đi ăn, cậu thường xuyên bị trêu vì một núi đồ ăn chất đầy bàn.

"Đại não chiếm 2% cơ thể con người, nhưng lại tiêu hao đến 25% năng lượng." Nguyễn Quang Anh không giễu cợt cậu, còn đưa ra giải thích bằng khoa học.

Sáng nay, ngay khi vừa vào lớp, thầy giáo môn Số học đã gọi Hoàng Đức Duy lên bục giảng, đưa cho cậu một tờ A4. Kết quả, cả tiết học đó, Hoàng Đức Duy đều chăm chú viết lách, không hề sờ vào sách giáo khoa.

Nguyễn Quang Anh mở QQ lên, nhắn tin hỏi Trần Phong Hào: "Cậu ấy đang làm gì vậy?"

Trần Phong Hào: "!"

Trần Phong Hào: "Lớp trưởng! Là cậu sao, lớp trưởng!"

Trần Phong Hào: "Cảm ơn bài tập tiếng Anh của cậu nhé!"

Nguyễn Quang Anh: "... Trả lời tôi."

Trần Phong Hào nghiêng người nhìn vở Hoàng Đức Duy, phát hiện mình một chữ cũng không hiểu, tất cả đều là số má ký hiệu linh tinh, chỉ đọc được tiêu đề ở đầu trang giấy: "Các định lý bất toàn của Gödel chương thứ ba: Tính chất bất toàn của Hệ tiên đề Peano trong bài toán lũy thừa".

Trên bục giảng, thầy giáo Số học đang dạy về hàm lượng giác.

Thậm chí cả giờ giải lao và tiết Ngữ văn sau đó, Hoàng Đức Duy vẫn ngồi lì ở đó, động tác mang tính chất nghỉ ngơi duy nhất là uống nước.

Não bộ mỗi người có 100 tỷ tế bào thần kinh, dù lúc nghỉ ngơi vẫn cần 110 kcal năng lượng để chuyển hóa bơm natri-kali.

Nguyễn Quang Anh ngồi ở bàn cuối, quan sát tất cả những cái đầu nhấp nhô trong lớp học, tưởng tượng sự tiêu hao protein để tạo thành ATP (9) kiểm soát việc chuyển đổi các bơm natri-kali, sinh ra xung điện li ti chạy dọc các tế bào thần kinh được bảo vệ bởi lớp vỏ myelin (10) với tốc độ 120 mét trên giây trong mỗi bộ não. Những xung điện này phát ra các tín hiệu tại các nút ranvier (11) tạo thành một mạng lưới vô cùng phức tạp, hệt như màn sao trên nền đen tối tăm của vũ trụ.

(9) ATP là phân tử mang năng lượng, có chức năng vận chuyển năng lượng đến các nơi cần thiết để tế bào sử dụng.

(10) Myelin là một chất giàu lipid bao quanh sợi trục của một số tế bào thần kinh, tạo thành một lớp cách điện. Đây là chất cần thiết để hệ thần kinh hoạt động chuẩn xác.

(11) Nút ranvier (Node of Ranvier) là các khoảng trống vỏ myelin, xuất hiện dọc theo một sợi trục.

Mà người ngồi cạnh của người ngồi cạnh hắn, Hoàng Đức Duy, chính là một nguồn sáng triệu triệu lumen. (12)

(12) Lumen (ký hiệu: lm) là đơn vị dẫn xuất SI của quang thông, là thước đo tổng lượng ánh sáng khả kiến phát ra từ một nguồn.

Sự truyền dẫn tín hiệu thông tin với tốc độ siêu cao trong não cậu khiến cho các tiết điểm thần kinh ở từng ngóc ngách sáng lên – trở thành vầng dương chói lọi.

Thế nên, năng lượng cậu cần tiêu hao hoàn toàn khác định mức thông thường.

"... Mà cậu còn cần hơn 25% rất nhiều, nên sức ăn lớn một chút cũng là chuyện bình thường." Nguyễn Quang Anh nghiêm túc nói.

Hoàng Đức Duy nhìn vào đôi mắt thâm sâu của người nọ, sửng sốt một lúc rồi ngại ngùng cười rộ lên.

Một tay ôm hộp KFC, một tay xách chai nước ngọt, vừa ra khỏi phòng bảo vệ, Hoàng Đức Duy liền nói: "Lớp trưởng, buổi trưa cậu muốn ăn gì? Tôi mời cậu!"

Nguyễn Quang Anh hỏi: "Cậu bảo mời tôi uống trà sữa còn gì?"

"Tự nhiên tôi nhớ ra một quán mì rất ngon." Đương nhiên đây là một lời nói dối, chẳng qua cậu cảm thấy chỉ mời trà sữa không thì hơi ít. Hôm qua lớp trưởng đãi cậu ăn cơm, trên hộp giấy có ghi giá 200 đồng, cộng thêm hộp KFC to tướng trên tay cậu lúc này, thật đúng là hào phóng.

Tuy nói kết bạn phải xem khả năng kinh tế của bản thân, nhưng hiện giờ quan hệ giữa cậu và người kia đã không tồn tại vấn đề tiền bạc nữa. Bữa cơm đêm qua còn có thể coi như tiện tay, nhưng hộp KFC hôm nay thật sự khiến cậu cảm nhận được sự quan tâm của Nguyễn Quang Anh.

Nói thật, anh trai cậu còn không quan tâm đến cậu như vậy đâu.

Bạn thân thường xuyên trêu cậu ăn lắm, cậu cũng đã quen rồi. Giờ đột nhiên có người không kỳ thị cậu, nỗ lực hiểu cậu, còn quan tâm đến cậu... Cảm giác này... thực sự khiến cậu có cảm giác nghèn nghẹn trong lòng.

Chính vì thế, Hoàng Đức Duy muốn cố hết khả năng để đền đáp đối phương. Cậu tốt với người khác, đương nhiên cũng muốn người khác đối tốt với cậu, suy bụng ta ra bụng người mà thôi.

"Cùng lắm thì... lại đi dạy Tuấn Duy vài buổi để kiếm ít tiền." Hoàng Đức Duy thầm nghĩ.

Tóm lại, cậu nhất định phải mời lớp trưởng đi ăn.

Nguyễn Quang Anh vờ như nghiêm túc cân nhắc đề nghị của đối phương, sau đó đưa ra lựa chọn: "Tôi muốn uống trà sữa. Cậu không thích à?"

Nghe hắn nói vậy, Hoàng Đức Duy cười cong cả mắt: "Được rồi, chúng ta đi uống trà sữa trước, sau đó lại đi ăn mì!"

"Ừ." Nguyễn Quang Anh thản nhiên lên tiếng, âm thầm liếc nhìn vẻ mặt tươi cười hòa nhã của Beta bên cạnh. Hoàng Đức Duy thuộc diện nhận trợ cấp dành cho học sinh nghèo vượt khó. Đến lúc ấy, hắn sẽ bù khoản tiền này cho cậu, nhưng cậu không cần biết việc này. Cậu chỉ cần mang theo một lòng đầy tự trọng, mời hắn uống trà sữa là được.

Nhóm Beta tự kỷ ôm vai bá cổ đứng ở đầu cầu thang.

Đặng Thành An lên tiếng hỏi: "Đức Duy thần thần bí bí đi đâu đấy?"

Trần Phong Hào thở dài một tiếng, rũ mắt buồn buồn: "Hay Hoàng thần có chó khác liếm rồi, không cần chúng ta nữa?"

Đặng Thành An: "Chỉ có mày là chó liếm của nó thôi."

Phạm Anh Quân: "Hoàng thần thật sự đáng nể mà."

Đặng Thành An: "... Ờ, chỉ có tao không phải chó liếm của nó."

Nhóm Alpha bàn bên bỗng nhiên đi tới.

Trần Đăng Dương: "Quang Anh thần thần bí bí đi đâu rồi? Chắc nó không bỏ chúng ta lại để đi tìm Lan cẩu quyết đấu một mình đâu nhỉ?"

Lê Quang Hùng: "... Quyết đấu một mình cái khỉ gì, anh Nguyễn mới nói là đi tìm người."

Nhóm Alpha cao to giàu có đẹp trai đụng mặt đội Beta tự kỉ ở đầu cầu thang. Nghe được lời Lê Quang Hùng nói, đại diện đội Beta – Đặng Thành An lập tức quay sang. Bọn họ liếc nhau một cái rồi lia mắt quan sát đội ngũ đối phương, sau đó phát hiện hai nhân vật vắng mặt cùng lúc chính là lớp trưởng và Hoàng Đức Duy.

Lê Quang Hùng: "Yo ho." Hai người kia lén lút tách nhóm để làm gì?

Đặng Thành An quyết đoán quay đầu đi xuống cầu thang: "Nhanh, đi bắt kẻ thông dâm!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com