Chương 22: Đố kị
Pháp Kiều trong fic này sẽ là nữ nhé!
----------------------------------------------------------------
Trong năm phút nghỉ giải lao trước khi chuyển sang tiết học tiếp theo, lòng Hoàng Đức Duy vẫn không yên ổn. Phương án khá có khí phách là chuyển lại toàn bộ số tiền.
Không thể phủ nhận, ý tưởng này đã chợt lóe lên trong đầu Hoàng Đức Duy. Nhưng ngộ nhỡ Nguyễn cẩu nhận lại tiền thật, chẳng phải cậu đã chơi ngu rồi à. Cho nên không thể trả lại tiền, cả đời này cũng không thể. Hành động ấy rất phi khoa học, còn cho thấy cậu không chịu nổi sự đùa giỡn của đối phương. Cậu đã có ý chia đôi số tiền kiếm được nhưng Nguyễn Quang Anh không chịu nhận, còn đùa giỡn lưu manh. Đây là lỗi của Nguyễn Quang Anh, cho nên cậu không cần để ý tới hắn!
Sau khi ổn định tâm trạng, Hoàng Đức Duy đặt cánh tay lên mặt bàn, ngoan ngoãn nghe giáo viên Ngữ văn giảng bài. Chẳng bao lâu, suy nghĩ của cậu lại mất khống chế, tiếp tục bay xa... Hình như gần đây Nguyễn Quang Anh có ý với cậu.
Hoàng Đức Duy không ngốc. Cậu cảm nhận được, hình như người kia rất có hứng thú với mình.
Nguyễn Quang Anh là hotboy có tiếng, là đóa hoa cao ngạo lạnh lùng, là người tình trong mộng của toàn bộ nữ sinh và Omega trong trường, là nam thần trong quá khứ, hiện tại, và cả tương lai của bọn họ. Khoảng cách giữa cậu và một nam sinh như thế thật sự quá xa, có dùng tám mươi cái gậy tre cũng không nối tới được. Từ trước đến nay, cậu chưa từng nghĩ sẽ có tương tác với người này. Nhưng hiện giờ, dường như Nguyễn Quang Anh đang... làm những chuyện chỉ xuất hiện trong giấc mơ của người khác với cậu.
Hoàng Đức Duy không ngốc đến mức cho rằng Nguyễn Quang Anh thật sự thích mình. Cậu là một học sinh bình thường đến không thể bình thường hơn, ném vào giữa đám người cũng không thể nào tìm được. Trước khi cậu phóng thích pheromone, hắn còn không thèm liếc nhìn cậu.
Mặt khác, loại Alpha chất lượng cực tốt như thế này, dù là thể chất hay tính cách đều không có khả năng hòa hợp với cậu.
"Cậu là một Omega đang trong thời gian phân hóa, cậu ta bị pheromone của cậu cuốn hút, nên sẽ có khả năng động dục với cậu..."
"... Một khoảng thời gian dài tiếp theo, cậu ta sẽ rơi vào giai đoạn nhạy cảm, ôm ấp cảm giác yêu đương thương nhớ với cậu..."
Lời nói của bác sĩ vang lên trong đầu Hoàng Đức Duy. Đây là lý do khiến Nguyễn Quang Anh trở nên khác thường. Chờ khi thời kỳ động dục qua đi, chắc chắn hắn sẽ coi mình như một đoạn lịch sử đen tối cần vùi lấp.
Hoàng Đức Duy khẽ thở dài.
Tuy cậu vẫn chưa phải Omega nhưng cũng đã từng đối đầu với Alpha rồi, nên cậu khá hiểu con người bọn họ. Cậu không cần trốn tránh, dù sao trong khoảng thời gian này, tinh thần của Nguyễn Quang Anh rất không ổn định, việc chống cự có thể sẽ khiến khát khao chiếm hữu của hắn mạnh hơn.
Cứ cư xử như bình thường là được.
Sau khi hạ quyết tâm, Tiểu Hoàng lấy điện thoại di động ra, lịch sự nhắn tin: Cậu không nhận tiền, vậy để tôi mời cậu ăn cơm nhé.
Thế này mới bình thường, gì mà muốn pheromone của cậu chứ, đều là tán tỉnh vớ va vớ vẩn.
Kẻ vừa tán tỉnh vớ vẩn đáp lời: Nhất trí.
—
Một tiết học nhanh chóng trôi qua. Hoàng Đức Duy đang sửa soạn sách vở thì Trần Phong Hào đột nhiên ngỏng cổ lên như con vượn cáo trong sa mạc: "Kiều đến!"
Đặng Thành An: "Đâu đâu?"
Phạm Anh Quân: "Đó đó!"
Đặng Thành An: "Đm đúng là Kiều!"
Nguyễn Thanh Pháp – lớp trưởng lớp 1 đang đứng ngoài cửa, một tay cầm sách, một tay vẫy vẫy về phía bọn họ. Có lẽ vì đứng đã lâu mà không được bọn họ chú ý, cô chụm tay bên khóe miệng, nhỏ giọng gọi "Hoàng thần".
Bốn người nhóm tự kỷ lập tức sôi trào, vài anh bạn Beta đồng loạt quay đầu nhìn về phía Hoàng Đức Duy.
Hoàng Đức Duy nhắc nhở: "Kiều là để chúng mày gọi sao?"
Trần Phong Hào, Đặng Thành An, Phạm Anh Quân đồng loạt hô lên: "Kiều! Kiều! Kiều!"
Hoàng Đức Duy cúi đầu cầm sách rồi lắc lư bước ra ngoài.
Hai người đứng sát lan can, chụm đầu nói chuyện.
Trần Đăng Dương hết sức tò mò: "Nguyễn Thanh Pháp là bạn gái của Hoàng cẩu à?"
Trần Phong Hào: "Đúng vậy!"
Đặng Thành An lườm cậu ta, đưa ra tin tức chính xác hơn: "Cũng gần như thế, tấn công tới 95% rồi."
Trần Đăng Dương lấy làm lạ: "Hoàng cẩu trâu bò nhỉ! Thành tích của Nguyễn Thanh Pháp rất tốt đúng không?"
Nguyễn Thanh Pháp là một nữ sinh nghiêm túc đàng hoàng, có thể nói là đạt chuẩn con ngoan trò giỏi. Tuy ngoại hình không nổi bật lắm, nhưng chỉ riêng chuyện cô gái này có thể đứng ngay sau anh Nguyễn trên bảng xếp hạng của trường đã đủ để khẳng định một điều: tuyệt đối không được trông mặt mà bắt hình dong.
Trần Phong Hào kiêu ngạo: "Hoàng thần của bọn tôi còn giỏi hơn! Hai người đều tham gia lớp Olympic Vật lý, nhưng bình thường Kiều toàn hỏi bài Hoàng thần thôi!"
Trần Đăng Dương kinh ngạc, Hoàng cẩu đúng là thâm sâu khó lường. Hắn đột nhiên cảm nhận được nguy cơ. Hoàng cẩu giỏi hơn Nguyễn Thanh Pháp, đứng trước Nguyễn Thanh Pháp chỉ có Nguyễn Quang Anh. Mẹ nó, vậy chẳng lẽ hai kẻ ngồi cùng bàn như hắn và Trần Phong Hào sẽ đồng hạng sao? Thế khác nào hắn là chó cùng đàn của Trần Phong Hào?
Vì thế, hắn nghiêm túc hỏi bạn cùng bàn của mình: "Anh Nguyễn, mày và Hoàng thần ai lợi hại hơn? Mày phải cho tao một câu trả lời chắc chắn."
Nguyễn Quang Anh không nói gì. Hắn như hóa thành tảng đá, không hề phản ứng với mọi thứ xung quanh. Hiện giờ, hắn đang nhìn chằm chằm vào đôi nam nữ đứng ngoài hành lang bằng ánh mắt xa xăm sâu kín. Phần cơ hàm căng cứng ở hai bên má cho thấy hàm răng của hắn đang cắn chặt vào nhau.
"Anh Nguyễn?" Trần Đăng Dương lên tiếng gọi.
Nguyễn Quang Anh thu ánh mắt lại, cúi đầu nghịch di động, hừ lạnh một tiếng gần như không thể nghe thấy, lầm bầm: "Coi như cậu ta lợi hại."
—
Hoàng Đức Duy không định mời một mình Nguyễn Quang Anh, nên đành nhịn đau mời thêm thành viên nhóm tự kỷ và nhóm Alpha thân thiết của đối phương.
Nhóm tự kỷ đương nhiên là dốc sức ăn cơm chùa, còn đòi gọi Đăng Thành Minh theo cùng. Vì không thân thiết lắm nên nhóm Alpha bàn bên cũng lịch sự châm chước cho tình huống bất ngờ mới phát sinh.
Trần Đăng Dương: "Ăn gì thế?" Hoàng thần nghèo nổi tiếng, chuyện này ai mà chẳng biết, nên hắn cũng hơi lo cho bữa cơm chùa này.
Lê Quang Hùng đẩy mắt kính: "Có ăn là tốt lắm rồi." Hắn thật sự nát lòng vì thằng bạn ngu xuẩn của mình.
Trần Đăng Dương nghiêm túc nói: "Người ta mời tao ăn, chẳng lẽ tao không thể hỏi ăn gì được à? Tao có cố ý đâu, ngày nào tao chẳng tự hỏi mình câu đó ba lần, có khi còn nhiều hơn nếu muốn ăn khuya nữa."
Lê Quang Hùng chịu thua: "Người ta mời mày chắc?" Nói xong, hắn đảo mắt về phía Nguyễn Quang Anh.
Trần Đăng Dương cũng đã hiểu ra, hẳn là chú em bàn bên đang báo ân vì vụ nước hoa đây mà.
Tuy ruột để ngoài da, nhưng Trần Đăng Dương cũng thấy anh Nguyễn đối xử với Hoàng Đức Duy khác hẳn bình thường, thậm chí còn bán nước hoa hộ người ta nữa. Nếu không tận mắt chứng kiến, có đánh chết hắn cũng không tin.
Nếu là báo ân, Trần Đăng Dương không tiện nói thêm gì nữa. Lê Quang Hùng nói đúng, có ăn là tốt lắm rồi, cùng đi thôi.
Hoàng Đức Duy thấy mọi người đều đồng ý, quay sang hỏi Nguyễn Quang Anh: "Lớp trưởng, ăn gì đây?"
Nguyễn Quang Anh ngồi tại chỗ, tai đeo headphones Beyerdynamic, chuyên tâm làm việc của mình, không hề phản ứng.
Hoàng Đức Duy tưởng hắn không nghe thấy, nhắn lên WeChat một lần.
Nguyễn Quang Anh lấy điện thoại ra khỏi túi quần, xem xong lại cất vào.
Hoàng Đức Duy nhìn thấy tất cả, không khỏi cảm thấy kỳ quái. Cậu nhìn đồng hồ treo trên tường, hết tiết này là đến giờ ăn cơm rồi.
Captain Boy: Cậu làm sao vậy?
Captain Boy: Người da đen dấu chấm hỏi.jpg
Giáo viên đã vào lớp, Hoàng Miêu Miêu không ngó nghiêng nữa, giấu điện thoại như con nít giấu đồ chơi.
Nick name của Nguyễn Quang Anh là RHYDER.
Avatar của người nọ đen xì. Trên khung đối thoại hiện lên dòng chữ "RHYDER đang soạn thảo", nhưng không có một tin nhắn nào được gửi đến. Qua một lúc lâu, dòng chữ trên khung chat vẫn là "RHYDER đang soạn thảo" và lịch sử tin nhắn đến vẫn trống không.
Ngay khi Hoàng Đức Duy không chịu nổi muốn nữa, định nhờ Trần Phong Hào hỏi xem Nguyễn Quang Anh đang phát điên cái gì, người nọ lại nhắn qua: Bây giờ tôi không muốn nói chuyện đâu.
Captain Boy: Cậu bị làm sao vậy?????
Captain Boy: Người da đen dấu chấm hỏi.jpg
RHYDER: Không có gì, để tôi một mình một lát là ổn thôi.
Captain Boy: Tại tôi à?
Captain Boy: Quỳ lết đến ôm chặt đùi ba ba.gif
Lần này người kia không trả lời ngay lập tức nữa.
Hoàng Đức Duy ngẩng đầu. Ở bàn bên, Nguyễn Quang Anh đang nhìn màn hình, nhíu mày như gặp phải một vấn đề cực khó khăn.
Không biết qua bao lâu, di động của Hoàng Đức Duy mới rung lên.
RHYDER: Không phải do cậu.
Hoàng Đức Duy nhẹ nhàng thở ra.
Captain Boy: Vậy cậu muốn ăn gì?
RHYDER: Cái gì cũng được.
Captain Boy: Miêu miêu ló đầu xem em trai bự bị làm sao.gif
Captain Boy: Tôi đưa cậu đi ăn đồ ngon nhé.
Trần Phong Hào đang chăm chú nhìn đề bài trên màn hình lớn, đột nhiên nghe thấy lớp trưởng ở bàn bên "xì" một tiếng rồi khẽ mắng: "Đồ ngốc nghếch."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com