Chương 40: Cậu là liều thuốc của hắn
Nhân lúc Nguyễn Quang Anh đang nói chuyện với Lê Quang Hùng, Đặng Thành An hạ giọng hỏi Hoàng Đức Duy: "Sao mày dám vai kề vai với lớp trưởng vậy?"
Hoàng Đức Duy nhận bài thi Trần Phong Hào đưa tới: "Mày nói vậy là có ý gì, sao ông đây lại không dám chứ? Ông đây có phải là người nhu nhược yếu đuối gì đâu hả?"
"Không phải mày đã tới bệnh viện cùng cậu ấy à? Mày không thấy cảnh tượng lúc sáng, không biết cậu ấy đã mất khống chế hả? Có thấy xích cổ chân cậu ấy đeo không? Đây là một Alpha vô cùng nguy hiểm đấy!!!"
Hoàng Đức Duy cất kỹ bài thi, bắt đầu nhanh chóng dọn dẹp bàn học: "Cậu ấy cũng đã được thả ra rồi, chứng tỏ là không có việc gì. Chúng mày đều đang có một suy nghĩ sai lầm, đó là người có chỉ số Alpha càng cao sẽ càng nguy hiểm, điều này sai hoàn toàn. Chỉ số Alpha chỉ đại diện cho tố chất thân thể, chỉ số SAN mới thể hiện tình trạng tâm trí, khi chỉ số SAN hạ thấp mới phải cảnh báo nguy hiểm. Bình thường chỉ số Alpha và chỉ số SAN đều có sự tương quan, nhưng cũng có người xuất hiện tình trạng cả hai chỉ số này đều cao... Mày nhìn lớp trưởng có giống kẻ sắp phát điên không?"
Đặng Thành An cầm mặt nạ dưỡng khí như hổ rình mồi, len lén liếc Nguyễn Quang Anh, cảm thấy mấy Beta này thật sự không có chút ý thức an toàn nào hết: "Nhưng mày cũng không thể chơi đùa với một Alpha như thế chứ?"
Hoàng Đức Duy lẩm bẩm: "Vậy mày quay sang chỗ khác đi, tao cũng không chơi với mày nữa."
Tuy biết Đặng Thành An muốn tốt cho mình, nhưng Hoàng Đức Duy thật sự không muốn nghe người khác nói về lớp trưởng như vậy... Nguyễn Quang Anh đối xử với các bạn học rất tốt, trừ những lúc quá không đứng đắn ra thì không còn khuyết điểm nào, đợi khi hết bệnh, hắn sẽ đàng hoàng trở lại ngay thôi.
Nhìn cái thằng ương bướng hồ đồ, không biết tốt xấu này, Đặng Thành An giận không kìm được, lên giọng như thể đang răn dạy thằng con không chịu nghe lời: "Tao với cậu ấy mà giống nhau sao! Chỉ số SAN của lớp trưởng không đến 60, còn chỉ số Alpha của tao không đến 60 đấy!"
Bốn người nhóm Beta tặc lưỡi: "Chậc chậc chậc."
Hoàng Đức Duy: "Vậy có phải mày mới nên tỉnh táo lại không?"
Trần Phong Hào vuốt ve Đặng Thành An như vuốt ve một chú chó con: "Ôi chao, lão Đặng của chúng ta ấy mà, yếu đến mức không đè nổi một Omega."
Đặng Thành An tức đến khó thở: "Đừng có xem thường người khác! Đợi đến khi trưởng thành, tao sẽ trở thành một ông chồng tàn tật giàu có trong các bộ truyện của Tấn Giang! Các chị gái đều rất chào mời tao đấy!"
Hoàng Đức Duy: "Vậy bọn tao phải hùn nhau, quyên tặng một cái xe lăn cho ông chồng này rồi."
Bầu không khí quanh nhóm bốn người rất vui vẻ.
Trần Phong Hào đưa tất cả bài thi trong ngày cho Hoàng Đức Duy, đồng thời kể lại chuyện giáo viên tiếng Anh vô cùng tức giận với cậu hôm nay: "Thấy mày trốn học, Judy như muốn lột da mày đến nơi ấy."
"Sao cô ấy lại muốn lột da tao chứ? Chuyện này thật vô nghĩa. Dù có bị lột da thì ông đây cũng chỉ có thể thi được ngần ấy điểm thôi. Tao còn bị lột ít da à, bao nhiêu lần rồi mà có tác dụng gì đâu, vẫn không thể khá hơn được." Tiểu Hoàng bình tĩnh tiếp tục dọn dẹp bàn học.
Trần Phong Hào vô cùng đau lòng: "Hoàng thần, mấy đứa bọn tao học hành chẳng giỏi giang gì nhưng vẫn đi học đầy đủ, cố gắng làm bài thi. Mày thông minh như vậy sao lại trốn học, sa đọa thật đấy. Đi bệnh viện cũng mất cả ngày, mày như vậy có còn ra dáng một thần đồng không? Tao đây chỉ biết dựa vào mày để ba hoa thôi đấy." Cậu lấy lòng tiểu nhân đo bụng quân tử, cảm thấy Hoàng Đức Duy lấy cớ đưa lớp trưởng tới bệnh viện để tìm một tiệm net chơi game cả ngày.
"Tao và bọn mày khác nhau hoàn toàn." Hoàng thần vỗ vai Trần Phong Hào, thấm thía nói: "Sau khi kết thúc cuộc thi Olympic Vật lý quốc tế, tao có thể nhận được giấy giới thiệu, đại học Q hay đại học Yan tùy tao lựa chọn, còn bọn mày phải học tập chăm chỉ để nghênh đón kỳ thi đại học nữa chứ."
Trần Phong Hào nhéo tai cậu: "Đi chết đi!"
Hoàng thần rung đùi đắc ý: "Đường rộng thênh thang mà ~"
Cả hai đang nói chuyện thì giáo viên tiếng Anh Judy bước vào. Hai tên học dốt vội vàng cúi đầu không dám nói gì nữa.
Hoàng Đức Duy sắp xếp từ nãy tới giờ, lúc này đã có chút thành quả, cậu vội chụp trộm một bức ảnh, gửi cho Nguyễn Quang Anh.
Nguyễn Quang Anh mở ra nhìn, là bàn học của Hoàng Đức Duy.
Trên bàn chất một chồng sách bổ túc, trên cùng là quyển "Sổ tay trị liệu tâm lý Alpha thời kỳ nhạy cảm" được bọc tỉ mỉ theo kiểu Nhật. Một loạt giấy ghi chú được dán trong sách, vừa nhìn đã biết người đọc nghiên cứu rất tỉ mỉ.
Góc trên bên trái mặt bàn dán ngay ngắn một tờ giấy vuông vuông được xé ra từ giáo trình Olympic Vật lý.
Chính giữa là nội dung định luật Gauss (*), trông thì có vẻ rất bình thường, không khiến người khác chú ý, nhưng mặt sau lại hằn vết bút rất mạnh. Cho dù không nhìn rõ nhưng Nguyễn Quang Anh vẫn có thể nhận ra, đó là nét bút của cậu.
(*) Định luật Gauss: định luật Gauss là một ứng dụng của định lý Gauss cho các trường véc tơ tuân theo luật bình phương nghịch đảo với khoảng cách.
"Tôi đến đây, để thăm thế giới của bạn."
Đưa mắt sang bên phải, hắn nhìn thấy một bình xịt nho nhỏ làm từ nhựa PVC trong suốt.
Là thứ hắn dùng để trao đổi với pheromone Omega của Hoàng Đức Duy vào lần đầu tiên đưa cậu về nhà, đã được dùng hơn một nửa.
Bên dưới thuốc khử mùi là một thanh Snickers đã bóc.
Hai người bọn họ vội vàng chạy về trường để kịp giờ tự học buổi tối, sợ Hoàng Đức Duy đói bụng, giữa đường, Nguyễn Quang Anh đã mua thứ này.
Có một bàn tay đang chống phía cuối bàn.
Đó là tay của một nam sinh, thon dài, xương khớp cân đối.
Cánh tay người kia có đeo một chiếc đồng hồ màu trắng, là của hắn đưa tặng.
Zalo nhảy ra một dòng tin nhắn.
Captain Boy: Giúp cậu ổn định cảm xúc
Captain Boy: Làm bài thi tốt nhé
Captain Boy: Chú mèo nhỏ ngốc nghếch chờ được khen thưởng.gif
"Sổ tay trị liệu tâm lý" có nói, ở giai đoạn nhạy cảm, Alpha cực kỳ thiếu cảm giác an toàn, trong khi ham muốn độc chiếm lại rất dư thừa. Sử dụng đồ Alpha tặng, lây nhiễm hơi thở của người đó có thể trấn an, làm dịu trạng thái nôn nóng của đối phương.
Vì thế, Hoàng Đức Duy bày tất cả những món đồ Nguyễn Quang Anh tặng lên bàn, lúc nào cũng giữ bên mình.
Cho dù hai người cách nhau một chiếc ghế, dấu ấn của Nguyễn Quang Anh vẫn luôn bao quanh cậu.
Bài kiểm tra tiếng Anh hàng tuần được truyền xuống từ tay Phạm Anh Quân.
Hoàng Đức Duy vùi đầu vào chiếc bàn chất đầy sách bổ túc, thuốc khử mùi và đồ ăn vặt, miệt mài làm bài.
20 phút sau, di động rung lên.
RHYDER: CABBA DCDCB AABDD CCBDA
RHYDER: ABDCB CBCDC BBABB DBCAD
RHYDER: CDAAD BABBB DBAAD BDACC
...
Lần đầu tiên Hoàng Đức Duy cảm thấy giai đoạn nhạy cảm của Nguyễn Quang Anh cứ kéo dài một, hai năm như vậy cũng không phải vấn đề gì lớn.
—
Làm bài kiểm tra xong, cô Judy tìm Hoàng Đức Duy tới để giao lưu thân thiết.
Nội dung buổi giao lưu chủ yếu là trách mắng và răn dạy.
Judy: "Cậu làm sao vậy hả Tiểu Hoàng! Học lệch đã đành, giờ cậu còn chẳng thèm lên lớp! Cậu mau nhìn bài kiểm tra này xem!"
Cô chấm bút vào mực đỏ, bắt đầu chữa bài cho Hoàng Đức Duy.
Nhưng lần này, bài thi của cậu lại đúng toàn bộ.
Cô Judy cực kỳ tức giận, đập bài thi lên đầu cậu: "Được lắm! Giờ còn biết chép bài rồi cơ đấy! Tháng sau có hai đợt thi lớn, tuần này còn tới trường Lục Sắc (*), cậu thử tính coi mình còn bao nhiêu thời gian để học tiếng Anh!"
(*) Trường Lục Sắc là nơi để đào tạo, giáo dục các kiến thức, thúc đẩy giáo viên và học sinh thực hiện các hoạt động bảo vệ môi trường, phát triển bền vững.
Tiểu Hoàng ôm đầu, ngẩng lên bật thốt lên: "Tuần này phải tới trường Lục Sắc ạ?!"
Cô Judy lấy ra một chồng "Tuần báo tiếng Anh" (*) đưa cho cậu: "Làm xong trong ba ngày!"
(*) Tuần báo tiếng Anh: một tờ báo phục vụ cho việc giảng dạy tiếng Anh được biên soạn và xuất bản tại Trung Quốc.
Hoàng Đức Duy vẫn không để tâm, thậm chí còn định đưa thẳng nó cho lớp trưởng.
Cười đầy nguy hiểm, cô nói: "Cậu cứ thử làm đúng tất cả nữa xem."
Hoàng Đức Duy: "Dạ."
Cầm một chồng bài tập tiếng Anh độc quyền trở về, Hoàng Đức Duy hỏi mấy người anh em: "Tuần này chúng ta phải đến trường Lục Sắc à, thông báo khi nào vậy?"
Trần Phong Hào nói: "Lúc mày không ở đây đó."
"Ở chỗ ngoại ô kia trong ba ngày ấy hả?"
"Đúng!"
Một lần tới học tại trường Lục Sắc sẽ kết hợp cả việc huấn luyện quân sự, dã ngoại đường dài, làm gốm, trồng hoa, cuối cùng còn có cả một buổi tiệc tối liên hoan.
Được thêm đến ba học phần.
Tiếc thay, nghe nói điều kiện sinh hoạt ở đó rất tệ.
Nói đến trường Lục Sắc, mọi người tỉnh táo hẳn. Đặng Thành An và Phạm Anh Quân ghé sát lại, bộc bạch với Hoàng Đức Duy: "Bọn tao định biểu diễn một tiết mục vào buổi tiệc tối liên hoan cuối cùng."
Hoàng Đức Duy: "Tiết mục gì cơ?"
Đặng Thành An: "Ca hát."
Hoàng Đức Duy: "Mày lắm trò thế."
Đặng Thành An trợn mắt: "Không phải mình tao mà là tất cả chúng ta."
Hoàng Đức Duy: "... Đù? Tao bảo muốn tham gia lúc nào?"
Trần Phong Hào: "Bọn mình là một nhóm mà, một team, cũng đã báo danh luôn rồi! Mày là hát chính."
Hoàng Đức Duy bị cuộc đời xô đẩy: "** má!!!! Tao mà hát cái gì chứ?"
Đặng Thành An: "Đây là cơ hội tuyệt vời anh em nhường cho mày đấy. Mày nghĩ mà xem, mày mặc quân phục cất cao giọng hát trước cả khối, chắc chắn tất cả các bạn nữ sẽ nhớ kỹ tên mày."
Hoàng Đức Duy: "Vậy cmn sao mày không hát đi?!"
Đặng Thành An đỏ mặt, ho khan điên cuồng: "Hơi thở của tao quá yếu, mọi người khó mà nghe được giọng hát tuyệt vời của tao."
Bốn người nhóm Beta: "Chẹp chẹp chẹp chẹp."
Vẻ mặt Hoàng Đức Duy vô cùng nghiêm túc: "Mày thật sự nên tỉnh lại đi."
Đặng Thành An nâng chiếc đàn ghi-ta đặt dưới đất của mình lên, ôm ngang: "Cho nên tao sẽ đàn một bài."
Hoàng Đức Duy vén tay áo chuẩn bị đánh hắn: "Tao đánh chết mày cái thằng mất dạy mưu mô này!!!"
Anh cậu ở trong ban nhạc nên cậu hiểu hình mẫu con trai u buồn chơi ghi-ta như thế này dễ hút fan nhất, má nó chứ.
Hằng ngày, vì không muốn khoe khoang nên Hoàng Đức Duy luôn giấu tay vào trong áo. Giờ cậu đang tức giận đến mức muốn đánh người, không ngờ lại vô ý để lộ chiếc đồng hồ trắng trên cổ tay.
Bị bắt ngay tại trận.
Trần Phong Hào: "Đồng hồ của mày ở đâu ra thế?!"
Phạm Anh Quân: "Đúng vậy, mày móc đâu ra cái đồng hồ này?!"
Đặng Thành An nắm lấy tay Hoàng Đức Duy, ngắm nghía thật cẩn thận: "Đậu má, đúng là bản mới nhất, tao còn đang tiết kiệm để mua đây."
Đầu Hoàng Đức Duy tê rần, vội vã rụt tay vào trong áo như bị ma đuổi: "Anh tao mua cho tao! Bọn mày cẩn thận không hỏng!"
Nói rồi, cậu trộm liếc qua bàn bên cạnh.
Hôm nay Trần Đăng Dương không có mặt, Nguyễn Quang Anh ngồi một mình ở bàn cuối cùng trong lớp học, trông vừa quạnh quẽ vừa cô đơn.
Có lẽ do bọn cậu quá ầm ĩ, vẻ mặt Nguyễn Quang Anh lộ rõ sự mất kiên nhẫn, hắn đứng dậy đi ra ngoài.
Hoàng Đức Duy nghĩ thầm thôi xong rồi, chắc vừa nãy lớp trưởng đã nhìn thấy cảnh Đặng Thành An kéo tay cậu.
Cậu bỏ mặc một đám con trai đang gào khóc "có anh trai thật tốt", nhanh chóng đuổi theo.
Khi Hoàng Đức Duy ra khỏi lớp học, hành lang đã không còn bóng người, chỉ thấy một góc áo thoáng hiện lên ở cửa cầu thang.
Cậu sải dài bước chân, hai ba nhịp đuổi tới.
Vừa mới đi qua chỗ rẽ...
Một bóng người thình lình dán lên lưng cậu.
"Anh trai mua cho sao?" Dưới ánh đèn nhàn nhạt của hành lang, Alpha ghé vào lỗ tai cậu, khẽ hỏi.
Hơi thở nóng rực.
Hắn đang vô cùng tức giận.
—
Ý chí cầu sinh của Hoàng Đức Duy cực kỳ mạnh mẽ.
Cậu xoay người, chống tay lên lồng ngực gần trong gang tấc của người nọ, khẽ gọi: "Anh ơi." Một loạt động tác vô cùng lưu loát, tự nhiên.
Cả người Alpha bỗng chốc cứng đờ.
Nhân lúc trăng thanh gió mát, xung quanh không người, Hoàng Đức Duy tranh thủ gọi thêm mấy câu giữa ánh đèn mờ mờ của khu hành lang giảng đường: "Anh ơi anh ơi anh ơi ~"
Sợ bị người khác nghe thấy, cậu cố hạ giọng thật thấp.
Hai người dựa sát vào nhau, một vài sợi tóc vàng tự do quấn lấy cổ Nguyễn Quang Anh.
Ngày thường, khi nói chuyện, chất giọng của Omega luôn mang theo vẻ trong veo của một thiếu niên, tùy ý và đầy tươi vui.
Nhưng lúc này, giọng cậu vừa nhẹ vừa êm ái, trêu ghẹo hắn hệt như những sợi tóc kia vậy.
"Anh trai mua đồng hồ cho em đây này." Omega dựa sát vào hắn, nhỏ nhẹ ngoan ngoãn, đôi mắt hổ phách sáng trong như mật đường: "Anh đưa em về nhà được không?"
Nguyễn Quang Anh chăm chú nhìn cậu một lúc lâu, cuối cùng đứng thẳng lên: "Học được trò này ở đâu?"
Hoàng Đức Duy: "Tôi học trong mấy tác phẩm kinh điển."
"Trong sổ tay hướng dẫn có nói, cách xưng hô đặc biệt sẽ tạo cảm giác gần gũi."
"Trong đó còn nói, nhờ Alpha giúp vài việc nhỏ sẽ có ích cho việc thỏa mãn cảm giác chứng minh sự tồn tại cũng như ham muốn bảo hộ của đối phương, nhờ thế, tâm trạng của người đó sẽ vui vẻ hơn."
Hoàng Đức Duy nói xong liền kéo giãn khoảng cách, cẩn thận đánh giá vẻ mặt của Nguyễn Quang Anh: "Lớp trưởng à, cậu có cảm thấy vui hơn chút nào không?"
Nguyễn Quang Anh nhìn cậu không chớp mắt, sau đó mới chuyển ánh nhìn thâm trầm sang chỗ khác: "Cậu học nhanh lắm."
Hoàng Đức Duy vênh mặt: "Tôi lúc nào chẳng học nhanh! Cậu vui là tốt rồi ~"
Vốn Hoàng Đức Duy còn đang lo lắng một tên con trai thẳng đuột như mình sẽ không thể dỗ lớp trưởng vui được. Nhưng nhìn tình hình hiện tại, cậu rất có năng khiếu sắm vai một Omega ngọt ngào đấy chứ.
Hoàng Đức Duy không khỏi cảm thấy quá trình trị liệu trong tương lai sáng bừng bừng.
Nguyễn Quang Anh xoay người đi xuống: "Tôi cần xuống phòng thường trực."
"Để Tiểu Hoàng đi cùng cậu nhé ~" Hoàng Đức Duy một bước vọt qua hai bậc, hồn nhiên chẳng lo nghĩ đi bên cạnh hắn.
Trời đã vào đông, buổi tối rất lạnh, dọc đường không thấy một bóng người. Bởi vì vẫn đang trong giờ học, dãy phòng học chẳng những sáng đèn mà còn vang lên những tiếng ồn ào, trong khi quảng trường rộng lớn dưới ánh đèn đường lại lặng thinh. Hoàng Đức Duy không nói lời nào, nhưng chỉ cần nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng lúc nhanh lúc chậm nhưng vẫn ở bên không hề rời đi của cậu, Nguyễn Quang Anh đã cảm thấy mùa đông chẳng còn hiu quạnh.
Đến phòng thường trực, Nguyễn Quang Anh lấy đồ vừa được giao, nói: "Nếu cậu đã bằng lòng an ủi giai đoạn nhạy cảm của tôi, tôi sẽ chăm sóc cậu trong thời kỳ phân hóa."
"Chúng ta chăm sóc cho nhau, được không?"
Lớp hộp bên ngoài không thể ngăn được mùi đồ ăn. Vừa ngửi thấy mùi này, trong đầu Hoàng Đức Duy chợt lóe lên một suy nghĩ: "Cậu chính là người đã đặt Hành Vận sao?"
Đôi mắt đen sâu thẳm khẽ nhíu lại, hiện lên vẻ thỏa mãn khi tình ý của mình được người ta phát hiện.
Hoàng Đức Duy than thở: "Tôi biết là tôi không may mắn như vậy mà..."
Cái gì mà trúng giải ăn free một năm chứ, đều là lớp trưởng cho cậu! Đều là đi cửa sau hết!
"Sự may mắn của cậu chẳng phải rất tốt đó sao?" Nguyễn Quang Anh cầm hộp cơm, ung dung đi bên cạnh Hoàng Đức Duy: "Người khác chỉ có giải thưởng lớn."
"Còn cậu, có tôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com