Chương 42: Eo của cậu ấy
Đầu đông, trời tối sớm. Khi chiếc xe chở đoàn người đi tới chân núi cạnh trường Lục Sắc, bên ngoài đã gần như tối đen. Không vào được bãi đỗ xe vì một chiếc xe buýt đang bị mắc kẹt ở bên trong, tài xế sốt ruột bấm còi liên tục. Ngược lại, mọi người trên xe lại đang túm tụm tranh luận ầm ĩ. Xuất phát từ quy luật đám học sinh trung học bị nuôi nhốt quá lâu, giờ được xõa cánh xổ lồng sẽ +1000 hưng phấn dẫn đến cực kỳ vô tổ chức, vô kỷ luật, nhưng Nguyễn Quang Anh cũng không khắt khe.
Trần Phong Hào với ánh mắt đầy trông mong chạy lên phía đầu xe, rồi lại mang đôi mắt ngập vẻ mong chờ ấy chạy ngược về phía bọn họ, báo cáo tin tức trinh sát: "Có một trường khác cũng đang đưa học sinh tới. Theo tôi thấy, hình như là trường trung học số 13, hàng xóm của chúng ta."
Trần Đăng Dương trầm trồ: "Đồng phục trung học của cả thành phố đều giống nhau, sao cậu nhìn ra là trường số 13 vậy?"
Trần Phong Hào e thẹn cúi đầu: "Nhìn ra chứ, kinh nghiệm làm tình báo hơn mười năm của tôi mà."
Cậu ngừng lại, lén liếc mắt về phía Nguyễn Quang Anh, nói: "Đại ca bên kia còn qua lại với lớp trưởng lớp mình mà..."
"Sao tôi lại không biết nhỉ?" Lê Quang Hùng đẩy gọng kính vàng.
Trần Phong Hào ấp a ấp úng: "Buổi tối hôm chúng ta đi boxing, chẳng phải lớp trưởng đã đánh người tên Dư Lộ kia sao... Dư Lộ ấy học trường số 13. Đại ca hiện giờ của trường số 13 có quan hệ rất tốt với cậu ta, kiểu quan hệ truyền ngôi nối chức ấy."
Lê Quang Hùng trầm ngâm một hồi rồi quay sang dặn Nguyễn Quang Anh: "Anh Nguyễn, thế thì mày phải cẩn thận đấy."
Trường số 13 không giống trường trung học phía Nam thành phố của bọn họ. Học sinh của khu phía Nam khi đến trường phải ra dáng học sinh, nhưng học sinh của trường số 13 thì khác. Bọn họ đến trường đều vì đánh nhau, cờ bạc rồi đủ kiểu quan hệ nam nữ hỗn loạn. Tóm lại, bọn họ đến trường không phải để học, cực kỳ bát nháo.
Trần Đăng Dương hiểu rất rõ khả năng của anh Nguyễn nhà mình, thản nhiên nhai snack khoai tây "rộp rộp": "Anh Nguyễn nhà tôi không bao giờ care loại tôm tép này đâu."
Hoàng Đức Duy ngồi bên cạnh Nguyễn Quang Anh, nghe thế bèn khẽ nhắc hắn: "Tới trường Lục Sắc, mọi người đều phải đổi sang đồng phục Camouflage (*) và mang mũ như trong quân đội, khi ấy cậu cố gắng thu mình một chút, chắc cậu ta sẽ không nhận ra cậu đâu."
(*) Đồng phục Camouflage hay còn gọi là đồng phục rằn ri, áo camo, quân phục rằn ri/ chiến đấu. (Lời của Editor: trong truyện mình sẽ gọi là đồng phục Camo nhé)
Nguyễn Quang Anh nhướng mày: "Ý cậu là tôi nên trốn đi sao?"
"Lớp trưởng, cậu không thể đánh nhau nữa đâu!" Tiểu Hoàng cực kỳ khẩn trương, tha thiết khuyên nhủ: "Cần sợ phải sợ, cần liều phải liều, thế mới sống lâu. Chúng ta hãy cố mà hưởng thụ kỳ học ngoại khóa khó khăn lắm mới có được lần này đi, nếu không lại phải tới Trung tâm Sức khỏe tâm lý kiểm tra đó."
"Được." Với Hoàng Đức Duy, Nguyễn Quang Anh luôn là một người rất dễ nói chuyện, ôn hòa vô hại, nói gì nghe nấy: "Đều nghe cậu cả."
Trần Phong Hào ở đối diện vẫn đang tiếp tục lải nhải: "... Cơ mà, chưa chắc cậu ta đã gây sự với lớp trưởng, vì bạn gái của cậu ta đang học tại trường trung học Nam thành phố chúng ta, tính ra là liên hôn rồi còn gì. Liên hôn tốt ở đâu ấy hả, không cần tôi phải nói nhiều nhỉ, gả con gái mình sang để kiềm hãm đối phương, nghe đã thấy quá ngầu rồi."
Vẻ mặt Lê Quang Hùng cực kỳ phức tạp: "Rốt cuộc cậu mò đâu ra đống quan hệ rắc rối này thế." Cả đống kiến thức nhảm nhí quái đản từ thời cổ đại kia nữa chứ.
Trần Phong Hào càng e thẹn hơn: "Tôi nói rồi mà, buôn chuyện là nghề của tôi đấy~"
Đợi khi tất cả học sinh của trường số 13 đi vào, đoàn người liền xuống xe. Lúc Nguyễn Quang Anh công bố sơ đồ phân chia phòng ngủ, Đặng Thành An bật khóc.
Đặng Thành An gầy yếu lại nhiều bệnh, đã thế còn chảnh. Vẻ ngoài giống như một Alpha lạnh lùng xa cách, nhưng thật ra lại mắc chứng sợ giao tiếp, không dám nói chuyện với những bạn học xa lạ. Nguyễn Quang Anh xếp cậu ta cùng phòng với những người không thân, Đặng Thành An vô cùng tuyệt vọng, ôm bộ đồng phục Camo không biết nên đi đâu về đâu... Đã vậy phòng kia còn có Trần Đăng Dương.
Đậu má, một Alpha mảnh mai như Đặng Thành An cậu đây sao mà ngủ chung phòng với Alpha khác được chứ?
Cậu nhìn Trần Đăng Dương đang ăn snack khoai tây rộp rộp, cảm thấy cuộc đời quá bất công, vì thế liền kéo cây ghi-ta của mình đến bên cạnh Nguyễn Quang Anh: "Lớp trưởng, tôi có thể hỏi tại sao tôi lại ở cùng phòng với Trần Đăng Dương không?"
Nguyễn Quang Anh nhìn cậu rồi cẩn thận đối chiếu danh sách chia phòng ngủ: "Cậu, Trần Đăng Dương, Tưởng Thừa và Lâm Sơ Thành ở một phòng bốn người. Không phải cậu ở chung với Trần Đăng Dương trong một phòng."
"Sao phòng bọn tôi lại có hai Alpha?" Đặng Thành An tức mà không có chỗ xả, hơn nữa người đối diện lại là Nguyễn Quang Anh, cậu không dám nổi giận, chỉ biết gợi ý một phương án có vẻ khả thi: "Tôi có thể gọi bốn người nhóm mình không? Bốn Beta chúng tôi sẽ ở chung một phòng."
Nguyễn Quang Anh bác bỏ: "Không thể."
Đặng Thành An: "Vì sao!"
Nguyễn Quang Anh nhìn Hoàng Đức Duy đang tranh Snickers: "Bởi vì cậu là Alpha."
Đặng Thành An cảm thấy mình đang bị đối xử bất công: "Đây không phải là kỳ thị giới tính sao?"
"Kỳ thị giới tính?" Nguyễn Quang Anh nhẹ nhàng lặp lại bốn chữ này, buông giấy bút xuống, bình tĩnh ngẩng đầu.
Đặng Thành An: "..."
Nhanh nhẹn chuồn đi.
Đặng Thành An sụp đổ trước Nguyễn Quang Anh, mặt mày xám xịt kéo đồ đi đến bên cạnh Hoàng Đức Duy: "Lão Hoàng."
Hoàng Đức Duy: "Ôi chao!"
Đặng Thành An: "Mày có thể nói với lớp trưởng giúp tao không, tao không muốn ở cùng phòng với Trần Đăng Dương."
Hoàng Đức Duy đã xem qua sơ đồ chia phòng của Nguyễn Quang Anh, đó quả thật là cách sắp xếp tối ưu nhất. Alpha và Omega không thể ở chung, nếu cậu bất chợt gặp phải chuyện gì đó, lão Đặng cũng sẽ nhiễm phải pheromone của cậu. Khi đó tình huống sẽ loạn như giành bóng trên sân cỏ, bởi vì một Omega nhỏ bé như cậu không thể trấn an nổi hai Alpha.
Nhưng nếu Đặng Thành An không muốn ở chung với Lê Quang Hùng hay Trần Đăng Dương, vậy thì chỉ có thể ở cùng bạn học Alpha nữ, thế chẳng phải thành đùa giỡn lưu manh rồi sao. Nếu ở trong phòng thông tin mà Nguyễn Quang Anh chọn, có chuyện gì Đặng Thành An cũng phải bật đèn giữa đêm, sức khỏe của cậu ta lại không chịu nổi.
So sánh một hồi, Trần Đăng Dương vẫn là lựa chọn tốt nhất. Tuy hắn chẳng biết suy nghĩ nhưng lại rất ổn định.
Tiểu Hoàng đành phải giả bộ ngốc nghếch lừa Đặng Thành An: "Sao tao nói hộ mày được, tao có là gì của cậu ấy đâu."
Đặng Thành An: "Con mẹ nó, mày gần như là lớp phó rồi còn gì! Người ta vẫn bảo sang giàu rồi nhớ đừng quên nhau, đúng là sướng rồi thì mất gốc!"
Hoàng Đức Duy: "... Tao giàu cái bà má mày!"
Đúng lúc này, Lê Quang Hùng đi ngang qua, Hoàng Đức Duy tóm lấy hắn: "Ây, lão Lê à, lão Đặng không muốn ở cùng Trần Đăng Dương, cậu ở cùng nó được không?"
Lê Quang Hùng nhìn cánh tay đang nắm lấy tay áo mình.
Nguyễn Quang Anh ở đối diện đang nhìn hắn.
Lê Quang Hùng cố kiềm chế không đẩy cậu ra rồi vươn tay kéo hành lý của Đặng Thành An: "Đi."
Đặng Thành An thở phào nhẹ nhõm, ngoan ngoãn đi theo Lê Quang Hùng.
Trần Đăng Dương dốc cả túi khoai tây vào miệng, tiện tay vứt vỏ đi: "Đặng Thành An! Cậu có ý kiến gì với tôi hả! Giá trị Alpha của Lê Quang Hùng còn cao hơn tôi nhá! Đứng thứ hai trong lớp chúng ta, rất kinh khủng đấy!"
Đặng Thành An nghiêng đầu liếc qua Lê Quang Hùng: "Thật không?"
Lê Quang Hùng trịnh trọng đẩy gọng kính vàng của mình lên: "Giả."
Đặng Thành An nhẹ nhàng thở ra: "Tôi biết mà!"
Lê Quang Hùng chắc chắn cũng là một Alpha gà non dễ bị bắt nạt như mình thôi.
Sau khi cái kẻ như đứng đống lửa như ngồi đống than kia rời đi, Nguyễn Quang Anh sửa lại sơ đồ phân phòng ngủ rồi thong thả đi theo sau.
Lúc đi ngang qua Hoàng Đức Duy, hắn thản nhiên đưa một cái Snicker cho cậu.
Hoàng Đức Duy sợ bị người khác nhìn thấy, vội vàng nhét vào túi quần, còn giả vờ như ngắm nhìn phong cảnh núi đồi xa xa giữa khoảng trời tối đen.
Gió đầu đông khẽ lướt qua như đang thì thầm trêu ghẹo bên tai: "Duy Duy nhà chúng ta giàu rồi."
Hoàng Đức Duy thầm "hừ" một tiếng đầy khinh thường: chỉ là một cái Snickers, giàu cái con khỉ!
—
Vào phòng ngủ, nhóm bốn Beta giờ đã trở thành nhóm bốn Beta thực thụ, không còn Alpha nào giả bộ trộn lẫn vào đám Beta nữa.
Khi tới trường Lục Sắc, ai cũng phải mặc đồng phục Camo. Trong phòng toàn con trai nên không ai để ý nhiều, đồng loạt cởi quần áo ra thay.
Hoàng Đức Duy vừa cởi áo, Trần Phong Hào bèn "ồ" lên: "Hoàng thần à, béo ra nha."
Cậu đã chuẩn bị tinh thần để chiêm ngưỡng một loạt xương sườn quen thuộc, nào ngờ bây giờ tỉ lệ cơ thể của Hoàng thần lại cực kỳ vừa vặn?
Trần Phong Hào cảm thán như một người cha già: "Quả nhiên mỗi ngày ăn một bát gà hầm của Hành Vận, gà ốm cũng biến thành thiên nga. Giờ này sang năm có khi mày đến 100 cân rồi ấy nhỉ."
"Mày mới 100 cân! Mày mới 100 cân ấy!" Hoàng Đức Duy vung thắt lưng lên định đánh cậu ta, thấy vậy, Trần Phong Hào vội né tránh, miệng không quên nịnh hót: "Hoàng thần đẹp trai ngời ngời thế này thì phải nhanh chóng đeo thắt lưng ngay ngắn rồi mặc cả bộ vào mới phải."
Nghe cậu ta nói xong, Hoàng Đức Duy lập tức đeo thắt lưng vào, xiết chặt vòng eo nhỏ nhắn, dáng người cậu thanh tú như trúc: "Bảnh chứ?"
"Bảnh!" Trần Phong Hào cũng mặc quần áo xong, đội mũ lên, hỏi: "Thế tao có đẹp trai không?"
Hoàng Đức Duy cẩn thận đánh giá một lượt: "Đậu má, trông mày như ngụy quân ấy."
"Tao khen mày, thế mà mày lại không khen tao, mày có còn chút lương tâm nào không hả?" Trần Phong Hào đứng trước gương chiêm ngưỡng bản thân hồi lâu rồi với tay sờ lưng: "Ôi chao, từ khi tham gia lớp võ của Omega về, tao cứ cảm thấy xương vai đau ê ẩm."
Sờ tới sờ lui, mãi vẫn chưa sờ tới: "Đm, người tao cứng quá!"
Phạm Anh Quân im lặng vòng hai tay ra sau tạo thành hình chữ thập, chạm lên xương bướm (*) sau lưng mình.
(*) Xương bướm: xương cánh gà
Trần Phong Hào: "Móa nó, sao mày làm được vậy?!"
Hoàng Đức Duy cũng làm động tác y hệt: "Tao cũng làm được này."
Hai ngày nay, hôm nào sau khi tan học Nguyễn Quang Anh cũng dẫn cậu đi sân vận động giãn cơ. Thêm vào đó, hình như phần gen Omega tới muộn của cậu đã bắt đầu hoạt động, nhìn bằng mắt thường cũng nhận ra Hoàng Đức Duy đang dần trở thành một cao thủ Jujitsu. (*)
(*) Jujitsu (Nhu thuật): là một danh từ gọi chung cho nhiều môn phái võ thuật cổ truyền của người Nhật.
Phạm Anh Quân nâng cặp chân dài lên cao, gác lên thanh chắn giường: "Vậy mày làm như này được không?"
Hoàng Đức Duy "hừ" một tiếng, cũng căng chân gác lên.
Bởi vì lòng hiếu thắng kỳ lạ của mấy thằng con trai, đề tài đã biến chuyển một cách vi diệu sang người đứa nào mềm dẻo hơn. Phòng ký túc xá của các máu mặt Beta bỗng tràn ngập không khí của phòng tập nhảy.
Khi đến gọi cả bọn xuống dưới tập trung ăn cơm, Nguyễn Quang Anh liền bắt gặp cảnh Hoàng Đức Duy đang biểu diễn uốn dẻo ngay trong phòng ngủ.
Trần Phong Hào và Phạm Anh Quân, một người ngồi xổm bên cạnh lấy thước đo độ cong mà cậu uốn được, một người lấy chai nước khoáng đặt lên bụng Hoàng Đức Duy.
Trần Phong Hào: "Đã năm chai rồi, Hoàng thần mày còn chịu thêm được nữa không?"
Hoàng Đức Duy: "Tao vẫn được!"
Vì thực hiện động tác uốn dẻo, áo sơ mi của Hoàng Đức Duy đã rơi ra ngoài thắt lưng, vạt áo buông rũ bay phất phơ giữa không trung.
Eo Omega mảnh khảnh, làn da trắng mịn như Dương Chi Bạch Ngọc được chiếu rọi, trần trụi dưới ánh đèn.
Có lẽ vì chơi quá hăng nên người cậu ướt đẫm mồ hôi, những giọt mồ hơi ấm nóng hoạt bát lại rực rỡ, bừng bừng sức sống.
Ngón tay để dọc đường chỉ quần của Alpha run lên thật khẽ, sau đó hắn không nhịn được nữa, dùng sức miết hai đầu ngón tay.
Hoàng Đức Duy chống cả hai tay hai chân xuống đất, đang định bảo thêm một chai nữa, nhưng bỗng dưng cảm thấy xung quanh lặng như tờ.
Đột nhiên trước mắt tối sầm lại, có người tới gần cậu.
Chai nước trên người bị gạt ra, áo sơ mi trắng đang gác hờ trên phần bụng nhẵn mịn được kéo xuống. Lực tay của người kia khiến cậu chẳng rõ hắn đang muốn kéo áo sơ mi xuống hay định xé nát nó nữa.
Trong lúc kéo áo, đầu ngón tay nóng như lửa vô tình lướt qua rốn Hoàng Đức Duy.
Đó là điểm nhạy cảm nhất.
"Đứng lên." Giọng hắn lạnh lẽo, trầm khàn như vừa bị một ngọn lửa thiêu cháy.
Hoàng Đức Duy đang vững vàng uốn dẻo trên mặt đất, nghe hai tiếng ấy mới bàng hoàng nhận ra người vừa chạm vào rốn mình là ai. Não cậu bất chợt ngừng hoạt động.
Cậu hệt như một con thú nhỏ giả chết không đáp lại, cứng đờ duy trì động tác uốn dẻo, hóp bụng vặn người sang bên.
Đúng lúc này, một bàn tay vừa vặn giữ lấy cậu.
"Đừng đùa." Đôi mắt tối đen của Alpha liếc nhìn đám bạn cùng lớp.
Trần Phong Hào, Phạm Anh Quân cảm nhận rõ rệt sát khí lạnh tới thấu xương, ngoan ngoãn cúi đầu, nghiêm túc kiểm điểm sự nhây của bản thân. Chỉ vì kiểm chứng eo của Hoàng thần rốt cuộc mềm dẻo tới đâu mà rơi vào tình cảnh bị lớp trưởng tới tận nơi bắt người.
Bọn họ không biết rằng, lớp trưởng nhà mình một tay cầm danh sách, tay kia kéo người lên, cuối cùng vẫn không nhịn được mà dừng lại hai giây tại hõm eo của Hoàng Đức Duy.
Cách một lớp áo sơ mi từ vải tổng hợp, đầu ngón tay hắn run run, lưu luyến rời đi.
Đợi khi Nguyễn Quang Anh vẻ mặt vô cảm ra khỏi phòng ngủ, Trần Phong Hào vội vàng thúc giục anh em: "Đi thôi, đi ăn cơm thôi! Không thể để các đồng chí đợi lâu!"
Mọi người nối đuôi nhau đi ra cửa, Trần Phong Hào phát hiện không có tiếng bước chân phía sau, quay đầu lại hô to: "Hoàng thần, mày ngẩn ngơ gì đấy?"
Hoàng Đức Duy đứng sững tại chỗ, mặt đỏ tai ửng hồng.
"Mày làm sao vậy?"
"... Không sao."
Hoàng Đức Duy nâng đôi chân tê dại lên, bước như đang đi trên mây.
Phần thắt lưng phía sau của cậu, nóng như thiêu như đốt.
—
Xuống dưới, Nguyễn Quang Anh dẫn cả lớp tới canteen ăn cơm.
Mọi người xếp thành hai hàng, trong lúc đếm sĩ số, Nguyễn Quang Anh tình cờ đứng bên cạnh Trần Phong Hào.
"Thấy phòng các cậu ở thế nào?" Hắn hỏi rất nghiêm túc.
Trần Phong Hào nhìn trái nhìn phải rồi chỉ vào mũi mình: "Lớp trưởng đang hỏi tôi à?"
Nguyễn Quang Anh đứng bên trái Trần Phong Hào, thờ ơ liếc sang: "Không hỏi cậu thì hỏi ai?"
Hoàng Đức Duy yên lặng đứng bên phải Trần Phong Hào, không lên tiếng.
Được nam thần điểm danh, Trần Phong Hào vô cùng kích động: "Tôi cảm thấy điều kiện sinh hoạt ở đây tốt lắm. Chỉ là chăn bông trên giường hơi ẩm, ga trải giường hơi bẩn, lại còn không có phòng tắm và nhà vệ sinh khép kín nữa... Nhưng chắc chắn chúng tôi có thể vượt qua, chúng tôi đã bảo nhau sẽ không tắm ba ngày."
Hoàng Đức Duy chửi thầm trong lòng, giương mắt lén nhìn Nguyễn Quang Anh. Thật ra mọi người đều đang nói đùa, nhưng cậu vẫn hành động theo bản năng, sợ Nguyễn Quang Anh coi là thật.
Alpha thờ ơ đứng giữa bóng tối, thậm chí còn gật nhẹ đầu.
Trần Phong Hào lại nói: "Còn nữa, đèn ở đây tối ghê, Hoàng thần định đọc sách mà giờ chắc không đọc được nữa rồi!"
"Vậy sao?" Giọng Alpha lành lạnh: "Chỗ tôi ở có đèn bàn đấy."
Trần Phong Hào đẩy Hoàng Đức Duy, điên cuồng nháy mắt: "Lớp trưởng nói chỗ cậu ấy có đèn bàn kìa!"
Hoàng Đức Duy: "..."
Khóe miệng Alpha hơi nhếch lên: "Có điều, trước khi đến phòng tôi thì nên tắm rửa."
"Tắm rửa thật sạch sẽ."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com