Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9: Có thể cướp

Nguyễn Quang Anh dẫn Hoàng Đức Duy đánh một ván đánh thường, đi đường dưới.

Hoàng Đức Duy: "Lớp trưởng ơi, cụ thể tôi phải phối hợp với cậu như thế nào?"

Nguyễn Quang Anh chỉ con trỏ chuột vào bụi cỏ: "Cậu trốn ở đây, khi Nguyễn Tuấn Duy tới bắt tôi, cậu sẽ chịu trách nhiệm bảo vệ tôi."

Hoàng Đức Duy: "Gào!"

Nhân vật game mặc giáp vạm vỡ cục súc đi theo con trỏ chuột tới nơi Hoàng Đức Duy chỉ định, không chệch một phân.

Nguyễn Quang Anh yên lặng đứng bên cạnh dùng đao đâm chém.

Sau một thời gian, hắn nhận ra Support của mình luôn canh đúng lúc đám lính chỉ còn lại một chấm máu cuối cùng thì xông ra khỏi bụi cỏ, chạy tới cướp.

Thậm chí, cậu còn sợ mình chạy không đủ nhanh nên dùng cả kỹ năng để cướp.

Nguyễn Quang Anh buồn cười, quay sang gọi cậu một tiếng.

Hoàng Đức Duy nghiêng đầu qua, khuôn mặt không giấu được sự vui vẻ.

Nguyễn Quang Anh nhắc nhở: "Hàng lính này là của tôi mà."

"A..." Hoàng Đức Duy giật mình, lo lắng lầu bầu: "Hóa ra tôi không thể cướp sao?"

Cậu còn tưởng mình đã phát hiện quy luật ngầm của game này, liên tục tính toán sát thương bản thân gây ra, so sánh với lượng máu của đám lính, cảm thấy mình đã tiến bộ hơn nên vội vàng chạy tới giúp đỡ.

Nguyễn Quang Anh không trả lời, quay về tiếp tục điều khiển nhân vật, Hoàng Đức Duy cũng ngoan ngoãn quay lại ngồi xổm trong bụi cỏ. Không còn việc gì để làm, vừa nhàn rỗi vừa nhàm chán, cậu liền lấy đề Vật lý trong cặp sách ra.

Vì không có người điều khiển, Garen trồng cây chuối bằng một tay trong bụi cỏ. Thấy vậy, Nguyễn Quang Anh không khỏi liếc nhìn xem cậu đang làm gì.

Hắn không thể ngờ cậu lại đang làm bài.

Không hẳn là làm bài, nói đúng hơn, Hoàng Đức Duy chỉ đang cầm một đề thi lên nhìn.

Cậu nhìn đề thi cẩn thận một lượt từ trên xuống dưới nhưng không hề động bút viết, vẻ mặt mãn nguyện.

Tận đến câu trắc nghiệm thứ hai đếm ngược từ dưới lên, cậu mới lấy bút ra, viết vài chữ rồi điền thêm vài con số.

Khoảng 20 giây sau, mặt cậu sáng bừng lên.

Cậu khoanh vào đáp án D, sau đó không chút lưu luyến nhìn tiếp xuống dưới.

Nguyễn Quang Anh đã từng làm đề thi này.

Bọn họ mới học lớp 11, tuy ngày thi đại học còn xa, nhưng đề cương ôn tập vừa nhìn đã khiến học sinh cảm thấy hốt hoảng. Đề cương của trường Trung học trong khu vực một vài trường cấp 3 ở vùng lân cận được lan truyền rộng rãi. Các dạng bài nói ít không đúng mà nói nhiều cũng chẳng phải. Khả năng trùng rất cao, làm tới làm lui, quanh đi quẩn lại cũng chỉ có vài câu như vậy.

Trong bộ đề này, câu trắc nghiệm gần cuối là dạng mới, cách giải rất khác biệt.

D là đáp án đúng.

Nguyễn Quang Anh không khỏi nhìn Hoàng Đức Duy lâu hơn một chút. Tốc độ làm bài của cậu còn nhanh hơn hắn.

Nguyễn Quang Anh nhớ ra, hình như Hoàng Đức Duy thuộc đội Olympic Vật lý.

Ở bên kia, Hoàng Đức Duy đã úp bài xuống. Xét tổng thể, đề thi này khá đơn giản, chỉ như đề kiểm tra đọc hiểu với cậu, hầu hết đều là dạng câu hỏi cũ liếc qua đã biết đáp án, chỉ có hai câu cuối cùng tương đối thú vị.

Cậu đã thương lượng ổn thỏa với thầy giáo Vật lý về đặc quyền âm thầm làm bài trong đầu.

Những bài học trên lớp quá đơn giản với cậu, việc làm đi làm lại những thứ quá dễ hàng ngày khiến Hoàng Đức Duy có chút băn khoăn: "Em sợ những bài này không phù hợp với trình độ của mình."

Thầy giáo Vật lý nói: "Em cần làm cả những câu đơn giản khái quát, không thể quá đào sâu nghiên cứu vào một thứ được."

Cuối cùng, sau một hồi cò kè mặc cả, hai người quyết định nếu gặp dạng bài mới, Hoàng Đức Duy sẽ lấy bút ra tính toán, với những câu còn lại, cậu chỉ cần nhìn qua là được. Dù sao cậu cũng thừa trình độ đạt điểm tuyệt đối, thầy giáo Vật lý đành mở một mắt nhắm một mắt, châm chước cho qua... Dù sao lúc người ta còn đang học Am-pe, Hoàng Đức Duy đã áp dụng định luật Biot-Savart để tìm hiểu về dòng điện.

Không chỉ giỏi, thầy Vật lý còn biết rõ tính tự giác của Hoàng Đức Duy, cậu nhất định sẽ không lười biếng.

Từ trước tới giờ, ông chưa từng gặp một học sinh nào kiên định với việc mình muốn làm trong tương lai đến vậy. Ông vô cùng ngạc nhiên, lên đến cấp 3 rồi nhưng vẫn còn một đứa trẻ mong ước trở thành nhà nghiên cứu khoa học, đã vậy hướng đi và suy nghĩ cũng vô cùng rõ ràng.

Khi Hoàng Đức Duy tới tìm ông tâm sự, nói cho ông biết định hướng phát triển sau này của cậu sẽ tập trung vào Phản ứng tổng hợp nhiệt hạch, thầy Vật lý chỉ biết kêu meow meow... Ông như được quay trở lại ngồi đối diện với giáo sư hướng dẫn của mình.

Nhưng ngay sau đó, ông đã nhận ra Hoàng Đức Duy không chỉ nói suông. Cậu có hiểu biết nhất định về toàn bộ kiến thức nền tảng của môn Vật lý, lựa chọn đi theo Phản ứng tổng hợp nhiệt hạch là kết quả của quá trình suy nghĩ kỹ lưỡng.

Tuy giáo viên trong văn phòng Khoa học Tự nhiên không nói, nhưng tất cả đều thừa nhận một sự thật, trong toàn khối 11, thậm chí cả trường Trung học phía Nam thành phố, học sinh thông minh nhất chính là Hoàng Đức Duy đạt 150 điểm.

Sự thông minh của cậu hoàn toàn khác, không ở cùng một đẳng cấp với những người khác.

Sự thông minh của người khác chỉ khiến họ có thể trả lời câu hỏi trong đề thi. Còn Hoàng Đức Duy, cậu muốn sau này tên mình được ghi lại trong sách giáo khoa.

Đây là đứa trẻ được sinh ra cho sự nghiệp nghiên cứu học thuật.

Theo như lời cậu kể, từ khi còn rất nhỏ, Hoàng Đức Duy đã cảm nhận được định mệnh của mình.

Giáo viên Vật lý là Thạc sĩ Vật lý tốt nghiệp từ trường 985, từ khi về giảng dạy tại trường trung học khá có tiếng này, ông vẫn luôn có cảm giác hơi buồn bực, không vui. Nhưng đến khi gặp Hoàng Đức Duy, ông không khỏi cảm thán mình đã chọn quá đúng.

Không thể phủ nhận, chỉ có thiên tài như vậy mới đủ sức đảm nhận nhiệm vụ đột phá biên giới tri thức của nhân loại.

Hoàng Đức Duy được xếp vào đội Olympic Vật lý, giành giải Nhất toàn thành phố, sắp tới sẽ tham gia cuộc thi toàn tỉnh rồi cả nước. Nếu có thể giành được thứ hạng cao, cậu sẽ có cơ hội được tiến cử trực tiếp vào khoa Vật lý của đại học Q. Nếu không, với thành tích tiếng Anh của cậu, điểm thi đại học của Hoàng Đức Duy chỉ vừa đủ để vào một trường tầm trung nào đó. Khi đó, không biết đến đời nào nhân loại mới đạt được bước ngoặt trong nghiên cứu Phản ứng tổng hợp nhiệt hạch!

Thầy Vật lý sắp xếp tài liệu Vật lý hồi đại học đưa cho cậu. Đến tuổi trung niên, tư duy không còn nhanh nhạy như trước nữa, đề Vật lý cấp Trung học mỗi năm lại thêm khó, đôi khi gặp bài không giải được, ông còn gọi Hoàng Đức Duy tới giúp. Hoàng Đức Duy nói rõ mình không muốn mất thời gian vào những vấn đề đơn giản này, thầy Vật lý cũng chẳng đành ép buộc.

Hoàng Đức Duy đang ngồi trong quán net giải đề, đột nhiên nghe Nguyễn Tuấn Duy chửi đổng thành tiếng.

Chuyện có thể khiến Nguyễn Tuấn Duy kích động đến vậy, chắc chắn liên quan tới Nguyễn Quang Anh. Quả nhiên, khi vừa ngẩng đầu, cậu đã nhìn thấy ba người đàn ông lực lưỡng đi từ hướng bờ sông lao vào đánh hai người bọn họ!

Hoàng Đức Duy sợ tới mức tim như ngừng đập, lao ra khỏi bụi cỏ chạy trốn.

Tiểu Hoàng xông lên!!!!

Bởi vì chạy trốn rất nhanh, còn dùng cả phép Flash, nhân vật mặc giáp béo lùn vạm vỡ thành công chạy về tới tháp.

Nhưng hình như còn thiếu cái gì đó...

Hoàng Đức Duy nhìn về phía sau mình, lớp trưởng chết rồi.

"Thằng chó, mày chết rồi!" Nguyễn Tuấn Duy muốn tiếp tục hành hạ xác chết.

Nguyễn Quang Anh không để ý tới Nguyễn Tuấn Duy, chỉ gõ bàn Hoàng Đức Duy: "Cậu hứa bảo vệ tôi cơ mà?"

Hoàng Đức Duy quy củ để hai tay lên đầu gối, rũ mắt nói xin lỗi. Nhiều kẻ thù ập tới như vậy, xuất phát từ bản năng tham sống sợ chết, cậu bỏ rơi lớp trưởng da mỏng máu ít không thể thoát thân ở lại.

Cậu đáng chết.

Một bàn tay to rộng luồn vào tóc cậu, xoa nhẹ hai cái.

Lòng bàn tay người kia rất ấm, lực tay cũng rất thoải mái.

Ngón tay thon dài rút ra khỏi lớp tóc mềm mại khô vàng, khiến mái tóc không còn gọn gàng như lúc đầu nữa.

Beta phạm lỗi nhận lời chỉ dạy từ ba ba, lén lút cất đề Vật lý đi, thề thốt hôm nay sẽ không làm Vật lý nữa, phải hết sức tập trung bảo vệ ba ba yếu đuối của cậu.

Nhưng chẳng bao lâu sau, hai người bọn họ đều nhận ra, chuyện này không liên quan tới việc tập trung hay không. Cho dù Hoàng Đức Duy không làm cùng lúc hai việc, cậu vẫn sẽ bỏ lại Nguyễn Quang Anh để chạy trốn.

Đây chính là số trời rồi!

"... Mày là đồ thỏ đế." Trần Đăng Dương đánh đường rừng, ba lần suýt chết cùng hai người ở đường dưới đến sắp bị nhồi máu cơ tim luôn: "Tao không mắng nổi mày... Mày là Tank mà, mày phải đi trước!"

"Tôi sợ chết mà."

"Mày gọi Sett ra đi, mua cái này... Đm, sao 15 phút rồi mà mày có ít tiền thế này?"

"Tôi nghèo lắm." Hoàng Đức Duy rên rỉ.

Mọi người thương lượng rồi bàn tới bàn lui, với tính cách của Hoàng Đức Duy, cậu thật sự không hợp làm quân tiên phong, vì vậy, mọi người đành để cậu đảm nhận vị trí Xạ thủ tấn công từ xa. Rốt cuộc, Hoàng Đức Duy cũng được cầm Ahri với bộ ngực to nhất như ý nguyện, khoác lên người bộ quần áo quyến rũ nhất, là một trái tim thủy tinh đẹp nhất đấu trường Summoner's Rift.

Bởi vì gan bé lại tay dài, cậu ngoan ngoãn bám theo Ngộ Không của Nguyễn Quang Anh chui vào bụi cỏ lấm lem, thế mà cuối cùng cũng đánh ra ngô ra khoai.

Nguyễn Tuấn Duy bị bọn họ tập kích giết chết hai lần, đạp Hoàng Đức Duy một cước thật mạnh dưới bàn: "Cmm, có phải mày cố ý không thế?"

Lúc đi theo hắn, Hoàng Đức Duy chẳng khác gì con gà mờ, khi theo phe Nguyễn Quang Anh lại giết người thành thần. Cậu ta dám không để hắn vào mắt sao?!

Hoàng Đức Duy vội rụt chân về, ngoan ngoãn nhìn sang Nguyễn Quang Anh. Nguyễn Quang Anh bâng quơ thả một câu: "Kẻ này thua không dậy nổi, đừng chơi với cậu ta nữa."

Dứt lời, Nguyễn Tuấn Duy liền nhìn thấy một đôi hồ ly và khỉ cùng chui ra từ trong bụi cỏ ở bờ sông, nghênh ngang rời đi.

Chúng mày gọi đây là chơi với tao ấy hả? Rõ ràng đây là gặt đầu lấy mạng tao, đồ ti tiện!

Chơi đến mười giờ, hai vị đại ca không ai có ý định nghỉ tay, cùng lúc, bữa khuya đã được giao tới.

Lê Quang Hùng chạy về: "Anh Nguyễn gọi đấy à?"

Nguyễn Thái Sơn: "Con cám ơn ba ba!"

Trần Đăng Dương: "Ôi chao có trai nướng!!! Mau mau đưa tao bát cơm!"

Hoàng Đức Duy đang định bê bát cơm lên: "..."

Nguyễn Quang Anh gọi đồ nướng, cơm là phần tặng kèm. Hoàng Đức Duy vừa ngồi tính toán lượng máu, lại còn giải mấy đề, giờ đã đói đến chóng mặt. Cậu đoán sẽ không có ai bỏ thịt để ăn cơm, nào ngờ giữa đường lại xuất hiện thùng cơm Trần Đăng Dương.

Trần Đăng Dương: "Đưa cơm cho tao!"

Trần Đăng Dương ngồi cùng bàn với Nguyễn Quang Anh, quan hệ rất thân thiết, gia thế hai nhà cũng tương xứng, đều là con ông cháu cha. Hoàng Đức Duy không dám đắc tội, đành đưa cơm cho hắn.

Lê Quang Hùng liếc nhìn Nguyễn Quang Anh theo bản năng, Nguyễn Quang Anh vẫn đang chơi máy tính, không phản ứng gì.

Anh Nguyễn vẫn xử lý mọi chuyện công bằng như cũ, không hiểu vì sao, Lê Quang Hùng nhẹ nhàng thở phào một hơi.

Tầm mười phút sau, lại có người giao đồ ăn tới, đồ ăn lần này là cơm Nhật tinh xảo, đựng trong hộp khắc hình sóng Kanagawa.

"Ai gọi cơm lươn thế?" Người giao đồ nhìn quanh một vòng.

"Ở đây." Nguyễn Quang Anh cong ngón tay, gõ lên bàn Hoàng Đức Duy.

Hoàng Đức Duy đang tranh xiên thịt thăn với Trần Đăng Dương, cậu ngậm một xiên thịt vào miệng, dựng thẳng tai nghe ngóng.

Người giao đồ ăn đặt hộp cơm xuống trước mặt cậu.

Hoàng Đức Duy nhìn qua cũng biết hộp cơm này rất đắt tiền, cậu quay sang nhìn Nguyễn Quang Anh đầy nghi hoặc.

Nguyễn Quang Anh ưu nhã mở hộp cơm ra.

Cơm lươn được đặt trong một hộp gỗ đàn hương, óng ả mọng nước thơm ngon, hạt cơm trắng mẩy được rắc thêm vừng đen, đồ ăn kèm có thêm xúc xích chiên hình bạch tuộc, tỏi xắt lát phi, tempura vàng xốp giòn và súp miso xương cá.

"Cho tôi hả? Tôi đang ăn đồ nướng mà." Hoàng Đức Duy vừa tranh được không ít thịt.

"Cái này ngon." Ngón tay tự nhiên đưa hộp cơm lươn tới trước mặt cậu, mời một cách đầy tinh tế.

Lê Quang Hùng: "** má anh Nguyễn!"

Nguyễn Thái Sơn: "** má anh Nguyễn!"

Trần Đăng Dương: "** má anh Nguyễn!"

Bát cơm lúc nãy hắn ăn cực kỳ cứng đấy!

Đây rốt cuộc là sao?

Lê Quang Hùng biết vì sao, theo bản năng liếc mắt nhìn Nguyễn Tuấn Duy.

Giờ này hắn chỉ muốn biết, hôm qua cậu Beta Hoàng Đức Duy này đã khiến Nguyễn Tuấn Duy thảm mức nào để anh Nguyễn phải cúi đầu nghe theo, lịch sự có thừa đến vậy.

Lẽ nào bề ngoài Hoàng Đức Duy vừa rén vừa nhát, nhưng sâu bên trong lại là người cuồng chiến trời sinh sao?

Nguyễn Tuấn Duy chưa đặt đồ ăn đêm, thấy bên kia bắt đầu ăn, hắn lại thắc mắc: "Ngài hotboy số một của trường thân mến, sao không có phần của tao thế?"

"Có đấy." Nguyễn Quang Anh bảo Lê Quang Hùng lấy một hộp đồ nướng chưa mở cho hắn.

Nguyễn Tuấn Duy nhận lấy, âm trầm cười, mở thùng rác: "Nguyễn cẩu chết dẫm!"

Nguyễn Quang Anh ngước mặt.

Nguyễn Tuấn Duy ném hộp đồ ăn cái "ruỳnh" vào thùng rác, cười hả hê: "Thấy không? Mày có cho tao cũng không thèm ăn! Ha ha ha ha ha ha ha!"

Lê Quang Hùng: "..."

Nguyễn Thái Sơn: "..."

Trần Đăng Dương: "..."

Hôm nay chó Tuấn Duy vẫn lên cơn như bình thường.

"Đừng nhìn, ăn của cậu đi." Nguyễn Quang Anh nhắc nhở Hoàng Đức Duy.

Hoàng Đức Duy gẩy hộp cơm lươn, đau lòng nhìn chằm chằm vào hướng thùng rác.

Ăn nhậu chơi bời chán chê, hai bên đều có thắng có thua, kết quả cuối cùng xem như không tệ chút nào. Ngoại trừ việc trước khi rời đi, Nguyễn Tuấn Duy để lại một câu "Mày chết chắc rồi" với Hoàng Đức Duy, tất cả mọi chuyện đều tốt đẹp.

Hoàng Đức Duy đứng bên cạnh lớp trưởng, lá gan to hẳn ra, thấy dáng vẻ nhe răng trợn mắt của Đăng Dương không còn đáng sợ như vậy nữa, càng chẳng để tâm tới những người khác.

Mấy Alpha dẫn theo một Beta lười biếng ra về, một lúc sau, chỉ còn lại Nguyễn Quang Anh và Hoàng Đức Duy.

Về gần đến nhà, Hoàng Đức Duy nói lời tạm biệt với Nguyễn Quang Anh ở ngã rẽ: "Cảm ơn lớp trưởng!"

Cảm ơn hắn đã dẫn cậu cùng chơi game, còn mời cậu ăn đêm nữa.

Beta ngượng ngùng cong mắt, ý cười tràn qua đuôi mắt đến tận điểm cuối cùng của đường viền mi thanh tú, niềm vui tuy nhỏ bé vụn vặt nhưng lại tràn đầy.

Ánh mắt Nguyễn Quang Anh như tan ra.

"Lớp trưởng?" Có vẻ do thấy hắn mãi không đáp lại, Hoàng Đức Duy lên tiếng gọi.

Nguyễn Quang Anh lấy lại tinh thần, hơi vuốt cằm: "Có thể cướp."

Hắn nói không đầu không đuôi, nhưng lạ thay, Hoàng Đức Duy vẫn hiểu.

Vừa nãy, khi cướp đám lính của lớp trưởng, cậu đã lầm bầm: Chẳng lẽ tôi không thể cướp sao?

Khi ấy, lớp trưởng không nói gì, giờ mới đưa ra câu trả lời.

Cho dù hiểu nhưng vẫn không rõ ý của lớp trưởng, Hoàng Đức Duy khó hiểu gãi mặt.

Nguyễn Quang Anh lấy ra một tờ giấy nhớ trong ví tiền, viết số của mình lên, đưa cho Hoàng Đức Duy: "Add tôi đi, sau này cậu muốn cướp sao cũng được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com