Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Hôn Lễ.

Hôm sau trong công ty, các nhân viên truyền tai nhau tin tổng giám đốc sắp kết hôn làm các cô gái không khỏi đau lòng. Nam thần trong lòng họ sắp lấy vợ, các nhân viên nữ ôm nhau khóc lóc không ngừng. Đức Duy hai tay ôm đống đồ ăn sáng và café, nhìn thấy tình cảnh nước mắt đầm đìa kia liền hốt hoảng buông mọi thứ trên tay xuống chạy đến hỏi thăm :

"Này! Có chuyện gì vậy? Sao mọi người lại khóc?"

"Hức...Chúng tôi ...hức... bị cướp rồi!!!"

"Cướp?! Bị cướp ở đâu? Mọi người mất thứ gì?"

Đức Duy đang cuống cuồng đưa khăn giấy cho các cô gái kia thì một nhân viên nam bình thản lên tiếng trả lời :

"Bọn họ chỉ có bị cướp mất tổng giám đốc đẹp trai mới có thể khóc lớn tiếng như vậy!"

"Huh? Là sao?"

Cậu còn đang ngây ngốc hỏi lại thì một nữ nhân viên nắm lấy cổ áo cậu lắc lấy lắc để làm cậu chóng hết cả mặt.

"Tổng giám đốc Nguyễn sắp kết hôn đấy cậu không biết sao hả? Nam thần của chúng tôi sắp thuộc về tay người khác rồi! Cậu bảo chúng tôi phải làm sao đây?!!"

"Bình... Bình tĩnh đã!" Đức Duy cố gỡ cặp móng vuốt đang bám chặt vào cổ áo mình ra.

"Làm sao bình tĩnh được?! Tôi nhất định phải xem người đó là ai!"

"Các cô biết vợ tổng giám đốc Nguyễn là ai thì có ích lợi gì? Chắc chắn người đó phải tài sắc vẹn toàn mới có thể xứng đôi với anh ta, các cô đấu nổi với người ta sao?" Nam nhân viên khác lên tiếng.

"Các anh im đi! Dù đấu không lại chúng tôi cũng muốn được một lần diện kiến, như vậy mới có thể tâm phục khẩu phục! Đức Duy , cậu nói xem vợ sắp cưới của tổng giám đốc liệu có phải là người mẫu hay minh tinh gì không?!"

"Ơ...hở?"

Đức Duy từ nãy đến giờ chính là đại não đã bị đóng băng mất rồi. Tất cả mọi người đều tò mò muốn biết vợ Quang Anh là ai, chẳng phải đó là cậu sao? Điều đáng nói là bọn họ đều liên tưởng ra một con người hoàn hảo, tài sắc vẹn toàn gì đó, có phải là quá đối lập với bản thân cậu rồi không? Đến khi họ biết đó là cậu thì sẽ có phản ứng như thế nào đây?

"Cậu thật là, lúc nào cả người cũng đều ngờ nghệch như vậy! Chẳng trách làm bấy lâu nay cũng chỉ dừng ở vị trí này, cậu sẽ mãi mãi bị đè đầu cưỡi cổ cho xem!"

Đức Duy chưa kịp nói gì thì trưởng phòng bước vào, lớn tiếng quát :

"Công ty trả tiền cho các cô, cậu để vào đây tán gẫu hả? Còn không mau làm việc?!"

Đám nhân viên đang tụm lại thành một cục kia lập tức tản ra, trở về chỗ ngồi. Vẫn là một ngày làm việc nhàm chán như mọi khi.

Hai tuần chỉ cần một cái chớp mắt là trôi qua. Hôm nay là một ngày vô cùng trọng đại, ngày cưới của anh và cậu. Đức Duy vạn vạn không ngờ tới kết hôn lại cực khổ như vậy. Sáng sớm đã bị bà Nguyễn , tức mẹ Quang Anh lôi đi massage mặt rồi trang điểm, dày vò đủ kiểu. Được rồi, mặc dù đóng vai trò người vợ trong cuộc hôn nhân này nhưng cậu vẫn là đàn ông mà. Đâu cần phải cầu kì như vậy chứ? Đương nhiên những suy nghĩ này cậu không bao giờ dám thốt ra thành lời.

Tân trang, xong xuôi, cậu khoát lên người bộ trang phục cưới. Trong phòng trang điểm, đứng xoay người qua lại trước gương mấy lần. Quang Anh quả thực có mắt thẩm mỹ rất tốt nha. Bộ vest trắng cùng với chiếc nơ bướm trên cổ rất hợp với cậu, cứ như làm ra giành riêng cho cậu vậy.

"Tôi biết bộ vest tôi chọn rất đẹp, nhưng cậu cũng không cần phải xoay hết hướng này đến hướng khác để ngắm mình trong gương như vậy đâu!"

Đang cảm thán về bộ lễ phục của mình thì Quang Anh bước vào phòng, lên tiếng kéo cậu ra khỏi ảo mộng của bản thân. Đức Duy xoay người ra sau, định phản bác lại, nhưng sau khi nhìn thấy anh thì không thể thốt thành lời nữa.

Anh lúc này so với thường ngày còn soái hơn gấp vạn lần. Cũng là khoát lên người bộ vest nhưng mang lại cảm giác hoàn toàn đối lập với cậu. Tóc mái hất lên được vuốt gel kĩ càng. Thật làm cho người khác không thể rời mắt.

"Sao hả? Thấy tôi đẹp trai như vậy, yêu tôi rồi phải không?

"Anh bớt ảo tưởng giúp tôi!

"Cậu càng nói lớn tiếng chứng tỏ cậu đang có tật giật mình!

"Hừ! Anh mau cút ra khỏi phòng cho tôi!"

Đức Duy thẹn quá hóa giận, đẩy Quang Anh ra khỏi phòng. Chính là anh thích trêu chọc cậu một chút, hai chân như cắm rể xuống nền nhà, dù cậu có dùng hết sức cũng không di dịch được chút nào.

Bà Nguyễn vừa trở lại phòng đã nhìn thấy cảnh tượng khó hiểu kia.

"Hai đứa đang làm cái trò gì vậy hả?"

"Mẹ à! Anh ý ức hiếp con!" Đức Duy có bà Nguyễn là hậu thuẫn liền không ngần ngại chạy đến làm nũng với bà.

"Con nào có! Mẹ đừng nghe em ấy nói bậy!"

Quang Anh đang phân bua thì bị bà  cốc đầu một cái đau điếng.

"Hừ! Tính tình của con ta biết rõ! Mẹ đã dặn là không được ăn hiếp Duy mà!"

"Mẹ xem con dâu hơn cả con trai của mình sao?"

Anh đang cố làm nũng với mẹ, Đức Duy đứng một bên cười khẩy. Nguyễn Quang Anh , xem anh như thế nào mà ức chế được tôi.

Đến giờ hành lễ, Quang Anh và Đức Duy cùng nhau từng bước tiến vào lễ đường. Đức Duy suýt nữa thì đứng không vững. Vì sao ư? Cậu đã từng dự rất nhiều lễ cưới, lễ cưới trong nhà thờ kiểu này cũng đã từng dự qua nhưng chưa bao giờ cậu thấy nhiều người đến vậy. Tất cả khách mời ngồi hai bên đều là những người có địa vị cao trong xã hội, nếu không phải là chính trị gia thì là các chủ tịch của các công ty lớn. Trước ánh nhìn của mọi người đang hướng về phía mình cậu thật sự chịu không nổi áp lực.

"Đây là vợ của cậu Nguyễn sao? Trông cũng xinh đẹp lắm, nhưng hình như chưa từng gặp cậu ta trong bất kỳ buổi tiệc của giới thượng lưu nào!"

"Không phải chứ? Tổng giám đốc của RC lại kết hôn với một người có gia thế tầm thường vậy sao?"

Tiếng xì xào bàn tán đã lọt vào tai của anh và cậu. Cảm nhận được Đức Duy dường như đứng không nổi nữa, Quang Anh kéo tay cậu khoát tay mình, giữ cho cậu đứng vững. Nói nhỏ đủ cho mình cậu nghe thấy :

"Mặc kệ bọn họ nói gì! Cố gắng làm cho xong lễ cưới này đi!"

Đức Duy không nói gì chỉ khẽ gật đầu.

Ở trên bục, vị cha sứ đọc lời tuyên thệ :

"Nguyễn Quang Anh , có có đồng ý lấy Hoàng Đức Duy làm vợ, dù sau này có ôm đau, bệnh tật hay khỏe mạnh đều luôn chăm sóc, tôn trọng, yêu thương cậu ấy, mãi không thay lòng?"

"Con đồng ý!"

"Hoàng Đức Duy , con có đồng ý lấy Nguyễn Quang Anh làm chồng, dù sau này có ôm đau, bệnh tật hay khỏe mạnh đều luôn chăm sóc, tôn trọng, yêu thương anh ấy, mãi không thay lòng?"

"Con đồng ý!"

"Còn ai phản đối hôn sự này hay không?"

Cha sứ dừng một lúc, đảo mắt xung quanh để chắc chắn rằng không có ai lên tiếng, ông nói tiếp :

"Vậy ta tuyên bố hai con chính thức trở thành vợ chồng!!"

Anh và cậu trơ mặt nhìn nhau. Trong khi cậu còn chưa biết phản ứng như thế nào thì anh đã tiến tới, luồn tay qua eo, thì thầm vào tai cậu.

"Đã diễn thì phải diễn cho trót!"

Nói rồi anh ấn môi mình lên môi cậu. Dự định chỉ là một nụ hôn phớt qua nhưng không hiểu sao khi bắt đầu anh liền không muốn dừng lại. Đưa nụ hôn đi xa hơn, tranh thủ khi môi cậu hơi hé ra liền đưa lưỡi mình vào tàn sác khoang miệng cậu. Đức Duy mới đầu còn khá bất ngờ, nhưng sau đó không lâu cũng bị cuống vào nụ hôn điên cuồng ấy. Hai tay vô thức vòng qua ôm lấy cổ anh. Hai đôi môi day dưa không dứt.

Khách mời ngồi nhìn khung cảnh này không khỏi đỏ mặt. Họ chính là chưa bao giờ thấy cảnh cô dâu, chú rể hôn nhau đến cuồng nhiệt như vậy nha. Mẹ của anh khều khều mẹ của cậu đang ngồi kế bên :

"Hai đứa này sao có thể ân ái quá mức đến quên trời quên đất như thế này chứ?!"

"Chúng ta không thể hiểu nổi giới trẻ hiện nay yêu nhau kiểu gì đâu chị sui à!"

Trên lễ đường, cả hai cứ thế day dưa với nhau đến khi vị cha sứ nhắc nhở mới buông nhau ra. Khi hai đôi môi rời nhau, ở giữa còn có thêm sợi chỉ bạc.
Đức Duy ngượng đỏ cả mặt, không dám ngẩng đầu lên trong khi Quang Anh lại thoải mái, bình thản vô cùng.

End chap 9

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #rhycap