Khóc
Đức Duy như chết trân tại chỗ.
Không đâu. Không phải đâu. Là cậu nghe nhầm thôi. Nhất định không phải chuyến bay của Quang Anh !
Đức Duy nhất quyết không tin những gì mình vừa nghe thấy. Cậu lập tức ra khỏi nhà, phải đến tận sân bay để xác nhận. Xác nhận rằng đó chỉ là sự nhầm lẫn...
Ngồi trên taxi mà cảm giác như ngồi trên đống lửa. Biết bao nhiêu lần cậu phải tự nhắc nhở mình đó không phải sự thật để bản thân không mất kiềm chế mà hoảng loạn lên.
Bác tài xế taxi qua kính chiếu hậu, nhìn thấy gương mặt bồn chồn lo lắng của cậu, lên tiếng hỏi thăm :
"Cậu gấp đến sân bay như vậy, có phải là có người nhà trên chuyến bay đó không?"
"Không! ĐÓ KHÔNG PHẢI LÀ CHUYẾN BAY CỦA ANH ẤY!"
Bác tài xế giật thót người khi cậu đột ngột hét lên như vậy. Ông cũng không dám nói gì thêm.
"X...xin lỗi... Cháu..." Đức Duy ngay khi hét xong liền biết mình đã lỡ lời.
"Không sao. Tôi hiểu tâm trạng của cậu mà!"Sau đó, những gì còn lại bên trong xe chỉ là một bầu không khí u ám.
Ra đến sân bay, cậu vội trả tiền rồi nhanh như cắt chạy vào bên trong. Nơi này hiện tại đông đúc hơn bao giờ hết. Phần lớn những người ở đây là thân nhân của các hành khách trên máy bay. Tất cả bọn họ đều giống cậu, đều không tin vụ nổ máy bay là sự thật, tất cả đều cố nắm bắt một hi vọng mỏng manh rằng có thể nghe thấy sự phủ nhận từ phía hãng hàng không.
Nhưng, hồi đáp lại sự kì vọng của hàng trăm con người ấy lại là một lời xác nhận. Bản tin khẩn lúc nãy hoàn toàn là sự thật.
Không khí lúc này như vỡ òa ra. Kẻ khóc, người ngất, khóc đến ngất đi cũng có, cười điên loạn cũng có. Còn Đức Duy , cậu lẳng lặng đi ra một góc, tách biệt khỏi đám đông náo loạn kia.
Thế giới như sụp đỗ trước mắt . Cậu ngã quỵ xuống sàn. Quang Anh đã... Từng giọt nước mắt thi nhau rơi xuống nền gạch lạnh ngắt. Tại sao lại đau đến mức này? Như vạn tiễn xuyên tâm vậy. Chẳng phải cậu từng nhiều lần bảo anh "Đi chết đi" sao? Bây giờ thì sao? Nó đã thành sự thật rồi.
Ngay lúc này cậu đã biết Quang Anh quan trọng với mình như thế nào. Nhưng điều đó còn quan trọng sao? Anh đã đi rồi!
Chiếc điện thoại trong túi cậu rung liên tục. Cậu đâu còn tâm trạng để nghe điện thoại nữa. Đức Duy không nhìn người gọi, tắt máy đi. Một lúc sau điện thoại lại tiếp tục rung cậu mới miễn cưỡng bấm nghe.
/Alo! Đức Duy ?/
Là Anh Tú . Giọng nói của anh gấp gáp, có chút đau buồn lẫn lộn với lo lắng. Đương nhiên cậu biết lí do khiến anh ta như vậy.
Nhưng cậu bây giờ sức lực để trả lời cũng không có, tiếng nấc nghẹn đã lấn áp lời nói của cậu mất rồi.
/Đức Duy ! Đừng làm anh sợ, hãy lên tiếng đi!/
"Nguyễn....Hức... Nguyễn Quang Anh ... anh ấy... Hức..."
/Được rồi, đừng nói nữa. Em đang ở đâu?/
"Hức... Sân bay..."
/Ở yên đó! Anh đến đón em!/
Anh Tú phóng xe như đi tên lửa đến sân bay. Anh sợ chỉ chậm vài giây nữa, Đức Duy sẽ chịu không nổi đả kích mà làm chuyện dại dột mất.
Anh đậu xe bên ngoài, chạy hết một vòng cái sân bay rộng lớn này vẫn không thấy cậu đâu. Gọi điện thoại cậu cũng không chịu nghe máy nữa, lòng anh như bị lửa thiêu đốt. Một con người đang ở tột cùng tuyệt vọng thì trong thời gian ngắn có thể đi đâu được chứ?
Ngay lúc chính Anh Tú cũng muốn từ bỏ việc tìm kiếm thì hình ảnh cậu thanh niên nhỏ bé ngồi bó gối dưới sàn đã thu vào tầm mắt anh.
Trông cậu như bị thương, chỉ biết run rẫy nép vào một góc. Ai nhìn vào mà không xót xa chứ?
"Đức Duy !"
Anh Tú lên tiếng, Đức Duy nghe có người gọi tên mình, vô thức ngẩng mặt lên. Anh Tú giật mình. Chỉ trong vòng chưa đầy một tiếng mà cậu đã trông tiều tụy thế rồi ư? Mắt đỏ những tơ máu, hai má bánh bao hồng hồng giờ đã chuyển màu xanh xao. Cậu ta đã khóc hết bao nhiêu lít nước trong người rồi?
"Đi! Chúng ta đi khỏi nơi này thôi!"
Anh Tú xốc cả thân người không còn chút sức lực của cậu dậy. Đức Duy cũng không phản kháng gì. Anh ta muốn đưa cậu đi đâu, cậu cũng không còn tâm trạng để quan tâm.
Anh Tú lái xe, cứ chốc chốc lại quay sang kiểm tra cậu. Cậu vẫn còn khóc, nhưng hình như khan tiếng rồi. Chỉ còn hai hàng nước mắt chảy không ngừng.
Nhất thời không biết nên đưa cậu đi đâu, cuối cùng anh đậu xe ở công viên gần đó. Bây giờ thứ cậu cần là chút yên tĩnh và hít thở không khí thiên nhiên để tâm trạng ổn định lại. Anh cũng cần. Mất đi thằng bạn thân nhất và chứng kiến người mình thích nhất đau buồn, anh cũng tự khâm phục bản thân vẫn chưa sụp đổ.
Anh và cậu ngồi trên cái băng đá, dưới gốc đại thụ xum xuê lá. Gió lùa qua từng phiến lá tạo nên tiếng xào xạc như muốn động viên cậu. Có điều bất kỳ tiếng động nào lúc này chỉ khiến cơn xúc động của cậu lại dâng lên mà thôi.
"Là lỗi của em... Hức... Là em luôn miệng bảo máy bay của anh ta sẽ rớt! Tất cả là tại em!"
Đức Duy khóc càng ngày càng lớn. Giọng nói càng lúc càng khản đặc.
"Không phải, không phải lỗi của em. Không ai muốn chuyện này xảy ra cả! Đừng tự dằn vặt mình nữa."
Anh Tú kéo đầu Đức Duy tựa vào vai anh. Cậu như giao cả cơ thể không còn chút sức lực của mình cho Anh Tú. Bây giờ ngoài khóc ra, cậu không biết mình có thể làm gì khác.
...
Mới đó mà cậu đã khóc được hơn ba giờ đồng hồ rồi. Trời tối, không thể cứ ngồi ngoài đường mãi được. Anh Tú đang nghĩ xem nên đưa cậu về đâu thì Đức Duy lên tiếng :
"Đưa em về nhà đi!"
"Em chắc chứ?"
Đức Duy gật đầu. Cậu biết Anh Tú sợ cậu về nhà nhìn vật lại nhớ người, nhưng nước mắt cũng đã khóc hết rồi. Còn có thể tệ hơn nữa sao?
Xe dừng lại trước cửa, Đức Duy định vào nhà thì bị Anh Tú kéo tay lại.
"Em có chắc là mình ổn chứ? Anh không yên tâm để em một mình..."
"Em không sao, anh về đi!"
"Được rồi! Có chuyện gì phải gọi cho anh, biết không?"
Đức Duy không đáp, chỉ gật đầu.
Cậu thất thần bước vào nhà rồi lẳng lặng khóa cửa. Đức Duy tựa lưng vào cửa, tay chân buông thõng, để cả người trượt dài xuống, ngồi bệt dưới đất. Cậu đưa mắt nhìn xung quanh. Ngôi nhà này, từng có hai con người luôn miệng tranh chấp, có khi còn động thủ với nhau nhưng cũng từng là nơi vui vẻ nhất, ấm áp nhất. Bây giờ thì... Cậu thật sự cảm nhận được hơi ấm của Quang Anh vẫn còn quanh quẩn đâu đây...
Khoan đã, trước khi đi cậu đã tắt đèn rồi cơ mà.
End chap 21
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com