#57
"Seii, em có đẹp không?" Hanagaki Takemichi nhấc lên tà áo cưới thật dài, xoay tròn một vòng, vui vẻ nhìn Inui Seishu
"Đẹp lắm." Inui Seishu cười cho có lệ. Tâm tình gã lúc này phá lệ bình tĩnh, quả thực cậu ta rất xinh đẹp, nhưng cũng chỉ có vậy mà thôi, nhìn cậu, tim gã cũng không đập nhanh hơn nửa nhịp.
Ảm đạm đến tột cùng.
"Chúng mình đi chụp ảnh đi." Takemichi làm như không thấy, cậu ôn nhu kéo tay Inui Seishu. Hôm nay nhất định bọn họ phải chụp được những kiểu ảnh thật đẹp, cậu muốn cho tất cả mọi người thấy, cho Sano Manjirou thấy, hiện tại bọn họ hạnh phúc đến cỡ nào.
Inui Seishu gật đầu một cái, theo cậu đi vào phòng chụp ảnh. Hanagaki Takemichi quả nhiên là người mẫu trời sinh, từ cách tạo dáng đến nụ cười đều vô cùng chuyên nghiệp, chỉ là, Inui Seishu lại không quá phối hợp với cậu, nét mặt luôn thường thường, nhìn như người khác đang nợ tiền gã không bằng. Người ngoài nhìn vào đều chắc chắn gã chính là chú rể không cam tâm tình nguyện nhất từng đến nơi này.
Mới chụp được vài kiểu, sắc mặt Inui đã vô cùng khó coi, quay đầu nhìn về phía Hanagaki Takemichi, nhàn nhạt nói: "Anh đi trước, trong công ty còn nhiều việc phải làm." Đây cũng chỉ là lấy cớ mà thôi, cốt lõi là ở chỗ, gã cực kì không thích bị người khác xem như đứa ngốc gọi đến gọi đi.
Nói xong, gã nhanh chóng rời đi, không để ý nét mặt Takemichi ai oán đến mức nào. Thực sự Inui rất ghét chụp ảnh, nếu còn phải tiếp tục tạo dáng với cậu, rất có thể gã sẽ phá tan cái cửa hàng này.
Mở cửa xe ngồi xuống, không khí bên ngoài khiến gã cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Nhấn ga không chút do dự phóng xe rời đi, để mặc một mình Hanagaki Takemichi tại nơi đó.
"Cậu Hanagaki, cậu xem......" Nhiếp ảnh gia có chút xấu hổ nhìn Hanagaki Takemichi, ảnh cưới mà chỉ có một người thì chụp thế nào bây giờ?
"Không chụp nữa." Takemichi thở phì phì vùng vằng đi ra ngoài. Cậu thật không thể tin nổi Inui Seishu nói đi là đi được, vứt bỏ cậu một mình ở nơi này, một người chụp, cậu bị điên chắc? Chuyện này nếu bị truyền ra ngoài, cậu còn mặt mũi nào để gặp người ta?!
Cậu yêu gã như vậy, vì gã, cậu không quan tâm lời đàm tiếu, tình nguyện làm một kẻ thứ ba. Nếu hiện tại ai đó hỏi gã có tốt với cậu không, cậu vẫn sẽ trả lời là rất tốt, vô cùng hào phóng, nhưng là, vì sao càng gần thời điểm kết hôn, tính tình gã lại càng trở nên lạnh nhạt?
Bây giờ cậu thật sự không dám chắc, gã rốt cuộc có yêu cậu không nữa. Gã chiều cậu, thương cậu, luôn cho cậu thứ tốt nhất, cũng không chỉ một lần thề thốt gã yêu cậu, nhưng nếu thật sự là như vậy, thái độ gần đây của gã là thế nào?
Nắm chặt tay, Takemichi dùng sức hít sâu một hơi, bình tĩnh đi thay ra áo cưới, sau đó tao nhã giải thích: "Tiên sinh nhà tôi có việc, cho nên đành hẹn lần khác chụp lại vậy." Cố gắng làm nụ cười của mình được tự nhiên hơn một chút, cậu không muốn để người khác phải chê cười. Dù sao đây cũng là lần kết hôn thứ hai của Inui Seishu, tuy không nhiều người biết chuyện nhưng cẩn thận thì vẫn hơn, cậu không muốn có một chút tin tức bất lợi nào về phía mình.
Cậu sẽ chứng minh cho mọi người thấy, Inui Seishu cưới cậu là lựa chọn đúng nhất, cậu sẽ trở thành một Inui phu nhân hoàn hảo. Tao nhã rời đi studio, cậu lập tức gọi cho Inui Seishu.
"Seii, anh đang ở đâu?" Takemichi hỏi rất nhẹ, giọng nói cũng rất ôn nhu, một chút cũng không có vẻ như đang tức giận.
Bên kia truyền đến giọng nói trầm thấp của Inui: "Anh phải đến công ty làm chút chuyện, em về trước đi." Nói xong lập tức cắt máy, không hỏi han thêm điều gì. Hanagaki Takemichi dùng sức khép lại di động, tươi cười biến mất trong nháy mắt.
Inui Seishu tựa lưng vào ghế lái, vươn tay nhẹ nhàng nhu nhu mày. Mở hai mắt ra, gã thấy bên kia đường có một cửa hàng hoa, vì thế trực tiếp xuống xe mua một bó hồng lớn nhất, gã cũng biết vừa rồi mình cư xử không được tốt, lát nữa về gã sẽ tặng Takemichi thứ này coi quà nhận lỗi, chắc hẳn cậu sẽ rất vui.
Tùy tay để bó hoa vào ghế sau, gã chuyên tâm nhìn tay lái. Vốn quả thật muốn đi công ty, nhưng đột nhiên lại không nhịn được chuyển phương hướng, lái xe về phía khu nhà trọ cũ nát bên kia thành phố.
Dừng xe lại, gã nhẹ nhàng bước xuống, đi nhanh tới trước cửa nhà Manjirou, sau đó chọn một chỗ kín đáo để ẩn núp. Từng phút từng phút trôi qua, gã vẫn duy trì một tư thế nhìn chằm chằm vào cánh cửa cũ nát như một tên ngốc, cũng may khu này trước nay vắng vẻ, bằng không mặt mũi của gã thật không biết phải quăng đi nơi nào.
Chết tiệt, sao gã lại chật vật đến mức này, đường đường tổng tài của tập đoàn lớn Inui Ryl lại lén lén lút lút đi quan sát nhà người ta, sao phải hạ mình như vậy? Nhưng thật sự là, gã không thể chịu được việc bản thân bị coi thường, gã muốn biết hiện tại bé con kia đang làm gì, cùng nam nhân kia, làm cái gì? Có thật sự là em đang hạnh phúc không?
Hung hăng đập vào vách tường, gã đã đứng ở nơi này gần nửa giờ, bọn họ rốt cục làm gì ở trong đó, đều chết ở bên trong rồi có phải hay không?
Ở lúc còn đang miên man suy nghĩ, cánh cửa đột nhiên mở ra, Manjirou bước ra ngoài, nụ cười vô cùng thoải mái. Inui Seishu nhanh chóng đứng thẳng dậy chăm chú nhìn em, ghi tạc nhất cử nhất động của em vào đáy mắt.
Hình như em lại gầy đi, là không được ăn cơm đầy đủ sao? Gã mím chặt môi không vui, nhưng đến khi một người đàn ông bước ra từ bên trong, nét mặt gã lại chuyển thành âm trầm đáng sợ.
Gã nhìn chằm chằm bàn tay hắn đặt lên khuôn mặt Manjirou, hận không thể lập tức một đao chém đứt. Khuôn mặt kia chỉ gã mới được chạm vào, những người khác, đều không cho phép.
Inui Seishu ghen tị phát cuồng, hận không thể xông lên tách bọn họ ra, nhưng cuối cùng kiêu ngạo, tự tôn, địa vị xã hội đã giúp gã bình tĩnh lại. Người là gã không cần, ly hôn là gã đề nghị, ngay cả điều kiện cũng là gã đưa ra, hiện tại gã sẽ không đánh mất lí trí để bọn họ có cơ hội nhục nhã gã...
"Thật sự là gian phu dâm phụ, đứng gần nhau thế để làm gì?" Inui Seishu thấp giọng rủa một tiếng, vẫn dùng ánh mắt như muốn ăn thịt người hung hăng nhìn chằm chằm bọn họ.
Manjirou kỳ quái nhìn bốn phía, em luôn có cảm giác đang bị người nhìn trộm, toàn thân không được thoải mái.
"Manjirou, em nghĩ gì vậy?" Sanzu khó hiểu nhìn em.
Manjirou lắc đầu, có lẽ là em quá nhạy cảm rồi, kéo tay Sanzu, em viết: 'Em đi đổi tài liệu, lát nữa sẽ trở về, anh nhớ ở nhà ngoan ngoãn, đừng chạy loạn.' em dặn dò kĩ lưỡng, tuy biết Sanzu vẫn thực nghe lời, nhưng vẫn không khỏi có phần lo lắng.
"Yên tâm đi, anh rất ngoan." Sanzu nắm chặt tay em cam đoan, đương nhiên hắn sẽ ở trong nhà rồi, bên ngoài có gì vui đâu, hơn nữa không có Manjirou thì càng tẻ ngắt.
Nói xong, hắn có chút thâm ý nhìn về một phương hướng, ánh mắt hơi híp lại, nhìn qua lạnh lùng vô cùng.
Sano Manjirou an tâm gật đầu, ôm chặt tư liệu trong lòng, hướng Sanzu vẫy vẫy tay, sau đó xoay người rời đi, vẫn không khỏi kì quái nhìn mặt tường phía đối diện. Hình như em vừa thấy ai đó thì phải, nhưng nhìn kỹ lại lại không thấy gì, chẳng lẽ là ảo giác? Không quan tâm nữa, em phải nhanh chóng đi giao tài liệu cho kịp giờ.
"Còn định đứng ở đó đến lúc nào nữa?" Sanzu nhếch môi cười, có ý tốt nhắc nhở người kia, thật ra hắn đã chú ý tới gã ta ngay từ khi bước chân ra khỏi cửa, trực giác nói cho hắn nơi đó có một người, hơn nữa ánh mắt vô cùng địch ý.
Sanzu vừa nói xong, quả nhiên phía bên kia đi ra một người, tầm mắt lạnh như băng bắn về phía hắn. Sanzu cong lên khóe môi, ý cười vẫn sạch sẽ như trước.
Biết ngay là gã ta mà- kẻ đã đã nhục nhã bọn họ, Sanzu không thích gã ta, đương nhiên, Inui cũng đồng dạng không thích hắn.
Inui Seishu cười lạnh một tiếng, chậm rãi tiêu sái đến gần Sanzu. Hai nam nhân cao ngạo đứng đối diện nhau, trong ánh mắt trừ bỏ lạnh lùng còn có âm thầm đánh giá người kia.
Inui Seishu nheo lại hai mắt, ở thương trường đã lâu, gã tự nhận mình có thể dễ dàng nắm bắt được đối thủ, nhưng với kẻ này, không thể không nói, gã là một chút cũng không nhìn ra được hắn ta đang suy nghĩ điều gì.
Hắn ta, tựa như là một điều bí ẩn.
Ánh mắt quá sạch sẽ, cực kì đơn giản, không một nam nhân trưởng thành nào lại có ánh mắt như vậy, trừ khi hắn ta là kẻ ngốc. Nhưng đương nhiên, điều đó là không thể, cho nên có lẽ hắn ta thật sự rất biết che dấu.
"Quên chưa giới thiệu nhỉ? Tao là Inui Seishu, chồng cũ của... Sano Manjirou." Inui vươn tay, cắn nặng hai chữ 'chồng cũ'. Thật ra từ mà gã muốn nói chỉ có một chữ 'chồng' mà thôi, nhưng hiển nhiên là không được, Inui nghĩ Sanzu hẳn là đã đọc qua báo chí, chắc chắn sẽ biết gã sắp kết hôn cùng một người khác.
Sanzu nhìn tay Inui, khó hiểu nhăn mày lại, nhưng bất giác nhớ tới mấy chương trình trên tivi, theo thói quen vươn ra tay phải.
"Sanzu." Môi khẽ nhúc nhích, hắn chỉ nói ra một từ duy nhất.
"Họ Sanzu? Haha. Mà, sao chẳng được. Nhưng có vẻ như mày không để ý cho lắm quan hệ của tao và Sano Manjirou nhỉ?" Inui không tin... không tin hắn ta lại không ghen tị.
Sanzu nghe xong có chút khó hiểu nhướng mày, để ý cái gì? Quan hệ của gã ta với Manjirou thì liên quan gì đến hắn, hiện tại Manjirou và hắn ở cùng nhau, về phần gã ta? Thích ở nơi nào thì ở nơi nào đi, miễn là đừng đến đây, ngôi nhà này không chào đón gã, hơn nữa, chỉ cần Manjirou nhìn thấy gã là sẽ khóc, cho nên, hắn chán ghét gã cực kì.
"Sao vậy, không lời nào để nói, hay là đang tự hỏi xem nên trả lời tao thế nào?" Nhìn Sanzu trầm mặc, Inui Seishu càng được thể nhạo báng một tiếng: "Nhặt được thứ hàng cũ tao không cần, xem ra mày vẫn rất hưởng thụ đấy chứ nhỉ?" Inui vô tâm nói, cũng không để ý rốt cuộc ai mới là người thật sự bị ô nhục. Sâu trong thâm tâm, ai mới là người không cam tâm bị vứt bỏ, ai mới là người thật sự bị cho ra ngoài.
"Anh mới là hàng cũ." Sanzu lạnh lùng nói. Tuy không rõ ý tứ của Inui, nhưng hắn mơ hồ biết gã đang mắng hắn, mắng Manjirou, mà hắn tuyệt đối không cho phép gã tiếp tục làm như vậy.
Nhìn Sanzu rõ ràng tức giận, Inui Seishu cười lạnh: "Như thế nào, muốn đánh à, đánh tao, mày dám sao?" Inui không tin hắn ta dám động thủ. Đây là xã hội pháp quyền, đánh người, đâu có dễ như vậy? Chỉ là đắc ý còn chưa được bao lâu, gã liền nhìn đến một đôi tay ở không trung nắm chặt, sau đó 'phịch' một tiếng, mặt gã đã bị Sanzu hạ một quyền, đau đến mức ánh mắt đều không mở ra được, có thể thấy cú đấm kia mạnh đến mức nào.
"Cút đi!!!!!" Sanzu không cảm thấy mình làm sai điều gì, là Inui đứng ở chỗ đó bảo hắn đánh, hắn không đánh không phải thực có lỗi với gã ta hay sao.
Thật sự là một tên ngốc, Sanzu đồng tình nhìn Inui một cái, hắn còn chưa gặp qua kẻ nào tự dẫn xác lên cửa bảo hắn đánh, kẻ này tuyệt đối là có một không hai. Sanzu xoay người, 'phịch' một tiếng đóng cửa lại, rung hỏng màng nhĩ Inui Seishu.
Mẹ kiếp!!
Trừng mắt nhìn cánh cửa cũ nát kia, Inui che mắt lại, ngón tay phải dùng sức nắm chặt. Tên khốn, gã sẽ nhớ kỹ cú đấm này, rồi một ngày nào đó gã sẽ trả lại hắn ta cả gốc lẫn lãi.
Mà Sanzu đứng ở cửa sổ, nhìn tay mình, luôn tự hỏi liệu có phải đã xuống tay quá nhẹ hay không?
Mở tivi, bên trong đang phát ra một tin tức, Sanzu ngồi thẳng người có chút ngạc nhiên, như thế nào lại là Inui Seishu? Hắn chán ghét muốn đổi kênh, kết quả lại thấy một cậu trai đến đứng bên cạnh. Sanzu cau mày, Inui đã có cậu ta rồi lại vẫn muốn tìm Manjirou của hắn? Thật sự không thể hiểu nổi gã ta nghĩ gì, tới cửa tìm đánh? Sống quá nhàn thì phải.
*************************************************
Inui Seishu ngồi ở trên xe, từ bên trong nhìn ra, vừa vặn có thể thấy được khuôn mặt của mình ở kính chiếu hậu. Gã thấp rủa một tiếng, đây còn là gã sao? Vốn định đến công ty, nhưng giờ thì khỏi cần nữa rồi, nếu cái dạng này bị nhân viên nhìn đến, mặt mũi không phải sẽ bị quăng đến tận Thái Bình Dương hay sao?
Mở cửa ra, gã bước nhanh đi vào.
"Tiên sinh, ngài đã trở lại." Người hầu thấy gã, tự động cung kính nghênh đón, mà Inui Seishu chỉ phất tay một chút, ngay cả đầu cũng không nâng lên.
'Phịch' một tiếng, cửa phòng bị người dùng sức đóng lại, Hanagaki Takemichi giật mình nhìn sang, vội vàng đứng lên.
"Seii, không phải anh nói muốn đi công ty sao? Sao bây giờ đã về rồi?" Cậu quan tâm hỏi, nhưng thật ra đã biết rõ gã nói dối cậu, gã cho tới bây giờ đều chưa đi qua công ty.
Inui Seishu chậm rãi ngẩng đầu lên, Takemichi vội vàng bưng kín miệng mình: "Tại sao có thể như vậy, sao mặt anh lại thâm tím đến mức này, là ai làm?" Cậu đau lòng nhìn gã, quan tâm lại không hề giả.
Inui Seishu nhìn Takemichi rơm rớm nước mắt, đột nhiên cảm thấy có lỗi vô cùng. Hôm nay, chỉ vì loại người đê tiện lẳng lơ như Sano Manjirou, gã thế nhưng làm tổn thương Hanagaki Takemichi. Thật chẳng ra làm sao.
"Không có việc gì." Inui Seishu nhẹ nhàng mơn trớn tóc cậu, an ủi nói.
Một người vì gã mà khóc, làm sao có thể không quý trọng cho được, huống chi, cậu lại là vợ sắp cưới của gã. Gã sẽ cho cậu tất cả, đem toàn bộ hạnh phúc đều đưa đến trên tay cậu, nhưng tất nhiên, chỉ cần là kẻ thù của gã, gã vĩnh viễn sẽ không quên trả thù.
Sano Manjirou, gã nhất định sẽ không bao giờ bỏ qua cho em... Trừ phi em quỳ xuống cầu xin sự tha thứ từ gã.
"Seii, rốt cục mặt của anh là bị sao vậy?" Hanagaki Takemichi lấy rượu thuốc lau cho gã, không quên cẩn thận hỏi.
"Không có gì, không chú ý nên bị người ta va vào thôi." Inui Seishu đau đến nhíu mày, nhưng cũng không dám hừ một tiếng, ra vẻ nhẹ nhàng bâng quơ trả lời.
"Va vào?" Thật đúng là lấy cớ, vết thương này nhìn thế nào cũng giống như là bị người cho ăn đấm. Nhưng thôi, gã đã có tâm che dấu, cậu cũng không vạch trần làm gì. Nam nhân rất coi trọng thể diện, nhất là người đã đứng ở đỉnh như Inui Seishu.
"Đau không?" Takemichi ngẩng đầu nhìn gã, từng giọt nước mắt hạ xuống.
"Không có việc gì, không đau." Inui Seishu lắc đầu.
"Seii, về sau đừng bị thương nữa, em sẽ không chịu nổi." Takemichi tựa đầu vào lòng gã, nỉ non thâm tình.
"Ừ, không cần lo lắng." Inui nhẹ nhàng vỗ bả vai của cậu, nội tâm cảm động vô cùng. Sano Manjirou còn chẳng bao giờ nói được mấy câu ngọt ngào như thế. Đúng là thua kém Takemichi biết bao nhiêu.
~
Ánh mặt trời buổi chiều xuyên thấu qua cửa sổ dừng trên người bọn họ, trải thêm một tầng ấm áp, chỉ là không biết tâm tư của hai người lại đang ở nơi nào. Giống như thất thần, lại như là xuất thần.
**********************************************
Sano Manjirou cầm một tập tài liệu, có chút phiền não thở dài. Dạo này kiếm tiền thật quá khó, tài liệu được nhận ít hơn trước kia rất nhiều, chỉ sợ về sau sẽ càng thiếu. Em ngẩng đầu, vươn tay lau một chút mồ hôi trên trán, nhưng thôi, cũng đâu có gì đáng sợ hãi. Em có tay có chân, còn rất nhiều việc khác em có thể làm thêm, nhất quyết sẽ không để bản thân cùng Sanzu bị đói bụng.
Nghĩ đến Sanzu, khuôn mặt em hơi hơi đỏ, quan hệ của bọn họ, thật sự rất thân mật. Càng đáng ngượng ngùng là, em lại đang chậm rãi quen thuộc sự thân mật này, quen thuộc nhiệt độ cơ thể hắn, hô hấp của hắn, vòng tay của hắn... lưu luyến, em thực sự đã quyến luyến tất cả, không hy vọng lại thay đổi điều gì.
Manjirou đứng ở cửa, cố gắng nở một nụ cười thật tươi, đột nhiên rất muốn đùa Sanzu một chút. Em không dùng chìa khóa, mà lại lấy tay gõ cửa.
Rất nhanh, bên trong truyền đến tiếng bước chân dồn dập, em đứng ở bên ngoài, nghiêng đầu cười nhợt nhạt, dường như rất mong chờ điều gì.
Cửa nhẹ nhàng mở ra, sau đó cơ thể em bị người ôm vào trong lòng, hương vị quen thuộc như vậy, ấm áp làm em không muốn rời xa.
'Sao anh biết là em?' Manjirou kéo tay Sanzu viết viết, không phải là hắn nhìn thấy ai cũng sẽ ôm đi? Nghĩ đến đây, trong lòng em có chút không thoải mái.
Sanzu cười lớn, hôn em một cái thật mạnh: "Bởi vì anh ngửi thấy mùi hương của em nha!"
'Nào có?' Sano Manjirou sắc mặt đỏ một chút, Sanzu khi nào thì biết nói giỡn như vậy? Thật xấu.
"Thật đấy, em không tin à?" Thấy em không tin, Sanzu ôm càng chặt hơn một ít, hắn cúi đầu, dùng mũi hít hít trên cổ em.
Đúng vậy, chính là loại hương vị này, mùi kẹo ngọt thơm thơm.
Sano Manjirou chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu một cái, sự thật chứng minh, tính cách của Sanzu là tuyệt đối bá đạo.
Sanzu thế này mới vừa lòng nở nụ cười, nhìn chằm chằm hai má mang theo đỏ ửng của em, luôn cảm thấy rất giống quả táo hắn mới ăn mấy hôm trước, hắn thật sự không nhịn được, muốn thử xem hương vị của nó thế nào. Nghĩ là làm, hắn cúi đầu, cắn nhẹ vào má em.
Manjirou cảm giác trên mặt có chút đau đớn, vội vàng đẩy hắn ra, sao lại cắn em đau như vậy?
Sanzu vân vê tóc, ngượng ngùng cười cười: "Không thể trách anh được, bởi vì má em hồng quá, giống quả táo, anh chỉ muốn biết hương vị có giống táo thật hay không thôi."
Manjirou có xúc động muốn trợn trắng mắt, này rõ ràng là khuôn mặt em, làm sao có thể giống quả táo.
"A..." Nhìn ánh mắt của Manjirou, Sanzu cuối cùng biết mình sai lầm rồi, hắn chủ động nghiêng mặt ra: "Này, Manjirou cũng cắn anh đi, anh sẽ không kêu đau đâu, một câu cũng không." Lời này thật khiến người ta dở khóc dở cười, không biết là hắn là quá mức đơn thuần hay là cố ý nữa.
Manjirou vươn tay nhéo má Sanzu một cái thật mạnh, xem như vì mình báo thù. Bảo em cắn hắn? Vẫn là thôi đi, chuyện như vậy em không làm được, hơn nữa mặt hắn cũng chẳng phải quả táo.
Đem tư liệu đặt ở trên bàn, đáy lòng em cảm thấy một trận ấm áp. Thực ra cuộc sống bây giờ cũng rất hạnh phúc, em có người nhà, cũng có... người yêu.
Người yêu, người yêu sao?
Sanzu sao?
"Manjirou, Manjirou..." Bên tai truyền đến tiếng gọi, em ngẩng đầu, nhìn đến sắc mặt Sanzu không được hài lòng, có chút khó hiểu hỏi: 'Làm sao vậy?'
"Em suy nghĩ gì đấy, anh gọi vài tiếng mà vẫn không quay lại?" Sanzu dùng hai tay bao lấy khuôn mặt em, nhìn trái nhìn phải. Gần đây Manjirou rất không bình thường, luôn thất thần!
'Không có gì, chỉ đang suy nghĩ vài chuyện thôi.' em không định đem ý nghĩ của mình nói cho hắn, chuyện này dù hắn biết thì có lẽ cũng không thể hiểu nổi đi? Bởi vì hiện tại hắn chỉ là một đứa nhỏ mà thôi.
Theo thời gian trôi qua, Sanzu đang chiếm lấy lòng em từng chút từng chút một, càng ngày càng quan trọng. Tình cảm của em với Sanzu từ ban đầu đau lòng, đến bây giờ đã bắt đầu thay đổi, trở thành thứ cảm tình chân thành nhất.
Thích, hoặc là nhiều hơn thế một chút.
Nhưng là, đơn thuần như Sanzu liệu có hiểu được không?
"Manjirou, em bị bệnh à?" Sanzu lo lắng nhìn em.
Manjirou lắc đầu, cười cười làm cho hắn yên tâm. Thật ra, em mắc bệnh thật rồi, là tâm bệnh, gần đây quá nhiều chuyện phát sinh khiến em cảm thấy có phần không thể chịu nổi.
Em nhẹ nhàng vỗ lưng hắn, giao cho hắn toàn bộ tài liệu, dùng khẩu hình nói: 'Anh làm đi, em đi nấu cơm.'
Sanzu gật đầu, thành thật ngồi trước máy tính bắt đầu phiên dịch.
"Hừm..." Xoa xoa cằm một chút, hắn đột nhiên nhíu mày, chuyện sáng nay liệu có nên nói với Manjirou không nhỉ? Suy nghĩ nửa ngày, hắn cảm thấy tốt nhất vẫn là quên đi, bởi vì hắn không thích gã ta, cũng không thích Manjirou nghĩ về gã, cuộc sống của bọn họ đang yên bình, nam nhân kia đến sẽ chỉ mang theo bão táp mà thôi.
Nhưng là, hôm nay hắn đã cho gã ta một đấm giáo huấn, để xem về sau gã còn dám tới nữa hay không, nếu còn tới nữa... nắm đấm của hắn sẽ không bỏ qua đâu! Sanzu hừ lạnh một tiếng, ánh mắt hơi híp lại, sườn mặt hoàn mỹ như bao phủ một tầng băng tuyết, u ám vô cùng.
***************************************************
Một tiếng chuông điện thoại vang lên, Inui Seishu mở hai mắt, vươn tay tiếp lấy.
"Tổng tài, có một vị xưng là Hakkai, nói là đã có hẹn trước với ngài."
"Đã biết, cho ông ta vào đi." Inui nói xong, cắt đứt điện thoại, chờ người kia tiến vào.
"Mời vào." Inui Seishu bình tĩnh nói, cánh cửa chậm rãi bị đẩy ra, đi vào là một nam nhân không cao lắm.
"Ngài Inui, chúng tôi đã điều tra toàn bộ những điều ngài muốn." Người kia đến gần Inui Seishu, lấy ra một túi hồ sơ đặt lên bàn.
Inui Seishu thản nhiên nhìn cậu ta, sau đó cầm lấy túi hồ sơ, vừa mở ra đã thấy một tấm ảnh chụp hai người, ánh mắt trở nên âm trầm đòi mạng.
Gã nhìn về phía đối phương, lấy ra một tờ chi phiếu, rất nhanh viết xuống một chuỗi con số rồi đưa cho hắn: "Làm tốt lắm, nhưng tôi không hy vọng chuyện này bị người thứ ba biết được, hi vọng cậu hiểu ý tôi muốn nói." Giọng của Inui rất nhẹ, nhưng lại ẩn hàm một loại uy hiếp ở bên trong.
"Tôi biết, ngài Inui cứ yên tâm, chúng tôi có đạo đức nghề nghiệp của riêng mình." Nam nhân nghiêm túc gật đầu một cái, cầm lấy chi phiếu nhanh chóng xoay người rời đi.
"Sano Manjirou." Đợi nam nhân kia đã đi khuất bóng, Inui Seishu mới hung hăng rủa một tiếng, rút từ bao giấy ra một tập ảnh chụp, còn có toàn bộ điều tra về cuộc sống gần đây của bọn họ.
Gã cầm lấy một bản báo cáo, nhìn kỹ, sau đó buông tay ra, trào phúng cười. Thì ra nam nhân kia là em nhặt được, thì ra hắn ta chỉ là một tên ngốc, thì ra, em tình nguyện đi theo một tên ngốc cũng không muốn nhận ý tốt của hắn, bé con này thật đúng là đáng giận đến cực điểm.
Đem tất cả tài liệu nhét lại vào túi giấy, ném sang một bên, hiện tại gã đang tức điên người, bởi vì mấy tấm ảnh thân mật này, gã cảm giác ngực mình trống rỗng tới phát đau, thật giống như bị người ta lấy đi món đồ mình yêu quý nhất.
Trên bàn còn sót lại một tờ giấy, gã xem cũng không muốn xem, trực tiếp cầm lên xé nát, sau đó ném vào thùng rác bên cạnh. Chỉ là thật trớ trêu, tờ giấy này có thứ mà gã cần biết nhất, nhưng lại tự mình bỏ qua, đợi đến khi biết được, mọi chuyện đã là không thể vãn hồi.
Inui Seishu đứng lên, đi đến bên cửa sổ sát đất, nhất thời lâm vào trầm tư. Gã thích đứng ở chỗ cao nhìn xuống mọi người, thứ gã muốn có cho tới bây giờ vẫn chưa từng vuột mất, chuyện gã muốn làm cho tới bây giờ cũng chưa từng thất bại, mà ở trên đời này, không ai đắc tội gã xong mà có thể sống yên ổn cả.
Gã là một người có thù phải báo, vuốt mặt mình, dường như vẫn có một phần đau đớn, không biết là vì tức giận vẫn là vì ghen tị, lúc này gã thật sự rất muốn hủy diệt tên ngốc bên người Sano Manjirou. Giết chết hắn ta, để hắn hoàn toàn biến mất.
Hạnh phúc của Manjirou, tối thiểu phải đợi gã kết hôn sau mới có được. Còn hiện tại? Em không xứng.....
Trên mặt lộ ra tà ác mỉm cười, tên hắn là Sanzu phải không? Hãy cứ từ từ mà hưởng thụ đi, những gì mà hắn ta có được từ gã, gã sẽ đòi cả gốc lẫn lãi.
Sano Manjirou đứng cạnh một bàn công tác lớn, lúc này, em khó hiểu nhìn cô gái trước mặt.
'Chị, chúng ta đã hợp tác nhiều năm rồi, vì sao đột nhiên lại muốn ngừng lại? Chẳng lẽ em có chỗ nào làm không được tốt?' Manjirou cầm bút, nét chữ còn hơi run run. Hôm nay em đến giao tài liệu rất đúng giờ, nhưng là nơi này lại thông báo về sau em không cần đến nữa.
Em không biết nguyên nhân, thật sự không biết, cho tới bây giờ em vẫn chưa hề mắc phải sai lầm nào, hơn nữa luôn giao tài liệu đúng thời gian, chưa từng quá hạn.
Mà kể từ khi có Sanzu giúp tiến độ dịch càng thêm nhanh chóng, nội dung gần như không có sai lầm. Nhưng vì sao lại không cho em làm nữa, em thật sự không hiểu.
"Thực xin lỗi, Manjirou! Mới đây công ty đã tuyển thêm vài phiên dịch viên, cho nên không cần tìm người làm bán thời gian nữa." Giọng nói của cô rất bình tĩnh, nhưng đứng ở trước mặt Manjirou lại vẫn có phần chột dạ. Thật ra Manjirou nói đúng, bọn họ hợp tác đã lâu, làm việc cũng vô cùng ăn ý, người như vậy cô thật sự không muốn mất đi, nhưng đã không còn cách nào khác.
Manjirou cắn chặt môi, nhìn chằm chằm chiếc bút trong tay, em không thể mất đi công việc này được.
Em cầm bút, dùng sức viết: 'Chị, xin hãy giúp em một lần được không? Em chưa từng nhờ cậy chị điều gì, nhưng hiện tại em thật sự rất cần công việc này.'
Em buông tha cho tự tôn của mình, bởi vì hiện tại mà nói, tất cả đều không so được với cơm áo gạo tiền. Em không thể nói chuyện, không có công ty nào muốn tuyển em, hơn nữa em cũng không thể ở bên ngoài quá lâu được, bởi vì trong nhà còn có Sanzu nữa.
Nhìn tờ giấy trong tay Manjirou, cô gái kia suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng vẫn là lắc đầu. Cô rất muốn giúp, nhưng thật sự không thể làm được, vì toàn bộ công ty, cô chỉ có thể sa thải Manjirou.
"Manjirou, thật có lỗi, chị không thể giúp em được." Cô đứng lên, vỗ vỗ bả vai của Manjirou, sau đó xoay người sang chỗ khác, chỉ để lại một bóng lưng không thể thương lượng. Manjirou ngẩng đầu, khóe mắt đã bắt đầu ươn ướt, em cúi người chào tạm biệt, sau đó thất thần đi ra ngoài.
Cô gái nhìn bóng dáng của Manjirou biến mất khỏi cửa lớn, không khỏi phiền não thở dài.
"Quản lí, rõ ràng chúng ta không tuyển thêm người, vì sao muốn gạt em ấy, chị xem, em ấy không thể nói chuyện, đáng thương quá." Một nhân viên vẫn đứng phía sau rốt cục không nhịn được nói ra.
Mà cô chỉ biết tiếc nuối lắc đầu, trong giọng nói có thêm một phần bất đắc dĩ: "Tôi cũng không còn cách nào, có người muốn nhằm vào em ấy, mà người kia chúng ta không thể đắc tội được. Nếu giúp Manjirou, như vậy các cô các cậu cũng chỉ còn nước ăn không khí!" Cô cũng không nói dối, nam nhân kia nói được thì làm được, rất đáng sợ.
Cô vẫn luôn muốn giúp, cho nên trước kia đều phân tài liệu cho Manjirou nhiều hơn những người khác, nhưng hiện tại, thật sự chỉ có thể nói thật có lỗi mà thôi.
Manjirou một mình đứng ở cửa, em ngẩng đầu nhìn trời xanh mây trắng, trong lòng chỉ thấy trống rỗng vô cùng. Xoay người, em nhìn vào nơi mình đã công tác ba năm, đột nhiên cảm giác tất cả đều bắt đầu xa lạ, em đi xuống bậc thang, nhìn đến có người cầm tài liệu từ bên trong đi ra.
Em nhất thời hiểu được tất cả, thì ra cũng không phải là không cần người làm thêm, chính là không muốn đưa tài liệu cho em mà thôi.
Em đứng ở tại chỗ, vẫn nhìn nơi đó, xung quanh người đến người đi, chỉ có mình em là tay không trở về.
*** 57 ***
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com