#71+72
[ Lược bỏ đoạn Shano Manji đi tìm Sano Manjirou, cậu ta kể cho em ấy nghe toàn bộ mọi chuyện và muốn đưa em về Anh quốc để vạch trần bộ mặt thật của Akane ]
Manjirou đặt tay ở trên bụng, bên môi khẽ tràn ra một tiếng than nhẹ. Em phức tạp nhìn cửa phòng bệnh hồi lâu, cuối cùng vẫn là quyết định đứng dậy, đi ra ngoài theo Shano Manji.
Có lẽ sự lựa chọn này quá mạo hiểm, có lẽ sẽ thực vất vả, nhưng đây lại là cơ hội duy nhất em có được lúc này.
Em không phải là kẻ ngốc, đương nhiên có thể nhìn ra được, Shano Manji không hề thật lòng muốn giúp đỡ em. Cậu ta có mục đích của riêng mình, không rõ muốn nhằm vào ai, nhưng xuất phát điểm chắc chắn được bắt đầu từ thương tổn.
Em hiểu rõ ràng, nhưng là, lại vẫn muốn đi.
"Tôi biết cậu đang đợi Inui Seishu, nhưng một khi anh ta đã đến đây, cậu sẽ không thể rời đi được. Anh ta yêu cậu như vậy, chắc chắn sẽ không cho phép cậu rời đi." Shano Manji có chút không kiên nhẫn nhíu mày, cậu đã ở trong này quá lâu rồi. Nếu còn tiếp tục như vậy, Inui Seishu sẽ đến đây, toàn bộ kế hoạch của cậu sẽ đổ sông đổ biển.
Manjirou chỉ có một cơ hội duy nhất, đương nhiên cậu cũng vậy, cậu đã đặt cược tất cả vốn liếng vào ván bài lần này, thế nên, tuyệt đối không cho phép người khác phá hỏng.
Haruchiyo là của cậu. Mà cho dù có không phải của cậu, như vậy cũng không được là của bất luận kẻ nào khác, nhất là con ả Akane chết tiệt kia.
Manjirou nhẹ nhàng hít vào một hơi, đi tới bên người Shano Manji , chậm rãi gật đầu. Em chuẩn bị đồ đạc rất nhanh, toàn bộ chỉ để trong một vali nhỏ, giống như ngày quyết định rời bỏ Inui gia, chỉ khác lúc này đây, em còn mang theo một đứa bé.
Đóng cửa phòng bệnh lại, em có chút man mác buồn quay đầu nhìn thoáng vào bên trong.
Seishu, xin lỗi, thật sự rất xin lỗi anh.... xin đừng quá tốt với em như vậy, em thật sự không có cách nào trả lại cho anh điều anh muốn.
Cho nên, em rời đi, không chỉ là vì Sanzu, còn là bởi vì không muốn để anh phải cố chấp lâu hơn nữa.
Anh xứng đáng có được một người tốt, một người tốt hơn nhiều so với Sano Manjirou.
Mang theo bước chân nặng nề, em đi ra khỏi căn phòng đã ở suốt mấy ngày nay. Ngẩng đầu lên nhìn trời, em không khỏi nheo hai mắt lại, dường như, ánh nắng cuối đông này có chút quá mức sáng lạn.
Rất ấm, nhưng lại ẩn ẩn mang theo điều gì đó không đúng thực.
...
Inui Seishu cầm theo bình canh nóng hổi, vui vẻ bước vào bệnh viện, thỉnh thoảng khóe môi còn khẽ cong lên. Đây là canh bổ thai gã đã mất công làm thực lâu, nhất định lát nữa phải bắt Manjirou uống hết, dạo gần đây em đã khỏe lên nhiều, nhất định là do công thức của gã có hiệu quả.
Không biết bây giờ mở cửa bước vào, gã sẽ thấy em đang làm gì đây? Ngồi một mình ngẩn người, hay là ôn nhu nói chuyện cùng đứa nhỏ trong bụng?
Chỉ là, khi cánh cửa mở ra, một câu 'Manjirou' còn chưa thoát ra khỏi miệng, bình giữ ấm trên tay đã loảng xoảng rơi xuống đất.
Gã vội vàng bước vào, toàn bộ trong phòng bệnh chỉ còn lại một sự im lặng đến quỷ dị. Thiếu đi hơi ấm của em, tất cả mọi vật dường như đều trở nên vô hồn lạnh lẽo.
"Manjirou , đừng trốn anh nữa, trò chơi này không vui chút nào đâu." Inui nhẹ giọng gọi em, cảm giác thanh âm của mình đều đã trở nên run rẩy. Gã muốn tin Manjirou đang trốn gã, nhưng là, chờ đợi nửa ngày cũng không có ai đáp lại.
Gã nhìn về chiếc giường đã được thu thập gọn gàng, sạch sẽ giống như nơi này chưa từng có người đến ở. Không có thân ảnh gầy yếu kia, cái gì cũng không có.
Thẳng đến khi nhìn thấy được một tờ giấy nhỏ đặt trên bàn, đồng tử của gã mới gắt gao co lại, là chữ viết của Manjirou !
'Seishu, cảm ơn anh đã chăm sóc em mấy ngày qua, còn có, thực xin lỗi.'
Chỉ vài từ ít ỏi, nhưng là, cũng khiến cho hai mắt của Inui Seishu trở nên đỏ ngầu.
Manjirou, mấy ngày qua, cảm giác của em với anh cũng chỉ có từng này từ thôi sao?
Cảm ơn, còn có, thực xin lỗi? Xin lỗi vì điều gì? Ai mà cần mấy lời sáo rỗng ấy?! Ai cần?!!!
Gã dùng lực nắm chặt tờ giấy trên tay, đứng lên, điên cuồng chạy ra ngoài như một kẻ mất trí.
Manjirou , cả đời này em chỉ có thể là của Inui Seishu gã, cùng gã dây dưa một chỗ, mặc kệ em có nguyện ý hay không, gã sẽ khóa chặt em ở bên người, vĩnh viễn, cho dù là... phải bẻ gẫy đôi chân của em.
Chỉ trách, trời không chiều lòng người, cho dù gã đã điều tra thông tin nhanh hết mức có thể, lái xe vượt vài lần đèn đỏ, nhưng là, khi đến sân bay vẫn đã muộn mất năm phút.
Chết tiệt, năm phút, chỉ chậm có năm phút mà thôi! Inui hung hăng nện một quyền thật mạnh vào tường, ánh mắt đột nhiên trở nên âm trầm lãnh khốc.
Rời đi? Em muốn sang Anh tìm tên ngốc Sanzu? Tốt, tốt lắm! Manjirou, em tưởng gã sẽ buông tha cho em dễ dàng như thế sao?
Nhưng ngẫm lại thì, chuyện này cũng không phải là quá mức tồi tệ, chẳng phải bây giờ em vẫn chưa chịu từ bỏ hy vọng với 'người kia' hay sao? Chẳng phải em vẫn giờ giờ khắc khắc nhớ đến hắn ta hay sao?
Chi bằng sang Anh lần này, gã sẽ giúp em hoàn toàn tuyệt vọng, dù sao, đau ngắn còn hơn đau dài. Khiến em phải quay về, gã có rất nhiều cách.
Lạnh lùng cong lên khóe môi, ánh mắt của Inui Seishu chợt lóe mà qua vài tia ngoan độc. Lấy điện thoại di động ra, gã nhanh chóng gọi một dãy số quen thuộc.
"Chị Akane........"
...
Trong lâu đài Akashi Royal, Akane đang nhàn nhã ngồi uống cà phê thì chợt nghe thấy tiếng di động đổ chuông. Qua một hồi lâu, không biết người ở đầu dây bên kia nói những gì, sắc mặt của nàng ngày càng trở nên tái mét, ánh mắt cũng không ngừng chuyển từ sợ hãi sang lạnh lùng tàn nhẫn.
"Làm sao vậy?" Bên tai truyền đến một tiếng nói trầm thấp gợi cảm, nàng vội vàng ngẩng đầu lên, thần sắc nháy mắt biến hóa, nhanh chóng trở về làm một cô gái đơn thuần thiện lương.
Nàng đứng dậy, thực tự nhiên ôm lấy thắt lưng của người đến, nhắm mắt cảm nhận hơi thở ôn nhu chỉ có trên người Haruchiyo.
Đột nhiên nghĩ đến điều gì, hai má của nàng trở nên ửng đỏ, sóng mắt lưu chuyển dường như mang theo ngàn vạn điều muốn nói.
"Sanzu, chúng mình..." Môi của nàng hơi hơi động, chỉ là, nói đến bên miệng lại vẫn cảm giác có chút ngượng ngùng. Nàng tự nhận mình là một cô gái có tư tưởng phóng khoáng, những việc như thế này trước kia nàng vẫn chưa từng trốn tránh rụt rè. Chỉ là, mỗi khi đứng trước mặt Haruchiyo, nàng lại có cảm giác mình như một đứa ngốc chưa hiểu sự đời, lời muốn nói ra luôn ngại ngùng ấp úng.
"Làm sao vậy, Manjirou?" Haruchiyo hơi hơi nhíu mày nhìn cô gái trong lòng, bộ dáng muốn nói lại thôi của nàng đột nhên khiến hắn cảm thấy hứng thú. Thật ra, làm sao hắn lại không hiểu rõ nàng đang nghĩ gì, chẳng qua chỉ là muốn trêu đùa nàng một chút mà thôi.
Bởi vì trong trí nhớ của hắn, Manjirou luôn là một bé con thực dễ ngượng ngùng...
"Sanzu, tối nay... anh ở lại được không?" Akane cúi đầu thật thấp, lí nhí đề nghị. Thật ra, nàng đã muốn nói ra câu này từ rất lâu rồi, chẳng qua em họ vẫn luôn dặn đi dặn lại nàng phải tỏ ra thật ngượng ngùng e thẹn. Thế nên, cho dù mỗi ngày hai người qua lại tiếp xúc, hành động thân mật nhất cũng chỉ dừng lại ở hôn môi.
Hắn hôn thật ôn nhu, rất dịu dàng, nhưng là, điều nàng mong muốn còn nhiều hơn thế!
Nàng muốn hoàn toàn có được hắn trong thời gian ngắn nhất, trở thành vợ của hắn, trở thành nữ chủ nhân của lâu đài Royal.
Bằng không đêm dài lắm mộng, ngày mai đâu biết sẽ phát sinh ra những chuyện quái gở gì.
Với nàng, nam nhân này quá mức quý giá, không thể nhất thời liều lĩnh đem ra đặt cược.
Ánh mắt của Haruchiyo hơi hơi run lên, cô gái trong lòng cúi đầu tự hỏi, trên má có chút phấn hồng xinh đẹp, lông mi thật dài thỉnh thoảng chớp nhẹ, thật sự giống như bé con vẫn xuất hiện trong giấc mộng của hắn.
Manjirou luôn ngượng ngùng, luôn làm cho lòng hắn cảm thấy cực kì ấm áp, giống như là tia sáng chiếu rọi cho toàn bộ đêm đen, thỏa mãn vô cùng.
"Được..." hắn ôm chặt lấy Akane, tựa cằm lên đỉnh đầu của nàng, hai mắt hơi nheo lại mang theo ôn nhu cùng hạnh phúc.
Nàng đã nguyện ý đem chính mình giao cho hắn, thử hỏi hắn làm sao có thể buông lời cự tuyệt? Đây là Manjirou mà hắn yêu, là người hắn quý trọng hơn cả sinh mệnh, tương lai, còn là người dắt tay hắn đi đến hết cuộc đời.
Mải mê đắm chìm trong suy nghĩ trầm tư, hắn không hề để ý đến cô gái trong lòng hơi hơi cười nhẹ, ánh mắt khẽ mở, mang theo ngàn vạn khó lường.
...
Lúc này ở Anh quốc cũng đang là mùa đông, bầu trời rất xanh, không có chút tỳ vết nào, phía cuối xa xa đằng chân trời còn mang theo một ít thản nhiên điềm tĩnh.
Dưới một gốc cây đại thụ, Shano Manji mắt lạnh nhìn Sano Manjirou khổ sở nôn khan. Cứ dựa theo sắc mặt tái nhợt của em ta thì có khi chẳng mấy chốc sẽ té xỉu ở chỗ này, không đâu rước phiền toái về cho cậu.
"Thật sự là một kẻ vô dụng." Shano Manji khinh bỉ bĩu môi, nét mặt lạnh lùng thản nhiên lộ ra một ít đùa cợt. Mới ngồi một chuyến bay thôi đã phờ phạc thành như vậy, thật không thể tưởng tượng được về sau em ta sẽ sống qua ngày kiểu gì.
Manjirou chỉ biết thật có lỗi nhìn về phía Shano Manji, sau đó chật vật đứng lên. Em đặt tay lên trên bụng, nhẹ nhàng vỗ về, vẫn luôn cảm thấy thực có lỗi với đứa nhỏ vô tội này.
Con à, kiên cường lên một chút, vì ba, được không?
Shano Manji hừ lạnh một tiếng, đảo mắt nhìn qua bụng của Manjirou, con ngươi lóe ra nhiều điểm khó lường. Mang thai sáu tháng mà bụng chỉ lớn được như vậy, đứa bé có thể sống được thật đúng là kỳ tích, cũng không biết có phải vì nó là cốt nhục của Haruchiyo hay không, sinh mệnh kiên cường đòi mạng.
Cậu chán ghét, nhưng càng nhiều lại là ghen tị.
Đừng nói đến đứa nhỏ, ngay cả 'thân mật' với cậu nam nhân kia cũng chưa từng nguyện ý. Chưa từng hôn, cũng chưa từng yêu, không những vứt bỏ cậu, còn muốn cậu quay về tiếp tục làm một thằng hầu.
Là do hắn ta khơi mào trước, hắn ta muốn đẩy cậu xuống địa ngục, cho nên, cậu phải kéo Manjirou của hắn theo cùng.
Cậu chật vật đến mức này là do Akane 'ban tặng', nhưng đầu xỏ gây nên lại chính là Sano Manjirou.
Vì em ta, cậu trở thành một kẻ thế thân hèn kém.
Vì em ta, cậu trở thành trò cười cho thiên hạ.
Thế nên, em ta xứng đáng chết đi ngàn vạn lần.
Thu hồi nụ cười ngoan độc, cậu đi về phía trước, mà Manjirou vẫn chầm chậm theo sau, khuôn mặt tái nhợt đến cực điểm, chỉ có hai tay vẫn đang cẩn thận che chở điều gì.
...
Manjirou đứng trước tòa lâu đài cổ kính, giật mình nhìn bờ tường bao lại trang viên xa ngút tầm mắt. Cánh cổng chính rất cao, được sơn màu đen cứng rắn, mặt trên cũng không thấy khắc trổ nhiều hoa văn, lạnh lùng giống như chủ nhân của nơi này.
Đây là nơi Sanzu sống sao? Rất lớn, rất xa hoa, cũng cực kì cuồng vọng.
Thì ra, thế giới của hắn và em khác nhau nhiều như vậy...
"Cậu còn đứng đó làm gì nữa? Chẳng lẽ nghĩ rằng thân phận của mình đủ cao để bước qua cánh cổng kia hay sao?" Shano Manji cười lạnh một tiếng, trong mắt đùa cợt ngày càng đậm.
Cánh cổng này trước kia cậu từng được đi qua, nhưng là, hiện tại đã không còn tư cách, đương nhiên, Sano Manjirou cũng như vậy.
Cổng chính là dành cho chủ nhân bước qua, là Haruchiyo, là Shion, là Chifuyu, là... Akane. Người hầu như các cậu chỉ có thể nhìn, chỉ có thể đi vào bằng cửa sau.
Shano Manji dứt khoát xoay người đi về phía bên phải, Manjirou nhẹ nhàng cắn môi nhìn cậu ta, lại có chút lưu luyến nhìn qua cánh cổng trước mặt. Cuối cùng, em vẫn là lựa chọn rời đi.
Em đi theo Shano Manji rất lâu, rất lâu, cảm thấy con đường dường như không có điểm kết thúc, đủ để thấy được tòa lâu đài này lớn đến mức nào. Đợi đến khi Shano Manji ngừng lại, hai chân của em đều đã mệt mỏi rã rời.
Shano Manji trầm ngâm nhìn cánh cổng hồi lâu, lại có chút sâu xa liếc nhìn Manjirou một cái, sau đó trực tiếp đẩy cổng đi vào. Nếu có một điều Manjirou nên hiểu, thì đó phải là một khi đã bước chân qua cánh cổng này, mọi thân phận trước kia đều chỉ là phù du. Em ta không phải là Sano Manjirou, em ta là người hầu của lâu đài Akashi Royal.
Một thân phận thấp kém nhất, thừa thãi nhất ở nơi này.
Một loạt phòng ở bằng gỗ được sơn màu vàng ấm, trải dài từ phía đông đến phía tây của lâu đài, toàn bộ là dành cho người giúp việc. Cấp bậc ở đây cũng được phân biệt cực kì rõ ràng, từ quản gia, lái xe, đầu bếp, đến giúp việc.
Gia tộc Akashi chưa từng bạc đãi người hầu, tất nhiên, đó là bởi vì chủ nhân của nó cực kì giàu có. Phòng ở tuy không quá rộng rãi, nhưng nếu biết tận dụng không gian, hẳn là cũng có thể sinh hoạt thoải mái.
Mà bọn họ, hiện tại sẽ ở nơi này, nơi xa chính phòng của lâu đài nhất, nơi xa Akashi Haruchiyo nhất...
Shano Manji trực tiếp đi vào căn phòng cũ trước kia, có chút ghét bỏ nhìn nơi ở bé tí tẹo này. Nếu như vốn là người hầu thì đã chẳng có gì đáng nói, nhưng là, cậu từ chủ nhân biến thành người hầu, từ được phục vụ thành đi phục vụ người khác.
Cảm giác ấy, không phải là điều có thể dùng hai chữ 'ghét bỏ' để hình dung.
Với cậu, nó tên là hận ý, mãnh liệt đến mức, dường như có thể trực tiếp đem cậu thiêu đốt thành tro bụi.
Yuzuha xoa nhẹ hai mắt, muốn nhìn cho rõ ràng người đang đứng trước mặt có thật sự là bạn tốt của mình hay không. Chuyện của Shano Manji cô đã nghe qua, thật ra, cô nghĩ đó cũng không phải là điều gì quá tồi tệ. Làm người hầu chẳng phải vẫn thoải mái hơn sao, không phải suy nghĩ nhiều, tiền lương lại cao tới kì cục, nhưng quan trọng nhất là, cô cảm thấy cao quý như chủ nhân, vốn không phải người bọn họ có thể đụng tới.
"Manji, rốt cục thì cậu đã trở lại rồi, tôi nhớ cậu lắm biết không?" Yuzuha sụt sùi nước mắt muốn tiến lên ôm Shano Manji, lại bị cậu ta lạnh lùng tránh mở, thế nên, người cô ôm được lại là một bé con khác, thực nhỏ bé, nhưng cũng rất xinh đẹp.
"Ah, Manji, em ấy là ai vậy?" Nơi này có rất nhiều người, nhưng là, cô đều đã gặp qua. Rõ ràng, đây là lần đầu tiên cô gặp được bé con này.
"Người hầu mới tới." Shano Manji ngồi ở một bên, lạnh lùng nhìn Manjirou. Ở trong này thì đương nhiên đều là người hầu, chẳng lẽ Yuzuha còn nghĩ em ta là chủ nhân hay sao?
Haruchiyo, anh cho tôi đi làm người hầu, hiện tại Manjirou của anh cũng là người hầu, như vậy, thực công bằng phải không?
*** 72 ***
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com