Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHAP 9

Nói là nhường nước đối phó, nhưng những lời ấy mình thốt ra với nhỏ, thật lòng chưa từng có. Nhỏ Hiền hơi sững người, rồi nhỏ cũng buông cuốn nhật ký ra cho mình. Mình chẳng còn biết trời đất gì nữa, ôm khư khư cuốn nhật ký, mắt mình hiện lên toàn hoa với sao. Mình lịm đi trong khi nhỏ Hiền vẫn ôm mình trong lòng.

Tỉnh dậy trên chiếc giường quen thuộc. Người mình chỗ nào cũng đau. Chân tay mặt mũi, vết thương này chèn lên vết thương kia, nhức buốt. Chợt thấy buồn buồn phía tay, quay sang thấy hai con mèo đang rúc vào người mình ngủ. Ngồi hẳn dậy ngó nghiêng thì thấy nhỏ Hiền đang nằm dưới sàn với ba con mèo còn lại. Nhỏ mất dạy, mình đau thế mà chẳng đắp gì cho mình, còn lấy chăn mình trải xuống nền nhà rồi nằm ôm mèo ngủ. Tính đứng dậy mới nhớ ra cái chân bị chó cắn đau quá. Ai đã băng bó cẩn thận giúp mình. Không đứng dậy được, đành ngồi dựa vào tường ngắm nhỏ Hiền.
Nhỏ nằm khum người, trong lòng ôm trọn ba con mèo con. Nhìn dễ thương kinh khủng. Lúc này nhìn nhỏ hiền lành cực kì. Nhỏ Hiền nhìn kĩ thì phải nói là rất xinh, đôi mắt sắc sảo, cái mũi thì nhỏ nhắn thanh tú, da trắng nữa, tóm váy lại thì không thể chê vào đâu được. Nhìn mặt nhỏ lúc ngủ chỉ muốn xuống cắn cho phát. Chỉ ước một ngày nhỏ ngủ khoảng 20 tiếng, 4 tiếng dậy ăn uống rồi lại đi ngủ thì bầu trời này bình yên biết bao.
Mới ước tí thôi mà nhỏ đã tỉnh dậy. Nhìn thấy mình ngồi đó, nhỏ đứng dậy dụi mắt, trèo lên giường ngắm nghía mình. Mình chợt nhớ ra, vội cầm vai nhỏ lắc lắc.
- Nhật ký của chị đâu?
Nhỏ Hiền nhăn mũi lườm mình
- Có cuốn nhật ký đòi hoài, ở đầu giường kia!
Mình lết ra đầu giường cầm cuốn sổ rồi nhét dưới nệm. Mình ngủ phải đến mấy tiếng rồi, liệu nhỏ Hiền đọc chưa nhỉ? Thấy thái độ nhỏ cũng không khác gì lúc trước mấy. Yên tâm!
- Tui đọc hết rồi, khỏi giấu!
Khóc thét! Con quỷ dạ soa, đã nói là đừng xâm phạm vào đời tư người ta còn cố. Sao lại có con nhỏ đáng ghét và quá quắt vậy trời. Đang tính chửi um lên thì nhỏ đã biến xuống nhà.
Lết xuống bếp, nhỏ đang chuẩn bị nấu cơm. Ức quá, nhưng chẳng thèm chấp nhỏ con nít. Thôi đọc rồi thì kệ mẹ nhỏ. Nhỏ muốn làm gì thì làm, troll mình nữa thì mình chịu, cho troll chán thì thôi. Mà sao nhìn nhỏ vừa huýt sáo vừa nấu cơm ghét thế không biết.
- Thích ăn gì tui nấu
- Khỏi, ăn đồ nhỏ nấu chị ngộ độc chết mất
- Thế tối nay không ăn nữa nhá
- Mà nhỏ kia, về nhà nhỏ mà nấu, cớ sao nấu nhà chị?
- Thích thế! Được không?
Thích cái phích. Chỉ muốn vả cho phát. Lết vào nhà vệ sinh, dòm cái mặt vẫn thấy hơi sưng, lại bực. Ra chỗ nhỏ Hiền, mình đứng chắn bếp nhìn thẳng vô cái bản mặt đáng ghét của nhỏ.
- Tính sao đi, chị bị chó nhà nhỏ cắn què chân, nhỏ đền đi chứ!
- Đền gì? Tui đá cho què nốt chân kia bây giờ.
Nhỏ này vô lý quá trời. Muốn mình ức đến chết luôn thì phải. Mình giật cái nồi cơm, nhỏ lại giật lại, giơ lên tính phang mình thì mình lùi ra đằng sau. Nhỏ quát:
- Chị liệu hồn đi nha, không tui mách mẹ chị nhặt mèo ở bãi rác về nuôi.
Trời ơi, nhắc đến lũ mèo mới nhớ đến bao nhiêu rắc rối. Tối về mẹ nhà mình thấy mèo thì sao? Lại còn cái chân chó cắn của mình thế này. Mình vội nhắc nhỏ Hiền
- Nè, đừng bảo mẹ là chị bị chó cắn nha
- Không bảo lấy đâu ra tiền? Con Ki không bị dại nhưng vẫn phải đi tiêm. Mà sao lại không cho mẹ biết
- Chị có tiền, chị sẽ tự đi. Mẹ chị hay sát muối vào vết thương lắm. Cho mẹ biết không được ích gì đâu.
- Tiền trộm của mẹ chứ gì!
Nhỏ lè lưỡi trêu ngươi mình, phát ghét.
- Thế thì tối nay chở tui tớ trường nha.
- Làm gì?
- Tui phải diễn văn nghệ.
Quỷ sứ! Nhỏ mà văn nghệ văn gừng gì chứ? Múa võ chắc? Mà đi một mình đi còn lôi nhỏ què như mình theo làm gì không biết. Nhỏ này lôi mình vào đủ thứ rắc rối, gỡ mãi không hết, càng ngày càng rối thêm. Mình sợ nhất là chỗ đông người. Nhỏ đưa mình đến trường, có quen ai đâu mà nói chuyện. Lại thêm đi cùng nhỏ, nhỡ đâu thằng nào thích nhỏ ghen rồi tụ lại oánh mình như chơi. Sợ nhất mấy trò đánh ghen. Kinh bỏ xừ. Mình đã nhỏ con sẵn, gầy như nghiện, lại là con gái, chỉ cần đấm một phát là răng cỏ gì rụng hết.
Bữa tối mình cứ lầm lì ăn, trong khi nhỏ với mẹ nói đủ thứ truyện. Bà tám có khác. Không biết cô Thi đi công tác ở đâu mà bỏ của nợ này ở nhà mình. Giờ chỉ ước mẹ sai mình việc gì đó để ăn xong được ở nhà không phải đưa nhỏ Hiền đi diễn. Đang tính cách chuồn thì mẹ hạ lệnh:
- Nhỏ kia ăn nhanh lên còn đưa em tới trường!
Thôi xong, đời mình xuống dốc không phanh rồi. Phụng phịu đi thay quần áo rồi tập tễnh xuống nhà. Ngồi hiên đợi nhỏ Hiền mà thấy uất ức thần chưởng. Mình như ô sin cao cấp. Sáng sang nhà mình ăn cơm rồi bắt mình đi giặt quần áo với tất, bắt đi mua nước rửa nhà rồi về bắt lau bếp luôn. Giờ lại phải đưa nhỏ đến trường diễn văn nghệ. Thật không gì rắc rối bằng.
- Làm cái quái gì lâu thế? Có đi không thì bảo tui còn biết.
- Im mồm đi, tui đi giấu mèo. Để mẹ biết thì chết à?
Lũn cũn bước theo nhỏ, nhỏ về nhà dắt xe đạp ra ngõ.
- Hả? Đi xe đạp hả?
- Tui đâu có biết đi xe máy. Lên đi tui đèo
- Thôi, mẹ đánh không đau bằng ngồi sau con gái.
- Ủa bộ chị hổng phải con gái hả? 
- Nhưng mà thôi, ngại lắm! 
- Lên đi, què chân còn sĩ diện.
Ngồi sau xe nhỏ, nhỏ vừa đèo mình vừa hát, hát cái bài tiếng anh khỉ gió gì. Mình dốt nên chẳng nghe được câu nào, à mà không hẳn là dốt, mình nghe hiểu được nhưng mà nói thì hơi ngại miệng nên nói không được. Thỉnh thoảng nhỏ lại nhắc
- Đừng có ôm tui đó nha
- Ai thèm! Tập trung đi đi. Bày đặt!
Nhỏ lại cười. Tiếng cười như chuông gió. Vang vang khắp đoạn đường.
Đến trường, lo chỗ ngồi cho mình xong là nhỏ tót đi luôn. Thôi biến đi cho rảnh cũng được. Mình lôi điện thoại ra chơi game giết thời gian. Đang chơi có thằng đập bộp vai mình rú lên
- Kỳ! Mày tới làm gì đó?
N

goảnh ra mới thấy con Sa lớp mình. Con này tên Lệ Sa, em gái nó tên Lệ Hoa, hai đứa sống sa hoa dã man. Mà nhỏ chó có cái tánh lẻo mép hay hóng hớt, phát ngán khi thấy nó.
- Đi chơi, không được hả? Mày thì sao?
- Ghê nha, tao đưa gấu đi diễn văn nghệ. Mày đưa em Nhíp đi đúng không? Tao vừa nhìn thấy nhỏ xong.
Mình ừ hữ cho qua chuyện. Nói chuyện với con này chỉ tổ mỏi mồm với đau tai. Muốn về nhà quá đi. Đám đông ồn ào đông đúc thấy mệt.
Nhỏ hát thứ năm. Mình chỉ hóng mỗi tiết mục của nhỏ thôi, còn lại chẳng quan tâm ai hết. Nhỏ mặc váy ren đen, nhìn khác bình thường thế, tóc lại tết lệch sang một lên và chải vài lọn tóc nhỏ xoăn xoăn hai bên tai. Nhỏ mà thế này, đi với nhỏ cũng tự hào ghê. Có người yêu xinh xắn, được dịp vênh mặt. Hihi ảo tưởng tí mà. 
Nhỏ hát bài tiếng anh gì đó. Mình chẳng để ý tới lời. Chỉ nghe giai điệu, cũng thấy hay hay. Thỉnh thoảng nhỏ lại nhìn về phía mình và hát. Mỗi lần như thế mình lại nóng ran và đỏ bừng mặt. Phản ứng gì mà lạ!
Xong buổi văn nghệ, mình đứng ngoài sân trường chờ nhỏ. Nhỏ này làm gì cũng lâu. Đợi mãi không thấy ra, trong khi mọi người về hết rồi. Trường sắp tắt đèn sân rồi, nhỏ không ra thì thấy gì mà đi? Thấy hơi lo, mình đi vào phía nhà vệ sinh, vừa đi vừa gọi nhỏ. Chẳng thấy ai cả. Sân trường thì rộng với tùm lum bụi cây tre cây trúc, trông phát khiếp. Nhỏ mà không ra là mình về trước nha. Hay lại định troll mình nữa đây!
- Hiền ơi! Hiền…
- Kỳ ơi, tui nè…
Nhỏ đang trong nhà vệ sinh nữ, chẳng hiểu làm gì mà không ra. Không có ai ở đó nữa nên mình đi vào, thấy nhỏ thập thò trong cửa phòng vệ sinh.
- Làm gì trong đó mà không về? Định làm ma nhà xí hả?
- Không biết lúc đồ tui thay tui vắt trên cửa phòng vệ sinh ai cầm nhầm quần tui rồi. Giờ còn mỗi áo thôi à. Váy thì chị cho thuê tới lấy rồi.
- Thế giờ sao? Không có quần mặc à?
- Tú có mặc quần đùi không? Cởi cho tui mượn quần jean đi.
Lại còn thế nữa? Thật không còn trò nào nhỏ không nghĩ ra nữa rồi. Giờ bắt mình mặc quần đùi hoa đi từ trường về, nhỡ gặp ai thì biết dấu mặt vào đâu ?
- Hay thôi, Kỳ vào phòng bên cởi cho tui mượn quần đùi, còn Kỳ mặc quần dài đi. Vết thương chưa lành, không nên phơi ra gió bụi.
Đứng nghĩ một hồi. Đành phải thế chứ biết làm sao? Thiệt là chỉ muốn ném nhỏ sang Châu Phi, ném đi đâu đó thật xa mình thôi. Phiền phức !
- Này! Mặc vào rồi đi về nhanh hộ tui cái. Bảo vệ tắt hết đèn giờ.
Nhỏ Hiền bước ra, mình tí ngã ngửa vì cười. Nhìn ngộ khiếp. Cũng may mà quần nhỏ, chứ không nhỏ Hiền bơi trong quần. Nhỏ cứ khúm núm ngượng ngịu thấy tội. Ra lấy xe bị bác bảo vệ quát:
- Hai đứa làm gì trong ấy bây giờ mới về? Hả? Hay là hai đứa mày chơi bê đê à...?
Bác này nghĩ bậy bạ! Hihi nhưng mà cũng hơi đúng... 
- Không ạ! Con thay đồ bị lạc mất quần, nên bạn con phải cởi quần đùi cho mượn giờ mới ra được.
Bác bảo vệ nhìn mình cười ầm lên. Bác này bị sao vậy. Nhỏ bị mất quần thì cười nhỏ chứ sao cười mình? Bực mình!
Nhỏ lại đèo mình và hát. Cái quần đùi phấp phới trước mặt làm mình thỉnh thoảng lại phì cười. Trông nhỏ ngộ ngộ.
- Lạnh không?
- Ờ cũng hơi hơi, tại quần đùi ấy rộng quá nên gió tạt vào tận trong.
Nhỏ này thiệt chẳng biết ngại gì.
- Nhưng mà quần đấy của bố chị chứ hổng phải của chị, tại lúc nảy mẹ giục gấp quá nên lấy nhầm. 
- Mà mặc quần đùi của đàn ông con trai thế này có bầu không nhỉ?
- Thôi đê, đừng giả ngu troll tui nha.
- Ha ha...
Nhỏ cứ cười mãi thôi. Người đâu cười khỏe dữ. Nhỏ đèo mình đi dưới bao nhiêu là lá rụng. Sắp đông rồi
Đang đi êm ru, về đến đầu ngõ tự nhiên nhỏ Hiền phanh kít lại, làm mặt mình đập vào lưng nhỏ, răng cắn vào lưỡi đau điếng. Nhỏ hoảng hốt nhảy xuống xe, chạy sang núp vào ngách ngay cạnh mình. Nhìn về phía nhà thấy chú Tùng đang đứng bấm chuông. Nhìn bộ dạng lảo đảo chắc lại say rồi. Cô Thi mới thay chìa khóa cổng nên chú không vào được. Không biết có bức quá trèo cổng vào không nữa.
Nhỏ Hiền lúc này nhìn tội quá. Nhỏ khúm núm đứng trong ngách, thỉnh thoảng thò đầu ra ngóng về phía cổng nhà. Cứ thế này đợi đến hết đêm. Ông Tùng say rượu ông ngủ ngoài cổng luôn mất. Mình kéo kéo nhỏ Hiền về phía mình, lúc này chỉ muốn mình cao thêm cái đầu, để nhỏ đứng đến ngực mình, mình che chở cho nhỏ, mình sẽ đánh ông Tùng bầm rập cho ông ý sợ không bao giờ về làm khổ nhỏ nữa.
- Mặc áo khoác rồi vén tóc lên, đội mũ chị vào nữa. Nhìn nhỏ thế này không nhận ra đâu.
- Thôi đừng, tui sợ lắm, bố Tùng nhìn thấy tui là lao ra đánh chết đó.
- Bậy, con chú sao chú đánh chết được.
- Thôi Tú về một mình đi, để tui đến nhà bạn ngủ nhờ
- Không! Lên xe ngay, đêm lạnh mặc quần đùi đi lang thang sao được.
- Tui nói thật, bố Tùng đánh chết tui đó
- Chị bảo không là không, hổ dữ không ăn thịt con mà
- Nhưng... tui không phải con của bố Tùng...
Nhỏ Hiền khóc. Mình thì choáng váng muốn ngã, không phải con của chú Tùng thì con của ai? Chẳng dám hỏi nhỏ tiếp, vì nhỏ khóc quá trời. Mà khổ quá, một đứa thì lớn đầu nhìn như du côn đứng đường, bên cạnh có con nhỏ nhỏ ngồi ôm mặt khóc. Ai đi qua nhìn thấy tưởng mình vừa ăn trộm ăn cướp gì của nhỏ mất. Dựng xe rồi ngồi xuống với nhỏ. Nhỏ không chịu thì mình tự làm. Cởi áo khoác trùm cho nhỏ, vén tóc nhỏ lên rồi đội mũ lên đầu. Đợi nhỏ nín khóc hơn chút, mình dỗ
- Thôi lên xe chị đèo. Chị gọi điện bảo mẹ mở cổng sẵn rồi mình lao vút về nha.
Nhìn nhỏ lúc này giống thằng bạn tui, chú Tùng không nhận ra đâu.Nhỏ vẫn lừng khừng vì sợ. Nhìn tội dã man.
- Chị hứa với Hiền đó, chị sẽ bảo vệ Hiền mà. Về nha!
----------------------- 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com