20
Hắn không thiếu tiền.
Nhưng mỗi một đồng tiền đều thấm máu và mồ hôi của hắn.
Seungcheol tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, suýt chút nữa đập nát bàn nhà lão A Thái, nhưng nghĩ đến cô vợ nhỏ ở nhà còn đói bụng, hắn làm dê béo mặc cho người ta xâu xé một hồi, giận dữ xách gạo về nhà.
Một gã đàn ông thô kệch như hắn ở trong căn bếp nhỏ trong sân, nhóm bếp lò đã nhiều năm không sử dụng, vất vả bận rộn đến khi mặt trời sắp lặn, mới miễn cưỡng nấu chín một nồi cơm không ra cơm, cháo không ra cháo.
Nấu ăn không phải là thế mạnh của hắn.
Hắn chỉ biết châm lửa, đổ nước, và bỏ gạo vào.
Nhưng so với cơm gạo lức, thì món này quả thực là cao lương mỹ vị.
Cô gái nhỏ mấy ngày không được ăn no, ăn liền hai bát, sau khi no bụng mới nhẹ giọng nói với hắn: "Cảm ơn anh."
"Thành thật kết hôn với tôi sống qua ngày so với lời cám ơn còn tốt hơn." Sắc mặt hắn thâm trầm nhận lấy bát của cô, dọn sach chút cháo "Lục bảo" còn sót lại trong nồi.
Y/n cho rằng hắn còn đang tức giận, cũng biết hành động ban ngày của mình là không tốt, trấn định lại tinh thần, rũ mắt nhẹ giọng hỏi:
"Tôi có thể gọi điện thoại cho ba mẹ tôi không?" Lời còn chưa dứt, cô nhìn thấy người đàn ông đối diện cau chặt mày lại, vội vàng nói, "Thực xin lỗi, tôi không có ý gì khác, chỉ là... Chỉ muốn báo cho họ biết tôi vẫn còn sống."
"Có cần thiết không?" Seungcheol bưng bát cơm, âm trầm cười lạnh, "Bọn họ sẽ đồng ý để em ở lại Myanmar sinh con sao?"
Tất nhiên là không, cô sinh ra trong gia đình có dòng dõi thư hương, ba mẹ đều là giáo sư đại học danh tiếng, làm sao có thể dễ dàng dung thứ cho việc cô từ bỏ tiền đồ của mình để để kết hôn với một gã đàn ông đánh hắc quyền ở Đông Nam Á.
Cô không thể nói thẳng, ngón tay nhỏ nhắn ở dưới gầm bàn xoắn xuýt lại với nhau, uyển chuyển nói:
"Seungcheol , tôi có thể cam đoan với anh, sẽ không nói cho ba mẹ chuyện anh mua tôi, cũng sẽ không để cảnh sát tìm anh gây phiền toái... Ưm-"
Bàn tay thô ráp hữu lực của người đàn ông bóp chặt quai hàm mềm yếu của cô, ép cô phải ngẩng đầu đối mặt với chính mình, lạnh lùng hỏi: "Cảnh sát ở đại lục các em rất thích vượt biên cướp vợ người khác sao?"
"Ô-- ô—-" Cô kinh hoảng lắc đầu, má bị bóp chặt không nói nên lời, chỉ có thể phát ra tiếng ô ô bất lực.
Seungcheol rút tay về, không nói một lời thu dọn xoong nồi, khuôn mặt tuấn tú đi ra khỏi phòng trúc.
Ngoài cửa lại vang lên tiếng lạch cạch khóa cửa, quai hàm cô vẫn còn hơi đau rát, đôi mắt sáng tràn ngập ảm đạm cùng mất mát nhìn về phía cửa gỗ.
Y/n biết, sau khi ăn uống no nê, mình không nên nói những lời như vậy khi hắn mà đã bận rộn làm rất nhiều việc cho cô.
Nhưng cô còn có nhà, còn có ba mẹ.
Thôn làng nơi đây tuân theo quy luật mặt trời mọc thì làm, mặt trời lặn thì nghỉ ngơi, khi trời tối, người người nhà nhà trong làng đồng loạt tắt đèn.
Cánh cửa khóa chặt, Seungcheol không trở về, một mình cô đi vào giấc ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com