79
Nhưng sự phản kháng của cô vợ nhỏ mềm mại dịu dàng này đối với anh mà nói chỉ như lấy trứng chọi với đá mà thôi, đồng tử đen sẫm u tối của anh khóa chặt vào bóng hình mảnh mai duyên dáng của cô gái, thấy cô tức giận run rẩy chống cự lại việc đưa cô sang Thái Lan của mình, nhưng anh lại không biết nên trả lời cô như thế nào.
Từ năm anh mười hai mười ba tuổi anh rời khỏi làng đến nay, một mình anh phiêu bạt ở bên ngoài, sống hay chết cũng đều do chính anh quyết định.
Nhưng hôm nay anh lại đưa ra quyết định thay cô ấy.
Nhưng người đàn ông thô lỗ lại không đủ nhẫn nại để giảng lý lẽ cho cô vợ nhỏ hiểu, anh chỉ cảm thấy da đầu đau đến tê dại.
Seungcheol nóng giận buồn rầu không nói một lời, vứt đầu lọc điếu thuốc xuống đất giẫm tắt, kéo tay cô đi ra khỏi lều quân dụng dắt cô đến dãy nhà gỗ đơn sơ ở phía sau.
Đó là nơi mà lần đầu tiên lúc cô đến doanh trại chơi trốn tìm cùng với bọn trẻ rồi bị lạc đường đi đến.
Ráng chiều tà lúc mặt trời lặn rơi xuống đỉnh phòng giam bằng gỗ, cho dù gió ấm Đông Nam Á nóng ẩm nhưng khi thổi đến dãy nhà gỗ lại hóa thành từng cơn gió lạnh khiến người ta sởn cả tóc gáy.
Ở bên ngoài phòng giam, trong lòng ynhoảng hốt bất an, cảnh tượng khủng khiếp khi bị tên buôn ma túy túm váy lôi kéo lần trước vẫn hiện rõ mồn một ở trước mắt cô, bước chân cô ngập ngừng do dự không dám nhấc chân tiến lên trước một bước nào.
Cũng giống như lần trước, nhà giam bằng gỗ bốc ra mùi mục nát hôi thối khó ngửi, không ít tên tội phạm buôn ma túy bị nghiện nhìn ra ngoài cửa sổ nhìn thấy trưởng quan quân độc lập dẫn theo cô gái xinh đẹp lần trước đi lạc đường xông vào đây thì tất cả bọn họ đều nắm lấy lan can sắt ở cửa sổ gỗ, thần trí không còn rõ ràng đều nghểnh cổ nhìn ra bên ngoài.
Bọn họ nhìn ra ngoài lôi kéo la hét điên cuồng, thậm chí còn có tên quỳ xuống đập đầu xuống đất ầm ầm máu chảy xuống đầy mặt, cầu xin trưởng quan cho bọn họ một mũi tiêm heroin.
Cái nào cũng là diện mạo dung dữ tàn ác đáng sợ, hành vi giống như người điên vậy, đó là minh chứng trực tiếp nhất cho thấy ma túy kiểm soát tinh thần của con người như thế nào.
Đôi mắt đen láy của Seungcheol lạnh nhạt liếc nhìn cũng không dừng lại kéo cô đi đến một phòng giam khác, chính là phòng giam của nữ trùm buôn ma túy diện mạo như ma nữ mà lần trước cô vô tình nhìn thấy.
Ở bên trong cánh cửa vừa hay có một tên binh lính người Myanmar vừa mới được thỏa mãn dục vọng, còn chưa kịp kéo quần bước ra.
Khóe miệng tên lính nhếch lên nở nụ cười thỏa mãn, nhìn thấy trưởng quan đang đứng ở cửa liền vội vàng luống cuống thắt dây đai kéo khóa quần lên, giơ tay chào kiểu quân đội, nhận được cái gật đầu của trưởng quan mới xách lưng quần hậm hực rời khỏi.
Cửa chưa đóng, Seungcheol ôm vai cô vợ nhỏ đang run rẩy lúng túng ở bên cạnh đi vào phòng giam của nữ trùm buôn ma túy.
Cô gần như là bị anh đẩy vào bên trong, trước mặt là một mùi hôi thối xông thẳng vào mũi, bao Qao su và ống tiêm kim tiêm heroin đã qua sử dụng vứt tán loạn khắp mặt đất, ở dưới đất là người phụ nữ khỏa thân nằm ngửa ra vừa hút ma túy xong.
Cổ chân của người phụ nữ khỏa thân bị còng tay khóa lại, vừa nhìn đã thấy cô ta là công cụ chơi đùa của binh lính một thời gian dài rồi, ả ta đã bắt đầu điên điên khùng khùng rồi.
Thật khó có thể tưởng tượng được, bây giờ đã là thế kỷ 21 rồi mà vẫn còn quân đội coi phạm nhân là đối tượng để phát tiết thú tính.
Cô kinh hãi đứng sát bên cạnh anh, cúi đầu nhắm mắt, không muốn nhìn thấy cảnh tượng thối nát bẩn thỉu ở trước mặt.
Nếu không đi Thái Lan, ở lại doanh trại thì ngày nào em cũng phải nhìn thấy những thứ bẩn thỉu này. Gương mặt tuấn tú đẹp trai của anh thân mật kề sát bên tai cô, trầm giọng thì thầm, chóp mũi cao thẳng ngửi hương thơm quyến rũ ở mái tóc cô.
"Em có thể có thể quay về Trung Quốc mà."
Cô nhắm chặt mắt, vành tai bởi vì môi anh chạm vào mà đỏ ửng lên, bờ môi lướt qua mà ngứa ngáy.
Anh cau chặt đôi mày kiếm lại, không hài lòng với câu trả lời của cô, anh tưởng rằng cô sợ hãi thì sẽ ngoan ngoãn nghe lời nghe theo sắp xếp đến Thái Lan của anh.
"Em vẫn còn muốn về nhà?" Người đàn ông ngẩng đầu, lông mày dựng ngược lạnh lùng giễu cợt, em mãi mãi cũng không học được cách nghe lời.
"Không, không phải thế." Ynvội vàng lắc đầu, đôi mắt xinh đẹp khẽ mở ra vội vàng hoảng hốt giải thích với anh "Anh nghe em nói, chỉ là em không muốn tiếp tục mang thêm phiền phức cho anh."
Nghe được những lời này, khuôn mặt tuấn tú của anh lập tức tái mét, nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu cô, trầm giọng xuống hỏi: "Hừ, phiền phức? Nếu như ông đây thật sự thấy em phiền phức thì đã không bỏ ra năm triệu để mua em về nhà rồi."
"Phiền toái gánh nặng cái gì, đều là cái cớ mà em muốn về nhà mà thôi!"
Tức giận hờn dỗi phủ đầy đầu Seungcheol, kéo cổ tay cô đi đến bên cạnh nữ trùm buôn ma túy đang nằm trên mặt đất, âm thanh tàn ác làm cô sợ hãi: "Không đi! Được lắm, em nhìn đi! Hàng ngày ở doanh trại vẫn diễn ra hãm hiếp giết người, bọn buôn ma túy vẫn hút ma túy ngay trước mắt em, sao em có thể nán lại? Em nán lại đợi cái gì?"
Anh không muốn cô vợ nhỏ của mình suốt ngày phải đối mặt với sự thối nát của doanh trại ở Tam Giác Vàng này, viên ngọc quý giá không tỳ vết vốn dĩ không nên sống cùng với những thứ bẩn thỉu xấu xí này.
Cô gái co rụt đôi vai nhỏ lại, không dám mở mắt nhìn nữ trùm buôn ma túy lõa lồ nằm trên mặt đất.
Cô thu tầm mắt lại hai chân mềm nhũn xoay người, bàn tay nhỏ bé mềm mại run rẩy nắm lấy cánh tay anh, nhẹ giọng cầu xin:
"Xin anh đấy, em có thể ở trong nhà không ra ngoài, thật đó, Seungcheol, em có thể không nhìn cái gì cả, không đi đâu cả. Xin anh, đừng đưa em đến Thái Lan có được không?"
Thế nào cũng được chỉ cần anh không đưa cô sang Thái Lan thôi, cô không muốn bố mẹ đến dấu vết duy nhất của mình cũng bị cắt đứt không thể nào tìm được.
Ngoại trừ thỏa hiệp ra thì không còn cách nào khác, cô đã nhìn thấy cuộc vận lộn sống chết của anh và cũng đã từng nhìn thấy sự đáng sợ của anh.
Bây giờ đối mặt với một người đàn ông cứng rắn đến mức thậm chí chết rồi còn muốn kéo cô tuẫn táng cùng, cô cũng chỉ mới mười bảy tuổi thôi, sao có thể có cách để chống lại anh chứ.
Thật lâu thật lâu sau đến khi mà đáy lòng cô cảm thấy thấp thỏm không yên, sợ rằng anh vẫn khăng khăng muốn đưa mình đi, vừa muốn mở miệng thì đỉnh đầu truyền tới tiếng thở dài nặng nề như có như không của người đàn ông trẻ.
Anh ôm cô ra khỏi phòng giam đi đến trước một tòa doanh trại hai tầng làm bằng tre.
Nó không giống ngôi nhà cô ở ở trong làng phía Bắc Myanmar, bên ngoài ngôi nhà nhỏ rất mộc mạc, nhưng bên trong lại chắc chắn rộng rãi hơn rất nhiều, trên dưới hai tầng phân thành bốn gian phòng để cho trưởng quan sinh hoạt.
Phòng đầu tiên bên trái trên tầng hai, cửa khóa cũng là loại ổ khóa kiểu cũ, bày biện bên trong cũng vô cùng đơn giản.
Ở sát tường là tấm phản gỗ lớn trơn nhẵn bằng phẳng, bên sửa sổ đặt một cái tủ gỗ, bốn bức tường là bốn bức tường màu xanh thẫm được tạo nên từ những tấm tre tấm gỗ xếp chồng lên nhau, sàn nhà thì sạch sẽ không dính hạt bụi nào.
Cho dù đã lâu rồi không có người ở nhưng cũng có thể nhìn ra có người thường xuyên đến quét dọn.
Trước đây, đã từng có ba vị trưởng quan
Myanmar cường tráng trẻ tuổi cùng chung sống ở trong căn nhà nhỏ này, hết sức chân thành bảo vệ quê hương, bảo vệ đất nước tràn ngập thuốc phiện thương tích đầy mình ở dưới chân mình bằng cả máu và mồ hôi nước mắt.
Cho đến hai năm trước, sau khi trải qua chiến dịch vô cùng thê thảm đó thì ngôi nhà này đã sớm không còn người ở trở thành căn nhà trống.
Lại một lần nữa bước vào căn phòng này, anh như được quay trở lại những tháng ngày cùng đồng đội kề vai chiến đấu hai năm trước, chỉ là lần này quay lại đây cùng anh không phải đồng đội mà là cô vợ nhỏ của anh.
Yn vặn vẹo đan xen mười ngón tay vào nhau ở trước mặt đứng ở ngoài cửa, đôi mắt xinh đẹp liếc nhìn xung quanh, căn phòng này tuy rằng khá nhỏ nhưng lại gọn gàng sach sẽ hơn căn nhà kho bằng sắt, cô cũng không nhìn thấy kệ sắt đựng vũ khí súng ống đạn dược, điều này khiến lòng cô cảm thấy thả lỏng đôi chút.
Seungcheol đi đến bên cửa sổ, giơ tay kéo tấm rèm cửa bằng vải bố màu xanh lam trải lên trên giường gỗ.
Một nửa giường gỗ được trải rèm cửa một nửa còn lại là giường gỗ cứng ngắc. Anh sẽ nằm ngủ ở bên phần giường gỗ cứng, còn cô vợ nhỏ dịu dàng mịn màng của anh thì nằm ở bên được trải tấm rèm cửa bằng vải bố làm đệm lót.
Trời tối rồi không thể xuống núi được, ở trong doanh trại cũng không tắm được. Người đàn ông thô bạo bị thương đã mê man ngủ cả một ngày một đêm, nhưng anh vẫn nhớ rõ thói quen của vợ mình. "Trước mắt tạm thời em cứ rửa ráy ở trong phòng đi."
Anh tiện tay kéo phăng chiếc quần dài ngay trước mặt cô, câu hỏi vẫn thô bỉ y hệt lần đầu anh hỏi cô, cơ thể tháo vát bán khỏa thân mặc chiếc quần lót hình viên đạn bước ra khỏi cửa, để lại một mình cô gái dịu dàng nhu mì với hai má ngượng ngùng đỏ ửng ở trong phòng.
Đợi đến khi anh bưng một chậu nước ấm bước vào đã nhìn thấy cô an phận ngoan ngoãn ngồi ở bên mép giường, khi nhìn thấy tấm vải bố màu xanh trải ở một bên đã được trải hết ra san phẳng bao phủ hết toàn bộ mặt giường gỗ, bước chân tiến vào trong phòng liền ngập ngừng.
Dưới ánh mắt sắc bén như kiếm sáng ngời nhìn chằm chằm của anh, cô ngượng ngùng hai tay nắm chặt vạt váy, hai má trắng nõn đến cả cần cổ như thiên nga cũng thành từng mảng ửng hồng, thậm chí đến một lời giải thích cũng không thể thốt ra được.
Có lẽ chính cô cũng không hiểu được tại sao mình lại trải tấm rèm ra hết giường. Có thể là vì anh đang bị thương, hoặc cũng có thể là để anh không coi cô là gánh nặng mà đưa cô đến Thái Lan nữa.
Còn chưa đợi cô phản ứng lại, Seungcheol đã đặt chậu nước trong tay xuống, đôi chân thon dài bước hai bước lớn giang rộng hai tay bế bổng cô lên.
Cảnh vật ở trước mắt cô xoay chuyển nhanh chóng, cô khẽ kêu lên một tiếng, hai chân thon dài trắng nõn giang rộng ra vắt lên ngồi lên trên đùi người đàn ông.
Seungcheol thở hắt ra một hơi nặng nề nôn nóng, một tay ôm lấy vòng eo thon của cô, lại mạnh mẽ nắm lấy hai lọn tóc ngắn sau ót mình.
Trên đường đi lấy nước, anh đã tính đến chuyện tìm quân y bắt cô tiêm hai mũi thuốc an thần, rồi đưa cô lên trực thăng đưa cô sang Thái Lan ngay trong đêm, nhưng lúc quay lại nhìn thấy cô ngoan ngoãn dịu dàng ngồi đợi ở bên giường, lại còn trải giường, trong lòng tự cảm thấy không thể dùng được thủ đoạn cứng rắn của mình nữa.
Anh muốn một người vợ dịu dàng ngoan ngoãn nghe lời chứ không phải oán phụ ôm một bụng oán hận với anh.
"Đến Bangkok em có thể ngâm mình trong bồn tắm cả ngày." Anh liếc nhìn sườn mặt trắng hồng mịn màng của cô, cuối cùng cũng nói một câu lý lẽ với cô vợ nhỏ.
"Em thực sự không muốn đi." Lông mi cong dài của yn khẽ run rẩy, âm thanh từ chối nhỏ như tiếng muỗi kêu.
Đôi mày kiếm của anh cau lại, ngũ quan tuấn tú kiên nghị áp sát gương mặt xinh đẹp của cô, lòng bàn tay to lớn nắm lấy cái cằm nhỏ nhắn của cô, trầm giọng xuống ép cô phải lựa chọn:
"Em nói đi, ở trong doanh trại quá bẩn em không ở lại được, em là vợ của anh, em không về Trung Quốc được, Bangkok em cũng không muốn đi, vậy thì em muốn làm gì đây?"
Nghe thấy anh ép buộc mình phải lựa chọn, cô ngước đôi mắt xinh đẹp ướt át lên nhìn anh, vội vàng hoảng hốt đồng ý với anh:
"Em đồng ý với anh, Seungcheol, em sẽ không đi ra ngoài, không đi đâu hết, anh cho em ở lại đây đi có được không? Em thật sự rất biết nghe lời, ba mẹ đều nói em rất ngoan ngoãn nghe lời mà."
Đôi mắt đen láy của anh kh khép lại, thấy cô hoang mang hoảng sợ nói năng lộn xộn, khóe môi khẽ cong lên.
Anh đã từng thẩm tra rất nhiều trùm buôn ma túy cứng đầu cứng cổ ở Tam Giác Vàng, bắt ép bọn chúng phải nói ra hang ổ sản xuất ma túy, huống hồ là cô gái trước giờ chưa từng nói dối, đã ở trong trận thế hỗn loạn dưới sự truy kích bức ép gắt gao của anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com