Chương 10: Vào trường
Sáng hôm sau...
Ran khe khẽ mở cửa phòng, cố không gây ra 1 tiếng động dù rất nhỏ. Vừa he hé cửa cô vừa nhìn sang phòng bên cạnh, không nói cũng biết là phòng của Satou rồi. Rón rén bước, nhẹ nhàng đóng cửa lại. Ran thở phào nhẹ nhõm.
"May quá. Tỷ ấy chưa thức." - Ran vuốt vuốt ngực thì thầm.
"Ai bảo ta chưa thức."
Giọng nói phát ra từ phía sau làm cô giật thót tim. Cô đau khổ quay ra sau, cười cười.
"Tỷ, hì hì... tỷ thức rồi à."
Satou cầm ly sữa còn phảng phất hơi nóng đưa lên miệng làm 1 hơi nốc cạn. Rồi đưa ly sữa cho Ran. - "Đem xuống bếp dùm ta."
"V.. vâng."
"Mi không cần phải trốn ta, dù gì mi cũng đem xe sửa rồi, lần này coi như ta cho qua." - Nói rồi Satou ngáp 1 tiếng rõ to rồi đi thẳng về phòng.
Ran nhìn theo Satou, lần này mới thật sự nhẹ nhõm, có thể kê cao gối mà ngủ rồi.
Bước được vài bước Satou chợt nhớ ra gì đó, quay đầu lại nói. - "Mà mi mau xuống nhà đi, ta thấy có chiếc xe hơi đậu trước cổng, chắc đón mi đấy." - Satou nháy mắt rồi vào phòng, bỏ lại 1 con người đang ngơ ngác...'anh ấy... đến đón mình thật à?'
Ran vội chạy ra cổng thì trông thấy chiếc xe hơi màu đen bóng loáng, không phải mui trần nhưng vẫn biết người lái xe là Shinichi vì "mùi lạnh lùng" từ trong xe toát ra khá nồng nặc. Cô tự hỏi, tại sao Shinichi lại muốn đến đưa cô đi học. Hay là vì cậu đang làm người tốt, người xưa có nói: Làm người tốt thì phải làm cho trót, cậu thấy cô không có xe đi học nên đến đón, chắc là vậy rồi!
Lắc đầu xua tan suy nghĩ vớ vẫn, Ran đưa tay gõ gõ lên cửa kính.
"Anh Shinichi."
Cửa kính xe được kéo xuống, Shinichi vẫn gương mặt lạnh lùng, nhìn Ran.
"Lên xe." (Tg: Anh là đến đưa người ta đi học hay đến áp giải phạm nhân thế không biết.)
Ran hơi lúng túng, không phải vì cậu quá lạnh lùng, mà là vì cô nhớ đến cái lần đầu tiên đến trường, nhớ đến những ánh mắt sắt như dao gâm mà không nuốt nổi nước bọt.
"Hay... hay là anh đi trước đi, em gọi Aoko đến đưa em đến trường cũng được, hì hì." - Cô nở 1 nụ cười gượng gạo.
Shinichi không hề lên tiếng, cũng không hề chớp mắt mà giương đôi mắt lạnh lùng nhìn cô. Cảm nhận có mùi sát khí đang bùng nổ, Ran chợt lạnh gáy, lại tiếp tục cười cười.
"À.. à, vậy thì phiền anh rồi." - Xong, cô ngoan ngoãn như mèo con mà mở cửa xe.
Chiếc xe bắt đầu lăn bánh.
Trên lầu, có 1 người đang đứng cạnh cửa sổ, nhìn xuống cổng....
______________
Giờ thể dục...
Cả lớp tập trung ra phòng thể dục để khởi động. Phòng thể dục rất lớn, có đầy đủ dụng cụ thể dục, đầy đủ các loại hình sân dành cho các môn thể thao.
Lớp cô đang ở 1 góc, bên góc kia là lớp 11A2, không cần nói cũng biết lớp này là lớp Akako, nhỏ đang vặn vẹo cơ thể khởi động nhưng mắt thì không rời khỏi hướng nhỏ đang nhìn.
"Này, mày có thấy Akako đang nhìn chằm chằm mày không?" - Aoko ghé vào tai Ran, nói.
"Mày không thấy mọi người đều nhìn tao à, nhất là bọn con gái đấy, đâu riêng gì Akako." - Ran thở dài.
Aoko nhìn xung quanh, đúng thật là rất nhiều ánh mắt đang dán chặt vào người Ran, nhỏ giật giật khóe môi.
Ran nhớ đến chuyện lúc sáng mà khóc không ra nước mắt. Xe của Shinichi vừa chạy vào trường đã thu hút không ít sự chú ý rồi, cô định là trốn luôn trong xe cho lành vậy mà cậu còn mở cửa "lôi" cô ra cho bằng được, cả sân trường như bùng cháy khi nhìn thấy cậu nắm tay cô bước ra khỏi xe. Khung cảnh thật khiến người ta rợn tóc gáy.
Hết 1 tiết, thầy giáo cho mọi người giải lao, cả 2 lớp tản ra mọi phía.
"Con Ran đó đã đi xe riêng với anh Shinichi luôn rồi đấy, mày không định làm gì sao?" - cô bạn thân thứ nhất huých tay Akako.
"Đúng rồi, mày cũng nên nghĩ cách cho nó 1 bài học đi, hôm bữa chỉ cắt thắng xe của nó coi bộ là vẫn còn nhẹ tay lắm, nó mà cứ được nước làm tới, lúc đó anh Shinichi không chừng..." - cô bạn thứ hai tiếp lời.
Akako không nhịn được, nhỏ giận dữ quát. - "2 đứa mày im đi."
Nhỏ bước lên vài bước, nhìn về hướng Ran, cười nhếch. - " 1 người bình thường dù có dùng 1 mắt để nhìn cũng rõ là tao hơn con nhỏ đó. Tao đẹp hơn, giàu hơn. Có thì anh ấy cũng chỉ chơi qua đường, rồi cũng quay về bên tao."
"Mày chắc chắn như thế à?"
"Vì ảnh đã bị tao ràng buột rồi." - Nhỏ dùng tay nghịch lọn tóc trước ngực, cười nham hiểm.
"Ràng buột?" - 2 nhỏ đồng thanh.
"Đi, tao có kịch hay muốn bọn mày cùng xem." - nói rồi, Akako bước về hướng Ran.
...............
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com