Chương 23: Shinichi, em nhớ anh.
Từng tia nắng sớm khẽ len qua rèm cửa và chạm vào gương mặt ửng hồng của ai đó đang nằm trên giường bệnh. Ran vẫn đang thiếp đi.
"Cái con bé này, không biết đã làm gì mà ra nông nỗi này. Con nhìn xem, tay chân nó có chỗ nào mà không bầm không." - Bà Eri vừa chỉnh lại chăn cho Ran vừa trách móc, làm mẹ, ai mà không xót khi thấy con mình như vậy.
"Khi nào em ấy tỉnh lại con sẽ hỏi." - Satou vừa ăn táo vừa nói.
Bà Eri cầm giỏ xách lên. - "Ừ, sữa này mẹ pha sẵn để đây, khi nào em con tỉnh thì đưa em uống. Mẹ về nấu cháo rồi mang vào. Con ở lại chăm sóc em nghe chưa?"
"Vâng."
Satou chán ngán gật đầu. Sáng nay cô có hẹn với bạn mà giờ phải ở đây với Ran, còn việc nào chán hơn chứ.
Bà Eri vừa đi được 1 lúc thì Saguru bước vào.
"Chào chị."
Satou giật mình vội giấu trái táo đang ăn dở, lau mép, cười cười.
"Chào cậu, cậu là.."
Saguru đặt giỏ trái cây và sữa lên bàn rồi tươi cười.
"Em là bạn của Ran,"
"À... A, đúng lúc thật. Cậu ở lại chăm sóc Ran hộ chị được không? Chị có chút việc cần đi gấp."
Saguru gật đầu. Satou vui mừng rời khỏi. Phòng bệnh lại trở nên im lặng lạ thường.
Saguru đóng cửa phòng rồi ngồi xuống cạnh Ran, anh đưa tay vén vài sợi tóc trên trán cô.
Saguru cảm thấy không có lúc nào bình yên hơn bây giờ. Ở nơi chỉ có cô và cậu, không ai nói 1 lời, cô cứ ở yên đó để cậu có thể ngắm nhìn như bây giờ. Chỉ cần cô luôn bình an và hạnh phúc, thì dù có đơn phương, có âm thầm đứng phía sau cô và Shinichi thì cậu cũng vui.
Saguru nở 1 nụ cười nhạt...
"Anh Shinichi, anh đừng đi, đừng bỏ em 1 mình, xin anh đấy. Anh đừng đi..."
Cô mê man gọi, tay quơ loạng xạ trong không trung như muốn tìm nắm thứ gì đó. Saguru chợt chạnh lòng, ngay cả trong vô thức cô cũng chỉ nghĩ đến Shinichi.
"Ran" - Saguru nắm lấy tay cô, lay lay cô. Cô từ từ mở mắt, cô khẽ nhíu mày, Saguru vội đỡ cô ngồi dậy, kê gối cho cô tựa lưng vào.
"Em thấy trong người sao rồi?"
"Em không sao? Mà sao em lại nằm ở đây?" - Ran ấn nhẹ tay lên thái dương.
"Em đã quên em chạy hơn 10km đến bệnh viện rồi ngất xỉu tại chỗ à?"
"À, em nhớ."
"Nhưng những vết bầm trên người em là sao? Trước khi đến đây em đã bị ai đánh đúng không?"
Ran im lặng, lắc đầu. - "Mà.. em nằm ở đây bao lâu rồi?"
"1 ngày 2 đêm, giờ là sáng thứ 5."
Chợt nhớ tới Shinichi, Ran lo lắng, cô vội kéo chăn ra, bước xuống giường nhưng đã bị anh giữ lại.
"Em mới tỉnh, định đi đâu?"
"Anh Shinichi, anh ấy sao rồi? Em, em muốn gặp anh ấy." - Ai đó mắt đỏ hoe.
"Em bình tĩnh đi."
"Sao bình tĩnh được ạ?" - Cô bật khóc.
Saguru ấn vai Ran ngồi xuống giường bệnh, cậu nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô.
"Nghe anh nói. Ca phẫu thuật đã thành công, Shinichi vừa mới được đưa vào phòng hồi sức, vẫn chưa thăm được đâu. Đợi vài hôm ổn định sẽ chuyển ra phòng bệnh, lúc đó chúng ta sẽ đến gặp Shinichi. Được không?"
Hải Băng cảm thấy như cả nguồn sống của mình hôm trước vừa bị dập tắt, chỉ 1 câu nói thì nó đã được thắp sáng, có sức sống trở lại. Cô vui mừng, ngoan ngoãn gật đầu.
"Em nằm xuống nghỉ ngơi đi. Anh đã nhờ Aoko xin phép cho em nghỉ học, khi nào khỏe rồi đi học lại." - Saguru đưa ly sữa cho cô.
Ran nhận lấy ly sữa, chỉ gật đầu rồi uống lấy uống để, 1 hơi đã cạn sạch. Cũng phải thôi, hôn mê 1 ngày 2 đêm, bây giờ bụng cô cũng đang "phất cờ nổi dậy" rồi đây.
"Cuộc thi hoa khôi đáng lẽ thứ 7 tuần này sẽ tổ chức nhưng em không khỏe nên anh đã đề nghị trường dời ngày tổ chức rồi."
"Sao?" - Ran bất ngờ, tí nữa là phun ra hết ly sữa vừa uống vào.
Saguru nở 1 nụ cười rồi không nói gì thêm, lấy trái cây ra gọt.
Ran không nói gì nữa, quay đầu nhìn ra bầu trời sau khung cửa sổ. Đôi mắt u buồn khẽ ngấn lệ...
'Shinichi, em nhớ anh..'
_____________
Phòng hồi sức cấp cứu...
Không có tiếng động gì ngoài những tiếng "tít tít" của các thiết bị y tế.
Để giành lại sự sống của cậu từ tay tử thần ca phẫu thuật đã phải kéo dài hơn 1 ngày 2 đêm.
Shinichi nằm trên chiếc giường bệnh màu trắng, mắt nhắm nghiền, cậu đang trong tình trạng hôn mê sâu, phải thở bằng bình oxi, khắp người chằn chịt những ống truyền dịch. Nhịp tim đang đập từng hồi chậm chạp.
Trong cơn mê, cậu đã mơ 1 giấc mơ.
...
Trên đồi cỏ xanh mướt, hoa dại mọc len lỏi giữa những viên sỏi trải dài 2 bên đường. Bầu trời trong xanh, những đám mây con con trắng như bông tuyết bồng bềnh trôi nhẹ nhàng, thật bình yên.
Shinichi đứng ở đó, mắt nhìn xa xăm. Gió thu bắt đầu thổi, nhẹ vuốt ve gương mặt đẹp như nam thần của cậu. Chợt, xa xa có 1 cô gái dáng người nhỏ nhắn, mái tóc xoăn màu hạt dẻ, cô nở 1 nụ cười tươi, vừa vẫy tay vừa chạy đến. Là Ran.
Shinichi quay sang nhìn, cậu bật cười, dang rộng 2 tay để đón cô vào lòng. Ran cũng dang rộng 2 tay chạy nhanh về phía cậu, ngày 1 gần hơn...
Nhưng Ran không dừng lại ở vòng tay của Shinichi mà chạy lướt qua, đôi tay cậu lạc lõng giữa không trung. Cậu quay ra sau. Cô lao vào lòng ai đó, 2 người họ nhìn nhau trìu mến, cười nói vui vẻ. Thời khắc đó, trái tim trong lòng ngực của cậu như tan vỡ vậy.
Ran và người đó đang tiến lại gần cậu nhưng có vẻ họ không để ý thấy cậu đang đứng đó, họ xem cậu là không khí ư?... Cả 2 đi xuyên qua cậu, không hề có cảm giác chạm vào nhau. Vậy là sao? Shinichi ngỡ ngàng, dùng tay phải chạm vào tay trái, không chạm được mà xuyên qua. Gì vậy? Chẳng lẽ... cậu đã chết?
Shinichi quay đầu nhìn Ran và người đó càng lúc càng đi xa. Cậu đã chết thật rồi sao?
Shinichi lặng lẽ nhìn bóng lưng của cô cùng ai đó rồi dần tan biến vào không trung....
...
Ngón trỏ khẽ động đậy, mày khẽ nhíu, nhịp tim đập nhanh hơn và dần ổn định. Shinichi dần có những phản ứng sau nhiều giờ hôn mê...
.........
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com