C48: Cậu giận rồi!
Ngay lập tức có người nghe điện thoại.
“Hôm nay mori ran đi ra ngoài à?”
Quản gia cung kính trả lời: “Thưa ngài, hôm nay cô ấy về nhà mẹ ăn cơm. Bây giờ đã về nhà rồi ạ.” Anh cúp điện thoại, đúng lúc thư ký bưng cà phê vào. Bỗng dưng “Rầm!” một tiếng! Quyển tạp chí bị nện xuống đất, rơi ngay bên cạnh chân thư ký khiến cô ta bị dọa, suýt quăng cốc cà phê ra ngoài. Cà phê vừa mới pha, vài giọt bắn tung tóe lên mu bàn tay, nóng đến mức bỏng rộp lên nhưng cô ta vẫn không dám buông cốc ra.
“Ai cho cô kẹp thứ này vào tài liệu?” “...” Thư ký không hiểu đã xảy ra chuyện gì, thấy sếp đang đen mặt thì khẩn trương, căng thẳng không biết phải giải thích thế nào.
Cô cố gắng chịu đựng vết thương trên tay: “Thư tổng giám đốc , tôi... tôi không biết nữa...” Thư ký còn chưa kịp nói hết thì cửa phòng làm việc đã bị đẩy ra, shiho cầm một tập tài liệu trên tay, lo lắng nói: “asami, cô nhầm rồi, tôi đã bảo cô cầm cái này cơ mà.“. “...” Vị thư ký tên asami kia không hiểu chuyện gì cả, vừa rồi rõ ràng trưởng phòng thư ký shiho bảo cô cầm phần tài liệu này mà.
“Cút ngay!” Cô thư ký kinh hoảng chạy ra khỏi phòng. Shiho tiện tay đóng cửa lại, khóe miệng cong lên một nụ cười nhę.
Văn phòng rất rộng rãi mà giờ phút này anh lại cảm thấy không khí ngột ngạt đến mức khó thở. Anh lập tức nới lỏng cà vạt. Chẳng lẽ Ran mori cắm sừng anh còn ít sao? Mới ngoan ngoãn được vài ngày đã gây chuyện rồi! Anh không còn tâm trạng gì để giải quyết công việc nữa, anh gạt hết tài liệu xuống đất, hung hăng đá mạnh vào bàn làm việc.
“Rầm!” một tiếng, chiếc bàn lập tức bị lật ngửa trên mặt đất. Màn hình máy tính rơi xuống vỡ nát. Anh đứng dậy, túm lấy áo khoác vắt trên ghế rồi đi ra cửa.
Shiho đứng ở cửa nghe trộm, cô ta không ngờ rằng anh lại phản ứng mạnh đến thế.
Trước kia mori ran có làm ra chuyện gì bị truyền thông đưa tin thì anh cũng chỉ thờ ơ, không buồn để ý đến. Bởi vì khi ấy, anh đã quyết định muốn ly hôn với cô ta căn bản không hề quan tâm đến cảm nhận của cô ta làm gì.
Hôm nay cô ta làm như vậy chỉ muốn thúc đẩy quyết tâm muốn ly hôn của anh, không muốn anh kéo dài chuyện này chỉ vì ran mori tự sát.
Nhưng hôm nay anh ấy làm sao vậy? Sao lại tức giận đến thế? Shiho có chút ngạc nhiên, định gõ cửa đi vào nhưng vừa mới giơ tay lên thì cánh cửa đột nhiên bị kéo ra từ bên trong.
Anh lạnh lùng một mạch bước thẳng ra ngoài.
“ngài kudo! Anh định đi đâu vậy?” “...” shinchi không hề để ý đến cô ta. Shiho chạy theo, vội chắn ngang thang máy mà nhắc nhở: “giám đốc! Bây giờ vẫn đang là giờ làm việc mà!” “Cút!” anh đẩy mạnh shiho ra, bước vào thang máy. “...” cô đi theo anh nhiều năm như vậy rồi, chưa nói tới bọn họ là cấp trên cấp dưới, mà từ nhỏ bọn họ cũng đã lớn lên bên nhau, cha của cô ta và thủ trưởng kudo lại có mối quan hệ thân thiết lâu năm.
Quen anh đã nhiều năm nhưng shinichi chưa bao giờ hung dữ với cô, bây giờ lại bảo cô cút sao?
“...” shiho ấm ức, nước mắt dâng lên, không cam lòng chút nào. Cô là một thiên kim tiểu thư, vừa tốt nghiệp đã làm thư ký cho anh, cuối cùng đổi lại được cái gì?
Ran đang chơi trò chơi ở trong phòng thì bỗng nghe thấy tiếng phanh xe chói tai dưới nhà, sau đó là tiếng sập cửa xe rất mạnh. Ran vội đi tới ban công nhìn xuống, thấy anh đã về nhà, trông cậu hình như rất tức giận thì phải?
Cô còn đang đứng trên ban công rầu rĩ thì chưa tới một lát sau cửa phòng đã bị đẩy ra.
Sắc mặt anh lạnh lùng đến cực hạn, đi thẳng vào ban công, chộp lấy tay của cô mà kéo ra ngoài cửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com