Phần 3
" Yoongie của anh thích thú bông à?
" Nae. Taetae mua cho em con kumamon này nha nha " Yoongi giơ con kumamon cậu cầm nãy giờ cho anh coi rồi nũng nịu xin anh.
Thấy cậu cứ ôm chặt lấy con gấu anh phì cười " Được rồi. Hôn anh đi rồi Yoongie muốn gì anh mua cho em "
Yoongi nhảy cẫng lên " Em thương Taetae nhứt luôn " rồi hôn chụt vào má anh.
Mua xong các thứ cậu đột nhiên nhớ ra thứ gì đó liền nắm tay Taehyung lôi đi. Yoongi dẫn Taehyung đến khu trò chơi trẻ em rồi bỏ anh đứng tồng ngồng mình anh ở ngoài mà chạy vào trong chơi. Khi anh vào đến nơi thì Yoongi đang chơi cùng mấy đứa trẻ con, trong cậu cũng không khác chúng cho mấy cậu vô tư cười, đùa giỡn cùng chúng .Trong khoảnh khắc ấy Taehyung lại hiện lên ý nghĩ " mình phải bảo vệ nụ cười ấy, phải khiến bảo bối của mình luôn vô tư vui vẻ thế này ". Yoongi chơi một hồi đã thấm mệt mới nhớ rằng mình đã bỏ rơi anh nãy giờ, cậu chạy lại kéo Taehyung đến bên máy ném bóng rổ dành cho trẻ em, cái máy có chút xíu chỉ cao tới đầu gối anh nhìn mà mắc cười.
" Chơi với em đi " Yoongi nói giọng con nít.
Taehyung cứng người không biết nói gì với cậu nữa, chỉ biết trách tại sao mình lại không có sức kháng cự lại sự đáng yêu của cậu. Taehyung bắt đầu chơi với Yoongi hai người chơi đủ thứ trò, cuối cùng cậu còn kéo anh vào khu nhà banh nữa, cậu nằm hẳn xuống rồi lôi anh nằm theo, tay chân cậu xoạt banh không ngừng thấy cậu chơi vui như vậy anh cũng bắt chước làm theo, quả thật cảm thấy rất vui. Chưa bao giờ anh có cảm thấy vui vẻ như vậy kể cả những lúc kí được hợp đồng trăm tỉ, khi bé anh cũng chưa hề được vào những khu trò chơi trẻ em, từ nhỏ appa đã bắt anh phải học hành chăm chỉ để thừa kế sản nghiệp gia đình. Trong lúc những đứa trẻ cùng chang lứa vui chơi thì anh phải ở nhà học với hàng đống gia sư, nói chung anh chẳng có khái niệm gì về tuổi thơ của mình cả. Chỉ có từ khi gặp Yoongi, Taehyung như cây khô được tưới nước, cậu khiến cuộc sống anh có nhiều màu sắc hơn, cậu cho anh biết thế nào là vui vẻ. Thế là anh quay sang hôn cậu một cái rồi vuốt ve mái tóc đã ướt đẫm mồ hôi.
" Bảo bối của anh mệt chưa? Chúng ta cùng về nhà "
" Em còn muốn ăn kem "
" Được rồi, anh sẽ bảo quản gia Kim chuẩn bị sẵn cho em "
Nói rồi anh cùng cậu tay trong tay vui vẻ ra xe về Kim gia. Hai người cứ vui vẻ, hạnh phúc như thế đâu hay rằng đang có ánh mắt cay độc đang nhìn về phía mình.
" Lại là mày nữa à Min Yoongi, sao mày cứ thích tranh giành những thứ thuộc về tao thế, lần này chỉ có thể trách mày xấu số thôi con ạ....Kim Taehyung tôi không có được anh thì cũng đừng hòng có ai có được anh "
Vừa về đến biệt thự,Taehyung đã vội thúc Yoongi lên phòng. Cậu vui vẻ vâng lời, vừa mở cửa phòng ra Yoongi thực sự rất rất ngạc nhiên. Phòng cậu giờ đây như một cửa hàng bán thú bông vậy, có lẽ ở đây có cả hơn trăm con thú nhồi bông, chúng nó có đủ loại hình dáng và kích thước lớn bé khác nhau đều này khiến Yoongi vô cùng vui vẻ. Yoongi cũng có thể chắc chắn được rằng bọn chúng có mặt tại phòng cậu là do một người muốn tạo cho cậu bất ngờ. Hưng phấn chạy sang phòng Taehyung, vừa bước vào thì cậu đã nhảy lên người anh mà ôm cứng ngắc không muốn buông.
" Em cảm động lắm, cám ơn Taetae " Yoongi thì thầm dúi đầu vào cổ Taehyung.
" Bé con ngốc nghếch, sao lại cảm ơn anh chứ. Anh làm tất cả là vì em thôi, chỉ cần em luôn vui vẻ thì anh cũng hạnh phúc rồi " _Anh nhẹ nhàng nâng đầu cậu đối diện mặt mình mà nói.
" Sao...sao anh lại tốt với em thế " ngập ngừng mãi cuối cùng Yoongi cũng nói ra đều cậu thắc mắc bấy lâu.
Nghe câu hỏi của Yoongi anh muốn nói hết cho cậu biết tình cảm của mình, anh không biết đây có phải thời điểm thích hợp để nói ra không vì anh với cậu bên nhau có bao lâu đâu. Taehyung cũng lo sợ rằng khi anh nói ra Yoongi sẽ không còn vui vẻ, thân thiết với mình như hiện tại nữa. Nhưng cứ lo sợ mãi thì đã sao? Khi nỗi sợ to lớn nhất của anh là có một ngày Yoongi bị kẻ khác cướp mất mặc dù anh sẽ không bao giờ cho phép điều đó xảy ra nhưng nỗi sợ ấy cứ ngày một lớn dần trong lòng Taehyung và anh quyết định sẽ nói hết tất cả tình cảm mà lâu nay anh dành cho cậu, bất chấp cả người cậu gọi tên trong mơ có là gì của cậu đi nữa thì hôm nay anh vẫn sẽ nói.
Taehyung nhẹ nhàng đặt Yoongi ngồi lên giường, còn anh quỳ một chân ở phía dưới nâng má cậu lên.
" Em nghe cho kĩ những gì anh sắp nói ra nhé, em chỉ được trả lời là có thôi vì mọi câu trả lời khác anh sẽ không chấp nhận... anh làm tất cả cũng chỉ vì... anh yêu em. Còn em?"
Ba chữ 'anh yêu em' Taehyung đưa môi lại gần bên tai Yoongi thì thầm nhẹ nhàng như một cơn gió khiến cậu không thể tin được những gì mình vừa nghe thấy.
" Thình thịch...thình thịch..." Yoongi biết thứ tình cảm mình dành cho Taehyung không đơn thuần là tình cảm anh em giống như Jin hyung khi cảm giác được bên cạnh và gần gũi anh khác xa với hyung ấy, khi những cái hôn cậu dành cho anh không đơn giản là do anh ép buộc. Bên anh khiến cậu luôn có cảm giác an toàn và ấm áp, tuy bình thường cậu có vẻ hơi ngốc và trẻ con không thích suy nghĩ những chuyện phức tạp nhưng cậu cũng có thể cảm nhận rằng trái tim mình đang thổn thức trước Taehyung...dù vậy nhưng...cậu đã có hôn ước với người khác mất rồi, cậu không xứng với anh, phải chăng đây là lúc cậu lí giải với anh lí do mình ngất xỉu giữa đường đêm mưa ấy.
" ...em...em xin lỗi " nước mắt cứ thi nhau rơi xuống như từng mảnh pha lê đang tan vỡ.
Giờ đây trong đôi mắt to tròn, trong veo ấy là nỗi u phiền ảm đạm Taehyung chưa từng thấy, phải chăng việc yêu anh khó khăn với cậu đến vậy.
" Yoongie đừng khóc, anh đau lòng"
" Anh đã nói rồi, chỉ cho phép em được nói là có yêu anh thôi còn lại đều không chấp nhận. Yoongi chỉ có thể ở bên cạnh anh, mãi mãi thuộc về Kim Taehyung " lau đi nước mắt của bảo bối nhỏ, anh ôm cậu vào lòng mà thở dài.
" Bảo bối thay đồ đi rồi xuống ăn tối, muộn rồi. Anh đã sai người đem đồ của em sang phòng anh rồi, kể từ hôm nay em sẽ ở phòng này với anh" nói rồi anh buông cậu ra lặng lẽ đi về phía cửa.
Yoongi hốt hoảng chạy lại ôm phía sau anh ngăn không cho anh đi.
" Em yêu anh. Anh đừng đi, Taetae định bỏ em ư? Yoongie không ngoan làm Taetae giận rồi phải không?" khi thấy bóng lưng cô đơn ấy của Taehyung tim cậu đã nhói lên, cậu rất sợ, sợ anh sẽ bỏ mình, sợ anh chê mình phiền không thèm quan tâm mình nữa.
Taehyung sững sờ đứng đó khiến Yoongi lầm tưởng những điều mình đang nghĩ là thật, nước mắt chưa kịp khô lại nhịn không được mà thấm ướt lưng áo Taehyung.
" Yoongie biết Yoongie hư lắm, hay nhõng nhẽo lại còn hay đi lung tung khiến anh lo lắng...Taetae đừng có không quan tâm em nữa nha, em hứa sau này em sẽ ngoan hơn...thật ra em đã có hôn ước được định sẵn, anh gặp em đêm đó là do em trốn appa đi vì chuyện hôn ước, em biết mình không xứng với anh, mặc dù em không đồng ý chuyện hôn ước đó nhưng appa sẽ sớm tìm ra em và bắt em về kết hôn với người mà em không yêu...em..." nói tới đó Yoongi đột nhiên khóc to hơn, ôm Taehyung chặt hơn, nghẹn ngào, uất ức không thể nói tiếp.
" Bảo bối ngốc, em cứ khiến anh không thể không quan tâm được. Thương em còn không hết sao lại đành lòng bỏ mặc em, chỉ cần em yêu anh là đủ rồi, mọi chuyện còn lại cứ để anh lo " Taehyung xót xa quay người lại ôm Yoongi rồi anh cúi xuống lần tìm đôi môi anh đào quyến rũ của cậu. Yoongi vụng về đáp trả lại nụ hôn ngọt ngào của anh, môi cậu hơi hé mở để cái lưỡi tinh nghịch của anh đi vào lôi kéo lưỡi cậu cùng nhau dây dưa. Nhận thấy cậu sắp hết hơi anh mới không đành lòng buông tha.
" Giờ thì bảo bối yên tâm chưa, không được nghĩ lung tung nữa đó"
" Nae, em biết rồi....chụt..." Yoongi nhảy lên hôn cái chụt vào môi anh rồi bỏ chạy.
.
.
.
.
Ăn tối xong Yoongi kéo Taehyung ra vườn. Xung quanh đủ loại cây cỏ, ở giữa có một ngọn đồi nhỏ nhô lên khiến Yoongi rất thích thú, cậu đã để ý nơi này từ hôm đầu tiên muốn thoát khỏi anh mà chạy ra vườn. Taehyung nằm xuống trước rồi kéo Yoongi nằm bên cạnh mình, anh ôm cậu cả hai nhìn lên trời. Bầu trời đêm nay đầy sao.
" Từ khi anh có nhận thức tới nay chưa bao giờ anh cảm thấy thoải mái, yên bình như vậy. Cảm ơn Yoongie của anh, cảm ơn em đã bước vào cuộc sống của anh " Taehyung nhẹ hôn lên trán cậu.
Dù không hiểu lắm tại sao anh lại cám ơn mình nhưng Yoongi cũng nằm yên đó để anh ôm, giọng Taehyung có vẻ rất cô độc khiến cậu cũng rất đau lòng, cậu lặng lẽ vòng tay ôm anh chặt hơn, cậu muốn mang hơi ấm của mình để sưởi ấm anh.
------
" Sao chúng ta lại không thể mang em ấy về chứ appa? Lỡ như Yoongie bị tên Taehyung đó bắt nạt thì phải làm thế nào? " ngoài mặt thì chàng trai vô cùng bình tĩnh nhưng giọng nói lại nóng nảy, gấp gáp cực đại.
" Jungkook à con cứ yên tâm về Yoongie , nó ở đó sẽ rất an toàn " người đàn ông trung niên ấy chính là chủ tịch ngân hàng Bangtan, một trong những ngân hàng lớn và có quyền lực nhất ở Hàn Quốc.
" Nhưng...appa biết tên Kim Taehyung đó mà, hắn tuy còn trẻ nhưng đã là tên cáo già trên thương trường rồi lại còn là tên máu lạnh nữa, con sợ Yoongie sẽ bị hắn làm tổn thương mà thôi " Jin như đang ngồi trên đống lửa.
" Ta đã quyết định rồi, ta cũng rất lo cho thằng bé....nhưng từ lúc mẹ nó mất đến nay nó cứ ương bướng, rụt rè như thế nó cũng cần phải lớn rồi. Tạm thời cứ cho nó ở Kim gia " nói rồi ông bỏ ra ngoài không cho Jungkook nói gì thêm nữa.
Tối qua Yoongi đã ngủ quên trong vòng tay ấm áp của Taehyung, anh ôm cậu vào phòng, khi Yoongi tỉnh dậy đã là buổi sáng hôm sau. Taehyung đã đi làm từ sớm, do thấy Yoongi ngủ ngon quá nên anh đã đi mà không nỡ đánh thức bảo bối của mình dậy đòi nụ hôn chào buổi sáng, anh có ghi giấy để lại cho cậu.
" Bảo bối của anh dậy rồi thì nhớ ăn sáng, không được kén ăn hay bỏ bửa. Ở nhà ngoan đợi anh về biết chưa. Yêu em " Yoongi đọc xong rồi mà cứ cầm mãi tờ giấy có những nét chữ mạnh mẽ chứa đầy sự quan tâm, lo lắng anh dành cho cậu mà cười tủm tỉm. Taehyung tuy không ở bên nhưng lúc nào cũng chăm cậu như chăm em bé.
Suốt buổi sáng cậu cứ hí hửng cười mãi, người hầu trong nhà cũng cảm thấy vui lây. Nhưng ở nhà miết Yoongi cũng thấy chán lại còn nhớ anh nên cậu quyết định xuống bếp làm vài món ăn để mang đến công ty cùng ăn trưa với Taehyung. Thấy cậu loay hoay nấu ăn dưới bếp quản gia Kim hốt hoảng chạy đến.
" Cậu Yoongi cậu muốn ăn gì thì cứ nói người hầu một tiếng họ sẽ làm cho cậu mà, sao cậu lại xuống đây? Nhỡ cậu bị gì thì cậu chủ sẽ đuổi chúng tôi mất "
" Không sao đâu quản gia Kim, cháu có thể làm mà. Lúc trước ở nhà cháu cũng hay xuống bếp nấu ăn lắm, bà không cần lo cho cháu đâu " Yoongi vui vẻ đáp lại quản gia Kim.
" Vậy để tôi ở đây giúp cậu, có gì cần thì cứ nói tôi " chỉ có làm vậy bà mới bớt lo lắng.
" Nae "
Ngay từ lần đầu nhìn thấy Yoongi bà đã có cảm giác yêu quý cậu nhóc này và với con mắt nhìn người hơn 50 năm của bà thì cậu nhóc đáng yêu này sẽ mang đến cho cậu chủ của mình một cuộc sống vui vẻ hơn. Cả đời bà đã làm việc ở Kim gia, bà chứng kiến cả quá trình lớn lên của cậu chủ, càng lớn cậu chủ ngay cả băng còn lạnh hơn. Bây giờ cậu chủ tuy chưa nắm chức chủ tịch tập đoàn nhưng mọi người trong bên trong lẫn bên ngoài ai lại chẳng biết Kim Taehyung đã là người nắm mọi quyền hành ở Kim thị. Thực tế thì khi cậu chủ vừa tròn 20 tuổi thì ông chủ đã giao lại toàn bộ cho cậu rồi cùng bà chủ cả hai đi du lịch vòng quanh thế giới để tận hưởng tuổi già. Tuổi còn rất trẻ mà đã làm chủ một tập đoàn lớn nhất Hàn Quốc thì quả không phải chuyện dễ dàng gì, nhưng cậu chủ chỉ cần một tháng để làm quen mọi việc rồi càng ngày đưa tập đoàn càng phát triển hơn đến độ không một tập đoàn nào có thể sánh bằng. Để làm được việc ấy thì từ nhỏ cuộc sống của cậu chủ Kim gia đã không như những đứa trẻ khác rồi, bà đã từng nhìn thấy cảnh cậu giương đôi mắt trẻ thơ lặng nhìn vào những đứa trẻ cùng trang lứa khác vô tư chơi đùa còn cậu thì phải tập quen dần với các dãy số, các phép tính toán phức tạp, cậu phải học những thứ mà trẻ con ở tuổi đó chỉ cần nhìn đến là khóc thét lên bỏ chạy. Từ khi ông bà chủ giao mọi quyền hành cho cậu rồi ra nước ngoài thì cuộc sống của cậu chủ càng nhàm chán hơn, trở thành một người yêu công việc đến điên cuồng, suốt ngày như cái máy kiếm tiền. Bà nhìn vào mà xót xa nhưng bà cũng không thể nào can thiệp vào cuộc sống của cậu chủ được, đành đứng ngoài lo lắng cho cậu mà thôi. Mọi chuyện đã thực sự thay đổi kể từ khi có Yoongi đến, bà thực sự rất mừng và cũng có thể yên tâm được đôi phần.
Yoongi lăn lộn dưới bếp hơn một tiếng thì rốt cuộc cũng hoàn thành các món ăn, cậu vui đến độ cười híp hết cả mắt.
" Hihi...cháu xong rồi. Quản gia Kim ơi giúp cháu chuẩn bị xe nhé, cháu muốn mang đồ ăn trưa đến cho Taetae "
" Cậu có cần tôi gọi báo trước cho cậu chủ không? "
" Không đâu ạ...cháu...cháu muốn cho anh ấy bất ngờ " nói rồi cậu xấu hổ bỏ chạy lên phòng thay đồ.
Quản gia Kim phải lắc đầu với sự dễ thương của Yoongi, bà nhìn qua các món ăn cậu chuẩn bị cho cậu chủ thì rất ngạc nhiên. Bà thật không ngờ trong lúc nấu cậu có hơi hậu đậu vậy mà lại làm ra được những món ăn đầy màu sắc và hương thơm như thế này, quả thật cậu chủ rất may mắn mới gặp được cậu nhóc này.
.
.
.
.
_______
Mặc dù appa đã bảo anh không cần lo lắng cho Yoongi vì ở đó cậu sẽ rất an toàn nhưng anh cũng không thể yên tâm được, điều anh lo lắng nhất chính là để Yoongi ở gần với tên cáo già Kim Taehyung. Trên thương trường ai mà chẳng biết hắn thủ đoạn vô sỉ, đã muốn gì thì phải có cho bằng được, kẻ nào làm trái ý hắn sẽ không gặp chuyện tốt, ngay cả anh và appa cũng phải kiên dè, nể phục hắn vài phần. Nên hôm nay dù ra sao anh cũng phải gặp được Yoongie, tận mắt nhìn thấy cậu vẫn sống tốt như ở nhà thì anh mới thực sự yên tâm mà để cậu ở lại Kim gia, tên khốn kia nếu dám làm gì cậu em mà anh yêu thương nhất thì anh sẽ không tha cho hắn bất kể hắn có là ai đi nữa.
______________________
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com