Chương 15
Thời điểm Thiên Tỉ tỉnh lại Vương Nguyên đang cố gắng nướng thịt thỏ. Cho tới bây giờ y chưa làm qua loại chuyện này, hoàn toàn không nắm được mấu chốt. Làm cho mặt xám mày tro không nói, còn làm quần áo cháy một lỗ thật to. Bộ dáng sứt đầu mẻ trán kia miễn bàn có bao nhiêu đáng yêu.
"Phụt! A... Ha ha, a... Đau quá." Thiên Tỉ ấn lên chỗ bị thương do cười nên bị đau.
"Ngươi tỉnh?" Vương Nguyên khẩn trương chạy tới kiểm tra thương thế, xác định không có việc gì xong, cũng không biết xấu hổ cười rộ lên.
"A, xứng đáng, trẫm còn không phải là vì ngươi..."
Nhẹ nhàng mà vì Vương Nguyên vén mớ tóc hỗn độn ra sau tai, Thiên Tỉ đau lòng nhìn ánh mắt sưng đỏ của y.
"Ngươi... Đã khóc?"
"Ân." Nghiêng mặt đi cọ cọ lên bàn tay ôn hòa hiền hậu, thoải mái mà nhắm mắt lại "Ngươi cả người đều là máu... Ta sợ hãi..."
"Ha hả, là thần không còn dùng được."
"Thuốc chữa thương ngươi mang theo tùy thân ta đã dùng gần hết, vừa rồi ta thấy hỏa hồ đem một loại quả mọng nhai nát đắp lên đùi tiểu gia khỏa, nói vậy trái cây kia với người cũng sẽ hữu hiệu." Nói xong ôm lấy tiểu hồ ly đang uể oải không phấn chấn hôn một cái, nhìn Thiên Tỉ mỉm cười "Ta hái được không ít trái cây, đợi ăn thịt thỏ xong, ta sẽ giúp ngươi đắp lên."
Ngực co thắt lại, trái tim đột nhiên đập bịch bịch. Rất quen thuộc... Tựa hồ con hồ ly bản thân nuôi trước kia, cũng từng lười biếng nằm trên người một người đánh cái ngáp như vậy...
"Xem cái gì chứ? Thịt thỏ sắp cháy rồi!"
"A!" Thiên Tỉ thu hồi tầm mắt, đi đến đống lửa bên cạnh "Việc nặng thế này vẫn nên giao cho thần."
Hai người ngồi dựa vào nhau, không có ai mở miệng. Một đốm ánh sáng chiếu lên vách núi, làm cho hoàn cảnh u ám thêm một phần ấm áp. Nhìn Vương Nguyên mệt mỏi dựa vào lòng ngực, Thiên Tỉ cảm thấy thật lạ lùng. Vài ngày trước, hắn còn vì quan hệ của hai người mà phiền não không thôi, mà hiện tại, nếu tỉnh lại mở mắt không thấy Vương Nguyên, hắn chắc chắn bị bất an ăn mòn đến phát cuồng. Ha hả, đã bao lâu rồi không nhớ Chí Hoành? Từ lúc Vương Nguyên xuất hiện trước mặt hắn, vui của y, giận của y, đau của y, oán của y, không điều nào không kích thích thần kinh của hắn, xâm chiếm cuộc sống của hắn. Bản thân nhìn, nghe, nghĩ, phiền, đều là chuyện của y, trong hốt hoảng, liền bị y dễ dàng tiến vào trái tim.
"Cười cái gì? Trẫm ăn rất khó xem sao?" Tề Vân Phi phiền não nhìn trừng trừng chân thỏ to như vậy, gặm cũng không được, mà không gặm cũng không được.
"Ha hả, mồm to ăn thịt mồm to uống rượu hiển lộ bản sắc nam nhi."
"Ha hả, đúng vậy, trẫm trấn giữ kinh thành mười mấy năm không đi ra ngoài, lúc này gặp rủi ro, thật vẫn có thể xem là cơ hội thật tốt để du lịch tứ hải. Cuộc sống tư thế hào hùng, trẫm cũng từng vô hạn hướng tới, chỉ tiếc đang ở hoàng gia, rất nhiều sự thân bất do kỷ..."
"..." Thiên Tỉ lặng yên. Làm một hoàng đế ngu ngốc rất dễ dàng, khắp thiên hạ đều có thể lấy để tiêu xài. Nhưng làm một đế vương có đảm đương có trách nhiệm, cũng là chuyện khó nhất thế gian. Mọi người muốn chẳng qua là một tượng gỗ có thể vứt bỏ tình dục, phân biệt đúng sai, có thể một khắc không ngừng vì nước làm lụng vất vả. Loại cuộc sống này, đến chết mới thôi!
"Hoàng Thượng, hiện giờ triều đình tuy ổn định nhưng thực chất lại hỗn loạn, y theo thần nghĩ, ám sát lần này nhất định chủ mưu đã lâu, mà mục đích cuối cùng có thể là..."
"Đoạt cung!" Vương Nguyên đáp rất bình thản, nhưng trong mắt lại hiện ra tinh quang.
Thân mình Thiên Tỉ chấn động, kinh ngạc vạn phần nhìn chăm chú con ngươi chói mắt trước mặt.
"Hay là Hoàng Thượng trước đó đã biết được việc này? Vì sao còn muốn mạo hiểm tự mình săn bắn?"
"Hừ! Trẫm sớm âm thầm chú ý lâu ngày, chỉ tiếc lão lục lòng dạ thâm sâu, không đến thời cơ tốt nhất quyết không dễ dàng hành động, trẫm mới quyết định tự mình làm mồi câu, đem một lưới bắt hết."
Thiên Tỉ quả thực không thể tin được vào lỗ tai của mình.
"Hoàng Thượng! Nếu thần hơi có sơ sẩy, chẳng phải là kiếm củi ba năm thiêu một giờ, tất cả đều thua!"
"Trẫm cùng Tuấn Khải tin tưởng ngươi chắc chắn sẽ hộ trẫm chu toàn, mới có thể thiết hạ kế này." Vương Nguyên cười vô cùng đắc ý, giống một con hồ ly kiêu ngạo, cái đuôi cũng muốn nhếch lên rồi.
Khóc không ra nước mắt! Thiên Tỉ ngay cả khí lực thở dài cũng hoàn toàn không có.
"Như vậy Hoàng Thượng, các ngươi đã có chuẩn bị, Tam Vương gia xác định là có thể ổn định triều chính?"
"Đó là tự nhiên, trẫm chưa bao giờ đánh mà không nắm chắc cục diện. Chính là trẫm không dự đoán được chiến đấu sẽ thảm thiết như thế, hiện giờ lại mất liên lạc với Tuấn Khải..." Ngó thấy trên mặt Thiên Tỉ đen lại, mắt nhìn sẽ có sấm đánh xuống, Vương Nguyên vội vàng dừng lại "Thiên Tỉ... Là trẫm không tốt... Trẫm, trẫm..."
Hiện tại Thiên Tỉ trăm phần trăm khẳng định bộ dáng hai mắt đẫm lệ của Vương Nguyên nhất định là giả bộ! Cười khổ cười khổ vẫn là cười khổ. Hắn quen đọc binh thư, bách chiến bách thắng, lại lần nào cũng thua trong tay Vương Nguyên. Định lực hắn tự cho là kiêu ngạo tới trước mặt Vương Nguyên hết thảy tự sụp đổ! Hắn thật sự tức giận.
"Ngươi có biết vạn nhất Tam Vương gia không cầm giữ được thế cục thì sẽ thế nào hay không? Hết thảy kế hoạch đều là lấy ngươi là trung tâm định ra, hiện giờ ngươi ta mất tích, ngươi cho là những ngày hoàng đế không lâm triều không để ý tới triều chính có thể man bao lâu? Một khi phản quân biết được ngươi vẫn chưa hồi cung, chắc chắn phái người lên núi tìm. Vì tránh thoát những cơ sở ngầm này, chúng ta thực có thể không thể liên lạc với Tam Vương gia. Đến lúc đó ngươi trở về như thế nào? Đêm dài lắm mộng, một khi cho phản quân có cơ hội tạm nghỉ, đến lúc đó cùng triều đình cắt cứ giằng co, chịu khổ còn không phải là dân chúng?"
"Đủ rồi!" Túm chặt tơ vàng thêu năm trảo kim long trước ngực, Vương Nguyên đau khổ gầm nhẹ.
"Cái gì giang sơn, cái gì dân chúng, trẫm mới mặc kệ, mới mặc kệ! Chỉ cần thiên hạ thái bình, dân chúng có cơm để ăn, có áo để mặc, ai sẽ để ý hoàng đế là ai?"
"Ta để ý!" Nắm chặt bả vai Vương Nguyên, Thiên Tỉ thầm nghĩ hung hăng lay tỉnh hoàng đế cam chịu này.
"Ta không muốn quỳ gối dưới chân người khác! Trừ ngươi ra, không ai xứng làm vương của ta!"
Thật sự? Đó không phải tỏ vẻ ta đối với ngươi mà nói là đặc thù sao? Ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt Thiên Tỉ, lại tìm không thấy nửa điểm yêu thương.
"Không, không, ta không cần thần tử!" Vội vàng đẩy Thiên Tỉ ra, Vương Nguyên từ trên cao nhìn xuống rống to với hắn, đáy mắt lộ vẻ tuyệt vọng.
"Ta rất cô đơn!" Che lại đôi mắt không cho nước mắt chảy xuống, Vương Nguyên thoát lực ngồi chồm hỗm trên mặt đất.
"Hoàng thành to như vậy, chỉ có một mình trẫm lẻ loi, nơi nơi đều hục hặc với nhau, tùy thời đều có tên bắn lén, trẫm cũng sẽ sợ... Ngay cả Tam đệ cũng đã có người yêu thương! Trẫm rất hâm mộ Lưu Chí Hoành, có thể được người toàn tâm toàn ý yêu thương. Trẫm không cần thần tử! Trẫm muốn... Một người, có thể thương yêu trẫm, nuông chiều trẫm, giúp đỡ trẫm... Trẫm chờ ngươi chờ đến rất khổ, ngươi lại quên mất trẫm! Ngươi đã hoàn toàn quên mất ta!"
Thiên Tỉ còn chưa phản ứng lại, Vương Nguyên đã nhanh chóng nuốt quả mọng xuống. Chất lỏng không kịp nuốt xuống tràn ra khóe miệng, chảy xuống viền cằm mảnh khảnh, cuối cùng làm tôn lên nụ cười kiên quyết mà dâm mi đến cực điểm.
"Hoan tình quả?!" Thiên Tỉ hoảng sợ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com