36 : Bắt gian
Jung Jihoon liếc nhìn Jung Suhwan, phong khinh vân đạm nói “Nhìn tao làm gì? Vẻ mặt mày như vậy là có ý gì? Coi chừng tao móc hai con mắt mày ra bây giờ”
(Phong khinh vân đạm: Nhẹ như mây gió)
Suhwan tức giận bất bình, khổ mà nói không nên lời, quay đầu lại nhìn Han Wangho.
Nước mắt của cậu nói tới là tới, bên trong đôi mắt to rưng rưng nước mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn ủy khuất đến cực điểm, lẳng lặng lên án Jung Jihoon bạo hành.
Han Wangho nhìn mà mềm lòng, nói với Jung Jihoon “Cậu so đo với em ấy làm gì?”
Giọng điệu này…..
Với cái giọng điệu của người vợ oán trách người chồng….
Nghe giống ghê….
Han Wangho nói xong, tự bản thân cũng cảm thấy kỳ cục.
Để tay lên ngực tự hỏi: Mình nói cái giọng này làm gì? Bị bệnh à?
Hwang Sungmin bình tĩnh đi về phía trước một bước, tiến đến gần Jung Jihoon hơn.
Han Wangho lập tức đứng cách xa Jung Jihoon ra.
Jung Jihoon không để ý đến chi tiết nhỏ này, đá vào chân Jung Suhwan một cái “Còn đứng đây làm gì, không phải muốn đi tới quầy bán đồ vặt sao?”
Suhwan giận dỗi “Con không đi!”
Han Wangho hỏi cậu “Cậu tới đấy mua cái gì?”
Suhwan rầu rĩ không vui “Mua kẹo”
Ánh mắt Suhwan dừng lại ở trên tay Han Wangho……trong tay anh, cầm hai bịch kẹo.
Han Wangho thường xuyên chuẩn bị sẵn kẹo cho mình, hơn nữa hương vị kẹo đều giống nhau. Khác với vẻ bề ngoài, hương vị kẹo mà anh thích lại kẹo sữa Thỏ Trắng.
Jung Jihoon cũng cảm thấy Han Wangho giống như một con thỏ……tuy rằng cũng có những lúc hung dữ xù lông hệt như một con mèo con.
Han Wangho lấy ra một nắm kẹo đưa cho Jung Suhwan “Chia cho cậu này. Đại hội thể thao có nhiều người lắm, cậu đừng chạy lung tung, để bị hội học sinh bắt được sẽ bị trừ điểm trong lớp”
Suhwan được cho kẹo, trong nháy mắt quên sạch sẽ hết những khó chịu lúc nãy.
Lúc này lại tới lượt Jung Jihoon không vui “Của tôi đâu?”
Hắn giơ tay ra.
Han Wangho liếc mắt nhìn hắn.
Thái độ của Jung Jihoon rất kiên quyết “Kẹo của tôi đâu? Vì sao nó có mà tôi không có?”
Han Wangho lại liếc nhìn Hwang Sungmin.
Hwang Sungmin mở miệng nói “Chovy, nếu cậu muốn ăn thì để tôi tới quầy bán quà vặt mua cho cậu”
Jung Jihoon không hề suy nghĩ cắt lời “Không được, anh ta phải cho”
Đây là lý do mà hắn muốn ăn kẹo sao?
Jung Jihoon vốn dĩ không hề thích ăn kẹo!
Lý do mà hắn nằng nặc đòi kẹo đương nhiên tại vì Han Wangho thiên vị! Tại sao Jung Suhwan có mà hắn lại không có chứ?
Con mẹ nó, hắn không chấp nhận!
Han Wangho bị Jung Jihoon chắn ở lối vào, không thể đi được, chỉ có thể lấy một nắm kẹo đưa cho hắn “Cầm đi, đừng chặn đường tôi”
Jung Jihoon chộp lấy vào trong tay, ngăn anh lại “Hôm nay anh chạy 1500 mét đúng không, biển số mấy?”
Han Wangho thuận miệng nói “Sao hả? Cậu muốn gửi bài cho tôi sao?”
Đóng góp cho đại hội thể thao chính là viết bài cổ vũ cho các vận động viên trong lớp, thường sẽ nộp về cho phát thanh viên của đài phát thanh trường, mỗi bài viết không quá 140 chữ, cơ bản đều là thả rắm cầu vồng.
Để khuyến khích hình thức tương tác giữa các học sinh cùng lớp với nhau, nhà trường sẽ cộng một điểm cho một bài viết, nếu được đọc lên đài phát thanh thì sẽ được cộng ba điểm.
“Anh thích cái này à?” Jung Jihoon nhíu mày.
Han Wangho “Tránh đường”
Hwang Sungmin nhân cơ hội mở miệng “Trường các cậu có cho người ngoài vào không, tôi chỉ vào một lúc rồi sẽ đi ngay”
Suhwan vội vàng nói “Không được! Cậu tính đi đâu?”
Hwang Sungmin cười nói “Đã lâu không trò chuyện với Chovy nên muốn ôn chuyện với cậu ấy một chút”
Suhwan “Có chuyện gì hay ho đâu mà ôn lại? Làm người phải biết nhìn về phía trước, chuyện đã qua thì cho nó qua luôn đi, cứ nhìn lại quá khứ mãi thì làm sao tiến lên được?”
Đang nói chuyện thì Han Wangho đã đi xa.
Suhwan vội vàng quay đầu lại định đuổi theo Han Wangho.
Jung Jihoon lập tức túm cổ áo cậu lại “Đi tới quầy bán đồ vặt mua cho tao chai nước”
Suhwan giương nanh múa vuốt “Con không đi! Con muốn đi tìm Wangho!”
Jung Jihoon “Tìm cái gì? Anh ta có trốn đâu?”
Suhwan đành chịu thua uy thế của Jung Jihoon, đành hậm hực đi về phía quầy bán quà vặt.
Cậu vừa đi, Hwang Sungmin nói “Ở trong nước cậu cũng được hoan nghênh quá. Lúc nãy là ai vậy?”
Jung Jihoon “Bạn"
Hwang Sungmin “Nhìn anh ta có vẻ rất lạnh lùng, không ngờ cậu lại có giao thiệp với người như thế”
Vừa nói, trong lòng Hwang Sungmin thật ra có chút thổn thức.
Jung Jihoon ở nước ngoài chính là chúng tinh phủng nguyệt, mọi người đều nể mặt hắn, từ khi nào lại có người không chừa cho hắn mặt mũi như thế chứ?
(Chúng tinh phủng nguyệt: được mọi người vây quanh, như những vì sao vây quanh một mặt trăng)
Han Wangho kia lai lịch ra sao, lập tức liền gợi lên sự tò mò trong lòng Hwang Sungmin.
Nếu như gọi đám bạn bè của Jung Jihoon ở nước ngoài tới xem, ai có thể tin được người bị lạnh nhạt không được đáp lại kia là Jung Jihoon chứ! Từ khi nào tính cách hắn lại trở nên dễ chịu như vậy? Người kia là ai? Nếu đổi lại là người khác, không chừng đã sớm chết 800 lần rồi.
Hwang Sungmin “Có điều, đúng là dung mạo anh ấy khá xinh đẹp”
Cậu ở trong lòng mặc niệm: Cho dù Jung Jihoon có về nước cũng vẫn như thế, ánh mắt nhìn người rất kỹ. Kết giao bạn bè đều là nhìn mặt mũi. Han Wangho lại có diện mạo xuất chúng như thế, cho dù là trong vòng đám con nhà giàu ở nước ngoài cũng không có mấy người được vậy.
Jung Jihoon lơ đãng cậu ta, nhìn bóng dáng Han Wangho như suy tư gì đó “Phải không? Cậu cũng cảm thấy anh ta rất đẹp?”
Hwang Sungmin cười một chút “Chuyện này không phải mắt thường có thể thấy được sao”
Lúc hai người đang nói chuyện phiếm ở cửa ra vào, Suhwan giống như hòn đá nhỏ lăn một đường tới quầy bán quà vặt.
Choi Yumin đã đứng yên thật lâu trước quầy bán quà vặt, cô do dự có nên mua trà sữa ở đây không, đây là chỗ bán trà sữa duy nhất ở GenG.
Vừa ngọt vừa béo vừa khó uống, nhưng nó lại có một loại ma lực thần kỳ khiến cho người ta muốn ngừng cũng không ngừng lại được.
Hơn nữa, lúc này đây, cô còn gặp phải một chút rắc rối.
“Này, bạn học” Một chị đại trông có vẻ lưu manh gọi Choi Yumin lại.
Choi Yumin quay đầu nhìn lại, chị đại kia không chỉ có một mình mà bên cạnh cô ta còn có một nhóm ba chị em khác.
Choi Yumin có biết một chút về chị đại này, cô ta học lớp 10-5, gia đình cũng khá giàu có, khiến cho cô ta ở trong trường tung hoành ngang ngược, không ai dám động vào.
Choi Yumin là kiểu nữ sinh hiền lành ngoan ngoãn điển hình, chưa bao giờ qua lại với những loại người như vậy, bỗng nhiên bị gọi lại, vẻ mặt cô vô cùng hoang mang.
Đồng phục học sinh của chị đại kia là đồ nam, ống tay dài che khuất tay, trên đầu có đầy các kẹp tóc đủ màu sắc, đây là phong cách thịnh hành của mười sáu năm trước.
“Cậu quen Jung Suhwan đúng không?”
Choi Yumin nắm chặt tay nhìn các cô gái kia.
Chị đại cười nói “Giúp tôi một chuyện được không?”
Choi Yumin ở trong lòng yên lặng nghĩ thầm: Không giúp mà được sao….
Dĩ nhiên là không được rồi.
Loại học sinh như vậy, một khi đã mở miệng muốn người ta giúp đỡ, thì ý của người ta không phải là muốn hỏi mình có thể giúp hay không, mà là muốn ra lệnh cho mình bắt buộc phải làm.
Choi Yumin rụt rè nói “Mình sợ không thể giúp được, bạn tìm người khác nha….”
Tiếng nói nhỏ xíu như tiếng ruồi muồi vo ve.
Chị đại hoàn toàn không nghe thấy, tiếp tục nói “Giúp tôi lấy được số điện thoại di động của Jung Jihoon”
Choi Yumin căng thẳng tới nổi lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.
Số điện thoại di động của Jung Jihoon?
Đâu phải dễ dàng lấy được đâu chứ.
Lúc trước, trên diễn đàn trường có đăng số điện thoại di động của Jung Jihoon lên, có mấy người bạo gan gọi điện cho hắn khiến điện thoại của Jung Jihoon bị gọi liên tục muốn nổ tung luôn.
Cách đây vài tuần, Jung Jihoon đã đổi số điện thoại mới, lúc này công tác bảo mật rất kỹ lưỡng, trước mắt không có mấy người có thể liên lạc được với hắn.
Chị đại nói “Cậu ngồi cùng bàn với Jung Suhwan mà đúng không? Bảo cậu ta đi hỏi giúp chúng tôi đi”
Choi Yumin lắp ba lắp bắp nói “Mình…. bọn mình cũng không thân lắm đâu….”
Cô ta nói đùa sao?
Nhờ mình đi hỏi dùm số điện thoại của Jung Jihoon?
Tuy rằng Choi Yumin học chung lớp với Jung Jihoon, nhưng từ đầu năm học tới cuối năm học cũng chưa từng nói chuyện với nhau một câu.
Cô vốn dĩ hướng nội, tính cách cũng dễ ngại ngùng, nhút nhát, chịu đựng, dễ phục tùng, hoàn toàn ở một thế giới khác với những học sinh lưu manh siêng quậy biếng học.
Đừng nói tới Jung Jihoon, ngay cả Jung Suhwan cũng thế….. chính Jung Suhwan đã nhảy vào trong thế giới của cô. Nếu lần đó cậu không giúp đỡ Choi Yumin một lần, chỉ sợ học xong ba năm trung học rồi, hai người cũng không có cơ hội nói chuyện với nhau.
Chị đại nghe được không vui “Cậu giỡn ai vậy? Nhờ cậu giúp một chút sẽ chết sao?”
Nói xong, mấy nữ sinh kia xông tới.
Bạn của Choi Yumin từ trong quầy bán quà vặt đi ra thì thấy ngay cảnh tượng như vậy.
Tay Jang Eunbi run lên, ly nước mát suýt nữa rơi xuống mặt đất.
“Yumin!” Cô sốt ruột hoảng hốt kêu lên một tiếng.
Choi Yumin bị chặn ở cửa quầy bán quà vặt, vẻ mặt đỏ bừng, cô lắc đầu, lúng ta lúng túng nói “Mình thật sự không thân mà…..”
Vừa dứt lời, cổ tay Choi Yumin bị siết lấy, một luồng sức mạnh thật lớn từ phía sau lưng truyền đến, thân thể nhỏ gầy của cô không chống được lảo đảo lùi về phía sau vài bước, vẫn chưa đứng vững được thì nghe thấy tiếng của Jung Suhwan.
“Sao không trực tiếp hỏi tôi?”
Chị đại đứng yên.
Jang Eunbi vội vàng chạy đến, Choi Yumin bị kéo ra phía sau lưng Jung Suhwan khiến cô mới chạy được một nửa đã ngừng lại, cô hơi sờ sợ Jung Suhwan thế nên đành đứng cách đó không xa để quan sát.
Suhwan phủi phủi tay “Có việc gì sao?”
Một khi không ở cùng với Jung Jihoon và Han Wangho, gen giáo bá ăn sâu vào trong xương tủy cậu bắt đầu mơ hồ trỗi dậy. Mười sáu năm sau, ở trong trường học, Jung Suhwan cũng là một nhân vật phong vân, ỷ vào gương mặt đẹp trai xuất chúng cùng với sức mạnh kinh người mà làm xằng làm bậy, ai nhìn thấy cậu cũng phải nhường cậu ba phần.
Khí thế sắc bén bức người, khiến người ta không rét mà run.
Đám chị đại bắt nạt kẻ yếu kia nhìn thấy Jung Suhwan đến rồi, có hơi ngại không tiện mở miệng.
Nói thật thì, cái tên của Jung Suhwan, lúc trước các cô nàng này cũng có nghe qua.
Chỉ biết lớp 10-11 có một nam sinh nói lắp hay bị bắt nạt, ai cũng có thể sai bảo cậu ta làm chân sai vặt.
Về sau, nam sinh nói lắp kia không biết đã chịu kích thích gì, bỗng nhiên thay đổi hình dạng, sáng chói hẳn lên. Nhan trị đột nhiên tăng lên vài bậc, ngay cả khí thế cũng thay đổi. Trận đánh nhau với Do Saejun lần đó mọi người đều biết, nhớ lại, ai cũng cảm thấy Jung Suhwan còn bạo lực hung dữ hơn. Tóm lại là một kẻ không dễ trêu chọc vào.
Huống gì, cậu ta còn chơi chung với Jung Jihoon.
Khiến cho mọi người phải nhìn cậu ta với cặp mắt khác xưa.
Chị đại nhỏ giọng nói một câu “Tôi chỉ hỏi chút chuyện”
Suhwan phun ra ba chữ “Mau cút nhanh”
Sắc mặt chị đại trắng nhợt “Mẹ nó cậu đừng có ở đây mà tinh tướng”
Suhwan “Vậy cô cứ thử bước lên phía trước một bước xem, tôi không có nguyên tắc không đánh con gái đâu”
Sắc mặt chị đại càng thêm trắng bệch, đám chị em lôi kéo cô ta khuyên nhủ “Bỏ đi… đừng có gây với cậu ta nữa”
Ý tại ngôn ngoại chính là: Quay về gọi thêm người.
Đám con gái bọn họ tiếp tục đối đầu với Jung Suhwan cũng không có lợi ích gì.
Sau khi đám người đi rồi, Choi Yumin cảm kích nói “Cảm ơn cậu”
Suhwan “Không có gì, cậu tới đây làm gì vậy?”
Jang Eunbi vội vã đi đến thay Choi Yumin nói tiếp “Bọn tớ tới mua nước, chẳng ngờ lại gặp phải mấy đứa chị đại lớp 10-5…..”
Suhwan “À” một tiếng.
Choi Yumin hỏi “Cậu cũng tới đây mua nước hả?”
Suhwan “Tôi đi mua dùm cho Jihoon” Cậu lấy thẻ học sinh ra đặt lên máy quét “Ông chủ, lấy cho tôi một chai sữa bò Vượng Tử”
Choi Yumin cười một tiếng.
Suhwan hỏi “Cậu cười cái gì?”
Tâm trạng cậu bây giờ đang không có vui đâu.
Cái tên Hwang Sungmin kia đã nói rõ là muốn ở lại xem Jung Jihoon thi đấu trong đại hội thể thao. Sau khi nghe Oh Pensri kể cái gì mà tiểu tình nhân ở nước ngoài linh tinh này kia, khiến cho cái chuông cảnh báo trong đầu Suhwan vang lên.
Có điều, diện mạo của Hwang Sungmin thiên về kiểu tiểu bạch hoa, nhìn nhu nhược yếu đuối, không có tính công kích, nói chuyện cũng nhỏ nhẹ. Dù sao thì Suhwan cũng có chút hiểu về con người Jung Jihoon, Jung Jihoon sẽ khó có thể nhìn trúng loại tiểu bạch hoa này, hắn là tên mắc hội chứng tuổi dậy thì và bệnh ung thư thẳng nam điển hình, mắt nhìn người cực cao, nếu không phải là tuyệt thế đại mỹ nhân thì không thể lọt nổi vào mắt xanh của hắn.
Choi Yumin hỏi “Cậu đang không vui à?”
Jung Suhwan làm bạn cùng bàn với cô được một khoảng thời gian, cũng coi như là một người bạn đồng cam cộng khổ. Quan trọng là cậu chuyên gia chép bài của Choi Yumin. Lúc này cô vừa hỏi, cậu liền thở dài, kể hết mọi chuyện ra.
Choi Yumin nghe xong, mở miệng nói “Hóa ra lại là chuyện liên quan tới Han Wangho à”
Suhwan nói “Sao lại nói là ‘lại là’ chứ!”
Choi Yumin “Tại vì cậu luôn lo lắng vì chuyện của anh ấy đó. Hình như cậu rất muốn Jung Jihoon và Han Wangho ở bên nhau thì phải.”
Suhwan nói “Đương nhiên rồi!”
Choi Yumin nhớ tới mấy fan CP trên diễn đàn trường, gật gù hiểu rõ nói “Mình hiểu mà”
Jang Eunbi bạn của cô cũng là một fan theo đuổi idol, hơn nữa còn là fan CP. Mười sáu năm trước, lúc mấy boygroup đang hot, Jang Eunbi rất chân thật tình cảm hy vọng hai thành viên yêu thích của cô trong boygroup đó yêu nhau, hơn nữa từ sâu trong đáy lòng còn cảm thấy hai người họ nhất định sẽ kết hôn.
…………..Giống y chang căn bệnh của Jung Suhwan bây giờ.
Suhwan cùng cô đi về phía sân thể dục.
Jang Eunbi đã cùng với một người bạn khác đi trước rồi.
Suhwan vừa đi vừa nói “Tôi đang rất là buồn bực, cái tên tiểu bạch hoa đó không biết xấu hổ, cứ nằng nặc đòi ở lại xem Jung Jihoon thi chạy”
Choi Yumin phân tích cho cậu nói “Chắc là muốn đưa nước”
Suhwan rầu rĩ không vui “Tôi đương nhiên biết!”
Kê tặc đó. Cậu nghĩ thầm trong lòng.
(Kê tặc: dịch thô là trộm gà, là phương ngữ Bắc Kinh. Ý chỉ keo kiệt, bủn xỉn. Còn chỉ người đặc biệt biết tính kế, có dấu diếm tư tâm. Còn có một ý khác là chỉ người giảo hoạt, khôn vặt, hơi có vẻ đáng khinh)
Con trai 16, 17 là độ tuổi huyết khí phương cương.
(Huyết khí phương cương: Tuổi mà tinh lực tràn đầy, tính tình nhiệt huyết, dễ nóng nảy, dễ làm sai)
Vừa chạy xong cự li dài 1500 mét, hormone liền nhanh chóng tăng vọt. Lúc này chính là thời cơ cực tốt để xúc tiến tình cảm! Nếu đưa nước cho Jung Jihoon, cho dù có là một con chồn, dưới tác dụng của hormone, đều có thể trở thành người đẹp!
Suhwan lúc bế tắc cái gì cũng có thể thử, hỏi Choi Yumin “Vậy cậu có cách gì hay không? Chiêu này của tiểu bạch hoa quá âm hiểm, tôi phải nghĩ cách đối phó”
Choi Yumin ngưng một chút, chậm chạp mở miệng nói “Hay là, cậu cũng chạy 1500 mét đi, mình có công tác ở chỗ báo danh kiểm tra, có thể hỗ trợ cho cậu, nếu cậu chạy cùng với Jung Jihoon thì sẽ dễ dàng giải quyết hơn. Nếu đối phương đi đến đưa nước cho Jihoon thì cậu hãy ngăn lại”
Suhwan “Ồ” một tiếng “Cậu nói đúng, vậy Wangho thì sao?”
Choi Yumin nói “Wangho không chạy chung nhóm với Jihoon”
Ánh mắt Suhwan sáng lên “Vậy cậu mau cho tôi vào đi!”
Choi Yumin gật đầu, cầm áo đồng phục trong tay, kiên định nói
Choi Yumin gật gật đầu nói “Cứ tin ở mình”
Lúc này, Han Wangho không biết chuyện gì vừa mới trở lại khán đài.
Son Siwoo hỏi “Mày đi mua kẹo gì mà lâu dữ vậy?”
Han Wangho “Lúc về thì gặp Jung Jihoon”
Son Siwoo nhíu mày “Cậu ta lại quấn lấy mày hả?”
Han Wangho “Không có quấn lấy tao, chỉ là tình cờ gặp thôi”
Son Siwoo nói “Mày thử nghe lời mày đã nói xem, mày nghĩ tao tin được sao? Không quấn lấy mày mà chỉ tình cờ gặp thôi sao, vậy sao không thấy hắn ta tình cờ gặp người khác bao giờ”
Tuy giới tính thứ hai của Han Wangho là Omega, nhưng trên thẻ căn cước và thông tin ở trường đến bây giờ vẫn là Alpha không đổi. Ngoại trừ Son Siwoo biết giới tính thứ hai của anh thì trong lớp không có ai biết cả.
Nếu không, với cái tư thế mà Jung Jihoon đảo quanh anh như vậy thì đã sớm lan truyền ra thành 800 cái scandal rồi.
Son Siwoo vươn cổ hướng nhìn về phía khu vực khối lớp 10 “Cái cậu không mặc đồng phục đang đứng bên cạnh Jung Jihoon là ai vậy?”
Han Wangho “Không biết”
Lúc nãy anh có liếc nhìn Hwang Sungmin một cái, anh không nhớ kỹ đối phương trông như thế nào, chỉ nhớ Hwang Sungmin là một người bạn của Jung Jihoon ở nước ngoài.
Có điều, liên quan gì tới anh chứ?
Son Siwoo “Sao cậu ta đi gần Jung Jihoon quá vậy?”
Han Wangho không dấu vết nhìn thoáng qua, thầm nghĩ: Gần thật.
Dựa theo hành vi khổng tước xòe đuôi hoa lung tung của Jung Jihoon mà nói, Hwang Sungmin này hơn một nửa cũng chỉ là một trong những người ái mộ hắn.
Son Siwoo “Sao mày không có phản ứng gì hết vậy?”
Han Wangho “Sao tao phải phản ứng?”
Son Siwoo “Lấy địa vị chính thất của mày ra được không!”
Han Wangho:………
“Mày sợ mình chết quá trễ à?”
Son Siwoo nói “Haizz, tao thấy sốt ruột giùm mày đó”
Han Wangho không nói nữa, ngồi dựa vào trên ghế khán đài, yên lặng vặn nắp một chai nước.
Đài phát thanh thông báo rất rõ ràng: Mời các bạn nam tham gia thi chạy bền 1500 mét gồm Lee Hamin lớp 10-12, Jung Jihoon lớp 10-12, Go Jaehyun….. đến khu vực kiểm tra để điểm danh.
Tên Jung Jihoon vừa được gọi, trên khán đài liền xôn xao một trận.
Son Siwoo còn đang quan sát đối phương, thấy thế nói “Jung Jihoon có cái gì hay ho chứ, cả mấy em gái của khối 11 chúng ta cũng bị hắn hạ gục”
Cậu ta đang nói thì có người đi qua trước mặt cậu “Cho qua một chút”
Sau đó Son Siwoo thấy hơn một nửa nữ sinh trên khán đài chạy đi, chắc là chạy xuống dưới để xem chạy 1500 mét.
“Tao nhớ mày cũng đăng ký hạng mục này, không chung nhóm với bọn họ sao?”
Han Wangho uống xong nước “Không”
Anh liếc mắt nhìn khán đài, ngoại trừ đám nữ sinh khối 10 khá là hăng hái đã bỏ đi hết hơn một nửa. Còn lại là nữ sinh của khối 11 cũng không cam lòng yếu thế, ở trên khán đài không còn mấy người. Người của hội học sinh đứng ở dưới khán đài chặn lại mấy lần cũng không mấy có hiệu quả.
Bắt đầu chạy 1500 mét, người đứng xung quanh trong ngoài ba lớp vây quanh chật kín.
Son Siwoo hỏi “Không đi coi thật hả?”
Han Wangho “Không đi, chen muốn chết”
Son Siwoo dài giọng “À~” một tiếng, bỗng nhiên nói “Ủa kia không phải là Jung Suhwan hả? Sao cậu ta cũng đăng ký chạy 1500 vậy?”
Han Wangho đưa mắt nhìn, đúng là thấy được Jung Suhwan.
Anh ngồi thẳng lại.
Son Siwoo nói “Thằng nhóc này không phải rất dính mày sao, sao không nói với mày?”
Han Wangho đặt chai nước xuống “Tao xem một lát”
Jung Suhwan đứng ở trong đám người vội vàng chạy đến bên cạnh Jung Jihoon.
Ở đường đua 1500 mét, ngoại trừ ở điểm xuất phát có rất nhiều người đứng đầy, thì ở điểm kết thúc cũng có một đám nữ sinh đứng chờ.
Trong đó, Hwang Sungmin đứng ở trên sân thể dục.
Thành viên ban kiểm tra kỷ luật của hội học sinh xua đuổi vài lần vẫn không đuổi hết người đi. Cuối cùng chỉ có thể thỏa hiệp, lùi một bước cảnh cáo nói “Không được chạy theo!”
Lúc Han Wangho đi xuống thì tiếng súng báo chạy cự li dài đúng lúc khai hỏa.
Anh chậm rãi đi đến điểm kết thúc, có người nhìn thấy anh tới, không ngừng xì xào bàn tán.
Bae Jiah đứng ở trạm cuối một lúc, nhìn thấy Han Wangho, kinh ngạc nói “Mặt trời mọc ở đằng Tây à? Han Wangho!”
Cô vừa kêu lên vừa đi về phía Han Wangho.
Topic của Bae Jiah và Han Wangho vẫn còn ở trên diễn đàn trường.
Trước đây hai người có một khoảng thời bị đồn đại vô cùng li kỳ hấp dẫn, lúc này khi nam nữ chính trong câu chuyện trên gặp nhau, dân chúng cả thích ăn dưa lẫn không thích ăn dưa đều đổ hồn ánh mắt vào Han Wangho.
“Tôi cứ nghĩ cậu không có hứng thú với chạy cự li dài của người phàm”
Han Wangho nói “Tôi tới điểm danh”
Bae Jiah hỏi anh “Cậu cũng chạy cự li dài sao?” Cô ngưng lại “Cơ thể cậu chịu được không?”
Chuyện anh bị hạ đường huyết có vẻ như không phải là bí mật.
Jung Suhwan chạy được một nửa, đuổi theo túm lấy Jung Jihoon một phát “Ba! Ba coi ai kìa!”
Ở bên cạnh vạch đích, Han Wangho đứng sóng vai với Bae Jiah, thoạt trông vô cùng xứng đôi. Hai người đứng trò chuyện với nhau, không hẳn là trò chuyện vui vẻ với nhau, nhưng với Jung Jihoon vẫn là hình ảnh vô cùng chướng mắt.
Jung Jihoon chạy trong bực bội.
Han Wangho không tập trung nói chuyện, ánh mắt lơ lửng ở trên trường đua.
Sau ba vòng chạy là tiến vào giai đoạn nước rút.
Người đứng đâu là Jung Jihoon, tiếng thét chói tai của đám con gái trên sân thể dục sắp thổi tung nóc nhà đi.
Hwang Sungmin cầm nước suối đứng ở vạch đích chờ Jung Jihoon.
Suhwan mắt sắc nhìn thấy cậu ta, lập tức đẩy Jung Jihoon ra.
Jung Jihoon đã vượt qua vạch đích, tốc độ từ từ chậm lại.
Hwang Sungmin đang muốn tiến đến gần Jung Jihoon, bỗng nhiên Suhwan lao đến ôm chặt lấy cậu ta. Hwang Sungmin bị cậu ôm đẩy sang một bên, kéo dài khoảng cách với Jung Jihoon ít nhất mười mét.
Hwang Sungmin: ????
Cậu ta trơ mắt nhìn Jung Jihoon đi qua trước mặt mình.
Jung Suhwan vội vàng nói “Cảm ơn nhiều nha! Sao cậu biết tôi thích uống nước suối thế!”
Hwang Sungmin “Cái này là…..”
Suhwan “Chuẩn bị cho tôi đúng không? Cậu khách sáo quá nha, tôi xin rút lại mấy lời nói lúc trước, không ngờ cậu lại nghĩa khí như thế!”
Hwang Sungmin muốn đẩy Jung Suhwan ra “Tôi tìm Jung Jihoon….”
Bị Jung Suhwan quấn lấy như thế, trước mắt đã không còn nhìn thấy bóng dáng Jung Jihoon đâu nữa.
Suhwan ngây thơ hỏi “Ủa? Cậu tìm ai đó?”
Hwang Sungmin:……..
Cậu ta cố ý hả?!
Bae Jiah nói “Không nói nữa, tôi đi tìm Jihoon nhé! Cậu sẽ không ăn dấm chua đâu ha?”
Han Wangho nói “Ăn gì? Cậu à?”
Bae Jiah khẽ cười “Tốt xấu gì tôi cũng đã từng thích cậu, sao lại vô tình thế? Phải rồi, tối nay sinh nhật tôi, đến ăn một bữa nhé.”
Han Wangho “Tối nay tôi bận rồi”
Bae Jiah xua tay “Buổi tối cậu có thể bận chuyện gì chứ? Đọc sách thì thôi đi, thành tích của cậu còn chưa đủ tốt sao, xem ít đi hai trang cũng đâu có quan trọng gì. Chúng ta cũng coi như là có quen biết, cậu nể mặt tôi chút đi mà”
Han Wangho không rành những bữa tiệc như thế này lắm, anh định từ chối nhưng Bae Jiah lại nói “Gọi luôn Jung Suhwan đi, tôi thấy dạo gần đây cậu ta hay đi theo cậu lắm”
Cuối cùng anh vẫn không mở miệng từ chối.
“Còn nhìn cái gì?” Jung Jihoon đột nhiên lên tiếng.
Han Wangho bị hắn làm cho giật mình, vội vàng quay đầu lại.
Jung Jihoon độc miệng nói “Làm gì vậy? Ở đây chơi trò tình cũ khó quên hả?”
Han Wangho nhớ tới Hwang Sungmin, không hiểu sao bị Jung Jihoon nhóm lên chút lửa giận “Giống cậu thôi”
Jung Jihoon nhìn chai nước suối trên tay anh “Cho tôi hả?”
Han Wangho khẽ cười, có chút chói mắt, anh ở trước mặt Jung Jihoon vặn nắp chai ra, uống vào mấy ngụm “Nằm mơ, cái này của tôi”
Jung Jihoon làm như không nghe thấy những lời này, Han Wangho uống xong rồi, hắn không chút suy nghĩ liền đoạt lấy chai nước “Chừa cho tôi một chút”
Nước trong chai cứ như vậy vào hết trong bụng Jung Jihoon.
Ngay cả miệng chai người kia vừa uống xong cũng không lau đi mà trực tiếp kề miệng vào uống.
Thân thể Han Wangho hơi cứng đờ, muốn đưa tay đoạt lại chai nước, nhưng cứ cảm thấy ra vẻ quá. Còn nếu không lấy lại, thì lại càng kỳ cục: Thôi bỏ đi! Anh ở trong lòng nhấn mạnh nói: Mình rất có thói sạch sẽ!
Jung Jihoon mở miệng “Bae Jiah tìm anh làm gì?”
Hắn nhét chai nước lại vào trong người Han Wangho.
“Làm gì không liên quan tới cậu” Han Wangho đậy nắp chai lại, trong chai chỉ còn dư lại một nửa.
Anh đứng tại chỗ, bỗng nhiên có cảm giác bất an.
Ở bên cạnh Jung Jihoon, đây không phải là lần đầu tiên xuất hiện cảm giác này. Anh không quá am hiểu cách đối phó với những cảm xúc lạ lẫm, chỉ muốn mau chóng bỏ đi.
“Tôi đi trước”
Suhwan đẩy đám người ra, trèo đèo lội suối, lúc đi tới bên cạnh Jung Jihoon, Han Wangho đã không thấy đâu.
Sắc mặt cậu tái nhợt “Wangho đâu!”
Jung Jihoon “Tới trễ quá. Đi từ nãy rồi”
Suhwan nói “Sao ba không giữ anh ấy lại một lát!”
Jung Jihoon “Giữ lại làm gì? Buổi tối về ký túc xá là gặp được anh ta rồi”
Kết quả, buổi tối hắn trở lại ký túc xá cũng không nhìn thấy Han Wangho đâu.
Hwang Sungmin gọi điện thoại tới, nói đám Ji Donghae đã tới sân bay, bây giờ đang chờ Jung Jihoon tới đón gió tẩy trần.
(Đón gió tẩy trần: Bữa tiệc chào mừng một người thân, người bạn từ xa trở về)
Jung Jihoon không thấy Han Wangho, cũng không muốn đến tiết tự học buổi tối, hơn nữa quan hệ của hắn với Ji Donghae không tồi, suy nghĩ một chút, quyết định trốn tiết tự học buổi tối, trực tiếp đi đến khách sạn.
Hwang Sungmin đã đặt trước phòng ở khách sạn, để thuận tiện cho Jung Jihoon nên đã chọn khách sạn Blue ở bên cạnh GenG.
Vị trí của trường GenG nằm ở trung tâm thành phố, cho dù chọn khách sạn nào xung quanh cũng đều không hề thua kém bất cứ chỗ nào.
Ji Donghae về nước, đám anh em bạn bè của hắn đánh hơi thấy được liền kéo tới như ong vỡ tổ.
Vừa đến dưới lầu khách sạn Blue, có mấy chiếc siêu xe đắt tiền cùng chạy vào gara.
Ji Donghae xuống xe, bằng hữu của hắn nói “Donghae, cuối cùng cũng chờ được ngày mày về nước!”
Những thứ hắn chơi không giống với Jung Jihoon, mới 14, 15 tuổi, Ji Donghae đã biết ôm gái, đi không biết bao nhiêu hộp đêm và club, bây giờ tuy chỉ mới 19 tuổi nhưng cũng đã là một tay chơi từng duyệt qua vô số người,
Bằng hữu khoác lấy vai hắn, mở miệng “Về nước rồi có cảm giác như thế nào? Gái đẹp trong nước nhiều hay là gái đẹp ở nước ngoài nhiều?”
“Đương nhiên là nước ngoài rồi. Donghae có loại người đẹp nào chưa từng thấy qua chứ!”
Đám người cười cười nói nói, dựa theo định vị mà Hwang Sungmin phát tới mà đi lên trên khách sạn.
Jung Jihoon đứng đợi một lát ở trong đại sảnh, Ji Donghae nhìn thấy hắn liền tỏ ra nhiệt tình hơn đám bằng hữu kia.
“Jihoon, chờ lâu chưa?” Ji Donghae lên tiếng.
Jung Jihoon lại khá lãnh đạm đối với hắn ta “Ừ, cũng không lâu”
Nhìn thấy Jung Jihoon, đám bằng hữu kia của hắn cũng cố ý vô tình nịnh nọt tung hô một trận.
Jung Jihoon cảm thấy vô cùng nhàm chán.
Có một người nói tiếp chủ đề ban nãy “Lúc nãy đi thang máy tao có nhìn thấy một vị mỹ nhân mặc đồng phục học sinh, đang ở dưới hầm đậu xe. Móa, gương mặt đó thật không có lời gì để nói”
“Mày thấy thứ tốt sao không kêu lên một tiếng?”
“Không có kịp! Tao cứ mải lo nhìn mặt người đẹp, chắc cũng tới khách sạn. Một lát nếu có nhìn thấy nữa thì nhất định tao sẽ nói cho tụi mày biết”
Ji Donghae cũng nói theo chủ đề này “Không phải mắt nhìn của mày rất cao sao? Trước đó còn nói trong nước cả nam lẫn nữ không có ai lọt nổi vào mắt xanh của mày”
“Người đó thì khác” Tên này chép miệng một chút “Thật sự rất xinh đẹp”
Nói như vậy khiến cho tất cả mọi người đều có chút tò mò.
Ji Donghae không để ý tới bọn họ nữa, quay sang hỏi Jung Jihoon “Mày về sao không nói một tiếng, tao cứ tưởng mày đang giận dỗi với San Eira”
Jung Jihoon “Không liên quan gì tới chị ta”
Ji Donghae nói “Sao? Về nước đi học cảm giác như nào? Tao nghe Hwang Sungmin nói mày ở trong trường rất được hâm mộ hả? Dù sao chỉ với cái mặt này của này, đi tới đâu chả được hoan nghênh”
Jung Jihoon đi vào thang máy, tới lầu 5, đám người đều bước ra.
Vừa mới từ thang máy bên trái bước ra, thang máy bên phải “Đinh” một tiếng mở ra.
Thanh âm ríu rít của Jung Suhwan truyền tới “Đính chính xíu nha, không phải em nhất quyết muốn đi đâu, em là bị mời tới đó! Em hỏi qua Bae Jiah, người ta liền muốn em tới tham gia tiệc sinh nhật”
Theo sau, thanh âm của Han Wangho cũng truyền đến “Tôi không trách cậu”
Suhwan vô cùng oan ức “Có khác đó! Tại cái lão già chết tiệt Jung Jihoon đó bỏ rơi em! Xí, bỏ đi, dù sao ở cùng hắn cũng chơi không vui, cứ để cho hắn đi với tiểu bạch hoa gì đó cùng nhau triền miên tới thiên hoang địa lão luôn đi!”
Han Wangho đi ra khỏi thang máy nói “Buổi tối hắn đi đâu chứ?”
Jung Jihoon tiếp lời “Đi ăn cơm”
Han Wangho bỗng nhiên sửng sốt.
Anh ngẩng đầu lên, hai người ở bên trong hành lang không lớn, oan gia ngõ hẹp.
Ji Donghae nhìn thấy Han Wangho, có chút sững sờ.
Tên bằng hữu kia của hắn nhỏ giọng “Đệt mịa” một câu, sau đó nói nhỏ với những người khác “Nam sinh lúc nãy tao nhìn thấy kia! Đệt! Không lừa tụi bay đúng không, có phải thật sự rất đẹp không!”
“Đẹp thì có ích gì” Một người trả lời “Không nhìn thấy có quen biết với Jihoon sao? Chuyện tốt như vậy làm gì tới lượt mày chứ, hay là mày muốn cướp người của Jihoon?”
“Cái gì mà cướp người chứ? Hai người họ nhiều nhất là có quen biết nhau thôi, tao thấy có vẻ không hợp nhau lắm đâu”
Từ phía sau lưng Han Wangho ló ra cái đầu nhỏ của Suhwan “Oa, trùng hợp dữ”
Jung Jihoon lạnh lùng nhìn chằm chằm Jung Suhwan, Suhwan cười ranh mãnh.
…………..Mày cố ý đúng không.
Trong ánh mắt Jung Jihoon tràn ngập hàng chữ này.
Suhwan cười hì hì, không cam lòng yếu thế nghĩ thầm: Cố ý đó rồi sao? Cái này gọi là……bắt gian!
Ba dám đi ăn vụng bên ngoài, bổn soái ca đây chẳng lẽ không thể mang theo bà xã của ba tới đây bắt gian sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com