Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 13: BỮA ĂN TỐI

Bởi vì Ji Yong sinh ra tại vùng này, từ nhỏ đến lớn bạn bè tốt trên cơ bản đều từng đến nhà Ji Yong, hơn nữa bình thường cái loại vấn đề như "Cùng ai ra ngoài chơi?", Ji Yong đều trả lời là bạn cùng phòng gì gì đó.

Lần này cậu chỉ nói là bạn, ông đồng chí Kwon liền nhạy cảm hơn, nhịn không được tra hỏi một chút, sợ sau khi đi vào thang máy tín hiệu không tốt, Seung Hyun đứng ở cửa thang máy chờ cậu nói chuyện điện thoại xong, cũng không thúc giục.

Ji Yong trả lời đồng chí Kwon thêm mấy vấn đề, cuối cùng cũng cúp điện thoại, cậu thật có lỗi, cười với Seung Hyun: "Thật xấu hổ! Tôi quên báo cho gia đình biết tôi không quay về ăn cơm."

Cửa thang máy mở, Seung Hyun sải rộng chân bước ra, bộ dáng thờ ơ hỏi: "Ba em có thành kiến với việc em ăn cơm cùng phái nữ sao?"

Ji Yong nhớ tới lúc nãy đã nói báo cáo chuyện cậu đi ăn cùng với ai cho ông đồng chí Kwon như là con trai mới lớn ngay trước mặt anh, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, nhỏ giọng nói: "Không phải... Ba tôi đã cho tôi quen bạn gái rồi, ông không phản đối việc tôi có bạn gái, chỉ là lo tôi quen người đến từ nơi khác, sau này phải đi xa mới rước được con dâu !"

Seung Hyun thản nhiên nhìn cậu, có phần tán thành nói: "Ừ, ba em lo lắng đúng."

Ji Yong: "Cố chấp đến chết."

Nhưng mà, Choi thiếu gia, giọng điệu của anh hình như có chỗ không đúng...Cũng đâu phải cưới vợ cho con trai anh, bộ dạng xúc động như vậy làm gì...

Nhà hàng Seung Hyun chọn là "Tonight", đây là lần thứ tư Ji Yong đến đây, lần trước là cậu cùng với anh trai đến đây ăn cơm, lúc đi ra liền đụng phải ngực Seung Hyun, ấn tượng với bộ ngực rắn chắc kia rất sâu sắc...

Ngồi yên vị trên ghế rồi, hai mắt Ji Yong sáng ngời nhìn chằm chằm vào bàn ăn, đồ ăn bắt đầu được dọn lên, đều cho cậu thử trước... Nhưng mà một lớn một nhỏ bên kia đều không động đũa, cậu cũng không phải loại người không biết xấu hổ, chỉ biết dùng đôi mắt mở to, trông mong vị thiếu gia hiếu khách kia động đũa trước.

Đáy mắt Seung Hyun hàm chứa ý cười, nhắc nhở cậu: "Ăn đi, chờ cái gì nữa."

Ji Yong lập tức động đũa gắp sườn nướng, bụng đói kêu vang khiến cậu ăn đến quên cả việc giữ hình tượng, bên cạnh khóe miệng không cẩn thận để dính một hạt cơm, Yoen Jun nhìn cậu cười: "Anh Ji Yong, trên mặt anh dính cơm kìa, ha ha ha." (Xấu hổ chưa 😑😑😑)

Nghe vậy tầm mắt Seung Hyun liền dừng trên mặt cậu, anh rất muốn tự mình lau cho cậu, nhưng mà... Bây giờ không được. (Gặp cha nội này cứ ngại ngại ngùng ngùng :v)

Tai Ji Yong đỏ lên, nâng tay phải lên lau khắp mặt, Seung Hyun mỉm cười lên tiếng nhắc nhở cậu: "Bên trái."

"A..." Mặt Ji Yong càng đỏ hơn, vội sờ về phía mặt bên trái.

Đến cuối bữa ăn, Ji Yong ăn no đến mức không chịu nổi, nhưng mà cậu còn gọi cho mình một phần điểm tâm ngọt.

Ji Yong nhìn món điểm tâm ngọt kia, cậu thật sự rất muốn ăn nó, nhưng quả thật ăn không vô, rồi lại không nỡ lãng phí, cậu nhìn về phía Yoen Jun, cười hỏi: "Em có muốn ăn cái này hay không? Ngon lắm đó."

Yoen Jun trực tiếp từ chối: "Em không thích ăn ngọt."

Ji Yong chuyển tầm mắt về phía Seung Hyun, trên mặt người nọ viết rõ ràng: "Tôi không thích ăn ngọt."

Oa... Đừng nói cả gia đình các người đều không thích ăn ngọt đấy!

Seung Hyun nói thẳng: "Ăn không hết thì đừng ăn."

Mặt Ji Yong lại đỏ lên, bữa cơm này được ăn mấy món mình yêu thích, lại là người khác mời mình, cậu lãng phí đồ ăn như vậy thật sự không tốt lắm, cậu kiên quyết nói: "Ai, ai nói tôi ăn không hết, tôi đang chuẩn bị ăn đây!"

Seung Hyun liếc mắt nhìn cậu một cái, nói thẳng suy nghĩ trong lòng của cậu: "Nếu em không nỡ bỏ lại, có thể gói đem về."

Thật tốt quá! Ji Yong lập tức gật đầu: "Tôi có thể mang về để ăn khuya..."

Lúc rời khỏi nhà hàng, Ji Yong cầm theo túi lớn túi nhỏ trên tay, Seung Hyun nhìn lướt qua thân hình mảnh khảnh của cậu, thản nhiên nói câu: "Ăn nhiều lên, chẳng thấy em có chút thịt nào cả."

Vậy là... Choi thiếu gia đây, ngài cảm thấy tôi thật sự có cái dạ dày không đáy thật sao? Ji Yong lúng túng, sau đó nghiêm mặt nhìn anh: "Người có thể chất như tôi, ăn nhiều mà vẫn không mập, nhiều người hâm mộ lắm! Vừa có thể ăn nhiều, vừa không bị béo."

Seung Hyun cười nhẹ không nói.

...........

Lúc đang đợi thang máy, đột nhiên Yoen Jun kêu lên: "Chú Song!"

Song Mino nở nụ cười: "Ra là nhóc Yoen Jun!"

Ji Yong nhìn về phía bên trái, một người đàn ông dáng người thon dài đang từ phía đối diện đi tới, bên cạnh là một mỹ nhân dáng người cao gầy.

Hai người nhìn rất hợp nhãn.

Thang máy vừa vặn dừng lại, hai người kia còn chưa đi tới đây, Seung Hyun không vào thang máy, Ji Yong đương nhiên cũng đứng yên tại chỗ. Vì thế, những người chờ thang máy đều đã vào trong, trước cửa thang máy cũng chỉ có cậu và Seung Hyun, Yoen Jun đã chạy đến bên cạnh Mino.

Song Mino đi đến trước mặt, hứng thú nhìn qua Seung Hyun, sau đó nhìn về phía Ji Yong, cợt nhả hỏi: "Chàng trai đáng yêu này là ai vậy?"

Cả người quần áo chỉnh tề, người đàn ông đầy khí chất thế này... Câu hỏi lại có ngữ điệu không đứng đắn, Ji Yong ngẩn người, chàng trai đáng yêu gì gì đó... Cậu ngượng ngùng không trả lời!

May mà Yoen Jun đã trả lời trước: "Đây là anh Ji Yong - thầy giáo dạy vẽ cho cháu ở trường."

Seung Hyun thản nhiên liếc mắt nhìn Mino một cái, giới thiệu với Ji Yong: "Vị này là Song Mino."

Ji Yong cười cười: "Chào anh."

"Chào cậu." Mino cười, giới thiệu người bạn gái bên cạnh: "Bạn gái cũ của tôi – Jisoo."

Ji Yong: "..."

Song thiếu gia, anh không cần nhấn mạnh rằng đó là bạn gái cũ của anh đâu... Thật là khó xử... Cậu phải nói tiếp thế nào đây!

Bạn gái cũ Jisoo giống như không hề để ý đến cách giới thiệu này, phong tình vạn chủng vuốt mái tóc xoăn của mình, cười nói: "Xin chào, chúng tôi vừa mới ăn bữa cơm chia tay, chính thức cắt đứt quan hệ."

Ji Yong: "... Xin chào."

Nhìn bộ dáng vui vẻ của bọn họ khi chia tay... Ji Yong thiếu chút nữa muốn nói "Chúc mừng"...

Mọi người cùng bước vào thang máy, cùng tới hầm đỗ xe, tới nơi Mino đỗ xe, anh ta và bạn gái cũ dừng chân lại, Mino cười nói: "Tạm biệt nhóc Yoen Jun, tạm biệt Ji Yong, lần sau cùng nhau ăn cơm, tôi mời!"

Ji Yong: "Tạm biệt..."

Yoen Jun vẫy tay nói lớn: "Chú Mino, chú mời khách, cháu có thể ăn cùng không?"

Mino: "Đương nhiên có thể."

Yoen Jun vui vẻ cười không ngừng, đắc ý bĩu môi nhìn Seung Hyun và Ji Yong.

Mino ấn khóa xe xuống, Ji Yong nhìn thoáng qua, thấy chiếc xe kia nhìn rất quen...

Cậu ngẩng đầu nhìn Seung Hyun, nhỏ giọng hỏi anh: "Có phải tôi đã đụng phải chiếc xe kia không?"

"Ừ." Seung Hyun biết rõ cậu muốn hỏi cái gì, vô cùng thản nhiên quay đi.

Sau đó... Ji Yong lách đến phía sau đuôi xe nhìn, phải làm việc thiện rồi! Cậu đi đến phía trước chiếc xe chuẩn bị chạy: "Song thiếu gia, chờ một chút."

Mino nghi hoặc: "Sao vậy?"

Ji Yong có chút ngượng ngùng, giải thích: "Người đụng phải xe của anh, là tôi, thật sự xin lỗi! Phí sửa chữa là bao nhiêu vậy? Tôi sẽ trả cho anh."

Việc này, Mino cười cười: "Không sao, cũng không phải do cậu cố ý."

Ji Yong lại hỏi lần nữa: "Phí sửa chữa là bao nhiêu vậy?"

"Phí sửa chữa sao?" Tầm mắt Mino lướt qua Ji Yong, lại nhìn Seung Hyun, Seung Hyun nhàn nhạt liếc anh ta, có thể hiểu được ý tứ là – Cứ nói ra một số tiền nhỏ là được.

"50 ngàn won." 50 ngàn đủ hợp lý chưa? Nhỏ như vậy được chưa? (Khoảng 1tr tiền Việt Nam)

"Hả? Chỉ có 50 ngàn won thôi sao?" Ji Yong thật sự kinh ngạc, nhìn lướt qua chiếc xe này, đúng là cậu không rành về xe cộ lắm, cũng không biết chiếc xe này bao nhiêu tiền, nhưng chiếc xe này so với chiếc SUV của Seung Hyun thoạt nhìn xa hoa rất nhiều, phí sửa chữa cũng chỉ có 50 ngàn won thôi sao?

"Đúng, tiệm sửa xe của bạn vừa mới mở, tôi đến được giảm giá." Mino tùy tiện bịa một lý do.

Ji Yong bán tín bán nghi: "Thật sao?"

Mino nở nụ cười, chàng trai trẻ này đúng là thật năng nổ, anh ta bình thản nói: "Đương nhiên là thật, tôi chỉ biết hãm hại người khác, làm sao có thể để mình chịu thiệt."

Ji Yong nở nụ cười: "Tôi đưa tiền cho anh ngay bây giờ." Cậu bỏ ba lô xuống lấy túi tiền, bởi vì trên tay còn cầm một túi thức ăn, động tác của cậu không được tiện cho lắm.

Seung Hyun đi tới cầm lấy đồ trong tay cậu, Ji Yong cảm kích quay lại cười với anh.

Ji Yong đưa tiền cho Mino, Mino nhận lấy, lấy tay vuốt vuốt tờ tiền, cười vô cùng gian xảo: "Lần sau tôi mời mọi người ăn cơm."

Seung Hyun gật đầu: "Được, thứ sáu này đi."

Mino nhướng mày, âm thanh kéo dài: "Được!"

Ji Yong: "..."

Là hai ngày nữa sao? Không hỏi ý kiến của cậu một chút nào sao? Choi thiếu gia, anh tự tiện quyết định như vậy cũng được sao?

.............

Trên đường trở về, Ji Yong ngồi ở ghế lái phụ, trên đùi đặt đồ ăn ngọt của cậu, cậu nhớ tới Mino và bạn gái của anh ta chia tay mà bình tĩnh như vậy, cậu nhớ tới một câu – Sau khi chia tay có thể làm bạn bè, là bởi vì yêu nhau không đủ sâu sắc.

Suy nghĩ một chút, cậu đột nhiên mở miệng hỏi Seung Hyun đang ngồi bên cạnh: "Anh cảm thấy sau khi chia tay có thể làm bạn bè được không?" Seung Hyun hơi sửng sốt một chút, vừa rồi cậu trầm mặc lâu như vậy là do suy nghĩ chuyện này sao?

Anh trả lời: "Trước kia thì có thể, bây giờ thì không được."

Ji Yong ngây người một chút, lại hỏi: "Vậy nên lúc trước anh với Song thiếu cũng giống nhau, trước khi chia tay còn gặp mặt ăn cơm, sau đó rất bình tĩnh mà chia tay?"

Seung Hyun cười lạnh một tiếng: "Đừng so sánh tôi với tên kia, bạn gái cũ của cậu ta có thể liều mạng chỉ vì mấy bàn mạt chược."

Này... Lời nói thật ác độc!

Một lát sau, Ji Yong lại tò mò hỏi: "Cái kia... Tại sao trước kia anh cảm thấy chia tay có thể làm bạn bè, bây giờ lại không thể?"

Seung Hyun chú ý nhìn cậu, sau đó nhìn thẳng về phía trước, khóe môi cong lên, giọng nói chậm rãi trầm thấp: "Vì bây giờ tôi cảm thấy mình hoàn toàn có khả năng nuôi 1 người bạn mà tôi yêu trở thành vợ."

Giọng nói trầm thấp của người đàn ông này rất êm tai, từng câu từng chữ giống như những nốt nhạc, nhẹ nhàng nhấn vào lòng từng chút một, giống như những lời hát đẹp nhất trong bản nhạc hay nhất, rất êm tai.

Ji Yong cảm thấy đáy lòng mềm mại một chút, cậu ngẩng đầu nhìn anh, phía trước là đèn đỏ, xe ngừng lại.

Seung Hyun nghiêng đầu nhìn cậu, đáy mắt anh có chút ánh sáng nhạt, vừa ôn nhu lại vừa nồng nhiệt, từng chút một nhẹ nhàng chiếu sáng mắt cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com