Chương 10: Quỷ thù dai
Trước đêm đánh giá lại năng lực một ngày, lớp D và lớp F có không ít người ở lại phòng học ngâm mình suốt đêm. Ngay cả lớp A và lớp B cũng có rất nhiều người sau nửa đêm mới bước vào cửa phòng ngủ. Người có năng lực thấp muốn leo lên, người có năng lực cao thì muốn duy trì vị trí mình đạt được.
Lúc rạng sáng Hạ Tuấn Lâm bị ánh đèn và tiếng người đánh thức, cậu buồn ngủ mông lung mà trở mình, giơ cánh tay lên che lại ánh đèn chói mắt trên trần nhà. Bạn cùng phòng mở đèn nghe tiếng động dừng chân liếc mắt nhìn về phía giường ngủ của cậu, giọng nói không hề mang theo bao nhiêu áy náy:"Thì ra cậu ở ký túc xá hả? Ngại quá đi, tôi vừa rồi không nhìn thấy. "
Hạ Tuấn Lâm miễn cưỡng ừ một tiếng, lấy chăn trùm lên đầu, cả khuôn mặt vùi sâu vào giữa chăn.
Thanh âm bên ngoài chăn chẳng những không hề giảm nhỏ, ngược lại tiếng người và tạp âm đan xen chồng chéo càng ngày càng nghiêm trọng. Hạ Tuấn Lâm vén chăn ngồi dậy, híp mắt nhìn đồng hồ treo tường. Kim giờ và kim phút một dài một ngắn cùng dừng lại ở số bốn.
Bạn cùng phòng luyện vũ đạo xong bây giờ mới bắt đầu chuẩn bị xếp hàng tắm.
Tiếng mở tủ quần áo kẽo kẹt, tiếng kéo ghế chói tai, tiếng đóng cửa vào phòng tắm, còn có tiếng vài người cùng phòng khác ngồi quanh ghế sa lon nói chuyện, như máy phát nhạc chất lượng kém phát ra mấy tầng âm thanh bên tai không dứt.
Hầu như muốn đem đầu người khác đau nứt.
Cậu bò xuống giường ngửa đầu uống nước, cầm lấy áo lông khoác trên ghế mặc bên ngoài đồ ngủ, mang giày thể thao vòng qua vài bạn cùng phòng đi ra ngoài. Trong nháy mắt kéo cửa ra, gió lạnh mùa đông như trút vào trong cổ áo.
Hạ Tuấn Lâm co quắp rụt cổ lại, ngẩng đầu thu màn đêm vô tận ngoài cửa sổ cuối hành lang vào đáy mắt. Không biết người nào đã đẩy cửa sổ trên hành lang ra.
Cậu chà chà chân, trên hành lang là đèn cảm ứng, Hạ Tuấn Lâm che kín áo đi tới bậc thang cuối cửa. Lúc đi tới một nửa, đèn cảm ứng đột nhiên tối lại. Hành lang lần thứ hai lại một mảnh đen tối. Chỉ có ánh đèn ấm áp chiếu ra từ khe hở của hai bên cửa túc xá.
Hạ Tuấn Lâm mò mẫm đi về phía trước, lại bị cái gì đó nằm giữa đường vướng vào chân, chìa khoá ký túc xá treo lủng lẳng trên ngón út rớt xuống mặt đất, rất nhanh đã ẩn mình trong bóng tối.
Hạ Tuấn Lâm lại dậm chân một cái, đầu ngón chân cảm nhận được là hộp chuyển phát nhanh bị người khác ném trong hành lang, nương ánh đèn lờ mờ ngồi xổm xuống tìm kiếm tung tích chìa khóa. Hai phút sau, rốt cục nhìn thấy chìa khoá nằm giữa khe cửa ký túc xá bên cạnh.
Cậu một tay vịn trên khung cửa, cúi người xuống đưa ngón tay đi nhặt chìa khoá trong khe cửa.
Cánh cửa giữ thăng bằng thân thể kia lại bất thình lình bị người từ giữa kéo ra.
Thân thể Hạ Tuấn Lâm nghiêng một cái trực tiếp ngã xuống trước cửa, người mang dép đứng ở sau cửa không chút hoang mang lùi một bước ra sau. Hạ Tuấn Lâm té ngồi bên cạnh tấm thảm để giày, giương mắt mới thấy Nghiêm Hạo Tường đang đứng trong cửa nhìn mình.
Ánh mắt Hạ Tuấn Lâm dời đi chỗ khác, lúc thấy rõ trên cửa dán số phòng ký túc xá cũng không nói gì. Một lúc lâu sau, cậu tự tay lấy chìa khoá bị mình ngồi đè ở dưới ra, giơ lên cho Nghiêm Hạo Tường nhìn nói: "Anh yên tâm, tôi không có ham mê đặc thù nửa đêm nghe lén người ở ký túc xá khác đâu, tôi chỉ muốn nhặt chìa khoá bị rớt dưới khe cửa. "
Minh Nhượng tựa ở trên ghế sa lon nghe ra tiếng cậu, quay đầu nhìn Hạ Tuấn Lâm kêu, giọng nói có mấy phần nhiệt tình hiếu khách: "Em trai có muốn vào nhà ngồi chơi không? "
Hạ Tuấn Lâm vô ý nhìn về phía căn phòng ấm áp sáng ngời trước mặt này, trong một chớp mắt thậm chí bắt đầu hoài nghi, đêm tối ngoài hành lang và gian túc xá này nằm ở hai bán cầu khác nhau.
Cậu muốn đứng lên mở miệng từ chối, Nghiêm Hạo Tường lại trước một bước xoay người đi vào trong, "Đi vào đóng cửa lại. "
Hạ Tuấn Lâm lời đến bên khóe miệng đành nuốt xuống, từ thảm để giày đứng lên, xoay người đóng cửa ngăn lại hành lang u tối và không khí giá lạnh bên ngoài.
Minh Nhượng hờ hững nắm di động ở trong tay, vỗ vỗ vị trí trống ở giữa mình và Nghiêm Hạo Tường, vẫy tay với cậu, "Qua đây ngồi. "
Hạ Tuấn Lâm cởϊ áσ lông khoác lên ghế trống, do dự một lát, vẫn chen vào giữa hai người ngồi xuống.
Thân thể Minh Nhượng nghiêng qua, một tay khoác lên đầu vai cậu, tay kia cầm màn hình điện thoại đưa cho cậu xem, "Người nào đẹp hơn? "
Trên màn ảnh là một nhóm nữ mới ra mắt trong nước. Hạ Tuấn Lâm nhận lấy điện thoại di động, ánh mắt lưu luyến trên từng khuôn mặt, cuối cùng chỉ người đứng ở C vị*, "Người này đi! "
(*C vị: người đứng trung tâm trong một nhóm nhạc.)
Minh Nhượng nâng hàm dưới lên ra vẻ suy nghĩ, "Cậu thích kiểu này hả? "
Hạ Tuấn Lâm không trả lời, đưa điện thoại di động tới trước mặt Nghiêm Hạo Tường, "Anh nhìn thử đi. "
"Cậu không cần cho Nghiêm Hạo Tường xem," Minh Nhượng nghiêng mặt sang một bên, "Cậu ta không có hứng thú với mấy người này. "
Hạ Tuấn Lâm nghe vậy chỉ cười cười, rút tay lại. Nhưng không nói rõ, thật ra cậu cũng không hề có hứng thú gì với những người này.
Cậu chậm rãi giương mắt nhìn gò má Nghiêm Hạo Tường, chợt nhớ lại lần đó khi đến phòng Nghiêm Hạo Tường mượn máy sấy. Cậu lúc đó đã nói dối, cậu không chỉ là đồng tính luyến, cậu còn từng có một người bạn trai.
Cậu thu suy nghĩ lại, lúc nâng tay lên khuỷu tay lại đụng trúng hõm vai Nghiêm Hạo Tường. Điện thoại di động của Minh Nhượng từ lòng bàn tay lăn xuống, rơi trên mặt đất. Hạ Tuấn Lâm ngồi thẳng dậy, thấy một đốm sáng nhỏ nằm dưới đùi phải Nghiêm Hạo Tường, mà cậu thì lại ngồi bên trái đối phương.
Hạ Tuấn Lâm do dự một lát, thấy đối phương không có bất kỳ ý định muốn nhặt điện thoại giùm mình, chỉ còn cách tự nghiêng người khom xuống, cánh tay xuyên tới dưới đầu gối Nghiêm Hạo Tường, thò đầu ngón tay dài đi nhặt điện thoại di động còn chưa khóa màn hình.
Khoảng cách thực tế còn dài hơn so với dự đoán một chút. Một tay Hạ Tuấn Lâm chống lên ghế sa lon ngửa đầu nhìn hắn, "Anh dịch chân ra chút, tay tôi không với tới. "
Tai Nghiêm Hạo Tường đang cắm tai nghe, mí mắt hơi rũ xuống, một tay đặt trên trán, hơn nửa gương mặt chìm trong bóng tối, nhìn qua có cảm giác lạnh nhạt mà xa cách, chỉ thiếu điều trực tiếp viết lên mặt tâm trạng không tốt.
Như không nghe thấy lời cậu nói, hoặc như là nghe thấy, cũng lười mở miệng trả lời.
Lúc nãy vào cửa Nghiêm Hạo Tường đứng ở nơi khuất sáng, Hạ Tuấn Lâm vẫn chưa chú ý quá nhiều đến vẻ mặt đối phương. Lúc này mới phát hiện, đuôi mắt đối phương còn mệt mỏi vì ngủ không đủ giấc. Hạ Tuấn Lâm tức thì hiểu được, hai người này có lẽ cũng hừng đông mới trở về thì bị thực tập sinh đánh thức, nên ký túc xá mới đèn đuốc sáng trưng vào lúc rạng sáng như vậy.
Hạ Tuấn Lâm giơ tay lên gõ nhẹ vào tai nghe của Nghiêm Hạo Tường, Nghiêm Hạo Tường nhấc mí mắt nhìn cậu.
Hạ Tuấn Lâm chỉ trên mặt đất, nói to: "Điện thoại di động. "
Nghiêm Hạo Tường lúc này mới nói: "Tôi nghe thấy. "
Sau đó nghiêng hai cái đùi về bên phải, dành ra một khoảng trống nhỏ cho cậu.
Hạ Tuấn Lâm lần thứ hai cúi người xuống, điện thoại di động rõ ràng ở gần ngay trước mắt, lại vẫn cảm thấy cánh tay còn chưa đủ dài. Cậu rướn đầu ngón tay ra cũng chỉ có thể sờ được mép điện thoại, lại không may đẩy điện thoại ra xa hơn. Hạ Tuấn Lâm rốt cục từng bước mất hết kiên nhẫn, nhịn không được trực tiếp giơ tay lên vỗ vỗ đầu gối co lại của Nghiêm Hạo Tường, ý bảo đối phương lại dịch chân thêm một chút.
Hai cái chân dài trước mắt lại không hề động đậy, một cái bóng lại phủ xuống đầu, che hết một nửa ánh sáng trong tầm mắt.
Hạ Tuấn Lâm một tay chống đầu gối Nghiêm Hạo Tường ngửa đầu, thình lình nhìn lướt qua gương mặt Nghiêm Hạo Tường vì khom lưng mà đột nhiên đến gần.
Môi với tình sượt qua khóe môi Nghiêm Hạo Tường.
Hạ Tuấn Lâm bỗng nhiên mở to hai mắt, đáy mắt tràn đầy ngạc nhiên.
Mặt Nghiêm Hạo Tường cũng giật mình, như là bất ngờ.
Nhiệt độ trong phòng ngủ giống như bị ai đó lặng lẽ mở cao, trong không khí tức thì tràn ra hơi nóng. Không khí chui vào trong cổ áo ngủ của Hạ Tuấn Lâm, bao phủ từng tấc da của cậu.
Hạ Tuấn Lâm nóng đến mức sắp chảy mồ hôi.
Một giây kế tiếp, Nghiêm Hạo Tường kẹp điện thoại ở đầu ngón tay ném vào trong ngực cậu, lấy lòng bàn tay xoa xoa khóe môi.
Ánh mắt Hạ Tuấn Lâm rơi vào trên mặt Nghiêm Hạo Tường, ngay lập tức đã quên mất cảm giác nóng mặt nhịp tim đập loạn một giây trước, trong lòng lại sinh ra tâm tình rất phức tạp không nói rõ được cũng không tả rõ được. Chỉ chốc lát sau, như mang theo tâm lý trả thù vậy, cậu sâu xa nói: "Yên tâm, trên miệng tôi không dính bẩn. "
Động tác trên tay Nghiêm Hạo Tường dừng lại, rốt cục lộ ra khuôn mặt tươi cười lần đầu tiên từ tối hôm đó đến nay.
Hắn tháo tai nghe xuống, trong cái nhìn chằm chằm của Hạ Tuấn Lâm cười ra tiếng:"Quỷ thù dai. "
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com