Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 16

Họa phúc thường đi đôi với nhau, sự tình lúc nào cũng có hai mặt tốt và xấu, ngay cả đồng xu cũng có một mặt là số, mặt kia là hình hoa cúc. Đây vốn dĩ là đạo lý rồi.

Bộ phận ngành của Nghiêm Hạo Tường trong công ty giống như là quỷ môn quan vậy, nhưng tiền lương lại cao nhất, hơn nữa ngoại trừ thượng cấp thì các đồng nghiệp khác đều rất tốt. Đồng nghiệp vừa mới tới bị Nghiêm Hạo Tường chiếu tia X lên người bắn phá một phen khắp người, đến khi xuyên qua cả xương tủy mới được cho ra khỏi văn phòng.

Buổi tối mọi người quyết định đi ăn một bữa, ở chỗ khác là tiệc đón người mới, còn ở đây chính là tiệc an ủi. Trước đó Hạ Tuấn Lâm cũng đã từng nếm qua.

Nhưng à trên danh nghĩa là chào đón người mới, nếu không muốn phải thanh toán một nửa thì nhất định phải mới sếp đại nhân.

Người phụ trách chuẩn bị tiệc lướt mắt nhìn phòng một hồi, cuối cùng đưa ánh mắt định vị trên người Hạ Tuấn Lâm. Y có loại ảo giác khó hiểu rằng tỷ lệ Hạ Tuấn Lâm và Nghiêm Hạo Tường cùng nhau xuất hiện lúc sáng sớm phi thường cao, hơn nữa nét mặt Nghiêm tiên sinh khi đứng bên cạnh cậu thì hiền hòa hơn một chút, một khi đã như vậy....

"Tiểu Hạ, cậu đi nói với Nghiêm tiên sinh rằng đêm nay sáu giờ tới tiệc liên hoan nha."

"Sao cậu không tự đi nói?" Hạ Tuấn Lâm lười biếng đi.

"Cậu không phải đang nói người khác sao?" Đồng nghiệp nhiều chuyện lại nói chen vào.

Nói nhiều như vậy coi chừng lúc uống nước sẽ bị sặc đấy, Hạ Tuấn Lâm không mấy hứng khởi tới gõ cửa phòng Nghiêm Hạo Tường.

"Mời vào."

Âm thanh của Nghiêm Hạo Tường vang lên sau cánh cửa.

Hạ Tuấn Lâm đẩy cửa đi vào, Nghiêm Hạo Tường đang ngồi trên bàn làm việc.

"Nghiêm tiên sinh."

"Uh?" Nghe được âm thanh của Hạ Tuấn Lâm, anh ngẩng đầu lên.

"Tối nay sáu giờ mở tiệc liên hoan chào đón người mới, anh có rảnh không?"


Nghiêm Hạo Tường trầm mặc một hồi, "Đã biết."

Hình như có chút chần chừ a? Hạ Tuấn Lâm sờ sờ cằm, cẩn thận hỏi, "Nghiêm tiên sinh, anh không muốn đi sao?"

Nghiêm Hạo Tường nhìn Hạ Tuấn Lâm không biết đang lo lắng cái gì, cuối cùng lắc lắc đầu,

"Đi."

"Oh, vậy tôi sẽ đi nói cho mọi người biết." Hạ Tuấn Lâm cũng không tò mò nhiều, mở cửa lui ra ngoài.

Một ngày làm việc đã kết thúc, đến buổi tối mọi người đã chuẩn bị hoàn hảo. Nghiêm Hạo Tường tuy rằng mang tiếng là tham dự, nhưng thực ra chỉ là đi qua ló mặt cho có thôi là được.

Hạ Tuấn Lâm đối với những loại tiệc tùng này cũng không mấy hứng thú, nhưng mọi người cùng nhau tụ tập náo nhiệt cậu cũng không chán ghét.

Vì thế sao khi tan tầm, cậu đi cùng mọi người, còn Nghiêm Hạo Tường sẽ đi xe tới sau. Đi tới cửa ra, Hạ Tuấn Lâm quay đầu lại nhìn văn phòng của Nghiêm Hạo Tường.

Tự nhiên lại muốn đi cùng anh ta.....

Ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu, cậu liền tìm cớ chạy trở về văn phòng

Lấy cớ rằng không có tiền thì đồng nghiệp bên cạnh lại ôm giữ bả vai cậu lại:

"Chúng ta góp tiền đi chung xe đi."

Vì thế cũng không đợi cậu nói trả lời liền lôi đi.

Tôi với anh tuy rất quen thuộc a, nhưng làm gì lại ôm vai người ta, mặc dù viết rằng nam nữ thụ thụ bất tương thân, nhưng ở xã hội thời nay thì trường hợp nam nam cũng phải được suy xét nha!


Dưới đáy lòng Hạ Tuấn Lâm thầm rủa xả nhưng cũng đành theo chân cả đám.

Ở trong KTV kêu gào đồ ăn xong, nhóm bắt đầu đoạt lấy micro.

Hạ Tuấn Lâm chỉ toàn tâm toàn ý đợi chờ dĩa thịt bò của mình, đối với ca hát tùm lum cậu không có quan tâm. Thỉnh thoảng nhìn về phía cửa phòng, Nghiêm Hạo Tường làm gì mà còn chưa tới nữa a?

Đây chính là để cho Nghiêm tiên sinh thâm nhập vào nội bộ của mọi người, cơ hội thật là tốt, anh mau đến đi nha!

Thời gian quả thật trôi qua không nhanh không chậm, sau khi cả đám người rống hết được ba bài, Nghiêm Hạo Tường rốt cục cũng nghe được sự gào thét Hạ Tuấn Lâm.

Anh mở cửa tiến vào, cả phòng karaoke nhất thời một mảnh tĩnh lặng, người đang rống "đến chết cũng yêu" cũng đem âm cuối nuốt vào bụng, chỉ còn lại có tiếng nhạc nền vang dội. Nhưng mà ánh mắt Hạ Tuấn Lâm liền phát sáng lên.

"Nghiêm tiên sinh." Mọi người hướng Nghiêm Hạo Tường cúi chào.

"Uh." Nghiêm Hạo Tường chỉ trả lời duy nhất một từ, sau đó quay qua người mói nói, "Hoan nghênh gia nhập."

Sau khi nói xong, anh liền xoay người rời đi.

"Này! Anh chờ tôi một chút!" Đây vốn chỉ là tiếng thét từ nội tâm, không hiểu sao Hạ Tuấn Lâm lại nói ra.

Không xong rồi, sao lại để cho tiếng nói từ trái tim thốt ra chứ! Thật sự là đi đêm có ngày gặp ma mà, nội tâm lao nhanh ra khỏi miệng rồi.

Nghiêm Hạo Tường dừng bước, ánh mắt quét lại đây. Các đồng nghiệp cũng kinh dị nhìn Hạ Tuấn Lâm.

Cậu nhất thời khó có thể rút lui, đành phải cười khan vài tiếng, "Ách, không phải, tôi, cái kia..." Hoàn toàn không thể tìm được lý do...

Nghiêm Hạo Tường đợi một hồi không thấy cậu nói gì, tự giác mở miệng, "Mọi người chơi đi, tôi đi trước."


Anh mở cửa đi ra ngoài, không khí trong phòng bắt đầu loãng trở lại, tất cả mọi người hung hăng trừng mắt nhìnHạ Tuấn Lâm.

"Cậu phát nổ gì vậy?"

"Không phải, ách... Vừa rồi đang chơi trò chơi trong di động, không cẩn thận không cẩn thận." Nói đại ra một cái lý do ngớ ngẩn, Hạ Tuấn Lâm thầm nghĩ muốn đâm đầu chết cho rồi.

Nhưng trước mắt vẫn còn chuyện quan trọng hơn, cậu sốt ruột muốn đi ra ngoài.

"Tôi đi toilet a."

Bỏ lại những lời này, Hạ Tuấn Lâm liền trực tiếp chạy ra khỏi phòng karaoke.

Bước nhanh qua quầy tiếp tân đi vào hành lang quanh co khúc khuỷa giống như mê cung, Hạ Tuấn Lâm rốt cuộc đuổi kịp Nghiêm Hạo Tường đang bước tới cửa ra của KTV.

Một mình an him lặng tiêu sái trong tiếng nhạc nền thật lớn, bước đi thẳng, giống như người quân nhân nghiêm chỉnh huấn luyện, tuyệt đối không dao động.

"Nghiêm tiên sinh!" Hạ Tuấn Lâm lớn tiếng kêu lên.

KTV đang bật một bài nhạc rock của Ngũ Nguyệt Thiên thì bỗng nhiên đổi thành bản Ninh Hạ của Lương Tĩnh Như, bốn phía bỗng nhiên yên tĩnh trở lại.

Nghiêm Hạo Tường dừng bước, xoay người.

Hạ Tuấn Lâm nhẹ nhàng thở ra, chạy nhanh tới trước mặt anh.

"Nghiêm tiên sinh, nếu đã đến đây thì hãy cùng chơi đùa với mọi người đi, anh yên tâm, tôi nhất định sẽ giúp anh hòa đồng với mọi người, tôi đảm bảo đó." Hạ Tuấn Lâm một bên nói huyên thuyên lải nhải không ngừng nghỉ, một bên giữ chặt tay Nghiêm Hạo Tường đang muốn quay trở về.

Nhưng Nghiêm Hạo Tường vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích.

"Nghiêm tiên sinh?"

"Tôi không đi." Nghiêm Hạo Tường nói.


"Vì cái gì? Như vậy không được, Nghiêm tiên sinh, anh cần phải cùng mọi người nói chuyện thì bọn họ mới có thể hiểu biết về anh hơn a." Hạ Tuấn Lâm đặc biệt kiên nhẫn ân cần chỉ dạy.

Nghiêm Hạo Tường quay đầu đi, "Bọn họ không phải chán ghét ở chung với tôi sao?"

Câu này không cần phải suy nghĩ củng biết được chính là câu trần thuật, Nghiêm Hạo Tường chính là đang thản nhiên nói ra sự thật, nhưng Hạ Tuấn Lâm lại thấy sóng mũi cay cay, thầm nghĩ muốn ném bom vào cái phòng ca của đám người kia, những tên hổn đản các người sao lại cô lập Nghiêm tiên sinh chứ?!

Kỳ thật nghiêm túc ngẫm lại thì chính là như thế, bản thân Nghiêm Hạo Tường cơ hồ chưa từng nói qua điều gì, nhưng mọi người bởi vì ngay từ đầu đã sợ thái độ của anh mà không chịu tiếp cận, dần dà trở thành hiện trạng như bây giờ. Hơn nữa còn nghe những lời đồn nhảm như "Đại ma vương hắc diện thần", kết quả thực không thể cứu vãn a.

"Chính là... Cũng không tốt lắm đâu..." Hạ Tuấn Lâm có điểm đau lòng, vẫn là miễn cưỡng khuyên nhủ, nếu có cơ hội thay đổi không phải sẽ rất tốt sao?

"Tôi có cậu." Nghiêm Hạo Tường trả lời chắc chắn.

Nghiêm tiên sinh ah, một người bạn là không đủ... Nhưng Hạ Tuấn Lâm cũng tự cảm thấy không có tư cách nếu nói người khác, trước kia cậu đối với Nghiêm Hạo Tường cũng hơi sợ a, nhưng hiện tại đã khác xưa rồi, cậu muốn thay đổi cách nhìn với Nghiêm Hạo Tường. Vì thế cậu rất có nghĩa khí vỗ bả vai anh mà nói

"Được rồi, tôi đã biết, vậy không đi, anh chờ một chút a, tôi trở về lấy ba lô."

"Cậu cũng trở về?"

"Cùng về với anh a." Hạ Tuấn Lâm thản nhiên trả lời, "Anh chờ tôi nha, không được đi đó."

Nghiêm Hạo Tường nghiêm túc gật đầu.

Nói xong cậu liền gia tốc chạy về phòng karaoke.

Vốn là dự định sẽ giúp Nghiêm Hạo Tường hòa nhập với mọi người, hiện tại như thế nào lại giống như mình bị kéo theo anh ta? Thôi quên đi, thay vì suy nghĩ vớ vẩn, không bằng đi nhanh lên.

"Tiểu Hạ, làm sao đi lâu vậy? Táo bón a?" Cậu vừa vào, đã có người ồn ào.

"Đúng a. Đúng vậy a, hôm nay dạ dày không thoải mái, đi về trước." Hạ Tuấn Lâm mỉm cười nói vài câu.

Thịt bò của cậu đã bưng lên rồi, để ở chính giữa bàn trà, hơi nóng còn đang bốc lên, Hạ Tuấn Lâm lưu luyến nhìn thoáng qua rồi dứt khoát quay đầu đi.

Thực xin lỗi a mỳ thịt bò, hôm nay đành đem ngươi phó thác cho người khác, chớ trách ta phụ bạc a, đợi đến lúc tìm Nghiêm tiên sinh ăn tối nhất định phải bù lại tổn thất tinh thần này a~.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com