Chương 17
Từ sau cuộc nói chuyện ở quán KTV, Hạ Tuấn Lâm bắt đầu tự cho bản thân là bạn thân thiết của Nghiêm Hạo Tường.
Lúc ăn khuya ngày hôm đó, cậu vẫn có chút lo lắng. Bất kể như thế nào, làm người cô độc cũng không tốt, có nhiều bạn bè vẫn tốt hơn a.
Vì thế cậu không từ bỏ mà hỏi lại Nghiêm Hạo Tường "Anh thật sự... Chỉ cần tôi là đủ rồi sao?"
"Đúng." Nghiêm Hạo Tường cực kỳ cực kỳ trịnh trọng trả lời, "Một mình cậu là đủ rồi."
Được rồi, anh nói một mình tôi thì sẽ là một mình tôi đi, dù sao Nghiêm tiên sinh thấy vừa lòng là được. Nhưng mà nếu đã là người bạn duy nhất, đương nhiên cũng nên đối xử tối với người ta hơn.
Vì thế thời gian gặp nhau giữa Hạ Tuấn Lâm và Nghiêm Hạo Tường ngày càng nhiều, cuối tuần rãnh rỗi cũng sẽ hẹn nhau đi đâu đó.
Nghiêm Hạo Tường vốn là người bình tình ít nói, nếu dẫn anh đến những nơi náo nhiệt ồn ào là điều không tưởng. Cho nên bọn họ thường là đi dạo loanh quanh ở công viên gần nhà Hạ Tuấn Lâm.
Loại hoạt động nho nhã điềm đạm này căn bản không hơp đối với người quậy phá như Hạ Tuấn Lâm, nhưng sau một khoảng thời gian cậu lại phát hiện thêm một cách sống mới.
Mọi chuyện trôi chảy, hết thảy thoạt nhìn đều không tồi chút nào.
Hôm nay là buổi chiều chủ nhật, Hạ Tuấn Lâm cùng Nghiêm Hạo Tường mỗi người cầm một cây kem, cả hai ngồi trên ghế đá trong hoa viên chỗ tiểu khu nhà Hạ Tuấn Lâm mà gặm.
Nghiêm Hạo Tường đã đến đây vài lần, dân cư ở tiểu khu cũng dần thấy quen mặt. Một phần bởi vì có Hạ Tuấn Lâm đi cùng anh, trung hòa cường đại lãnh khí của anh nên người ở đây cũng dần dần bớt sợ anh hơn.
Các bác gái vốn bị Nghiêm Hạo Tường làm đông lạnh chết hết, hiện tại đã khôi phục lại tâm tình, tuy vẫn không dám trực tiếp tiếp cận Nghiêm Hạo Tường, nhưng vẫn có thể dùng chiến thuật gián tiếp: đưa ảnh chụp cho Hạ Tuấn Lâm.
Hạ Tuấn Lâm mới không có khả năng đem những bức ảnh này chuyển giao cho chính chủ đâu, cậu tự tinh tế bình phẩm tất cả các mỹ nữ mổi người một vẻ này, đem tất cả ảnh chụp nhét dưới gối ngủ. A di đà phật, tôi cũng chỉ bởi vì muốn tốt cho các cô thôi, gả cho Nghiêm tiên sinh có nghĩa là tiến vào hầm băng, các cô da thịt mỏng manh nhất định là chịu không nổi nha.
Gió buổi chiều mùa hạ vẫn có chút nóng, kem trong tay bọn họ bị tan chảy thật nhanh, tuy rằng đã dùng lõi làm bằng gỗ nhưng phần kem chảy ra cũng lan tới trên tay.
Hạ Tuấn Lâm nghiêng đầu liếm sạch phần kem phía dưới, tạm thời giải quyết nguy cơ.
Nghiêm Hạo Tường vẫn nhất nhất cẩn thận cắn từ trên xuống, Hạ Tuấn Lâm nhịn không được nói
"Ăn như vậy sẽ bị dơ tay, cần phải giống tôi đây này." Hạ Tuấn Lâm làm mẫu một lần nữa.
Vì thế Nghiêm Hạo Tường cũng nỗ lực nghiêng nghiêng đầu liếm từ phần kem phía dưới lên. Mặc dù là chính bản thân chỉ anh ta phương pháp ăn kem, nhưng chứng kiến Nghiêm Hạo Tường thật sự làm theo, Hạ Tuấn Lâm lại nhịn không được đem đầu xoay qua một bên.
Người này mặc áo sơ mi trắng hàng hiệu, hàng nút cài cẩn thận thành một hàng, lại học theo cách ăn kem của một kẻ bình dân phố chợ.
Tôi thật sự là đại ác ma dạy như trẻ nhỏ a, Hạ Tuấn Lâm nhịn không được nghĩ như vậy.
Thật vất vả mới giải quyết xong trong cả cây kem, Nghiêm Hạo Tường cầm lấy cây kem trong tay Hạ Tuấn Lâm đem bỏ vào thùng rác, sau đó trở về đứng trước mặt cậu.
"Cuối tuần cậu có rảnh đến nhà tôi?"
"A!" Nghiêm Hạo Tường đứng đưa lưng về phía ánh mặt trời, Hạ Tuấn Lâm ngẩng đầu thấy không rõ khuôn mặt của anh, chỉ cảm thấy thực chói mắt. Cậu lại dùng toàn lực trừng mắt nhìn, cảm thấy được mắt có chút khô đi.
"Cuối tuần đến của tôi." Nghiêm Hạo Tường lặp lại một lần.
"Oh~, vậy được rồi." Nếu đã là bạn bè, tiếp tục cự tuyệt sẽ không phải đi.
............
Nhưng mà sự tình trước giờ đâu thể thuận lợi theo ý người.
Tới thứ năm, công ty đột nhiên truyền chỉ thị xuống, Nghiêm Hạo Tường đến các công ty trực thuộc công tác năm ngày.
Trước đây Nghiêm Hạo Tường đều đi công tác một mình, rất ít khi dẫn người theo, nhưng lần này anh lại gọi Hạ Tuấn Lâm "Chủ nhật đi công tác, cùng đi."
Trên cơ bản, kêu công nhân đi công tác vào cuối tuần quả là vô nhân đạo, nhưng vì công ty muốn tiết kiệm thời gian, chủ nhật bọn họ đón xe xuất phát, ngày hôm sau là thứ hai vừa đúng lúc bắt đầu một vòng làm việc.
"Oh, được." Là một nhân viên bình thường, Hạ Tuấn Lâm đã quen thuộc cách làm của công ty, không chút suy nghĩ đáp ứng.
Cậu vừa trở lại chỗ ngồi, mọi người liền sôi nổi vây quanh tỏ vẻ thông cảm
"Hi vọng năm ngày bốn đêm của cậu cùng Đại ma vương sẽ trôi qua thuận lợi a."
Anh ta mới không phải là Đại ma vương! Tuy rằng trước kia cậu cũng từng gọi như vậy, bây giờ nghe lại cảm thấy chói tai. Hạ Tuấn Lâm bĩu môi.
"Yên tâm đi, chúng tôi ở cùng nhau rất ổn."
Buổi tối thứ bảy, Hạ Tuấn Lâm bắt đầu rầm rì rầm rì sắp xếp hành lý.
Bởi vì là mùa hạ, quần áo mang đi cũng không cần nhiều, cậu tùy tiện lấy hai bộ công sở, thêm bút ghi chép và máy tính xách tay, cơ bản cũng không còn thiếu gì nữa.
Trước khi đi ngủ, Nghiêm Hạo Tường gởi đến một tin nhắn: Mang áo khoác.
Loại thời tiết này không cần mang áo khoác đâu. Hạ Tuấn Lâm trước đó có coi dự báo thời tiết, các ngày đều nắng. Tuy nói chương trình này không đáng tin cậy, nhưng dù có mưa cũng sẽ không lớn đâu.
Hạ Tuấn Lâm thật sự không muốn mang theo túi lớn túi nhỏ,vì thế nhắn tin trả lời lại: Không cần đâu, trời sẽ nắng.
Bên kia không có hồi âm, phỏng chừng chỉ là nhắc nhở một câu thôi.
Sáng sớm hôm sau, Nghiêm Hạo Tường tới chỗ Hạ Tuấn Lâm đón cậu cùng đi. Sân bay xây ở ngoại ô, đến đó tốn không ít thời gian, cho nên Hạ Tuấn Lâm không thể không dậy thật sớm.
Mắt buồn ngủ mông lung đứng lơ ngơ ngáp dài ở dưới lầu, mọi người đều có cảm giác để cậu đi chung liệu sẽ có vấn đề gì hay không a.
Không bao lâu sau xe Nghiêm Hạo Tường tới, Hạ Tuấn Lâm tự giác mở cửa phía sau xe đem hành lý ném vào. Chỗ đó chứa quần áo Nghiêm Hạo Tường cũng không nhiều, một cái túi du lịch cùng một túi đựng máy tính xách tay.
Sau khi ngồi xuống ghế phụ cạnh tay lái, cậu ngay cả dây an toàn cũng lười cài lại.
Nghiêm Hạo Tường đưa qua một túi giấy của MacDonald, sau đó nghiêng người qua giúp cậu cài dây an toàn.
"Ăn sáng."
Hạ Tuấn Lâm dựa lưng vào ghế ngồi để cho Nghiêm Hạo Tường mang dây lưng giúp mình, còn bản thân mình thì vô cùng thoải mái lấy đồ ăn trong túi ra.
Bên trong là hai cái bánh bao nhân đậu đỏ, là món cậu rất thích ăn.
Rõ ràng là sếp cùng cấp dưới đi công tác, lại bị Hạ Tuấn Lâm biến thành như chuyến đi chơi dã ngoại. Hơn nữa sếp đại nhân lại vì cậu làm đủ mọi thứ khiến cậu vô cùng thoải mái dễ chịu.
Tính trì trệ đã hình thành bởi như vậy.
Lại nói hết thảy đều là do lỗi của Nghiêm tiên sinh, ai bảo anh lại chăm sóc người ta tỉ mỉ như vậy a. Hạ Tuấn Lâm cứ thế hưởng thụ ưu đãi, còn muốn trốn tránh trách nhiệm.
Hai người hùng hùng hổ hổ chạy tới sân bay, thời gian chẳng còn bao nhiêu, lấy phiếu đăng ký kiểm tra hành lý xong rồi cấp tốc lên máy bay ngay.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com